Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 91:




Trên đường bà Lưu lôi kéo tay Sơn Trà hỏi: “Cháu à, cháu thật sự muốn như vậy sao?”
Suy cho cùng thì dù sao tuổi bà ấy cũng đã lớn, tư tưởng cũng có chút truyền thống, cũng cảm thấy Tưởng Vệ Quốc sở dĩ làm thành như vậy với Sơn Trà hơn phân nửa đều là do hai mẹ con Triệu Xuân Hoa ở giữa làm khó dễ.
Sơn Trà lại gật gật đầu: “Bà à, bà cứ yên tâm, cháu đã nghĩ kỹ rồi.”
So với Triệu Xuân Hoa không hề có chút quan hệ huyết thống nào, Tưởng Vệ Quốc ở trong lòng cô mới là người đáng ghê tởm nhất, cho dù bởi vì Triệu Xuân Hoa là người kề gối nhưng con gái ruột của mình ông ta lại không hề đau lòng mà ngược lại còn xem Tưởng Ngọc Trân giống như con gái ruột, trong khi cô ta chỉ là con của mẹ kế.
Loại ba ruột thế này cần để làm gì? Chờ đến lúc sau này có tiền thì sẽ nhào lên để hút máu cô hay sao?
Sơn Trà suy nghĩ rất rõ ràng, cho dù không có chuyện ngày hôm nay Tưởng Vệ Quốc đến tìm cô như thế này, thì cô cũng nhất định sẽ tìm cơ hội đem chuyện này làm một lần cho rõ ràng và dứt khoát.
Bà Lưu nhìn thấy biểu tình kiên quyết kia của cô thì bà cũng biết Sơn Trà nhất định đã sớm nghĩ tới việc này, tuy rằng bà ấy cũng không hiểu rõ lắm nhưng cũng không tiếp tục khuyên, dạo gần đây Sơn Trà thay đổi không ít, càng thêm có chủ kiến, tuy bà Lưu đau lòng cho cô nhưng cũng sẽ không giống như Tưởng Vệ Quốc lấy lập trường của người lớn ra làm cái danh để tự cho mình đúng, chỉ chỉ trỏ trỏ giảng giải đạo lí với cô.
“Nếu cháu đã nghĩ kỹ rồi thì được.”
Sơn Trà và vương ái hồng vốn dĩ dự định đến xem bà Lưu, kết quả đột nhiên lại xảy ra loại chuyện này, Tạ Tri Viễn còn chẳng buồn không hé răng đột nhiên đã trở lại, bà Lưu nghĩ vợ chồng son nhất định đến sẽ có chuyện nói vậy nên bà cũng không ở lại lâu cản trở bọn họ, ăn cơm xong đã để chi cho bọn họ nhanh chóng trở về.
Vương ái hồng vừa ra khỏi cửa đã đem xe đạp nhét vào trong tay Sơn Trà rồi nói: “Các cậu đạp xe về đi, tớ đi đến nhà chú hai tớ để mượn xe đạp bọn họ đi.”
Lúc này Sơn Trà cũng không khách khí nhiều với cô ấy nữa, quả thật cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Ta Tri Viễn.
“Được, vậy ngày mai tớ sẽ đi lên trấn trên để tìm cậu.”
Cô còn có vài bộ đồ để ở trong nhà Vương Ái Hồng, ngày mai đến đó một chuyến, đem đồ lấy về.
Vương ái hồng cũng gật đầu: “Được cứ như vậy đi, tớ cũng không làm kì đà cản mũi hai người lâu ngày gặp lại làm gì, tớ đi trước đây.”
Nói xong cô ấy phất tay với Sơn Trà và Tạ Tri Viễn rồi cũng rời đi.
Cũng chỉ mười ngày không gặp, ánh mắt Tạ Tri Viễn nhìn Sơn Trà đã giống như bảy tám trăm năm không gặp vậy, nóng đến mức làm chi Sơn Trà cũng có chút ngượng ngùng.
Nếu không phải lúc này hai người đều ở trên đường lớn, Sơn Trà đang hoài nghi Tạ Tri Viễn sẽ giống như một con chó lớn nhào lên trên người cô.
“Đừng nhìn, đi mau.” Sơn Trà đẩy anh một chút rồi nói.
Lúc này Tạ Tri Viễn mới đem ba lô đeo lên trên vai, sải bước lên xe đạp.
Sơn Trà ngồi trên ghế sau duỗi tay ôm eo Tạ Tri Viễn, sờ một cáu mới phát hiện trên người Tạ Tri Viễn đều là mồ hôi.
“Làm sao mà có nhiều mồ hôi đến thế này?”
Tạ Tri Viễn không quay đầu lại, một chân đem xe đạp thật xa rồi mới nói: “Một đường chạy tới.”
