Thập Thất Thiếp

Chương 107:




Bóng đêm lặng lẽ, không gió đung đưa.
Liễu phủ
Một nhóm người áo đen, đại khái chừng mười người, lặng im bay vọt trên nóc phòng Liễu phủ.
Liễu phủ bốn bề tĩnh lặng, không người phát hiện nguy hiểm đang không ngừng đến gần. Đi kèm với mùi thơm mát mẻ, người ngủ thì ngủ càng thêm say, người tỉnh thì lại bất tỉnh.
Sài Lang che mặt nhìn chúng người đỗ rạp, mấy tên ám vệ trên nóc nhà lạnh lùng khinh miệt cười, Liễu phủ cũng chỉ có thế thôi!
Sài Lang quay đầu nhìn mấy tên thuộc hạ sau lưng, trên vai bọn họ khiêng năm sáu tên đàn ông. Sài Lang nghĩ đến lời Mai Hoa truyền đạt, trong bóng đêm, tròng mắt hắn càn rỡ toát lên ý cười dâm đãng, Lâu chủ thật đúng là hiểu hắn. Hắn chỉ có một khẩu vị, đó là thích nhấm nháp hoàng hoa đại khuê nữ!
Hê hê, nguyên nhân chỉ có một, cưỡi lên…thoải mái!
Mấy tên thủ hạ đi theo, mặc dù không thấy được biểu tình của Sài Lang, nhưng lại nghe được tiếng cười dữ tợn của hắn, tất cả đều nổi lên lớp lớp da gà.
Trong tiếng lá cây đung đưa, mấy bóng đen lẻn vào phòng ngủ của Liễu Nguyệt Phi.
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đã đứng dậy, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía, nàng có chút căn cơ võ công nên vừa rồi nàng nghe được có tiếng cười. Thật ra thì, nàng cũng không có sợ hãi, dù sao ở gần đây cũng có ám vệ của Liễu phủ.
Nhưng ngay khi có mấy bóng đen tiến vào trong phòng, Liễu Nguyệt Phi thầm kêu một tiếng không tốt!
Lúc đang tính đứng dậy chạy trốn, một tên đàn ông áo đen đã ngăn cản nàng, cũng to gan bóp lấy ngực nàng! Một tiếng cười dâm đãng trầm thấp vang lên, “Liễu tiểu thư nhìn gầy teo, nhưng còn rất đỉnh nha! Không tệ không tệ, lát nữa đè lên nhất định rất thoải mái!”
Liễu Nguyệt Phi cực thẹn, giận dữ, chất vấn: “Các ngươi là ai?!”
Sài Lang buông lỏng cánh tay cầm Liễu Nguyệt Phi, khống chế nàng lại, lại điểm huyệt câm của nàng, quay đầu phân phó mấy tên thủ hạ: “Canh chừng động tĩnh bên ngoài!”
“Rõ!”
Phân phó xong, Sài Lang quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, thấp giọng cười nói: “Là người khiến cô thoải mái ngất trời. Ta đã nghiêm mật điều tra kỹ càng, Liễu tiểu thư rất thích cách thức này! Ta ái mộ Liễu tiểu thư đã lâu, tối nay đặc biệt tới phục vụ cô. Không biết Liễu tiểu thư là thích bị người cường bạo, hay là thích chủ động như dâm phụ? Hê hê, nghe vấn đề ta hỏi kìa, đây không phải đã quá rõ rồi ư? Liễu tiểu thư thích bị cưỡng gian hơn.”
Liễu Nguyệt Phi kinh hãi nhìn Sài Lang, từ trong miệng hắn lấy được tin tức, hắn muốn hủy sự trong sạch của nàng! Cơ thể run rẩy như lá phong, sắc mặt trắng như tờ giấy, cắn răng muốn chất vấn hắn, nhưng nửa câu nàng cũng không thốt ra nổi.
