Chờ Lục Tễ dẫn Tô Đào rời khỏi, Liễu Thủy Nhu suy sụp ngồi trên ghế.
Trương chưởng quỹ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vội la lên: "Liễu cô nương, cô nương sao vậy, thân thể không thoải mái?"
Mới vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên mặt lại trắng bệch như tờ giấy.
Sau một lúc lâu, Liễu Thủy Nhu mới mở mắt ra: "Không có gì."
Thấy nàng xác thật không có việc gì, Trương chưởng quỹ mới yên tâm.
Hắn hỏi Liễu Thủy Nhu: "Liễu cô nương còn muốn xem thử trang sức không?"
Nàng lắc đầu: "Không cần" hiện tại nàng đâu còn tâm tư gì chọn trang sức.
Liễu Thủy Nhu thất hồn lạc phách hồi phủ.
...
Liễu phủ.
Liễu thượng thư vừa trở về liền đến chính phòng, hơn nữa còn gọi tất cả hậu bối đến. Mọi người trong phủ tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn tập trung lại.
Dù sao Liễu phủ có ngày hôm nay đều nhờ Liễu thượng thư, bọn họ tất nhiên không dám không nghe.
Mọi người thấy sắc mặt Liễu thượng thư nghiêm túc, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ đến tột cùng là thế nào.
Cuối cùng là Liễu Đại Lang mở miệng trước: "Phụ thân, quý phủ có chuyện gì vậy?"
Liễu Đại Lang là trưởng tử, cũng là phụ thân của Liễu Thủy Nhu, để hắn mở miệng rất thích hợp.
Liễu thượng thư nhớ tới lời Lục Tễ nói ban ngày, sắc mặt càng xanh, hắn chỉ vào một đám người: "Các ngươi mấy ngày này làm cái gì, mau nói hết ra, một chữ cũng không được thiếu!"
Hắn lập tức tra hỏi, lứa trong phủ cũng không có ai xuất sắc, tất nhiên không dám đắc tội Lục Tễ.
Hiện tại trọng yếu nhất chính là tìm ra người đắc tội Lục Tễ, cho hắn một cái công đạo. Liễu thượng thư trước giờ tính tình hòa ái, rất ít thời điểm sinh khí.
Trong phủ vừa thấy cũng biết là có chuyện, lúc này nào dám giấu diếm cái gì, đều thành thành thật thật nói ra tất cả.
Nghe xong lời nói của mọi người, Liễu thượng thư có chút nghi hoặc.
Người trong nhà đều không tiếp xúc với Lục Tễ, bọn họ bất quá cũng chỉ đạp phố phóng ngựa mà thôi.
Đến tột cùng là ai đắc tội Lục Tễ?
Hắn vừa muốn mở miệng thì phát hiện trong phòng mất một người, liền hỏi Liễu Đại Lang: "Thủy Nhu đâu?"
Liễu Thủy Nhu là đích nữ trong phủ, từ nhỏ đã được sủng ái.
Hắn cũng rất yêu thương nàng, biết Liễu Thủy Nhu kiêu căng thành tính, xưa nay chọc tới không ít phiền toái.
Bất quá là cháu gái ruột thịt, Liễu thượng thư cũng luyến tiếc nói nặng lời.
Thấy Liễu Thủy Nhu không có mặt, hắn sợ nàng lại cãi nhau với người khác, mới hỏi Liễu Đại Lang.
Nhưng Liễu thượng thư hoàn toàn không nghĩ có liên quan đến Lục Tễ, Liễu Thủy Nhu chỉ là nữ quyến, trước không gặp được Lục Tễ, hắn tự nhiên không nghĩ đến là do Liễu Thủy Nhu gây chuyện.
Hàn thị là mẫu thân của Liễu Thủy Nhu, lúc này tiến lên phía trước nói: " Hôm qua Thủy Nhu dự tiệc có chút khó chịu, mấy ngay nay luôn rầu rĩ không vui, tức phụ đã kêu nàng đi dạo để giải sầu, chắc lát nữa sẽ trở về."
