Thập Toàn Thực Mỹ

Chương 40: Tâm sự của cha và con gái




Thân ảnh khéo léo của Ninh Tịch nhanh chóng biến mất tại cửa. Từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại xem một cái, bước chân ổn định dị thường. Dung Cẩn vẫn cười như cũ, trong mắt thoáng hiện lên một tia ánh sáng khác thường.
Ninh Tịch? Rất tốt, hắn sẽ nhớ kĩ cái tên này.
Sau khi Ninh Hữu Phương ra khỏi hoa sen sảnh, không nói hai lời kéo Ninh Tịch chạy chậm về phòng bếp. Đến khi vào phòng bếp, hắn mới phát hiện ra mình đã sớm toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Hồi tưởng lại một màn vừa phát sinh, Ninh Hữu Phương cảm thấy nhức đầu, nhất thời cũng không biết phải nói với Ninh Tịch như thế nào.
Ninh Tịch chủ động cúi đầu nhận lỗi:’’Cha, thật xin lỗi, vừa rồi là con quá tùy hứng, không nên tranh cãi cùng khách nhân’’.
Đâu chỉ là tranh cãi đơn giản, quả thực chính là ầm ỹ, còn nói đến mức độ làm khách nhân thay đổi sắc mặt…
Ninh Hữu Phương nặng nề thở dài, nói lời thấm thía:’’Tịch nhi, cha biết rõ con là trút giận cho cha. Thế nhưng cha cũng chỉ là một đầu bếp, đừng nhìn cha ở phòng bếp này rất có phân lượng mà nhầm, khi bước ra khỏi phòng bếp, đến trước mặt khách nhân cha cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt người mà hành xử. Hôm nay con đắc tội khách quý của Đông gia thiếu gia, chỉ sợ sau này hắn sẽ tìm chúng ta gây phiền toái. Cha thì không sợ những thứ này, cùng lắm cha sẽ đổi sang một tửu lâu khác làm việc. Thế nhưng con thì làm sao bây giờ? Dù sao con cũng là nữ hài tử, cứ chọc giận khách nhân như vậy là không được a’’.
Nói đến đâu, vẻ mặt Ninh Hữu Phương lo lắng trùng trùng.
Ninh Tịch nghe thế trong lòng ê ẩm, lại quật cường ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Ninh Hữu Phương nói:’’Cha, con không cần biết hắn là khách quý hay cái khỉ gió gì, hắn chế nhạo vũ nhục cha như vậy là không được’’.
Ninh Hữu Phương cười khổ, lại cảm động thổn thức:’’Nha đầu ngốc nhà con, bị chế nhạo vài câu thì có gì đáng ngại, cha chỉ cần giả bộ như không nghe thấy, cứ làm việc và nhận thưởng cho công sức ta bỏ ra là được’’.
Ninh Tịch cắn môi:’’Trong lòng con, cha là đầu bếp tốt nhất trên đời này. Hắn chỉ là một công tử ăn chơi lêu lổng, có tư cách gì để chê bai cha?’’
Người thiếu niên kia cùng Dung tam thiếu gia văn nhược trong trí nhớ của nàng tưởng như hai người khác nhau, cao ngạo lại nói những lời độc ác, một chút cũng không làm người ta thích. Ninh Hữu Phương im lặng hồi lâu thở dài:’’Mặc dù lời nói của hắn có chút khó nghe nhưng không phải là không có đạo lí’’.
Ninh Tịch không nghĩ Ninh Hữu Phương sẽ nói những lời như vậy, kinh ngạc trợn tròn mắt:’’Cha, người…’’
Ninh Hữu Phương nhanh chóng tiếp lời:’’Tài nấu nướng của cha là từ tổ phụ học được, qua nhiều năm như vậy cha chỉ là làm đi làm lại những gì đã học, không nghĩ cải thiện hay là nghĩ món mới. Trù nghệ chỉ là càng ngày càng thuần thục không có tiến bộ thực chất’’.
Nói đến đây, nụ cười của Ninh Hữu Phương có một tia khổ sở.
Ninh Tịch vội vàng trấn an:’’Cha, trù nghệ của người rất tốt…’’
Ninh Hữu Phương thở dài:’’Cả ngày cha đều ở Thái Bạch lâu nấu ăn, nghe lời tán dương của khách nhân nhiều đến nỗi váng đầu rồi. Kỳ thật, cha còn cách đầu bếp chân chính rất xa. Vị khách kia nói rất đúng, ta cần phải sớm tỉnh lại mới đúng’’.
Ninh Tịch thấy tâm tình của Ninh Hữu Phương xuống thấp, không chút nghĩ ngợi liền trấn an:’’Cha, người không cần phải vì vài câu thuận miệng của người khác mà mất đi lòng tin, tương lai nhất định cha sẽ trở thành đầu bếp nổi danh nhất vương triều Đại Yến, làm cho Ninh gia chúng ta kiêu ngạo’’.