Không ngừng suy đoán, lẽ nào là Mộ Dung Thập Thất? Vào thế cục xu thế chờ phát động như hiện nay, người từng có xích mích với nàng chỉ có Mộ Dung Thập Thất! Nhất định là nàng ta tìm người đến đối phó nàng! Hủy trong sạch của nàng!
Tức giận giãy giụa! Không tiếng động giãy giụa! Đáng tiếc, tuy nàng có võ công, nhưng so sánh với người đàn ông trước mặt, bé nhỏ không đáng kể!
“Ấy! Ta nghĩ sai rồi, cô lại thích chủ động!” Sài Lang dữ tợn thấp giọng cười nói. Tay vuốt ve khắp bộ ngực nàng, kéo mạnh quần áo nàng ra!
Mấy người áo đen đứng canh cạnh đó đều khinh thường hành vi của Sài Lang, quá rõ ràng, Sài Lang là hạng người gì bọn họ rất rõ, hành vi thường ngày của hắn so với hái hoa tặc chả khác là bao!
Nhưng Liễu Nguyệt Phi đã bao giờ bị người cợt nhã như thế! Hơn nữa còn ở trước mặt mấy người bị một nam tử khi nhục đến vậy! Nàng cấp bách đến rơi lệ!
Nếu bọn họ đã không có trở ngại vào được phòng nàng, đã nói lên mấy ám vệ của nàng đã bị giải quyết! Giờ phút này, đừng nói là không thể kêu thành tiếng, dù cho nàng có thể kêu lên được, cũng sẽ không có ai đến cứu nàng!
Nàng tuyệt vọng! Tối nay nàng chắc chắn sẽ bị hủy trong sạch!
Cơ thể bị một cơn gió lạnh xâm lấn, y phục của nàng đều bị gã trước mặt cởi bỏ!
Nước mắt nàng không ngừng chảy xuôi, theo gò má chảy xuống xương quai xanh, xẹt xuống ngực.
Sài Lang lúc này đang chuyên tâm tấn công hai bầu ngực của nàng, nếm được vị mặn, lập tức ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, tròng mắt lóe lên một tia khinh miệt, biết sợ? Vậy lúc đầu đánh ngất Lâu chủ đưa vào trong cung để người ta làm nhục, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến mình cũng sẽ có ngày hôm nay?!
“Khóc? Liễu tiểu thư sợ? Yên tâm, người ta gọi ta là thần thủ, kỹ thuật cao siêu. Được ta ** cô, là vinh hạnh của cô! Cơ mà có so sánh thì cô mới biết ta tốt! Chờ ta xong chuyện, mặt sau còn có mấy đứa đầy tớ của quý phủ làm dự bị đấy!” Sài Lang cười lạnh, kéo quần nàng ra! Chỉ một cái động thân, đã xông phá chướng ngại, thẳng tiến đáy vực!
Thân hình Liễu Nguyệt Phi kịch liệt run lên! Kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trinh tiết nàng bảo vệ mười bảy năm, cứ thế bị người ta cướp mất!
Sài Lang vốn là người thương hương tiếc ngọc, nhưng tưởng tượng đến hết thảy nguy hiểm gần đây Lâu chủ gặp phải, liền đâm mạnh hơn, nhanh hơn!
Đây chính là mệnh lệnh của Lâu chủ! Trước giờ hắn vẫn luôn trung thành, sao có thể vi phạm mệnh lệnh?!
Liễu Nguyệt Phi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại! Thứ quý báu nhất đã mất! Sau này nàng nên đối mặt với Hiên Viên Mặc như thế nào? Nàng còn có thể gả cho hắn sao?
Dường như, hạnh phúc càng lúc càng xa! Dần dần xa không thể bắt kịp!
Trong phòng vang lên âm thanh thối nát, cho dù nàng tuyệt vọng, chán ghét, phản kháng, nhưng phản ứng sinh lý lại chiến thắng lý trí, cơ thể hèn mọn phối hợp với động tác của Sài Lang!