Dự tiệc thì khó chịu?
Chẳng biết tại sao, tâm tư Liễu thượng thư bỗng nhiên động một chút, hắn hỏi Hàn thị: "A, chuyện là thế nào?"
Vừa nhắc tới, Hàn thị liền sinh khí, nàng cau mày: "Còn không phải bởi vì cái người xuất thân nông hộ kia, Thủy Nhu không nhịn được phải nói nàng hai câu!"
Hàn thị là mẫu thân của Liễu Thủy Nhu, tất nhiên sẽ thay nàng ta nói chuyện. Những lời khó nghe về Liễu Thủy Nhu một câu cũng không nói, đem tất cả sai trái đẩy lên người Tô Đào.
Hàn thị nói xong còn một bộ dáng tức giận bất bình. Liễu thượng thư chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng.
Hắn sao có thể không nghĩ đến, việc này là do Liễu Thủy Nhu làm!
Hắn chỉ vào Hàn thị, sau một lúc lâu không nói nên lời.
Hàn thị biết Liễu thượng thư luôn yêu thương Liễu Thủy Nhu, nàng đang chờ người thay Thủy Nhu đòi lại công đạo, chợt thấy Liễu thượng thư chỉ vào nàng, một bộ nộ khí không nhẹ.
Hàn thị có chút ngơ ngác.
Đúng vào lúc này, Liễu Thủy Nhu trở về, nàng vào phủ thì nghe hạ nhân nói, chủ tử trong phủ đều đến chính phòng, cho nên nàng trực tiếp đến đó.
Nàng vừa đến thì phát hiện không khí ngưng trọng, nàng thầm nghĩ đây là thế nào. Vừa muốn mở miệng, thì nghe được Liễu thượng thư giận dữ quát: "Quỳ xuống cho ta!"
Liễu Thủy Nhu sững sờ tại chỗ.
Tổ phụ luôn thương nàng nhất, sao có thể kêu nàng quỳ xuống, chẳng lẽ nàng nghe lầm?
Ở bên ngoài chịu ủy khuất như thế, về nhà còn phải bị tổ phụ trách phạt?
Thấy Liễu Thủy Nhu lăng lăng đứng tại chỗ, Liễu thượng thư càng tức đến khó thở, hắn ném vỡ chén trà trong tay: "Còn không mau quỳ xuống cho ta!"
" Choang" một tiếng, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Liễu Thủy Nhu phục hồi tinh thần, nàng biết tổ phụ là giận thật, nàng vội vã nhấc váy quỳ xuống.
Hàn thị thương nhất là nữ nhi này, thấy nàng như vậy nhịn không được nói: "Phụ thân, người làm gì vậy, thân thể Thủy Nhu yếu đuối, sao lại để nó quỳ?"
Liễu thượng thư nắm chặt tay.
Thủy Nhu biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, hơn phân nửa nguyên nhân là do Hàn thị.
Năm đó Hàn thị sinh Liễu Thủy Nhu khó khăn, coi nàng là bảo bối trong mắt, muốn cái gì cho cái đó, trước giờ chưa từng luyến tiếc một câu.
Chủ mẫu phủ lại đi sớm, hắn không hợp cùng tức phụ nói loại sự tình này, hơn nữa bình thường lại bận rộn sự vụ bên ngoài, nên việc này luôn trì hoãn đến giờ.
Giờ phút này trong lòng hắn hối hận không thôi. Nếu như hắn sớm quản giáo Liễu Thủy Nhu tốt, cũng sẽ không gây ra nông nỗi hôm nay.
Thê tử cùng nữ nhi đều bị răn dạy, Liễu Đại Lang không nhịn được đứng dậy: "Phụ thân, tột cùng là có chuyện gì?"
