Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 3: Đường đỏ




Tô Đào ngủ say đối với những chuyện này không hay biết chút nào.
Lúc Tô Đào tỉnh lại, sắc trời dĩ nhiên đã sáng.
Thần sắc Tô Đào còn có chút giật mình, nàng nhìn màn che xa lạ, sau một lúc lâu mới phản ứng được nàng đã gả cho người ta, bên cạnh còn có một nam nhân xa lạ đang nằm.
Tô Đào theo bản năng nghiêng mặt nhìn Lục Tễ bên cạnh.
Từ góc độ Tô Đào nhìn sang, vừa lúc nhìn đến chiếc mũi thẳng của Lục còn có lông mi thon dài.
Mặt Tô Đào có chút đỏ, nàng vội vã xoay đầu qua hướng khác.
Tối hôm qua còn chưa thấy thế nào, hiện tại lại cảm thấy có chút kì quái.
Phen này xuống dưới, Tô Đào xem như triệt để thanh tỉnh.
Nguyên bản Tô Đào còn muốn ngủ nướng một chút, dù sao trong tiểu viện không ai quản nàng, nàng cũng không cần giống lúc ở Tô phủ đi bái kiến trưởng bối.
Bất quá nếu đã tỉnh, nàng vẫn nên dậy thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn.
Tô Đào ngồi thẳng dậy, nàng đem chăn xắp xếp tốt, sau đó tay chân lại rón rén rời giường.
Tô Đào tùy tiện tìm một thân quần áo ở nhà để thay, tóc cũng không búi, chỉ tùy tiện cột lại, sau đó liền chuẩn bị rửa mặt.
Nước tự nhiên cũng không có, vẫn là phải tự mình đi múc.
Tô Đào mới vừa đi tới bên giếng nước chuẩn bị múc, cửa viện liền bị đẩy ra.
Tô Đào giương mắt, là Thanh Đại đưa cơm tới.
Tô Đào trong lòng rõ ràng, dựa vào tình huống hiện tại, Thanh Đại chính là người quản cái tiểu viện này.
Ngày sau nàng muốn làm chuyện gì, đều phải cùng Thanh Đại nói chuyện, nàng phải cùng Thanh Đại tạo mối quan hệ, như vậy ngày sau cũng dễ dàng một chút.
Bởi vậy, Tô Đào ngẩng mặt hướng về phía Thanh Đại cười một cái: "Thanh Đại cô nương"
Thanh Đại lại cả kinh đứng tại chỗ.
Đêm qua nàng không nhìn kỹ Tô Đào, chỉ muốn nhanh chóng làm xong xuôi mọi chuyện rồi đi, hiện tại mới xem như thấy rõ bộ dáng Tô Đào.
Thanh Đại không nghĩ đến Tô Đào vậy mà lại sinh đẹp như vậy, nàng kinh ngạc nhìn Tô Đào.
Cô nương trước mắt làn da trắng nõn, hai mắt trong veo, ngũ quan có loại khí chất bức người, xinh đẹp làm cho người ta không thể dời mắt.
Sau một lúc, Thanh Đại mới hồi phục tinh thần, nàng xách hộp đồ ăn đi về phía trước: "Phu nhân, đây là đồ ăn sáng hôm nay."
Tối hôm qua Thanh Đại còn không cảm thấy gì, hiện tại nàng có chút đồng tình với Tô Đào.
Xinh đẹp như vậy, mệnh lại không tốt, phải gả cho Lục Tễ xung hỉ, nghĩ đến không bao lâu có thể thành quả phụ, quả nhiên là đáng tiếc.
Bất quá đồng tình thì đồng tình, nàng cũng chỉ ở trong lòng khẽ thở dài một chút.
Nhưng giọng điệu Thanh Đại có chút nhẹ nhàng: "Phu nhân, ngươi cứ dùng bữa, giữa trưa nô tỳ lại đến lấy hộp đồ ăn."
Nói xong, Thanh Đại lấy hộp đồ ăn tối qua rời đi.