Trong im lặng, tiếng da thịt chạm da thịt, mọi người vây xem, thanh âm xấu hổ như vậy, khiến cho Liễu Nguyệt Phi rất muốn chết! Lúc nàng tiến đến cảnh giới mây cao, máu xông lên não, trực tiếp ngất đi!
Sài Lang nhanh chóng bứt người ra, không phóng ra trong cơ thể nàng! Hắn tuyệt đối không thể để lại tội chứng! Nhìn Liễu Nguyệt Phi tê liệt té xuống đất, Sài Lang nghiêng đầu phân phó chúng thủ hạ: “Lột bỏ quần áo của mấy đứa ở kia! Để cho bọn chúng lên giường phục vụ tiểu thư của chúng!”
Mấy thủ hạ lĩnh mệnh, liền nâng bốn tên nam nhân trần truồng và một nữ nhân lõa thể đặt lên giường lớn!
Sài Lang cười lạnh, bốn đứa ở này hắn đều cho uống xuân dược, còn nửa khắc nữa bọn họ sẽ tỉnh lại… Ngày mai chắc chắn sẽ có một vở kịch hay để nhìn!
“Đi!” Còn hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, trong thời gian còn thừa lại, hắn còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành!
Lúc mấy người lại lần nữa đứng trên nóc phòng.
Thanh âm điếc tai nhức óc xao vang trong màn đêm!
Tiếng nổ lớn đến từ hướng cửa thành!
Cương thiết đánh mạnh vào cửa thành kiên cố! Giữa đêm hôm khuya khoắt, từng tiếng va chạm kia giống như từng đạo sấm sét, kinh thành trong nháy mắt đèn đuốc sáng trưng!
Sài Lang thấy mưa tên lửa không ngừng từ bên ngoài thành bắn vào bên trong!
Thầm kêu một tiếng không tốt!
Hiên Viên Mặc lại động thủ ngay tối nay! Mưu kế của Lâu chủ sợ rằng không thể tiếp tục! Chỉ vì, lúc hắn rời khỏi Liễu phủ, đã thấy một đội nhân mã tiến vào Liễu phủ!
Mà cả tòa Liễu phủ ngủ say cũng đã bừng tỉnh!
Tối nay không còn bình tĩnh nữa! Bởi vì nó là một đêm tinh phong huyết vũ!
Lúc tiếng nổ vang lên, Liễu Nguyệt Phi đột nhiên thức tỉnh, mà ngay khi mở mắt, liền thấy bốn tên nam tử quen thuộc đang sờ loạn trên người nàng!
Một màn vừa mới phát sinh lập tức hiện về trong đầu! Nàng xấu hổ không chịu nổi, đau đớn đến muốn chết. Nhưng sau khi nghe được từng trận tiếng vang, nàng lập tức đá văng bốn gã trên người ra, hai chân truyền tới cơn đau nhức khiến cho nàng nhíu mày.
Nàng không thể bị đánh ngã như vậy! Không thể để cho Mộ Dung Thập Thất được như ý! Tuyệt đối không thể! Cắn răng nhặt lấy y phục rơi tán loạn đầy đất mặc vào.
Một tên đàn ông trong số đó xuống giường ôm lấy nàng, nàng nhịn đau đớn, đánh vào một quyền vào đầu người kia!
Lúc này, nàng rất thanh tĩnh, nàng nhất định phải rời khỏi căn phòng này! Sau đó tìm người thay thế nàng thừa nhận hết thảy những việc này!
Lúc rời phòng, nàng nghe được tiếng vang, là tiếng binh mã! Hiên Viên Mặc hành động ngay hôm nay?! Cắn răng, ánh mắt nàng sáng lên, vốn tưởng ngày mai nàng sẽ gặp phải nan đề khó khăn hơn, không nghĩ tới Hiên Viên Mặc lại hành động vào tối nay! Nàng còn có thời gian suy tính.
Nàng tự nói với mình, cảnh cáo mình, tuyệt đối không thể bị quật ngã như vậy.