Điều này không ai biết rõ hơn nàng.
Nghe những lời chân thành này của Ninh Tịch, Ninh Hữu Phương lập tức động dung:’’Tịch nhi, con thật sự cảm thấy cha có thể làm được chứ? Không phải an ủi ta đúng không?’’
Mới vừa rồi tự tin bị đả kích nghiêm trọng bỗng nhiên từ từ trở lại.
Ninh Tịch gật đầu khẳng định:’’Lời con nói đều là thật tâm, cha, người phải tin tưởng con, càng phải tin tưởng chính người. Không phải cha đã nói mặc kệ là làm chuyện gì, điều quan trọng nhất là phải tự tin sao? Nếu chính cha cũng không tin, thì làm sao khách nhân có lòng tin với người?’’
Đôi mắt Ninh Hữu Phương sáng lên, nụ cười một lần nữa trở về, dùng sức vỗ vai Ninh Tịch:’’Hảo hảo hảo, con nói rất đúng, cha không thể chỉ vì mấy câu nói mà mất lòng tin’’.
Lúc này Ninh Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười ngọt ngào:’’Cha có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, cha yên tâm đi, vị biểu thiếu gia kia chỉ đến thành Lạc Dương làm khách, nói không chừng chỉ mấy ngày nữa là đi thôi, sẽ không tới tìm chúng ta gây sự đâu’’.
Ninh Hữu Phương nhanh chóng cười nói:’’Nếu hắn lại đến, con đừng ra mặt, để cha đi ứng phó là được’’.
Vị công tử kia nhiều nhất là chỉ có thể nói mấy câu khó nghe, đâu thể làm gì hắn. Cùng lắm hắn từ công không làm nữa, với trù nghệ của hắn cũng không thể đói chết được.
Ninh Tịch mím môi cười, đang định đáp lại liền nghe ngoài cửa vang lên một thanh âm:’’Ninh lão đệ, Ninh lão đệ’’.
Tôn chưởng quỹ vội vã đi đến, đằng sau còn có Tôn Đông Tuyết.
‘’Rốt cục vừa rồi là thế nào?’’ Tôn chưởng quỹ cau mày, vẻ mặt lo lắng:’’Nghe Đông Tuyết nói đệ cùng khách quý tranh cãi, rốt cục là thế nào?’’
Ngược lại giờ phút này, Ninh Hữu Phương rất trấn định, không chút nghĩ ngợi đem toàn bộ trách nhiệm ôm hết lên người:’’Đều tại đệ, món ăn hôm nay không hợp khẩu vị khách nhân, hắn quở trách vài câu, đệ nhất thời không cam lòng, nói lại mấy câu’’.
Tôn chưởng quỹ sững sờ, theo bản năng nhìn Tôn Đông Tuyết một cái.
Kỳ quái, vì sao lí do thoái thác của Ninh Hữu Phương không quá giống của nàng?
Tôn Đông Tuyết mở miệng nói:’’Vừa rồi rõ ràng là Tịch muội tử làm rùm beng với khách quý, Ninh đầu bếp từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Cha con không nói láo. Nếu không cha hỏi Tịch muội tử đi’’.
Ninh Hữu Phương đang tính nói vài câu, liền nghe Ninh Tịch bình tĩnh mở miệng đáp:’’Đông Tuyết tỷ tỷ nói không sai, tất cả đều tại cháu. Khách quý của Đông gia thiếu gia cố tình bắt bẻ, cháu nghe tức giận nên cùng hắn tranh chấp vài câu, Tôn bá bá đều là lỗi của cháu, xin người đừng trách cha…’’
‘’Không, không đúng, đều là lỗi của ta’’. Ninh Hữu Phương giành lấy câu chuyện:’’Là tay nghề của ta không tốt, mới có thể bị khách nhân bắt bẻ. Nếu vị khách quý kia đến làm phiền thì để ta chịu’’.
Tôn chưởng quỹ dở khóc dở cười:’’Tốt lắm tốt lắm, ta cũng không phải là truy cứu trách nhiệm của ai. Đông gia thiếu gia trước khi đi có dặn dò ta tới an ủi lão đệ đôi câu, nói là biểu thiếu gia nói chuyện có chút khó nghe, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng’’.
Ninh Hữu Phương ngây ngẩn cả người, trong lòng ấm áp, cảm động:’’Làm sao mà ta lại để trong lòng chứ, Đông gia thiếu gia quá khách khí’’.
Ninh Tịch cũng có chút ngoài ý muốn, đột nhiên sinh ra một chút hảo cảm đối với Lục Tử Ngôn.