Tô Đào cũng không vội vã cùng Thanh Đại giao hảo, nàng vừa tới phủ, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Tô Đào tiếp tục múc nước, sau đó rửa mặt một phen.
Sau khi rửa mặt, Tô Đào mở hộp đồ ăn ra.
Quả nhiên, món ăn so với tối qua đồng dạng, trừ đem cơm đổi thành bánh bao, của Lục Tễ vẫn là một chén cháo trắng.
Tô Đào nhíu chặt mi.
Hai bữa liền đều như thế, có lẽ lúc trước Lục Tễ cũng chỉ được ăn toàn cháo trắng.
Phải biết Lục Tễ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, thân thể rất kém, Tô Đào chỉ cho Lục Tễ ăn cháo, cảm thấy như đang ngược đãi bệnh nhân.
Không nói đến Lục Tễ, chính nàng cũng chịu không nổi việc ăn cơm như vậy hơn một tháng kế tiếp.
Nàng phải nghĩ biện pháp.
Bất quá việc này không thể sốt ruột, trước tiê ở trong phủ đứng vững gót chân rồi lại nói.
Đang nghĩ tới, cháo trong chén cũng thấy đáy, Tô Đào cầm chén để qua một bên.
Nàng rũ mắt nhìn Lục Tễ.
Lục Tễ sắc mặt tái nhợt, nửa điểm huyết sắc cũng không có, nhìn thấy có vẻ rất suy yếu.
Tô Đào nhìn đáy chén cháo trắng bên cạnh, càng phát cảm thấy bản thân như đang ngược đãi bệnh nhân.
Tuy trong nguyên thư Lục Tễ cuối cùng vẫn suy yếu mà chết, nhưng hiện tại hắn là người sống, người bình thường mỗi ngày ăn cháo trắng đều chịu không nổi, huống chi còn là bệnh nhân đang hôn mê.
Biện pháp tốt nhất là ra phủ mua đồ ăn trở về tự mình làm, người Lục phủ hiển nhiên sẽ không cho nàng ra ngoài, người duy nhất có thể giúp được nàng chính là Thanh Đại.
Nhưng nàng mới gặp mặt Thanh Đại, tự nhiên không thể mở miệng nói loại việc này, nếu không Thanh Đại sẽ hoài nghi nàng.
Như thế nào cũng phải qua vài ngày lại nói.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Đào cũng không nghĩ ra biện pháp nào, nàng bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng vào lúc này, mắt Tô Đào sáng lên, nàng vội vã đi đến hòm của hồi môn trong góc, sau đó mở ra, tìm đường đỏ bên trong.
Thời điểm chuẩn bị gả đi, Tô Đào liền đoán ở Lục phủ sẽ không dễ chịu, nguyên thân lại giống như nàng, mỗi lần tới nguyệt sự đều đau bụng như nhau, cho nên nàng cố ý chuẩn bị bao đường đỏ trong hòm, không nghĩ tới bây giờ có thể dùng tới.
Đường đỏ vừa lúc có thể bổ huyết, nhìn Lục sắc mặt Lục Tễ, nghĩ đến dùng nước đường đỏ là thích hợp, dù sao so với cháo trắng tốt hơn; chỉ cần hòa với nước sôi.
Nghĩ cũng biết Thanh Đại sẽ không đưa nước sôi đến.
Tô Đào nghĩ tới đến phòng bếp kia nấu...
Cho nên chờ Thanh Đại giữa trưa đưa cơm đến, Tô Đào liền gọi nàng lại.
Thanh Đại có chút kinh ngạc, Tô Đào kêu nàng có thể có chuyện gì?
Tô Đào nói muốn có nước nóng, đương nhiên là đổi lý do: "Thanh Đại cô nương, ta nhìn trong viện có bó củi, trong phòng bếp cũng có nồi, không biết có thể tự mình nấu chút nước nóng, buổi tối dùng tắm rửa không?."
Nghe Tô Đào nói, Thanh Đại giật mình, Tô Đào tắm rửa, cũng không thể dùng nước lạnh đi.