Đi tới căn phòng kế bên, Thải Hà đang đứng dậy mặc quần áo vào, lúc thấy Liễu Nguyệt Phi, nàng kinh ngạc nói: “Tiểu thư? Sao người lại đến phòng Thải Hà? Bên ngoài có tiếng động, giống như là có người vào phủ!”
Ánh mắt Liễu Nguyệt Phi toàn vẻ tăm tối, nhìn Thải Hà theo hầu nàng nhiều năm, tuy không đành lòng, nhưng cũng chỉ có Thải Hà mới có thể giúp nàng ngăn trở hết thảy! Vô luận như thế nào nàng cũng không thể để cho Hiên Viên Mặc biết nàng đã không còn là xử nữ!
Thải Hà thấy phản ứng của nàng có chút là lạ, liền tiến lên dò hỏi: “Tiểu thư, người không khỏe ư?”
Liễu Nguyệt Phi cắn răng, trên khuôn mặt tuyệt sắc tái nhợt thoáng hiện qua một tia hổ thẹn, lúc cùi chõ bắt chẹt vào cổ Thải Hà, Thải Hà bèn kinh ngạc nghi ngờ nhìn Liễu Nguyệt Phi, chỉ nghe được thanh âm thật thấp, thật trầm của Liễu Nguyệt Phi, “Ta xin lỗi!”
Mộ Dung phủ
Vài tiếng cự vang va chạm, còn có ánh lửa đầy trời, Thập Thất bừng tỉnh! Lúc phủ thêm áo khoác bước ra khỏi phòng liền thấy được Mai Hoa kinh hoảng đi đến! “Tiểu thư.”
Thập Thất cau mày, con ngươi lạnh lùng híp lại nhìn ra hướng cửa thành, thanh âm lạnh như băng khẳng định: “Hiên Viên Mặc hành động trước thời hạn!” Không ngờ Hiên Viên Mặc lại đánh bất ngờ như vậy, lừa gạt tất cả mọi người cho là ngày mai hắn mới động thủ, mà chẳng hay tối nay hắn lại động thủ!
“Bây giờ nên làm gì? Bây giờ Sài Lang nhất định đã hoàn thành nhiệm vụ.” Mai Hoa liền vội vàng hỏi.
“Hủy bỏ hành động ngày mai!” Thập Thất trầm giọng nói. Kế mượn đao giết người bây giờ không thể dùng! Cơ mà cũng không nói chính xác được, nếu Hiên Viên Hạo có thể thắng, chiêu này có thể dùng! Nếu Hiên Viên Mặc thắng, nàng sẽ sử xuất phương án khác.
Nàng vừa dứt lời, liền thấy Sài Lang một thân y phục dạ hành xuất hiện trước mặt, “Hồi bẩm Lâu chủ, Liễu Nguyệt Phi đã bị hủy trong sạch! Chẳng qua một chi đội quân của Hiên Viên Mặc đã tiến vào Tả tướng phủ, sợ rằng hành động ngày mai không thể hoàn thành!”
Thập Thất gật đầu, “Được, ngươi về Thiên Hạ Lâu trước đi, chờ Mẫu Đơn ra lệnh.”
Sài Lang gật đầu: “Rõ, Lâu chủ. Đúng rồi Lâu chủ, những thứ đồ này nên xử trí như thế nào?” Hắn ném một cái bọc quần áo xuống đất, những cái yếm, tiết khố với đủ loại màu sắc, hình dạng liền phơi bày ra.
Khóe miệng Thập Thất giật giật, nhướng nhướng mày, nói: “Thu, sau này hữu dụng!”
Sau khi Sài Lang đi khỏi, Thập Thất ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết treo giữa không trung, trên môi hiện lên nụ cười lạnh lùng, dù cho ngày mai không thể hành động, tối nay, hủy được Liễu Nguyệt Phi, thì coi như nàng ta có thông minh biết nên như thế nào để duy trì danh dự, nhưng, khi nàng ta trở thành nữ nhân của Hiên Viên Mặc, ở trên giường, hết thảy sẽ rõ ràng!