Liễu thượng thư giận quá hóa cười: "Muốn biết chuyện gì?"
Sau một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại, đem tất cả sự việc đắc tội Lục Tễ nói ra.
Nghe xong lời nói của Liễu thượng thư, sắc mắt của tất cả mọi người trong phòng đều trắng bệch.
Liễu Thủy Nhu càng mê mang nhìn mảnh vỡ chén trà trước mặt.
Nàng bất quá chỉ là nói vài câu khó nghe với Tô Đào mà thôi, sao có thể nghiêm trọng đến như vậy?
Thẳng đến lúc này, Liễu Thủy Nhu mới phản ứng được, Lục Tễ không phải là bộ dáng xưa nay nàng ảo tưởng.
Nàng nhớ tới những lời đồn về hắn, mặc dù có chút chênh lệch, nhưng đa phần là tương tự.
Thân thể nàng mềm nhũn ngã ngồi xuống mặt đất.
Hàn thị sắc mặt càng trắng một mảng.
Liễu thượng thư nhắm chặt mắt.
Việc về Liễu Thủy Nhu không lớn lắm, hôm nay Lục Tễ cũng chỉ tìm một mình hắn nói chuyện này.
Hắn rõ ràng, Lục Tễ đang nhắc nhở hắn mà thôi, nhưng hắn phải có thái độ giải quyết tốt việc này.
Vừa lần này đã cho Liễu thượng thư hồi vang cảnh báo. Phải biết họa từ trong miệng ra, Liễu Thủy Nhu hôm nay nói nhầm vài câu, làm sao biết ngày sau có thể gây ra tai họa càng lớn hay không.
Tính tình nàng xác thật nên sửa đổi một chút, hắn cũng có thể thừa dịp này chỉnh đốn trong phủ một chút.
Liễu thượng thư trầm giọng: "Ngày mai ta kêu xe ngựa, đưa Thủy Nhu đến thôn trang ở nông thôn ở mấy tháng, khi nào đem quy củ học tốt lại trở về."
Hắn phải chỉnh tốt tính tình của Liễu Thủy Nhu.
Ở thôn trang?
Liễu Thủy Nhu biết, lúc này đến thôn trang sẽ không giống dĩ vãng.
Hàn thị không nhịn được khóc lóc: "Phụ thân, Thủy Nhu từ nhỏ nhận trăm sủng lớn lên, đã lúc nào chịu qua ủy khuất như thế, ngài tha cho con bé một lần đi, tức phụ cam đoan, sau này nhất định sẽ quản giáo tốt Thủy Nhu."
Liễu thượng thư không trả lời, hắn nhìn Liễu Đại Lang: "Việc này giao cho ngươi."
Liễu Đại Lang nhiều năm làm quan, không giống Hàn thị một chút cũng không hiểu về triều chính, hắn biết dưới tình huống này phụ thân làm đúng, vì thế chỉ nhẹ gật đầu.
Thấy Liễu Đại Lang chỉ đồng ý, Hàn thị thiệt sự biết việc này đã không có đường cứu vãn.
Liễu Thủy Nhu chống thân thể quỳ trên mặt đất. Hiện tại trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hối hận.
Nhưng hiện tại cái gì cũng muộn.
...
Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Lục Tễ với Tô Đào vừa hồi phủ, Tô Đào liền vội vàng đem trang sức viết thành các mục trong sổ, sau đó chuyển đến khố phòng.
Tuyết Liễu dặn dò nha hoàn tay chân nhẹ nhàng, coi chừng không cẩn thận làm hư đến trang sức. Nếu không, dù có bán các nàng đi cũng không đủ bồi thường một kiện.
Chờ bận việc xong, sắc trời cũng có chút muộn.
Hai người phân ra đi tắm gội. Như cũ là Lục Tễ về trước, chờ hắn đọc xong vài trang sách, Tô Đào mới từ tịnh thất đi ra.
Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm thoa hương cao.