Kỳ thật lẽ ra nên là nàng đưa nước nóng tới đây, bất quá nếu như vậy, nàng còn phải thêm củi nấu nước, tốn thêm không ít khí lực.
Khi nghe Tô Đào nói, Thanh Đại mới phản ứng kịp trong này vốn là phòng chứa đồ, cái gì cũng không thiếu, Tô Đào có thể tự mình nấu nước.
Thanh Đại đương nhiên đồng ý, này còn giúp nàng giảm đi không ít chuyện.
Thanh Đại còn nhiệt tình cùng Tô Đào nói, đợi buổi tối đưa cơm tới sẽ mang cho Tô Đào chút hỏa chiết tử để dùng.
Thanh Đại tuân thủ hứa hẹn, chạng vạng quả nhiên cho Tô Đào rất nhiều hỏa chiết tử, còn chỉ dẫn Tô Đào hạ củi đốt thế nào cho tốt.
Về thân thế của Tô Đào, Thanh Đại tự nhiên biết, tuy nói Tô Đào là thiên kim giả, nhưng rốt cuộc cũng như thiên kim thật sống an nhàn sung sướng mười mấy năm, sợ là không biết nấu củi.
Cùng Thanh Đại đoán đồng dạng, nguyên chủ không biết, Tô Đào cũng không rõ ràng, nàng đem lời Thanh Đại ghi nhớ chặt chẽ.
Nói xong, Tô Đào mới trở về viện.
Nàng trước đem hộp đồ ăn bỏ lên bàn, sau đó lại đem hỏa chiết tử cất tốt.
Bên trong ngọc bội, Lục Tễ đang nhìn Tô Đào.
Không sai, Lục Tễ đã tỉnh trong chốc lát, lần này tỉnh lại, hắn không có kinh ngạc, mà là bình tĩnh quan sát bốn phía.
Phòng ở nhỏ hẹp lại rách nát, chính là tiểu viện bị bỏ hoang trước kia, sau này làm phòng chứa đồ.
Nhìn lại chính mình hôn mê trên giường, nhớ đến tính tình Lục Chinh, tự nhiên không khó đoán ra nguyên nhân.
Chắc chắn nhân lúc hắn hôn mê, Lục Chinh liền đã đem hắn đến nhà kho này chờ chết, để hắn có thể danh chính ngôn thuận thừa kế tước vị.
Vừa nghĩ thông hết thảy, Lục Tễ liền nghe thấy bên ngoài Tô Đào với Thanh Đại nói chuyện.
Lục Tễ thông minh cỡ nào, Thanh Đại mở miệng một tiếng phu nhân, hơn nữa trên án kỷ còn chưa kịp thu dọn hỉ phục.
Lục Tễ cơ hồ nháy mắt liền đoán được, Tô Đào gả đến đây xung hỉ.
Nói cách khác, buổi sáng trên giường thấy nữ nhân không phải làmật thám, mà là... Xung hỉ phu nhân của hắn.
Tô Đào đang bận tự nhiên không biết hết thảy, nàng lấy một ít hỏa chiết tử, chuẩn bị đi đến phòng bếp nấu nước.
Đóng lại cửa phòng, Lục Tễ không thể nhìn ra bên ngoài.
Trải qua chuyện vừa nãy Lục Tễ cũng quen thuộc với tình trạng hiện tại của mình.
Hắn hiện tại tuy có thể nhìn thấy hết trong phòng, nhưng không thể nói chuyện, cũng không có cảm giác nào.
Bất quá ngược lại có thể nghe được thanh âm bên ngoài, tỷ như hiện tại hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tô Đào.
Bên ngoài, Tô Đào đang ôm bó củi đi vào trong phòng bếp.
Dựa theo Thanh Đại, Tô Đào trước đem bó củi bỏ vào trong bếp, sau đó mới đốt hỏa chiết tử, củi gỗ cháy lên.
Một lát sau,ánh lửa lại càng ngày càng yếu, một thoáng chốc liền dập tắt.
Tô Đào nhíu chặt mày, lửa sao lại tắt rồi?
