Edit: Sweetie
Có câu một hồi mưa thu một hồi lạnh, nháy mắt mùa thu đã đến, mùa đông cũng không còn xa.
Qua khoảng thời gian nhàn rỗi, các xã viên lại lần nữa bận rộn thu hoạch hạt mè, bông, đậu phộng, đậu nành, ngô, khoai lang…
Trong lúc mọi người vất vả làm công, Lý Thanh Lê lại tìm Lý Thành Năng xin một công việc thoải mái— hái trà, so với mấy công việc khác thì hái trà xem như khá nhẹ nhàng. Hơn nữa cô làm việc không cầu tốc độ, không cầu chất lượng, dù các xã viên có trong tối ngoài sáng phàn nàn thì cô cũng chỉ xem như gió thoảng bên tai, cho nên mỗi ngày làm công đều rất vui vẻ.
Lý Thanh Lê không chỉ đi làm vui vẻ mà tan làm cũng rất hài lòng, mỗi ngày chỉ cần quét nhà là được, những việc nhà khác không cầm cô động thủ.
Người nhà họ Lý đã quen rồi, phải biết rằng con gái / em gái / cô nhỏ nhà bọn họ trong 19 năm qua đều như không có tay chân vậy, vừa lười vừa tham ăn lại còn hay bắt bẻ, dạo này bỗng nhiên như thay da đổi thịt, đi làm đúng giờ, về nhà cũng biết giúp đỡ, lại còn biết quét cả nhà…
Ông trời ơi, ngày lành của chúng tôi tới rồi ư?
Hôm nay con gái / em gái / cô nhỏ bắt đầu chăm chỉ, biết đâu mai sau lại thành hiền thê lương mẫu thì sao?
Dựa vào nhan sắc ấy, chắc chắn con gái / em gái / cô nhỏ nhà mình sẽ lấy được cán cán bộ, một người đắc đạo gà chó lên trời, cả nhà cứ chờ được hưởng phúc ké đi!
Kịch bản quá đẹp! Đêm nay phải mơ thêm lần nữa mới được!
––––––––––
Lý Thanh Lê mỗi ngày làm công đến phiền não, khổ sở chờ hồi lâu cuối cùng cũng chờ được đến ngày nhà xí đầy, bởi vì cô đã có lý do xin nghỉ rồi—— cô muốn đích thân giám sát Lý Tam Nha gánh phân.
Lý Tam Nha đi học cũng thấy rất sầu, ngày nghỉ mà nó chờ mong cuối cùng cũng đến, thế mà lại bị bắt đi gánh phân!
Buổi sáng cơm nước xong, Lý Thanh Lê nhắm mắt đi theo Lý Tam Nha, nhìn nó vác một cái đòn gánh một cái thùng phân, mắt cũng không thèm nháy.
“Nhóc con, nhìn cô có giống người tốt không?”
Lý Tam Nha dè dặt trả lời: “Cô nhỏ đương nhiên là người tốt.”
Lý Thanh Lê: “Sai rồi! Cô đương nhiên không phải là người tốt, cho nên cô sẽ không giúp cháu gánh phân đâu! Tỉnh lại đi, gánh cả hai thùng, đừng hòng ảo tưởng!”
Chỉ mang một cái thùng thì gánh kiểu gì? Là muốn cô khiêng cùng ấy hả? Nghĩ hay quá nhỉ!
Lý Tam Nha ủ rũ đi ra ngoài.
Nhà xí ở nông thôn đều rất giản dị, dựng mấy thanh gỗ rồi dùng rơm lợp thành vách là xong, bên trong có một cái hố to, lúc đi vệ sinh ngàn vạn lần đừng để đầu óc choáng váng rồi sa xuống hố, nhất là vào mùa hè đầy rẫy ruồi nhặng, sâu dòi, nếu may mắn hơn còn gặp được cả rắn.
Hố xí mùa hè không cần mất công tả quá nhiều, Lý Thanh Lê mới đứng cách 5m đã bị cái mùi tiêu hồn thực cốt đập vào mặt, cô dứt khoát ôm cánh tay nhìn Lý Tam Nha một mình làm việc.
Lý Tam Nha trên có anh trai chị gái, việc nặng trong nhà không mấy khi phải làm, gánh phân càng là lần đầu tiên được thử, nó múc một gáo phân mà nôn đến ba lần, trông cứ như bị ép băm thịt người vậy.
Chờ đến khi múc được một phần ba thùng phân, Lý Tam Nha một mình gánh về hướng ruộng nhà mình, vừa gánh vừa khóc nức nở.