Nàng còn đang suy nghĩ về sổ sách thống kê những khoản kia. Tô Đào chậm rãi thở ra một hơi, Lục Tễ lần này thật sự là tiêu tiền như nước!
Mùi hương cao truyền đến, ngón tay lật trang sách của Lục Tễ hơi ngừng.
Hắn đang nghĩ tại sao Tô Đào không nói chuyện?
Nếu là bình thường, nàng chắc chắn sẽ tìm chuyện nói với hắn, nhưng hôm nay lại không lên tiếng nào.
Nghĩ lại một chút, dường như từ khi trở về liền không thấy nàng nói chuyện qua.
Chẳng lẽ nàng mất hứng?
Hẳn không phải đi, hôm nay ra ngoài dạo phố, Tô Đào vẫn luôn vui vẻ, trên đường còn mua không ít đồ chơi về.
Nghĩ cũng chỉ từ Thiên Kim Các đi ra là nàng có chút không cao hứng.
Nhưng những trang sức kia đều là thứ Tô Đào thích, hắn nhìn thấy rõ ràng.
Vậy đến tột cùng là cái gì mới làm nàng mất hứng đây?
Lục Tễ suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ thế nào cũng không thông suốt.
Đợi Tô Đào thoa xong hương cao, nàng đem tóc ôm qua một bên vai, sau đó đi đến bên cạnh giường.
Lục Tễ đứng dậy để Tô Đào đi vào.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, Lục Tễ đến cùng nhịn không được mở miệng: "Nàng làm sao vậy, có chỗ nào không cao hứng sao?"
Nghe Lục Tễ hỏi vậy, Tô Đào cũng không nhịn được.
Nàng gật đầu: "Đúng vậy."
Lục Tễ nhăn nhẹ mi tâm, chỉ một thoáng trong lòng hắn có qua trăm ngàn suy nghĩ, sau đó liền nghe Tô Đào nói: "Chàng hôm nay thực sự tiêu quá nhiều tiền!"
Tô Đào xoay người, đối diện với Lục Tễ.
Tuy nói nàng cùng hắn chỉ là phu thê giả, không thể quản Lục Tễ, nhưng hiện tại nàng xem hắn như bằng hữu, dĩ nhiên muốn khuyên hắn vài lời.
Lục Tễ suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ đến là nguyên nhân này, hắn hơi ngưng một chút.
Tô Đào giơ ngón tay nhỏ đếm: "Hôm nay trang sức thật sự qua nhiều, kỳ thật chỉ cần mua mấy thứ ứng phó là đủ."
"Nhiều tiền bạc như vậy, thậm chí có thể mua cả căn trạch viện ở kinh thành, có tiền mua mấy tòa nhà sẽ tốt hơn."
Tuy nói trang sức cũng có thể bảo đảm giá trị, nhưng rốt cuộc vẫn kém nhà cửa, có thể cho thuê đi.
Lục Tễ ngược lại không cảm thấy gì. Hắn chẳng qua thấy nếu Tô Đào thích, vậy thì đều mua là được.
Về phần vấn đề tiền bạc...
Hắn liều mình lăn lộn nhiều năm như vậy, tự nhiên có không ít thưởng, điểm này đối với Lục Tễ mà nói không tính là cái gì.
Nhưng thấy Tô Đào khẩn trương như vậy, hắn vẫn phụ họa gật đầu, "Ân, ta biết, lần sau nhất định không như vậy nữa."
Hắn biết Tô Đào quan tâm hắn, sợ hắn tiêu tiền hoang phí.
Hai người cũng ở chung lâu như vậy, cũng xem như biết một chút về Lục Tễ.
Tuy thần sắc hắn luôn là một biểu cảm giống hệt nhau, nhưng Tô Đào liếc mắt một cái liền biết Lục Tễ chỉ thuận miệng phụ họa nàng.
Tô Đào nhịn không được hỏi: "Phu quân, chàng có biết mình tổng cộng có bao nhiêu tài sản?"