Anh mới vừa từ Trung Bình trở về, việc đầu tiên làm là trở về nhà, về đến nhà mới phát hiện trong nhà không có ai, sau đó thì đi đến Vịnh Thanh Thuỷ, vừa đến cửa thôn đã có người đem chuyện Tưởng Vệ Quốc và Sơn Trà đang cãi nhau nói với anh, anh chạy một hơi không nghỉ, một đường chạy tới đây.
Thế nên hiện tại hôm nay tuy trời có chút mát mẻ nhưng anh chạy một mạch như thế tất nhiên sẽ mệt đến mức một thân toàn mồ hôi.
Tạ Tri Viễn Sơn Trà ghét bỏ, lôi kéo tay Sơn Trà đặt xuống, để cho cô vịn lấy yên xe, Sơn Trà lại nói: “Đem áo cởi ra đi, để nhờ lên xe.”
Bằng không cô vuốt ướt át như thế quả thật khó chịu.
Tạ Tri Viễn nghe thấy lời này của cô, lại cả người đều cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái.
Sơn Trà cười nói: “Làm sao thế? Sợ lạnh à?”
Tạ Tri Viễn không nói hai lời đã đem đem áo cởi ra.
Quần áo vừa mới để ở trên tay lái, tay Sơn Trà đã vòng qua, Tạ Tri Viễn chỉ cảm thấy bụng nhỏ đều căng thẳng, đang muốn quay đầu lại nói chuyện, chỉ nghe thấy Sơn Trà lại nói: “Hình như đã gầy đi một tí.”
Giọng Tạ Tri Viễn trầm thấp trầm: “Không có ốm, anh ăn rất nhiều.”
Chỉ là có chút nhớ vợ, nhưng anh không có mặt mũi nói ra câu này.
Nói xong câu này cả hai người ai cũng không nói gì nữa, Tạ Tri Viễn cũng không hỏi Sơn Trà đang êm đẹp vì sao lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tưởng vệ quốc, Sơn Trà cũng không hỏi chuyện làm ăn của anh làm như thế nào.
Sơn Trà đặt tay trở lại trên eo cơ bụng rõ ràng của Tạ Tri Viễn, biểu tình giãn ra dựa vào trên lưng anh nhắm mắt lại đã ngủ trong chốc lát.
Tạ Tri Viễn nhanh chóng đem xe đạp đạp lại chậm rãi, không đến bao lâu đã đến cửa thôn Tam Tuyền.
Không biết Tưởng Ngọc Trân đang gặp chuyện vui gì mà đang đứng ở trước với vẻ mặt vui vẻ cười nói với mọi người, cô ta vừa quay đầu đã nhìn Tạ Tri Viễn đạp xe đạp đã trở lại.
Không nói đến những thứ khác thì Tạ Tri Viễn quả thật rất đẹp trai, mắt to mày rậm.
Lúc này áo trên đã cởi, Tưởng Ngọc Trân mới phát hiện anh không chỉ đẹp mà ngay cả dáng người cũng vô cùng tốt, Tưởng Ngọc Trân nhịn không được lại nhìn nhiều thêm hai lần, lại nói thầm ở trong lòng: Chỉ tiếc là một tên nhóc nhà nghèo không có tiền, bằng không cũng sẽ không tiện nghi cho móng heo nhỏ Sơn Trà kia.
Từ xa xa cô ta nhìn thấy Tạ Tri Viễn lái xe lại đây, lại không thấy được người ngồi ở phía sau anh, Sơn Trà đang dựa vào lưng anh mà ngủ, cho rằng Tạ Tri Viễn trở về một mình, cô ta nhanh chóng đi đến gần anh mà hét lên: “Ái chà hoá ra Tri Viễn đã về rồi, nhưng mà cậu trở về không khéo, lúc cậu đi không bao lâu thì Sơn Trà đã sớm rời đi từ lâu rồi, hơn nữa cho đến bây giờ con bé vẫn còn chưa có trở về đâu.”
Trong lời nói cô ta cố ý dùng ẩn ý, chỉ chờ sau khi Tạ Tri Viễn khi nghe sẽ giận tím mặt, sau đó chất vấn Sơn Trà.
Kết quả ngay cả nhìn Tạ Tri Viễn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, xe đạp vèo một chút từ trước mặt cô ta đạp đi qua, còn suýt chút nữa nghiền trúng chân cô ta!
Chờ đến khi anh đi qua, Tưởng Ngọc Trân mới nhìn thấy Sơn Trà ngồi ở phía sau Tạ Tri Viễn.
Sơn Trà chán ghét nhìn cô ta một cái rồi nói: “Miệng này của chị thật đúng là không nhàn rỗi đấy mà.”
Tưởng Ngọc Trân hoảng sợ nhanh chóng ngậm miệng lại, vẻ mặt như chuột thấy mèo vậy, sắc mặt biến đổi cực nhanh, làm cho người bên cạnh đang nói chuyện với cô ta đều bị chọc đến cười thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.