Thập Thất Thiếp

Chương 67.3: Được cứu và phản kích (3)




Tự giễu cười khổ, Liễu Nguyệt Phi, xem ra, hôm nay ngươi bị ghen tị làm lu mờ lí trí, chuyện ngu xuẩn như vậy cũng làm được. Nếu như nàng không hạ thuốc mê với Mộ Dung Thập Thất, có lẽ Mộ Dung Thập Thất còn có thể thoát. Nhưng…

Bầu trời đêm được làm nổi bật lên bởi những đóa yên hoa rực rỡ, nhìn qua cực kì đẹp mắt.
*Yên hoa: có thể hiểu là pháo hoa
Một đóa tiếp một đóa.
Nương theo tiếng vang của nó, bầu không trung lại càng xinh đẹp.
Người ở khắp các nơi trong kinh thành, trong lúc đang ngủ thì bừng tỉnh, lấy giấy trắng đã sớm chuẩn bị cột vào chim bồ câu rồi thả lên trời.
Tối nay, bầu trời không chỉ rực rỡ, lộng lẫy muôn màu, mày nhíu lại, tối nay quả thật không tầm thường.
Hiên Viên Mặc có chút nghi hoặc, nhưng mà trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn để làm, những điều này không làm cho hắn có bao nhiêu chú ý.
….
Phượng Thiên quốc, hoàng cung.
“Đẹp quá à.” Tư Mã San San nửa đêm rời giường, nàng không ngủ được liền ra khỏi phòng, trùng hợp thấy cảnh này, trên trời yên hoa rực rỡ, lộng lẫy muôn màu, cảnh sắc đồ sộ. Không khỏi khiến nàng xuất khẩu ca ngợi.
Long Quy đứng ở sau nàng, mắt lạnh nhìn chằm chằm yên hoa trên trời, hắc trầm u ám, “Yên hoa này trông có vẻ không bình thường.” Giờ phút này sắc trời tối tăm âm trầm, gió to cuồn cuộn, cho thấy sắp sửa sẽ có một trận mưa to, sao còn có thể có người vào lúc đêm khuya tĩnh lặng châm ngòi đốt yên hoa?
“Vậy ư?” Tư Mã San San cũng không nghĩ nhiều, chỉ ngẩng đầu thưởng thức. Chẳng lẽ là có việc gì vui muốn chúc mừng? Nghe nói Phượng Thiên quốc có tập tục, sau một khắc phụ nữ sinh con ra thì nam tử trong nhà sẽ đốt yên hoa. Chưa đến nửa khắc yên hoa sẽ biến mất, hết thảy đều trở về bình thường.
Ngọn nến lập lòe bên trong gian phòng rốt cục cũng cháy hết .
Trong phòng lâm vào một mảnh đen tối.
“Thắp nến lên.” Nhất đẳng cung nữ mệnh lệnh.
Vài cung nữ lập tức tức luống cuống tay chân tìm kiếm ngọn nến. Sau một lúc lâu mới tìm thấy ngọn nến.
Ngọn nến được châm lên, căn phòng sáng ngời lên đôi chút.
Nữ tử còn ở bên trong thùng tắm, trong thùng tắm rắc đầy hoa hồng. Trong cung, những phi tử thị tẩm đều phải tắm với hoa hồng, tương truyền, Hoàng Thượng thích mùi hoa hồng.
“Thời gian không còn sớm. Lau khô cơ thể nàng, rồi đặt vào trên giường đi.” Nhất đẳng cung nữ trầm giọng ra lệnh. Bình thường tắm với hoa hồng đều phải ngâm mình trong một khắc, trên người mới có thể có hương hoa hồng tự nhiên.
Các cung nữ nghe được mệnh lệnh liền nhẹ nhàng nâng nữ tử ra khỏi thùng tắm, thật cẩn thận lau khô bọt nước trên người nàng.
Sau đó đặt nàng lên giường, cuối cùng đắp một cái sa mỏng màu trắng gần như trong suốt lên người nữ tử.
May mắn lúc này là ban đêm, ánh sáng từ ngọn nến chiếu vào thân thể trần truồng của nữ tử không đến mức xuyên thấu qua sa mỏng mà bại lộ.
Dường như có chút lạnh, nữ tử nhíu mày lại. Thân thể cũng cựa quậy vài cái, thân hình kiều diễm dưới tầng sa mỏng vặn vẹo không thôi, lúc này mà có nam nhân nhìn thấy nhất định sẽ phun trào máu mũi, khơi mào thú tính.
Trong một gian phòng khác, Hiên Viên Hạo vẫn còn đang bàn bạc với Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Diệp.
