Sau khi Lục Tễ rời đi, trong phủ vẫn diễn ra theo lẽ thường. Tâm trạng Tô Đào cũng dần dần buông lỏng.
Nàng tính toán tìm Giang Nguyệt Ngâm ra ngoài dạo một chút. Thời tiết đân trở nên ấm áp, nàng cũng theo đó đổi quân áo mùa xuân. Nhưng thật không khéo, nàng chỉ mặc một lần áo xuân, trở về đêm đó liền nóng lên. May mà nhiệt độ không cao.
Nhưng mấy ngày này tốt nhất nàng đừng nghĩ ra ngoài, thật tốt tốt lưu lại trong phủ dưỡng bệnh. Tô Đào thở dài, trong lòng than sao lại xui xẻo như vậy. Sớm biết vậy không đổi áo xuân mỏng như vậy rồi!
...
Lục phủ.
Đến chạng vạng, sắc trời dần dần tối.Lục Chinh cùng bằng hữu uống rượu xong trở về. Hắn uống không ít, sau khi trở về nôn rất nhiều, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đường thị vừa tức giận vừa đau lòng.
Thấy Lục Chinh khó chịu như vậy, nàng lại không thể nói gì, chỉ có thể kêu nha hoàn hầu hạ hắn cho tốt. Chờ Lục Chinh từ trong phòng đi ra, Đường thị nhịn không được thở dài.
Thường ma ma nói: "Phu nhân, thiếu gia tuổi còn trẻ, lúc này mới uống nhiều rượu một chút, đợi sau này cưới thê sẽ tốt thôi."
Đường thị chậm rãi lắc lắc đầu.
Trong lòng nàng biết rõ có chuyện gì, trong lòng con trai buồn khổ, mới nhân cơ hội mượn rượu giải sầu.
Cũng bởi vì Lục Tễ!!!
Đường thị nghĩ tới lúc bị Lục Tễ đuổi ra ngoài kia. Khoảng cách một ngày đó đã qua lâu, nhưng nàng vẫn không thể quên được.
Thân là mẫu thân, lại bị nhi tử đuổi ra ngoài, quả thực là vô cùng nhục nhã! Mà hết thảy căn bản, đều do Tô Đào.
Tấm khăn tay bị Đường thị niết nhăn lại. Nàng quay đầu nhìn Lục Chinh trong phòng.
Không được, nàng phải nghĩ biện pháp. Chờ thời điểm Tô Đào sinh hài tử ra, lúc đó mới thật sự là muộn.
Đường thị nghĩ đến thì sắc mặt tối sầm lại, tên oan nghiệt Lục Tễ kia căn bản không đồng ý bỏ Tô Đào, nàng nên làm gì bây giờ?
Bây giờ còn có biện pháp gì?
Chờ đã.
Đường thị bỗng nhiên nghĩ tới một ý. Chẳng phải chỉ cần khiến Tô Đào không sinh được hài tử là xong sao!
Đây là biện pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Đường thị hít sâu, sau đó nói: "Thường ma ma, ngươi thay ta đi làm một chuyện."
...
Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Tô Đào đã bị bệnh mấy ngày. Hiện tại nàng không khỏe, nhưng cũng không ho khan.
Chẳng qua bệnh còn chưa trừ, phải uống thêm mấy ngày thuốc.
Tuyết Liễu bưng thuốc lại: "Phu nhân, thuốc nấu sắp xong, đợi thêm lát nữa không sai biệt lắm là có thể uống."
Tô Đào gật đầu, lẩm bẩm nói: "Cũng không biết phu quân khi nào trở về."
Từ đó đến nay nàng vẫn luôn ở trong phủ đợi, không khỏi có chút nhàm chán.
Tuyết Liễu nghe vậy mím môi cười, phu nhân đang nghĩ hầu gia "Phu nhân, hầu gia ước chừng còn một hai ngày nữa là trở về."