Chỉ là, Liễu Nguyệt Phi có thể sống đến ngày đó hay không còn chưa biết! Hành động lần này coi như cũng không thất bại!
“Đi! Đi gặp cha mẹ!”
Bên trong đại sảnh, Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi dắt dìu nhau, sắc mặt tái nhợt nhìn ra bên ngoài.
Thấy Thập Thất tới, Mộ Dung Phong nhíu chặt hai hàng lông mày, nói: “Ngày này vẫn phải tới!” Ông không nghĩ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy, xuất kỳ bất ý ( hành động khi người ta không đề phòng) như vậy!
Lý Uyển Nhi buông tay Mộ Dung Phong ra, đến ôm lấy Thập Thất, ôn nhu nói: “Tiếng ồn lớn như vậy, tối nay sợ rằng không thể ngủ được.” Nôn nóng muốn biết kết quả, làm sao có thể chìm vào giấc ngủ?
Thập Thất khẽ mỉm cười, “Cha mẹ, con chờ đợi ngày này đã lâu.” Nếu ngày mai có kết quả, nàng sẽ đem chứng cớ kia giao cho Hiên Viên Ninh!
Không ngoài dự tính, một khi Hiên Viên Mặc thắng, hắn sẽ gặp nàng.
Đến lúc đó, số mạng nắm giữ ở trong tay của nàng. Hơn nữa, mấy ngày nay, nàng đã âm thầm bố trí rất nhiều, dù cho Hiên Viên Mặc muốn giết nàng, cũng phải ngẫm lại hậu quả!
Nếu Hiên Viên Hạo thắng, nàng sẽ để cho Hiên Viên Ninh an bài cha mẹ cách xa kinh thành, thậm chí rời khỏi Phượng Thiên quốc. Mà nàng sẽ cùng Hiên Viên Ninh liên thủ nghênh chiến!
Tứ vương phủ
Hiên Viên Ninh nằm ở trên giường, mặt mang nụ cười cao thâm khó lường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phi Kiếm thấp giọng nói: “Vương gia, Tam vương gia rốt cuộc đã hành động.” Chẳng qua so với dự tính của Vương gia sớm hơn một ngày. Như vậy xem ra, tài trí của Hiên Viên Mặc cao hơn Hiên Viên Hạo!
“Sẽ không thuận lợi như vậy. Tối nay sẽ không có kết quả.” Hiên Viên Ninh cười nhạt nói. Sớm một ngày so với dự tính của hắn, nhưng việc này đối với thế cục do hắn tạo ra thì không ảnh hưởng đến đại thể.
“Vương gia, vậy chúng ta nên làm những gì.” Phi Kiếm hỏi.
Hiên Viên Ninh thu hồi tầm mắt. Thâm mâu lóe lên một luồng sáng khó lường.
Bên ngoài kinh thành, trong một trấn nhỏ.
Thanh Âm tỉ mỉ thêu một đôi uyên ương, giờ phút này là đêm khuya, nhưng nàng muốn mau chóng hoàn thành nó.
Nha hoàn đứng canh ở cạnh bên liên tục ngáp, cười nói: “Tiểu thư không cần nóng lòng nhất thời, không bằng ngày mai hãy thêu?” Mấy ngày nay tiểu thư luôn chú tâm thêu suốt ngày đêm, tiếp tục như vậy sẽ tổn thương thân thể.
Nghe vậy, Thanh Âm cong môi cười: “Ta muốn lấy một Thanh Âm hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt chàng. Mấy ngày nay, ta đã suy nghĩ rõ ràng, ở trong lòng của ta, Cổ Trì chỉ là vị ca ca thanh mai trúc mã. Mà Tứ vương gia mới là người mà ta muốn gả.” Ban đầu, sau khi nàng được hắn cứu, trong lòng cũng đã ẩn giấu bóng hình hắn. Sau khi tiếp xúc, càng làm cho nàng xác định, nàng không thương Cổ Trì.