Lục Tễ khi còn bé trải qua tuổi thơ cực khổ, nhưng từ lúc dấn thân vào quân doanh, công trạng ngày càng nhiều, sau này trở thành Tĩnh Viễn Hầu, tài sản tất nhiên không thể thiếu.
Dù chỉ nói quân công do hoàng thượng ban thưởng cũng không phải số lượng nhỏ.
Bất quá Lục Tễ đối với mấy vật ngoài thân này không quá để ý, liền giao cho Lương Nguyên xử lý.
Lương Nguyên dùng số tiền này mua thật nhiều trạch viện, cửa hàng cùng thôn trang, hiện nay thu về không ít.
Nhưng cụ thể số lượng, Lục Tễ cũng không rõ.
Cho nên hắn nói: "Ước chừng không rõ."
Ước chừng không rõ...
Tô Đào lại hỏi hắn: "Vậy chàng có biết các khoản trong phủ, mỗi ngày phải chi bao nhiêu không?"
Lông mày Lục Tễ hơi nhướn.
Mấy năm trước hắn ở Bắc Cảnh, cơ bản không hồi kinh, cho dù trở về cũng không ở nơi này.
Hiện tại lại có Tô Đào quản toàn bộ phủ đệ, nên hắn đúng thật không biết trong phủ như thế nào.
Lục Tễ thành thực lắc đầu. ngôn tình tổng tài
Tô Đào: "..."
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, nhìn qua Lục Tễ là một người chu toàn mọi mặt, vậy mà đối với tiền bạc lại không thèm để ý!
"Nếu ngày nào đó ta làm giả mấy khoản trong phủ, lấy đi thật nhiều tiền, phỏng chừng chàng cũng không biết!" Tô Đào nhịn không được nói.
Thanh âm Lục Tễ mát lạnh: "Nàng sẽ không."
Hắn tin tưởng Tô Đào.
Huống chi, đừng nói chút tiền trong phủ ấy, cho dù là tất cả tài sản hắn, chỉ cần Tô Đào muốn hắn cũng lập tức cho.
Dù sao Tô Đào cứu hắn nhiều lần như vậy, mệnh hắn đều là của nàng.
Hắn sao có thể tiếc rẻ mấy vật ngoài thân ấy.
Tô Đào giật mình.
Nàng không nghĩ đến Lục Tễ có thể khẳng định mình sẽ không làm.
Điều này nói rõ Lục Tễ tin tưởng nàng.
Tô Đào một lúc lâu sau không nói chuyện.
Khoan hãy nói, đối với việc Lục Tễ tín nhiệm nàng, đúng là rất thoải mái. Bất quá dù thế nào, Lục Tễ vẫn là gia chủ trong phủ, không biết tiêu dùng mỗi ngày, vẫn có chút không ổn.
Tô Đào định cùng Lục Tễ nói chuyện đàng hoàng, cũng để trong lòng hắn có tính toán.
Nàng hận không thể đi lấy sổ sách đến đây ngay bây giờ. Bất quá sắc trời đã muộn, lại nói chuyện thêm, nửa đêm lại không thể ngủ ngon.
Tô Đào nghĩ đành phải đợi ngày mai lại nói.
Nói xong, Lục Tễ cùng Tô Đào thổi tắt nến, sau đó nằm lên giường.
Tô Đào như cũ dính gối là ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Lục Tễ đã nghe được tiếng hít thở đều đều bên cạnh. Hắn nghiêng mặt, phát hiện Tô Đào ngủ rất say.
Hắn cử động cánh tay ngồi dậy, giúp Tô Đào đem góc chăn đắp lên.
Động tác Lục Tễ rất nhẹ, một chút cũng không quấy nhiễu đến Tô Đào.
Chờ đắp tốt chăn, hắn mới lần nữa nằm lên giường.
Nhắm mắt lại, im lặng nói câu ngủ ngon.