Mặc dù là thiếu gia nhà giàu, lại là người thừa kế của Lục gia, vậy nhưng Lục Tử Ngôn lại không kiêu căng, biết thương cảm sự vất vả của người khác, càng hiểu được phải tôn trọng mọi người, thật là đáng quý. Tôn chưởng quỹ cười vang:’’Đông gia thiếu gia đã nói như vậy thì Ninh lão đệ cũng đừng để bụng. Chỉ là lần sau có phát sinh loại chuyện này vẫn là nhịn một chút thì thỏa đáng hơn. Hòa khí sinh tài, cần gì phải cùng khách nhân so tài chứ, đúng không Ninh lão đệ?’’
Ninh Hữu Phương gật đầu đồng ý, sự buồn bực dưới đáy lòng không cánh mà bay.
Tôn Đông Tuyết đã sớm tiến đến bên người Ninh Tịch, cười hì hì khen:’’Ninh Tịch muội muội, nhìn muội mềm mại yếu ớt mà thật không nghĩ tới muội lại có lá gan lớn như vậy, dám cùng biểu thiếu gia tranh chấp’’.
Lúc ấy nàng sợ đến không dám ngẩng đầu lên.
Ninh Tịch tùy ý cười:’’Chuyện này có gì đâu, nếu đổi lại có người chế nhạo Tôn chưởng quỹ như vậy, tỷ cũng sẽ động thân vì Tôn chưởng quỹ mà thôi’’.
Khi có ý nghĩ thủ hộ người khác, tự nhiên dung khí sẽ phát ra vào lúc mấu chốt.
Tôn Đông Tuyết suy nghĩ một chút, mím môi nở nụ cười:’’Muội nói có lý’’.
Tâm tình Ninh Hữu Phương tốt lên một chút, lập tức cười nói:’’Hôm nay bận rộn thời gian dài như vậy, còn chưa kịp ăn cơm, ta sẽ tự mình xuống bếp làm vài món, Tôn chưởng quỹ cùng Tôn Đông Tuyết lưu lại cùng nhau ăn đi’’.
Tôn Đông Tuyết lập tức gật đầu, Tôn chưởng quỹ cũng sảng khoái đáp ứng.
Vài vị đàu bếp vừa nghe nói Tôn chưởng quỹ cùng ăn cơm trưa cũng gom góp mỗi người một món ăn sở trường, các loại thức ăn mỹ vị tràn đầy bàn, mùi thơm xông vào mũi, là người ta hoa cả mắt.
Ninh Tịch bị Tôn Đông Tuyết lôi kéo ngồi xuống, ngửi thấy mù thơm của thức ăn nóng hổi cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng, không chút khách khí động thủ bắt đầu thưởng thức.
Mấy vị đầu bếp cùng Tôn chưởng quỹ uống mấy chén, nói cười náo nhiệt.
Vương mặt rỗ chợt liếc Ninh Tịch một cái, không có hảo ý nói:’’Ninh lão đệ, nghe nói hôm nay ngươi làm món ăn không hợp khẩu vị của khách quý, bị nói vài câu đúng không?’’
CHuyện xảy ra rong hoa sen sảnh vừa rồi đã sớm truyền ra trong phòng bếp. Người khác không nói gì nhưng Vương mặt rỗ phải nói vài câu mới thoải mái.
Ninh Hữu Phương thản nhiên cười nói:’’Tay nghề của ta chưa tinh, khách quý không hài lòng, lần sau nếu vị khách ấy lại đến hay là để Vương lão ca làm mấy món tốt hơn mang lên đi’’.
Vương mặt rỗ nghe toàn thân thoải mái, không khách khí gật đầu.
Chi Nhị chợt giễu cợt, nói nhỏ một câu:’’Không biết xấu hổ’’.
Vương mặt rỗ tai thính nghe được, lập tức sầm mặt:’’Chu Nhị, ngươi nói lời này có ý gì?’’
Chu Nhị hừu nhẹ, không khách khí mỉa mai:’’Ta có ý gì ngươi nghe không hiểu sao? Trù nghệ của Ninh lão đệ ở Thái Bạch lâu của chúng ta là hạng nhất, vị khách kia còn cố tình bắt bẻ, chẳng lẽ tay nghề của Vương mặt rỗ ngươi tốt hơn Ninh lão đệ sao? Thiệt thòi cho ngươi cố ý gật đầu’’.
Trong ngày thường, Chu Nhị ít khi lên tiếng, nay lại dùng những lời cay nghiệt châm chọc Vương mặt rỗ đến trắng bệch mặt mũi, đang định chửi lại vài câu, đã nghe Tôn chưởng quỹ ho khan giảng hòa:’’Các vị đừng vì một chút chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí, ta nghĩ vị khách kia sẽ không trở lại đâu’’.
Vương mặt rỗ lúc này mới chịu im miệng, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần vị khách kia lại đến, hắn sẽ bộc lộ hết tài năng của mình.
Ninh Hữu Phương sao có thể không nhìn thấy tâm tư của Vương mặt rỗ, cười cười cũng không lên tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.