Thanh Đại nói ngược lại rất đơn giản, khi đốt lên sẽ không có chuyện như vậy.
Tô Đào ngược lại biết làm cơm, còn làm không tệ, nhưng lại chưa từng nhóm lửa qua loại nồi này, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi chân tay có chút luống cuống.
Hiện tại chỉ có thể đốt lần nữa, Tô Đào lại lần nữa đốt hỏa chiết tử.
Lúc này lửa cháy lâu hơn, nhưng là có không ít khói, lửa cũng càng ngày càng yếu.
Tô Đào bị nghẹn, trong ánh mắt đều là nước mắt, bất quá bây giờ cũng bất chấp chuyện này, nàng vội vã thổi khí vào lòng bếp, thật vất vả, lửa này mới xem như cháy ổn.
Tô Đào cũng nhẹ nhàng thở ra, có thể xem như nấu được.
Kế tiếp nàng vẫn luôn cạnh bếp chờ, thỉnh thoảng thêm chút củi, miễn cho lửa lại tât.
Qua một chốc, nước liền sôi.
Tô Đào lấy chén nhỏ múc nước nóng bên trong, sau đó mới đi vào phòng.
Trở lại phòng, Tô Đào vội vàng đem đường đỏ lấy ra cho vào trong nước ấm.
Chờ đường đỏ tan không sai biệt lắm, Tô Đào mới đi qua cho Lục Tễ ăn, động tác cẩn thận lại nhu thuận.
Từng muỗng từng muỗng, chén nước đường đỏ này rất nhanh thấy đáy.
Uống xong nước đường đỏ, Tô Đào lại lau khóe miệng Lục Tễ.
Không biết là tác dụng của đường đỏ hay thứ gì khác, Tô Đào tổng cảm thấy uống xong, sắc mặt hắn có chút hồng hào.
Dù sao nước đường đỏ ấm áp so với cháo lạnh lúc trước tốt hơn chút.
Coi như bổ máu không được tốt lắm, cũng có thể làm ấm dạ dày.
Tô Đào lẩm bẩm nói: "Xem ra vẫn là uống nhiều một chút bổ thân thể mới tốt."
Cho Lục Tễ ăn xong, Tô Đào mới bắt đầu ăn cơm.
Như cũ là rau xanh cùng cơm trắng, hôm nay còn nhiều hơn một đĩa dưa muối nhỏ, Tô Đào cơ hồ nhăn hết mặt mũi mới đem được cơm này nuốt xuống.
Lục Tễ ở một bên, đem hết thảy đều nhìn trong mắt.
Hắn có chút giật mình nhìn Tô Đào bị yên lửa hun đầy mặt, hiện ra từng vết đen trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lục Tễ không nghĩ đến Tô Đào phí nhiều khí lực thế là vì đun nước đường đỏ cho hắn.
Đường đỏ từ xưa có công dụng bổ máu. Mi tâm Lục Tễ hơi nhíu.
Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn liền biết mẫu thân thích đệ đệ, còn chán ghét hắn.
Không sai, là chán ghét.
Thân là nhi tử, hắn không thể không biết cảm xúc của mẫu thân.
Vừa thấy hắn, mẫu thân trong ánh mắt liền bộc lộ hận ý, như là hận không thể vĩnh viễn không thấy hắn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều không nhận được một tia chiếu cố từ Đường thị chỉ có lạnh lùng.
Sau khi lớn lên, hắn liền dấn thân vào quân doanh,trải qua sinh tử vài lần, chỉ cần không chết, hắn liền sẽ chống cự,giãy dụa sống sót.
Dần dà, mọi người cũng quen, chưa từng có người nào hỏi qua hắn một câu.
Hắn cũng dần dần thành quen.
Đây là lần đầu tiên, có người quan tâm hắn như vậy.
Nhưng trong chớp mắt, ánh mắt Lục Tễ liền như cũ không hề có bất kỳ cảm xúc nào. Sẽ không có người thật sự đối đãi với hắn tốt như vậy.
Lục Tễ nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.