Thập Thất Thiếp

Chương 85.3: Giận đánh và diễn kịch (3)




Nữ tử bán thân cũng không ngốc, qua mấy câu hỏi vừa rồi nàng biết mình đã bị lòi, nàng tìm lộn người rồi! Nghĩ như vậy, liền lui ra phía sau, xoa nước mắt, cũng không nói gì nữa, mà là ngẩng đầu tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Đột nhiên, đường nhìn của nàng khóa trụ tại một chỗ, vội vã bò qua, “Vị công tử này…”
Không muốn xem trò nữa, càng thêm không muốn biết có ai sẽ bị lừa. Thập Thất liền dắt Cẩm Sắc và Mai Hoa rời khỏi.
Các nàng chân trước vừa rời đi, tên nam tử bị cô gái bán thân cuốn lấy kia lia đôi mắt khóa chặt bóng lưng rời đi của Thập Thất.
Khi gần đi qua khỏi con phố, phía sau ba người Thập Thất vang lên tiếng nói băng lãnh của đàn ông: “Mộ Dung tiểu thư quả nhiên là người dụng tâm ác độc.” Vậy mà trước đó vài ngày hắn còn tưởng là mình nhìn nhầm, hôm nay nếu không phải chứng kiến màn nàng đối với nữ tử bán mình kia, chỉ sợ hắn cũng bị che hai mắt. Lăng Dạ lạnh lùng nhìn bóng lưng Thập Thất.
Nghe vậy, Thập Thất cười nhạt, sao lại trên một đường cái náo nhiệt phi phàm, đều có thể gặp được Lăng Dạ?
“Vị công tử này, tiểu thư nhà ta từ trước đến nay tâm từ, tại sao lại ác độc? Nhìn công tử cũng có dáng dấp của một vị công tử, sao lại nói hư ngôn như thế?” Xoay người, Mai Hoa nhìn thấy Lăng Dạ, liền lạnh giọng nói. Vì sao luôn có người muốn nhằm vào tiểu thư? Tiểu thư không trêu chọc ai cả, mà người ta lại hết lần này tới lần khác đến trêu chọc! Mỗi người đều muốn đưa lên cửa để người ta mắng!
Cẩm Sắc cũng bảo hộ trước người Thập Thất, nói: “Lăng công tử, người đang nói Liễu tiểu thư là người dụng tâm ác độc đúng không? Tiểu thư chúng tôi thiện tâm như Bồ Tát sống, không phải là người nhận nhầm đấy chứ?”
Hai người đều không muốn thấy Thập Thất chịu nửa điểm thiệt thòi, đều tranh nhau mở miệng bảo vệ Thập Thất. Thập Thất cười thầm.
“Lăng công tử, ngươi và ta vốn là bình thủy tương phùng, không có giao hảo, cho dù lòng ta ác độc thì có liên quan gì đến ngươi? Thế đạo ngày nay, lẽ nào ngươi cam đoan bản thân mình lại thấu triệt như nước trong sao? Nếu chính ngươi thực sự là vô dục vô cầu, so với mây trắng còn trắng hơn, như vậy còn có chút tư cách nói lòng ta ác độc. Nhưng nếu như ngươi là đám mây không đen không trắng, cũng đừng đến chơi chữ chỉ trích ta! Tạm thời không bàn đến những lời hư ngôn vừa rồi của ngươi, coi như đó là sự thật, ngươi cũng không có tư cách nói ta!” Thập Thất cắn răng, lạnh giọng nói. Hôm nay thật đúng là nhiều chuyện mà, mới vừa gặp Trình Tuyết Nhi, lại tới một Lăng Dạ!
Thần sắc Lăng Dạ biến ảo đa dạng, điều nàng nói khiến hắn vô lực phản bác, đích xác, những chuyện hắn cùng bọn Độc Cô Ngạo Thiên làm, cũng không phải toàn bộ đều là chuyện chính nhân quân tử nên làm, thế nhưng vừa rồi nàng rõ ràng có thể ra tay cứu giúp, nhưng nàng lại không làm! “Vừa rồi nữ tử bán thân quỳ cầu xin cô, nhưng cô lại thờ ơ. Đây không phải là dụng tâm ác độc thì là gì?”
“Cút đi! Ta không có thời gian lãng phí với ngươi!” Thập Thất đảo cặp mắt trắng dã, đám người Độc Cô Ngạo Thiên, nàng không có hảo cảm với ai cả! Nói với hắn, lãng phí thời gian cũng như lãng phí sinh mệnh, nàng không có tâm tư phí thời gian đi giải thích.
“Lăng công tử, người vẫn mở to hai mắt nhìn đi. Người cho rằng nữ tử bán mình kia đáng thương sao? Nàng ấy chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi! Nếu người không tin, lát nữa đi xem thử thì biết. Nữ tử bán mình kia sau khi cầm bạc, có đi chôn cha hay không!” Nét mặt Mai Hoa lạnh lùng, nàng không cho phép người khác nói xấu tiểu thư. Tiểu thư lười giải thích, nàng sẽ đứng ra làm. Dù sao cũng nên để tên Lăng Dạ tự cho mình là đúng kia biết rõ hắn ngu xuẩn cỡ nào!
Cẩm Sắc vừa nghe, hóa ra là kẻ lừa đảo! Chả trách tiểu thư không bố thí mấy lượng bạc! Nàng đã nói đấy thôi, nự tử bán mình vừa rồi kia có điểm là lạ, hóa ra là một kẻ lừa bịp!
Lăng Dạ lấy cái nhìn ban đầu làm chuẩn, quả quyết không tin, hừ lạnh một tiếng: “Ăn nói xằng bậy.”
Thập Thất híp mắt, chuyển dời đường nhìn, không muốn liếc mắt nhiều đến hắn nữa, nghiêng đầu nói với Cẩm Sắc và Mai Hoa: “Đừng cùng hắn lãng phí thời gian. Đi.”
“Rốt cuộc có phải sự thật hay không, bây giờ nói còn hơi sớm, muốn biết chân tướng, người đi xem đi, đừng xem cô nương bán mình có vài phần tư sắc, mà bị che mờ hai mắt, nhìn không thấy chân tướng!” Mai Hoa đuổi theo bước chân Thập Thất, vừa đi vừa ngoảnh lại lạnh giọng nói với Lăng Dạ.
Lăng Dạ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thập Thất rời khỏi, ngay cả giải thích nàng cũng lười, đối với hắn, nàng lại càng không có kiên nhẫn, xem ra khoảng cách của hắn và nàng không nhỏ. Chẳng qua, như vậy không có nghĩa là vừa rồi hắn sai.
Muốn chứng minh có phải là hắn sai hay không, cũng chỉ có thể quay lại xem.
Khi hắn quay trở lại, nữ tử bán mình đã đứng dậy rời khỏi, nàng ta không hề thấy hắn bám theo phía sau, liền cấp tốc chạy. Đến một ngõ nhỏ không người, nàng ta lập tức cởi đồ tang trắng trên người xuống, sau đó có một nam tử từ một nơi khác chạy đến, hai người vừa thấy mặt thì nhào đến ôm nhau.
“Vừa rồi có một nam nhân phong độ cho ta hai mươi lượng bạc này! Ha ha ha.” Nữ tử đã toàn toàn không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu ở trên con phố như vừa rồi, thay vào đó lại là dáng vẻ ác nhân khiến người khác chán ghét.
Nam nhân kia vừa nghe, “Thật là một tên ngốc, chúng ta lấy cớ nói bán mình chôn cha chỉ là muốn người ta cho năm lượng bạc mà thôi. Hắn lại cho hai mươi lượng, cái này thì một năm không cần phải lo việc ăn uống gì nữa.”
“Đúng vậy! Nhất định là người nọ thấy sắc động tâm, muốn mua ta, ha ha ha, để hắn chờ đi, chờ chúng ta không còn bạc, ta lại tìm hắn lừa chút đỉnh.” Nữ tử bán mình cuồng vọng không thôi, hiển nhiên là vì màn đắc thủ vừa rồi mà đắc ý.
Thân hình Lăng Dạ run lên, sắc mặt khó coi cực điểm, hoá ra thật là kẻ lừa!
Chả trách, Mộ Dung Thập Thất lại lười giải thích với hắn! Đây căn bản là chuyện mà người hơi có chút nhãn lực cũng nhận ra được, nữ tử này da thịt mềm mại, quần áo mặc cũng không rách mướp, như thế nào có thể là người bán mình chôn cha? Mà hắn bị lừa không nói, lại còn đi chỉ trích nàng!
Lúc này Lăng Dạ xấu hổ đỏ bừng mặt, là hắn hiểu lầm nàng. Vốn định quay lại đi xin lỗi nàng, nhưng lại nghĩ đến vẻ chán ghét của nàng đối với hắn, hắn liền tự giễu vài tiếng, sau cùng buông bỏ ý định đi tìm Thập Thất, và rời khỏi.