“Cô nhỏ… Lần sau cháu không dám nữa, cháu không bao giờ dám trốn học nữa đâu… Hu hu hu…”
“Phân thối quá, cả người cháu đều thối, trong mũi trong tai trong miệng cháu, tất cả đều là mùi phân rồi! Hu hu hu… Cháu thối quá… tắm cũng không sạch được… Huhuhuu…”
Lý Thanh Lê kéo giãn khoảng cách, cười vui sướng:
“Một lần còn chẳng gánh được một thùng, cháu khóc cái gì! Cháu biết không, thật ra cháu vốn không cần gánh phân đâu, nhưng ai bảo cháu thu tiền trộm nhật ký của Hoàng Quảng Linh, rồi còn lén đi theo cô muốn trộm dưa tháng tám cơ? Cháu không biết là cô nhỏ nhà cháu hẹp hòi lắm à? Không phạt cháu gánh phân thì phạt ai?”
Lý Tam Nha ngửa đầu khóc lớn:
“Oà~ Huhuhu… Cháu thật sự biết sai rồi, ai mà chẳng có lúc tuổi trẻ chưa trải sự đời!”
Lý Thanh Lê cười càng vui vẻ.
Ruộng của Lý gia cũng không gần, Lý Tam Nha 11 tuổi gánh phân đi rồi lại quay về, mệt thở phì phò.
Đi được nửa đường, nó dường như đã khôi phục sức sống, còn mỉm cười tán gẫu với Lý Thanh Lê:
“Cô nhỏ, dạo này thầy Phó có đến tìm cô nữa không?”
Lý Thanh Lê thoáng dừng chân, tùy tiện đáp: “Không có. Anh ta ngày nào cũng bận rộn dạy học còn gì?”
Lý Tam Nha muốn nói lại thôi, tiếp tục đi về phía trước, một lát sau lại lắc đầu thở dài.
Lý Thanh Lê trợn mắt nhìn cái gáy của nó, “Nói chuyện che che giấu giấu! Rốt cuộc có chuyện gì, nói mau!”
Lý Tam Nha quay đầu, dẩu môi tỏ vẻ đáng thương, trong ánh mắt lại không giấu được sự tinh ranh:
“Cô, cho cháu gánh nốt lần này rồi thôi nha? Vai cháu đỏ hết cả rồi…”
Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm nó hai giây, bất đắc dĩ đồng ý: “Ừ, một thùng.”
Lý Tam Nha nháy mắt liền cười vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, nhíu lông mày như bà cụ non:
“Cháu cũng chỉ tình cờ nghe chị Đại Nữu nói thôi, nghe nói thầy Phó đến nhà chú họ xin ứng tiền, cha thầy ấy bị bệnh, hình như là nặng lắm.”
Lý Thanh Lê chớp chớp mắt, trong tiểu thuyết sau khi Phó Bạch bị bắt thì không còn tin tức gì, cũng giống như Vương Húc Đông và Từ Tự Cường hiện tại, thời điểm xuất hiện lần nữa đã là rất nhiều năm về sau - khi Vương Húc Đông làm ăn buôn bán, tiểu thuyết không nói tỉ mỉ tình hình của Phó Bạch, bởi vậy cô cũng không rõ gia đình và tương lai hắn thế nào.
Một đường im lặng trở lại nhà xí, cái mùi gay mũi kéo Lý Thanh Lê trở về thực tại, chắc Lý Tam Nha cảm thấy mình sắp hết khổ nên lúc này làm việc nhanh nhẹn hơn hẳn.
Gánh xong chuyến cuối cùng, nó lấy cánh tay lau lau mồ hôi trên trán, “Cô, chúng ta về thôi.”
Lý Thanh Lê đứng ở bờ ruộng thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm hỏi: “Cháu còn một chuyến cơ mà, về cái gì?”
Lý Tam Nha hóa tại đá chỗ, vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.
“Dạ?”
Lý Thanh Lê cười tủm tỉm: “Cô đồng ý cho cháu gánh một thùng cuối, nhưng hai thùng vừa nãy mới chỉ được hai phần ba thùng thôi, còn một phần ba thùng nữa, đúng không?”
Lý Tam Nha chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lảo đảo suýt ngã xuống đất, cũng may có gáo múc phân chống đỡ, nhưng mặt đã nhăn thành quả mướp đắng.
“Cô lại lừa cháu! Cháu không bao giờ tin cô nữa! Huhuhuuuu…” Lý Tam Nha muốn dùng tay lau nước mắt nhưng lại không dám, bởi vì tay nó rất thối.
Lý Thanh Lê nói lời sâu cay: “Con bé này thật là, cô là muốn cho cháu biết thế nào là nhân tâm hiểm ác đấy chứ! Cô cũng vì muốn tốt cho cháu thôi.”