Lục Tễ trước lúc đi nói vài ngày sẽ trở về, ước chừng chính là hai ngày sau.
Tô Đào lại ngồi chốc lát, sau đó nói: "Thuốc nấu chắc được rồi, ngươi giúp ta bưng tới đi."
Thuốc này rất đắng, Tô Đào thật sự không muốn uống, nhưng vì thân thể, nàng chỉ có thể che mũi uống.
Tuyết Liễu cúi đầu: "Vâng."
Nàng vừa muốn bưng chén thuốc lên, liền nghe được tiếng bước chân phía ngoài. Tiếng này hiển nhiên không phải của bọn nha hoàn.
Đôi mắt Tô Đào lập tức sáng lên: "Là phu quân trở về."
Mỗi khi Lục Tễ trở về đều có tiếng bước chân như vậy. Tô Đào vội vàng xuống giường, sau đó tiến ra ngoài.
Người bên ngoài quả nhiên là Lục Tễ.
Hắn mặc một thân trường bào màu xanh, mặt mày thanh lãnh.
Tô Đào có chút kinh hỉ: "Lục Tễ, sao chàng lại trở về nhanh như vậy!"
Dựa theo kế hoạch, đáng lẽ phải hai ngày sau mới có thể trở về. Mấy ngày không gặp, Lục Tễ nhìn nàng: "Sự vụ xong xuôi sớm, ta liền trở về."
Đứng sau lưng Lục Tễ là Lương Nguyên: "..."
Nào có chuyện sự vụ sớm xong xuôi?
Rõ ràng là liều mạng cưỡi ngựa trở về gấp!
Hiện tại hai đùi của hắn còn đang run rẩy đây! Lương Nguyên oán niệm nhìn Lục Tễ.
Tô Đào thật cao hứng: "Phu quân chàng chạy một đường, nhất định rất mệt, mau trở về phòng nghỉ ngơi."
Tô Đào nói: "Đúng rồi, chắc chàng còn chưa dùng bữa đi, vừa lúc ta cũng đang chuẩn bị, hai chúng ta cùng nhau ăn."
Tô Đào lại phân phó nha hoàn đến phòng bếp.
Lục Tễ nhìn nàng sinh động hoạt bát, tâm hắn mới an tĩnh lại.
Tuy lúc trước rời đi chuẩn bị rất kĩ càng, nhưng vẫn còn chút lo lắng cho nàng, hiện tại thấy Tô Đào bình an, hắn mới thật sự yên tâm.
Lục Tễ vừa muốn hỏi nàng đồ ăn bữa tối có gì, liền thấy trên án kỷ có một chén thuốc đen tuyền: "Tại sao lại có thuốc?"
Hắn nói xong thì mày chau lại.
Tô Đào vội giải thích: "Vài ngày trước ta thay áo xuân ra ngoài, kết quả lại cảm lạnh, nhưng uống thuốc vài ngày, hiện nay đã khỏe hoàn toàn, chàng đừng lo lắng."
Lục Tễ thấy Tô Đào xác thật không có chuyện gì mới yên tâm.
Lục Tễ sờ chén thuốc, phát hiện thuốc đã nguội, hắn nhìn về phía Tuyết Liễu: "Đem chén thuốc này mang xuống, nấu lại lần nữa rồi bưng lên."
Thuốc vẫn nên uống nóng mới tốt; bằng không sẽ mất bớt dược tính.
Tuyết Liễu lĩnh mệnh: "Vâng."
Nàng biết Lục Tễ rất yêu thương Tô Đào, tự mình mang chén thuốc qua.
Tô Đào giải thích: "Ta vừa mới chuẩn bị uống thuốc, chàng liền trở về, mới bị trì hoãn."
Lục Tễ bất đắc dĩ gật đầu: "Ân, ta biết."
Hai người ngồi trên tháp, Tô Đào hỏi Lục Tễ lần này ra ngoài làm gì. Trong phòng nhất thời trở nên náo nhiệt, tiếng nói cười không ngừng.