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai các ngươi vào triều sớm liền thượng tấu.”
Hiên Viên Hạo lệnh cho Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Diệp .
“Được.” Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu. Sự tình đã đi đến nước này tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào. Hắn sẽ an vị chờ xem Hiên Viên Mặc và Liễu Tương Dữ trở mặt thành thù.
Hiên Viên Diệp bỡn cợt trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo, “Hoàng huynh, từ từ hưởng thụ đi, Liễu Nguyệt Phi không chỉ có tài nghệ trác tuyệt, mà ngay cả tướng mạo cũng là ít có người có thể địch. Hơn xa so với đông đảo mỹ nhân trong hậu cung của hoàng huynh.”
“Chớ có nói giỡn.” Thần sắc Hiên Viên Hạo nghiêm túc. Dẫu sao ‘Liễu Nguyệt Phi’ cũng sắp trở thành nữ nhân của hắn. Nữ nhân của hắn sao có thể để cho người khác mang ra đùa cợt?
Hiên Viên Diệp sờ sờ cái mũi, ngậm miệng lại.
Độc Cô Ngạo Thiên vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Diệp, “Đi, hồi phủ đi.”
Lúc này, nhất đẳng cung nữ vừa lau người cho Thập Thất tiến vào trong điện, xoay người hành lễ với ba người, rồi nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Ngũ Vương gia, Thụy vương gia.”
“Đều chuẩn bị tốt?” Hiên Viên Hạo hỏi.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Cung nữ đáp.
Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Diệp cực kì ăn ý, bỡn cợt nháy mắt hai cái với Hiên Viên Hạo sau đó liền rời đi.
Hiên Viên Hạo liền đứng dậy đi vào căn phòng hoạt sắc sinh hương. (*: hương thơm bay khắp)
Ngoài phòng, Hiên Viên Hạo vẫy tay với vài tên thị vệ: “Các ngươi đi ra ngoài canh giữ cách chỗ này mười lăm thước đi.” Khi hắn cá nước thân mật, hắn không thích có nhiều người nghe thấy.
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiếng kẽo kẹt lại một lần nữa vang lên.
Nữ tử hôn mê trên giường, không thoải mái rên rỉ một tiếng. “Ưm…” Tiếng ngâm khàn khàn mà kiều mỵ, tràn ngập lực hấp dẫn.
Tiếng ngâm tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hiên Viên Hạo nghe được. Bất chợt, tiếng rên rỉ này làm cho bụng dưới của hắn dâng lên một trận tà hỏa, nơi nào đó rất nhanh sung huyết, sưng lên. Cảm giác kích thích kiểu này làm cho tim của hắn rạo rực và đập rất nhanh. Bộ pháp của hắn đi nhanh về phía nữ tử đang nằm trên giường.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, nữ tử trên giường được đắp một tầng sa mỏng, thân hình uyển chuyển, bộ ngực cao ngất, hai chân thon dài đều ở tản ra lực hấp dẫn trí mạng, dường như đang kêu gọi hắn yêu thương.
Cổ họng Hiên Viên Hạo căng thẳng, nuốt nuốt nước miếng, trong căn phòng thoang thoảng hương hoa hồng tự nhiên, lại càng kích thích dục vọng mãnh liệt của hắn.
Càng đến gần dục vọng lại càng là nhịn không được mà sôi trào.
Đứng ở bên giường, hắn nhìn ‘Liễu Nguyệt Phi’, thốt lên tiếng khen ngợi: “Nàng thật sự rất đẹp. Qua khỏi đêm nay nàng sẽ là nữ nhân của trẫm.” Hắn đã sủng hạnh vô số nữ nhân, nhưng không có nữ nhân nào dưới tình trạng không thanh tỉnh lại làm cho hắn kích động đến vậy.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.