Lý Tam Nha: Cháu còn lâu mới tin, người lớn xấu xa!
Lý Thanh Lê lấy lý do giám sát Lý Tam Nha gánh phân xin nghỉ một ngày, ăn xong cơm trưa cô liền về phòng đánh một giấc, xui một cái là làm thế nào cũng không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu, cuối cùng cô quyết định đến nhà anh họ Lý Thành Năng một chuyến.
Sau nhà Lý Thành Năng có một cây lê cát, hiện tại chính là lúc lê chín, giờ cô mặt dày đứng dưới gốc lê như bù nhìn, chẳng lẽ vợ anh lại không cho cô quả nào?
Kế tiếp quả nhiên giống y như Lý Thanh Lê dự đoán, Ngưu Chiêu Đệ rất không tình nguyện hái cho cô hai quả lê, cô cũng tự hái được hai quả, sau khi cùng Lý Thành Năng nói đông nói tây một lúc, cô bị người ta ghét bỏ đuổi về.
Lý Thanh Lê túm vạt áo, bên trong là ba quả lê, tay phải cô cầm một quả vừa đi vừa ăn, lê tuy hơi cứng nhưng rất ngọt, chưng chín càng ngon hơn.
Vậy nên cô quyết định ăn hai quả, để dành hai quả tối thả vào nồi cơm nấu chín, đến bữa tối ngồi trước mặt mười đứa cháu "thưởng thức mỹ vị", đây chính là phương pháp độc đáo giúp đồ ăn ngon miệng hơn của cô, trăm lần đều có tác dụng.
Đi qua Hứa gia, lại qua cầu gỗ...
Lý Thanh Lê như có thần giao cách cảm, quay đầu nhìn về phía bên kia cầu liền bắt gặp đôi mắt phượng của Phó Bạch, thấy hắn rảo bước chân, cô dứt khoát từ trên bờ nhảy xuống dưới bãi sông, đứng dưới gốc cây liễu đợi hắn.
Dù Lý Thanh Lê da trắng trời sinh nhưng da không phải lúc nào cũng đẹp, mùa thu ít mây nhiều nắng, cô phải bảo vệ mặt mình thật kĩ, dù sao thì gương mặt cũng là ưu điểm lớn nhất của cô mà.
Phó Bạch thân cao chân dài đi rất nhanh, hắn nhảy từ trên cầu xuống, lấy ra một tờ phiếu trong túi áo:
“Phiếu đường lần trước đã hứa với cô, xin lỗi, đến hôm nay tôi mới đưa được.”
Lý Thanh Lê giương mắt nhìn, sau đó cầm lấy phiếu đường, “Cha anh bị bệnh không ăn đường à?”
Phó Bạch cạn lời, “Cô… hình như không vui lắm?”
Lý Thanh Lê lấy phiếu đường quạt gió, hếch cằm nhìn trời, “Tự nhiên được phiếu đường hai cân, sao tôi lại không vui?”
Phó Bạch nhìn cô, nhìn đến độ cổ cô cứng đờ mới nhẹ giọng giải thích:
“Trước đó cha tôi bị bệnh, tôi cần tiền gấp nên xin đại đội trưởng Lý ứng trước ba tháng tiền lương, thầy Đinh biết chuyện chủ động muốn giúp đỡ, tôi cũng không từ chối, còn có đám Kiến Quốc Tĩnh Vân nữa, đủ tiền rồi nên tôi mới không đề cập với cô. Nhưng mà dù không đủ tôi cũng không định nói với cô đâu...”
Lý Thanh Lê quay đầu lại, miệng nhanh hơn não không khách khí chất vấn: “Vì sao?”
Phó Bạch không trả lời, cứ mỉm cười nhìn cô không chớp mắt.
Đáng chết.
Lý Thanh Lê từ trong ánh mắt Phó Bạch nhìn ra chút manh mối, nhất thời không rõ là gì nhưng mặt lại không khống chế được mà nóng lên.
Cô dậm dậm chân, quay đầu đi, “Anh đừng nhìn tôi như vậy được không? Phiền quá đi!”
Phó Bạch cười khẽ.
Hai người cứ như vậy mặt đối mặt, may là trên đỉnh đầu có cây liễu che nắng, bằng không cả hai có lẽ đã bị mặt trời phơi khô rồi.
Lý Thanh Lê vất vả chờ nhiệt độ trên mặt giảm xuống, ngẩng đầu lên chuẩn bị đáp trả một phen, ai ngờ ánh mắt lại bị thứ màu trắng phía sau Phó Bạch hấp dẫn, sau khi thấy rõ đó là thứ gì, mặt cô đột nhiên trắng bệch, lê trong túi cũng lăn xuống đất.
~⭐⭐⭐