Mặc dù không thể xác định tâm tư của hắn. Nhưng, nàng tin tưởng ở trong lòng hắn nàng là đặc biệt. Nếu không, sau khi cứu nàng sao hắn lại thất thần hồi lâu như vậy?
Nếu không phải trong ba năm nay, chứng bệnh của nàng tái phát, không muốn dọa đến hắn, nàng cũng sẽ không trốn tránh! Giờ đây, bệnh của nàng đã gần khỏi. Nàng muốn đi tìm hắn! Không biết sau khi nhìn thấy nàng, hắn sẽ có vẻ mặt gì? Có thể rất kinh ngạc hay không?
Cúi đầu nhìn áo choàng trong tay, còn nửa tháng nữa là sẽ thêu xong.
“Tiểu thư, chẳng lẽ người không hối hận khi buông tay thiếu chủ sao?” Nha hoàn kia hỏi. Dẫu sao thiếu chủ và tiểu thư cũng là thanh mai trúc mã. Trước kia, những hạ nhân như họ nhìn thấy thiếu chủ và tiểu thư thân mật như vậy, đều vô cùng hâm mộ, cũng cho là tiểu thư sẽ gả cho thiếu chủ, nhưng không sao ngờ tới, tiểu thư lại yêu người khác.
Thanh Âm sửng sốt một chút, ngay sau đó khẽ cười lắc đầu, “Không, ta sẽ không hối hận.”
Hai canh giờ sau.
Sáng sớm, khí trời se lạnh.
Loáng thoáng có thể ngửi được mùi thiêu đốt lưu động trong không khí.
Sau khi người một nhà im lặng dùng xong đồ ăn sáng.
Thì trong cung có một tiểu thái giám cỡi ngựa tới truyền tin, “Mộ Dung đại nhân, Hoàng thượng có bệnh trong người, hôm nay không thượng triều!”
Nghe tin tức này, Thập Thất nhíu mày, vẫn chưa có kết quả? Giờ phút này, nàng không dám vọng động, thám tử của Thiên Hạ Lâu ở trong cung cũng không dám thả ra tin tức. Hôm nay, hoàng cung giống như là một nhà giam kín gió, bất luận kẻ nào muốn biết tin tức đều khó như lên trời.
Xem ra, muốn biết kết quả cuối cùng, chỉ có thể chờ.
Không phải là nàng không nghĩ tới việc đến gặp Hiên Viên Ninh, nhưng những lời Hiên Viên Ninh nói ngày ấy, với lại những câu kia của Mặc Trần, khiến người trước giờ vẫn quyết đoán như nàng nay lại do dự.
Song, cha không cần vào triều, nỗi lòng của nàng cũng coi như được buông lỏng.
Hôm nay, lòng người nơi kinh thành nhất định là hoang mang.
Mà theo sát sau đó là tin tức khiến Thập Thất cười lạnh.
Liễu Nguyệt Phi thật đủ nhẫn tâm! Vì duy trì danh dự, nàng ta lại dùng tỳ nữ thân cận làm bia đỡ đạn! Tuyên bố với bên ngoài, đêm qua bốn tên đầy tớ trong phủ lẻn vào phòng Liễu Nguyệt Phi, muốn khi nhục nàng ta, nhưng bốn người này lại không biết, Liễu Nguyệt Phi lúc ấy bởi vì không ngủ được mà đến ngôi đình trong hoa viên uống trà ngắm trăng, ở trong phòng nàng chính là nha hoàn cận thân Thải Hà!
Tuy là vụ tai tiếng, nhưng cũng lấy tốc độ thật nhanh truyền bá khắp kinh thành! Dân chúng tuy không biết tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng người người đều bất bình thay Liễu Nguyệt Phi, đồng tình thay Thải Hà bị làm nhục.
Cơn bão táp này coi như trôi qua.
“Không ngờ cô ta gian trá như vậy. Nhẫn tâm lấy nha hoàn cận thân trung thành làm bia đỡ đạn!” Mai Hoa lạnh lùng nói, mặt đầy khinh thường, nhiều hơn chính là phẫn hận! Liễu Nguyệt Phi lần này quả thật làm cho nàng càng thêm khinh thường.
