Thập Thất Thiếp

Chương 68: Buông nàng ra




Mặt nạ ngân bạch tản ra luồng sáng lạnh, tay hắn ôm Thập Thất không chút nào nới lỏng “Không buông.” Lúc này trên người nàng còn có phệ hồn tán. Hắn làm sao có thể để nàng bị kẻ khác mang đi, cho dù lúc này nàng hoàn hảo vô khuyết hắn cũng không có khả năng để nàng bị nam nhân trước mặt mang đi!
Đôi mắt đen như mực, thâm trầm xuyên thấu qua mặt nạ không hề che giấu sự tức giận nhìn Hiên Viên Mặc, không ngờ động tác của hắn ta lại nhanh như vậy.
Hiên Viên Mặc và Lưu Trầm đã tới chậm một bước.
Hiên Viên Mặc ngước đôi mắt lợi hại như ưng nhìn chằm chằm vào mặt nạ nam tử, ánh mắt hắn rơi vào Thập Thất nằm trong lòng nam tử, thấy nàng không khỏe mà nhíu chặt lông mày, cơ thể vô lực tựa vào người nam tử.
Một màn này… vô cùng chướng mắt!
Lưu Trầm có thể cảm giác được lửa giận của Hiên Viên Mặc, có thế nào hắn cũng không ngời tới Mộ Dung Thập Thất vẫn luôn bị mọi người khinh thường nay lại có thể khiến cho Vương gia chú ý.
Hắn đột nhiên phát hiện có thể Liễu tiểu thư trong lòng Vương gia chỉ là một vật phẩm để lợi dụng. Tuy rằng Mộ Dung Thập Thất xuất hiện trước mặt Vương gia chưa đến hai ba lần, nhưng sau khi Mộ Dung Thập Thất thay đổi, nàng đã đặc biệt khiến cho Vương gia không tự giác mà dần dần chú ý vào nàng. Nghĩ đến đây Lưu Trầm không tự chủ được nhìn nữ tử trong lòng mặt nạ nam tử vài lần, tuy nàng không có dung mạo xinh đẹp như Liễu Nguyệt Phi và Trình Tuyết Nhi, thế nhưng nàng cũng là giai nhân một phương.
Khó trách Vương gia sẽ vì nàng mà đêm nay thà rằng không nghỉ ngơi cũng nhất định phải mạo hiểm vào cung.
“Nàng là nữ nhân của bổn vương. Đêm nay ngươi không buông cũng phải buông.” Hiên Viên Mặc tiến lên hai bước, thanh âm băng hàn mang theo lực xuyên thấu. Lúc này nhìn thấy nàng bị nam nhân khác chạm vào, tâm hắn giống như bị thiêu huỷ. Có một loại xúc động muốn giết người!
“Vậy sao? Không buông.” Nam tử mang mặt nạ bạc vẫn không tỏ vẻ gì là chùn bước.
Thập Thất không nhịn được rên rỉ hai tiếng, mở đôi mắt mông lung, mơ hồ nhìn bốn người trước mặt, không hiểu bọn họ đang ầm ĩ cái gì, khối tiền đồng không ai thèm nhìn như nàng lúc nào đã biến thành kim nguyên trong bảo khố? Nhiều người yêu thích đến vậy, điều này cũng có phần thái quá quá đi! Bây giờ nàng không có thời gian vui sướng đi làm rõ mục đích của bọn họ là gì, thật con mẹ nó đáng ghét! Nàng đã xúi quẩy thành như vậy, còn muốn lợi dụng nàng!
Chỉ có điều, bây giờ nàng rất rất khó chịu! Nàng cần không phải là nam nhân thì cũng là nước lạnh!
Nhưng trước mắt, bốn nam nhân này, dưới cơn mưa to lạnh giá, người nào nàng cũng không muốn!
“Con bà nó! Đừng ầm ĩ! Ta thèm vào!” Thập Thất ngước ánh mắt mê ly quét một vòng, sau cùng tầm mắt rơi vào mặt nạ bạc nam tử, vì sao hắn lại làm cho nàng cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, với lại, mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể hắn xoay quanh chóp mũi lại khiến nàng có cảm giác như được ấm áp bao phủ.