Bởi vì sự xuất hiện của Lăng Dạ, mà ý cười vốn có trên mặt Thập Thất nay đã biến mất, thay vào đó chính là lãnh liệt nghiêm nghị.
Cẩm Sắc và Mai Hoa dè dặt đi theo phía sau.
“Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, uổng cho Lăng Dạ công tử được xưng là Hạo Nguyệt công tử! Thấy thế nào cũng không giống, ngay cả điểm ấy nhãn lực cũng không có, vậy mà đã nghĩ đến việc chất vấn tiểu thư.” Mai Hoa vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, em nhìn không ra còn có thể nói, nhưng Lăng Dạ công tử không thấy được, vậy chỉ có thể nói rõ, hắn coi trọng cô nương kia. Vậy mà còn có mặt mũi chất vấn tiểu thư.” Cẩm Sắc phụ họa theo.
Nguyên nhân tâm tư Thập Thất biến hóa, chủ yếu là bởi vì, với thân phận và thực lực giờ đây của nàng, vậy mà cũng còn có người có thể đến mắng, coi Mộ Dung Thập Thất nàng là người có thể tùy tiện ức hiếp! Một ngày nào đó, nàng sẽ vượt lên trên mọi người, để cho bọn họ vì thế hối hận và trả giá!
Ba người mang tâm tư khác nhau, trên đường hồi phủ nhất định phải đi qua một ngõ nhỏ, ngõ nhỏ này bình thường vẫn có chút người qua lại, nhưng ba người Thập Thất càng đi lại càng phát hiện đáng sợ! Nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
“Không đúng.” Thập Thất và Mai Hoa cùng lúc lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.