Thập Thất khẽ mỉm cười: “Cần gì phải để ý. Coi như cô ta trốn khỏi hôm nay, ngày sau gả cho Hiên Viên Mặc, coi cô ta che giấu như thế nào?!”
“Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại cũng thật là thích ý, để Tam vương gia câm họng chịu thiệt đi, nữ nhân hắn một mực bảo vệ, kết quả không phải là xử nữ!” Mai Hoa cười lạnh.
“Lúc này không cần quản Liễu Nguyệt Phi, để cho Mẫu Đơn nhìn, chỉ cần có tin tức liên quan tới trong cung, liền lập tức bẩm báo!” Thập Thất trầm giọng nói.
Mai Hoa gật đầu.
“Ngày mai ta đi gặp Tứ vương gia.” Lúc Thập Thất nói đến ba chữ Tứ vương gia, ngón tay dưới tà áo khẽ run. Rối rắm một buổi tối, nàng cuối cùng đã hạ được kết luận, không thể trốn tránh, chỉ có đối mặt. Dẫu sao điều Mặc Trần nói cũng đúng, có lẽ người khác sẽ tổn thương nàng, nhưng Hiên Viên Ninh dùng tánh mạng làm tiền đặt cược tới cứu nàng thì sẽ không!
“Gặp Tứ vương gia?” Mai Hoa kinh ngạc, lần trước lúc tiểu thư rời khỏi Tứ vương phủ, là hoảng hốt thất thố. Vốn tưởng rằng là do có chút không vui với Hiên Viên Ninh. Không ngờ lần này tiểu thư nhắc tới Tứ vương gia lại trấn định như vậy.
“Ta có một vật rất quan trọng muốn giao cho hắn.” Thập Thất vẫn trấn định. Nếu như dự liệu không sai, tối hôm qua sau khi Hiên Viên Mặc công vào hoàng cung, vốn tưởng rằng sẽ nhất cử đoạt cung, nhưng không ngờ đến Hiên Viên Hạo cũng có cường kế ứng đối, trong lúc nhất thời hai người giằng co không phân cao thấp, mới dẫn đến tình cảnh quỷ dị hôm nay! Chẳng qua, Hiên Viên Mặc tối hôm qua hành động, đã định trước hắn không cho phép kéo dài lâu!
Nàng suy đoán, tối nay hoặc là ngày mai sẽ có kết quả.
Cho nên, ngày mai nhất định phải gặp Hiên Viên Ninh!
“Tiểu thư! Đại sự không ổn! Có quan binh bao vây phủ chúng ta!” Một người trong phủ kinh hoảng chạy tới.
Thập Thất chợt đứng lên, “Quan binh bao vây?!” Hai hàng lông mày nhíu chặt. Là binh mã của ai? Vì sao bao vây phủ?
“Đúng vậy! Tiểu thư. Hơn một ngàn người vây phủ chúng ta kín không một kẽ hở. Người cầm đầu nói là phụng mệnh lệnh của Tam Vương gia, bảo vệ an toàn cho chúng ta, không để cho bất cứ ai trong phủ ra ngoài! Bây giờ nên làm sao? Tiểu nhân đã báo cho lão gia và phu nhân rồi.” Hạ nhân lau mồ hôi, run run căng thẳng nói.
Đoàn người đông nghìn nghịt, rất dọa người! Người người trong tay đều có trường mâu cung tên. Nhìn dáng dấp nào giống bảo vệ họ. Đây chính là công khai trắng trợn giam lỏng!
Thập Thất cau mày, thần sắc rét lạnh. “Đi! Ta cũng muốn xem bọn họ thật là bảo vệ, hay là giả mượn cái danh bảo vệ mà nhốt chúng ta!” Chẳng lẽ Hiên Viên Mặc sợ nàng mang cha mẹ chạy trốn? Hay hoặc là sợ nàng gây thêm rắc rối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.