Qúa khích rồi! Ánh mắt nàng lúc này nhất định rất là xuân thủy nhộn nhạo, rất là phong tình! Nếu cứ tiếp tục như vậy nàng nhất định sẽ mất lý trí, đem hắn đặt dưới thân… hung hăng chà đạp một phen.
MNN! Đừng ham hố như thế. Nàng không phải là tội phạm cưỡng gian. Quỷ tha ma bắt, hương thơm trên người hắn rất dễ chịu, còn có khí lực hắn rất to lớn, cộng với khí tức ôn nhuận như gió quay chung quanh khắp người hắn nữa.
Dưới mặt nạ, khóe miệng nam tử run rẩy, vòng tay ôm Thập Thất cũng thoáng cái cứng đờ.
Hiên Viên Mặc im miệng, hắn có chút không thể tin nhìn Thập Thất, thật đúng là chưa thấy qua nữ tử nào lúc thô bạo lại mang khí phách đàn ông như thế!
Bốn nam tử có mặt tại đây, khóe miệng đều giật giật.
Mà ánh mắt của Thập Thất bọn họ đều thấy được, đây là điềm báo dược lực phát tác.
Nhưng hai nam nhân đều tự hỏi, dược lực của thuốc này quá cường hãn, đã tồn tại trong cơ thể thời gian dài đến vậy, rốt cuộc Hiên Viên Hạo có phải nam nhân hay không a.
Vừa nghỉ như thế. Đôi mắt của mặt nạ nam tử hiện lên sát khí. Hiên Viên Hạo….
Khi Hiên Viên Mặc thấy vết xanh tím trên cổ Thập Thất thì hai tay siết chặt, lúc này trên đó đã chi chít gân xanh, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
“Đã như vậy, bổn vương nhất định phải mang nàng đi!” Hiên Viên Mặc giơ kiếm công kích về phía Hiên Viên Ninh! Lưu Trầm theo sát sau đó, tính toán giúp đỡ Hiên Viên Mặc đoạt lấy Mộ Dung Thập Thất.
Phi Kiếm đứng phía sau Hiên Viên Ninh thấy thế, phá không nhảy lên. Che phía trước Hiên Viên Ninh và Mộ Dung Thập Thất, lúc hắn rơi xuống mặt đất, nước trên mặt đất không hề bắn lên chút nào.
Sau khi thấy chi tiết ấy, khuôn mặt lạnh lùng của Hiên Viên Mặc không hề có tia buông lỏng. Võ công của tên hộ vệ đã bí hiểm đến thế, rốt cuộc mặt nạ nam tử là ai?
Nghi hoặc, song phương giao thủ.
Đao phong kiếm ảnh giao nhau.
Kiếm phong của Hiên Viên Mặc chỉ thẳng vào Hiên Viên Ninh, cường đại khí tràng bao hàm sát ý cường thế đối với dịch nhân. Hắn ta là một kẻ địch cường hãn không thể lưu! Đây là tâm tất sát của vương giả!
Khi mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào ngực đối phương, thì đối phương liền dễ dàng lui về phía sau. Giật lại khoảng cách hơn hai mươi thước.
Hiên Viên Mặc nhíu chặt mày, nam tử này không chỉ có thủ hạ có võ công bí hiểm, mà võ công của hắn ta lại càng vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Rõ ràng mũi kiếm đã tới ngực hắn ta, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn ta liền lui về phía sau hơn hai mươi thước, cứ thế giật lại khoảng cách.
Ở bên cạnh nhìn sang, Lưu Trầm vốn là người có võ công không kém, thậm chí võ công có thể xưng là không có mấy người có thể địch, nhưng bây giờ, hắn cùng với thủ hạ của mặt nạ nam tử giao thủ đã dần dần lực bất tòng tâm.
Lại lần nữa nhìn về phía Mộ Dung Thập Thất, nữ nhân này càng lúc càng không đơn giản.
Dù cho là như vậy hắn cũng tuyệt đối không thể để Mộ Dung Thập Thất bị nam nhân khác mang đi! Lúc trước hắn không cách nào ngăn cản nàng bị Hiên Viên Hạo bắt, bây giờ hắn nhất định phải ngăn cản nàng bị nam nhân khác chạm vào!
Hiên Viên Ninh mở to mắt nhìn Mộ Dung Thập Thất dần dần mất lý trí, hai má hiện lên đám mây đỏ khả nghi, hắn biết không thể tiếp tục kéo dài thời gian nữa.
Lúc này lý trí của Thập Thất vẫn lớn hơn dục vọng, nhưng đối mặt với mùi hương dễ chịu như vậy nàng tựa hồ không thể khống chế cặp tay nhỏ bé mang theo lửa nóng.
“Ngoan.” Hiên Viên Ninh cong môi, nhìn Thập Thất và cặp tay đang lộn xộn quấy nhiễu trong lòng kia, miệng hắn giật giật, lên tiếng trấn an.
Thanh âm ôn hòa dễ nghe như một luồn gió xuân thổi tới, Thập Thất ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Ninh, nở nụ cười rực rỡ, nụ cười này nụ cười là phát ra từ đáy lòng nàng.
Thấy thế, nơi sâu nhất trong đôi mắt thâm sâu của Hiên Viên Ninh xẹt qua một tia dị dạng.
Nàng không biết nụ cười này, khiến cho nam tử đang ôm nàng, vài năm sau, ngày đêm truy đuổi, nó đã trở thành giấc mộng truy đuổi của đời hắn.
Hai tay đã siết chặt của Hiên Viên Mặc nay lại siết chặt hơn. Đây là nụ cười phát ra từ đáy lòng nàng sao?
Ngừng bàn tay lộn xộn, Thập Thất khó chịu nhíu chặt đôi lông mày, cố gắng đè nén dục vọng phát cuồng trong cơ thể. Nhìn bọn họ giương cung bạt kiếm. Nàng muốn ngăn cản nhưng không có sức.
Nếu bọn họ muốn đánh nhau thì đánh đi, quản ai thắng ai bại, nàng muốn mau mau rời khỏi nơi này.
“Nhanh lên!” Tiếp tục lằng nhằng nữa. Nàng sẽ bị giày vò đến phát điên mất.
Khóe môi Hiên Viên Ninh giật giật, nữ nhân này thay đổi thật mau a, vừa rồi vẫn còn rất ôn nhu…
“Rốt cuộc ngươi là ai? Có quan hệ gì với Mộ Dung Thập Thất?” Trong mưa gió, bốn người đứng sừng sững, Hiên Viên Mặc cầm kiếm chỉ vào Hiên Viên Ninh, lạnh giọng hỏi.
Giọt mưa táp vào đầu, vào mặt, vào thân kiếm.
Bầu không khí vô cùng trầm tĩnh.
Hiên Viên Mặc đang chờ đáp án.
Thần trí Thập Thất dần dần biến mất, dường như là kiên trì trong thời gian quá lâu, toàn bộ thể lực đều tiêu hao. Bản thân nàng trúng dung hợp mê hồn dược và xuân dược đặc chế của Liễu Nguyệt Phi, nên nàng căn bản sẽ không dễ dàng thanh tỉnh, càng nặng hơn nữa là, lúc tắm rửa nàng còn bị hạ phệ hồn tán!
Có thể thanh tỉnh, cũng có thể phản kháng! Đã là điều không tưởng nổi!
Nhận thấy được biến hóa của nàng, Hiên Viên Ninh thản nhiên nở nụ cười, “Nàng nói nhanh lên. Như vậy dứt khoát đi.” Nếu tiếp tục kéo dài, sẽ dẫn đến không thể cứu vãn dục vọng của Mộ Dung Thập Thất, thì hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Cơn mưa này rất lạnh, nàng có thể sẽ bị cảm lạnh, “Đi.” Một chữ cuối cùng này là nói với Phi Kiếm che mặt.
Thập Thất cúi đầu, nghe được lời nói sủng nịch của nam tử, hơi hơi nhíu mày. Đáy lòng xẹt qua một tia nghi hoặc, rốt cuộc hắn là ai?
Sở dĩ nàng để hắn ôm mà không phản kháng, không phải bởi vì dáng người hắn tốt, mà là khi hắn xuất hiện câu đầu tiên nói chính là ‘Ta tới cứu nàng’. Đây là lời nói nàng đợi một đêm muốn nghe nhất. Với lại, ở trên người hắn nàng không ngửi thấy có bao nhiêu mục đích, nên trong nháy mắt kia, nàng tin tưởng hắn.
Nếu đã không có lựa chọn nàng nguyện ý đánh cuộc!
Nếu như nàng rơi vào tay Hiên Viên Mặc, có lẽ, ngày sau nàng sẽ có phiền toái không dễ giải quyết, nàng không muốn bởi vì sự đố kị của Liễu Nguyệt Phi mà liên lụy cha mẹ!
Nghĩ đến Liễu Nguyệt Phi, trong mắt Thập Thất hiện lên một tia sát khí, tia sáng lạnh thấu xương che giấu đôi đồng tử đỏ oạch, chỉ cần qua tối nay, Liễu Nguyệt Phi đừng nghĩ có thể dễ dàng thoát thân.
Sau khi Phi Kiếm nghe được mệnh lệnh liền phi thân bay lên, bám theo sau đó.
Hiên Viên Mặc thấy thế gầm lên một tiếng: “Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!”
Hai người điên cuồng đuổi theo.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, sát khí phá không dấy lên.
Phi Kiếm xoay người nghênh đón hai người đang đuổi theo, nhưng lực của hai người này khiến hắn không cách nào đón đỡ, lúc kiếm và kiếm va chạm thân hình hắn lảo đảo xuống.
Hiên Viên Ninh bỗng nhiên xoay người, một thân sát khí cường đại khiến người ta hít thở không thông phô thiên cái địa đánh úp lại. Tay áo như chứa cuồng phong, nội lực kết thành băng tiễn bắn về phía hai người Hiên Viên Mặc! “Người chắn ta phải chết!”
Lưu Trầm đột nhiên bị khí lực tập kích, không kịp né tránh, liền thối lui vài bước.
Thân hình Hiên Viên Mặc loạng choạng. Võ công của nam nhân này lại cao hơn hắn vài phần! Rốt cuộc hắn ta là ai?
Mà ngay lúc hắn muốn tiến lên liều chết giành lại Mộ Dung Thập Thất thì nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng vang: “Bên kia có người! Nhanh lên!”
Mười mấy tên thị vệ đang chạy về phía bọn họ.
Hiên Viên Mặc quay đầu nhìn số người đang tới! Không phải Hiên Viên Hạo đang hôn mê sao? Nhanh như vậy đã tỉnh?
Hiên Viên Ninh thừa dịp này ôm Thập Thất, đạp gió mưa, biến mất trong màn đêm.
Lúc Hiên Viên Mặc quay đầu lại chỉ nhìn thấy bầu trời đen như mực, chỉ còn lại mưa to như trút nước, đâu còn bóng dáng Mộ Dung Thập Thất nữa!
Thân hình bá đạo đứng trong màn mưa, ưng mâu đen nhánh bùng nổ lửa giận: “Truy!”
Phía sau, bọn thị vệ lững thững chạy tới, lúc tới đã không còn một bóng người.

Một lúc lâu sau
Tam vương phủ
“Tra ra thân phận nam nhân kia chưa?” Hiên Viên Mặc trầm giọng hỏi. Trời sẽ lập tức sáng, Mộ Dung Thập Thất và nam nhân kia ở chung một canh giờ, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Mà hắn lại không thể ngăn cản. Lúc Mộ Dung Thập Thất bị Liễu Nguyệt Phi thiết kế hắn đã không thể ngăn cản, nhưng lúc trơ mắt nhìn nàng bị nam nhân khác mang đi, hắn có loại xúc động muốn giết người!
“Vẫn không có.” Lưu Trầm cúi đầu trả lời.
Thân hình cao lớn của Hiên Viên Mặc run lên. Lúc đuổi theo đã sớm không thấy thân ảnh bọn họ.
Phái ám vệ đi tìm đã trôi qua một canh giờ nhưng nửa điểm tin tức cũng không có.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.