Edit: Sweetie
Ngày hôm sau, đội sản xuất lại nhiều thêm mấy tin đồn thật giả, trong đó có một tin về nữ thanh niên trí thức Lưu Ngọc Hân, nghe nói anh trai cô ấy xảy ra chuyện, cha mẹ ở thành phố cũng bị bắt lại để thẩm tra, suất học Đại học Công Nông Binh chỉ sợ không giữ được nữa.
Lý tam tẩu cùng vài chị em quan hệ thân thiết tự mình ra tay, với năng lực miệng rộng xuất chúng, tin đồn về gia đình Lưu Ngọc Hân gặp bất trắc như mọc thêm cánh truyền ra cả đại đội, qua hai ngày toàn bộ đội sản xuất không ai không biết tin tức này.
Có người đi hỏi đại đội trưởng Lý Thành Năng, Lý Thành Năng lại không hề phủ nhận, được đà tin đồn càng lan rộng hơn nữa.
Hai ngày này đều không phải làm công, Lý Thanh Lê cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, sau khi ăn hai chén cơm, cô trực tiếp đánh một giấc từ sáng đến chạng vạng tối, cơm trưa cũng bị bỏ qua.
Người ngủ say bất chấp, ngoài cô ra còn có Lý lão tứ, tất nhiên người có giấc ngủ dài nhất Lý gia, xứng đáng được ghi vào sách kỷ lục vẫn là ông Lý.
Nên nói thế nào nhỉ, không hổ là cha!
Mắt thấy trời sắp tối, trăng sao chuẩn bị lên, do bụng rì rầm kêu thảm thiết nên Lý Thanh Lê mới rất không tình nguyện mà tỉnh dậy.
Lúc này đám người Lý lão đại vẫn còn chưa về, Lý Thanh Lê đi ra vườn rau gần bờ sông dạo một vòng, lúc đi ra trong tay nhiều thêm hai quả cà chua cùng một quả dưa leo, cô thuận đường đi xuống bờ sông rửa hoa quả.
Từ bờ sông lên đến cầu gỗ, trong tay cô chỉ còn lại hơn nửa quả cà chua, cắn một miếng nước quả bắn ra bốn phía, chua chua ngọt ngọt ngon miệng vô cùng.
Trên cầu gió thổi nhẹ, Lý Thanh Lê dựa vào cầu gỗ vừa ăn vừa ngắm sao, thẳng cho đến khi bị tiếng khóc lóc của phụ nữ quấy rầy.
Cô ném toàn bộ miếng cà chua còn lại vào miệng, xoa xoa tay nhìn về phía nam cầu gỗ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một dáng người cao gầy đang thong thả đi đến.
“Cô giáo Lưu? Là cô à?” Lý Thanh Lê hỏi.
Không ngờ cô vừa nói hết câu, đối phương càng khóc lớn hơn, có vẻ là đang uất ức lắm.
Lý Thanh Lê xác định đó là Lưu Ngọc Hân thì lập tức tiến lên đón người, dắt cô ấy đi về nhà mình, cũng không vội vã hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Trở lại phòng, Lý Thanh Lê thắp đèn dầu, cầm khăn tay chống cằm nhìn Lưu Ngọc Hân khóc.
Lần này Lưu Ngọc Hân khóc lâu đến nỗi cô sắp đi vào cõi thần tiên được rồi.
Khoảng thời gian làm công ngoài ruộng quả thực có thể nói là thời gian chăm chỉ nhất cuộc đời Lý Thanh Lê, cằm nhọn đi mà mặt trông cũng không còn phúc hậu như trước, an ủi duy nhất chính là da cô vẫn trắng nõn dù phải phơi mình dưới mặt trời.
Tui có tiến bộ lớn như vậy, xin mẹ chút tiền mua đồ ăn vặt, vải vóc may váy gì đó… cũng không quá phận đâu ha?
Trong lúc Lý Thanh Lê đang nghĩ nên mua váy kiểu dáng gì thì Lưu Ngọc Hân cũng đã dừng khóc vì mệt.
“… Lúc nãy Lương Lỗi tìm tôi, anh ta nói muốn chia tay.” Chóp mũi Lưu Ngọc Hân đỏ bừng, nói xong lại dơm dớm nước mắt.
Lý Thanh Lê nắm lấy tay cô ấy, thật lòng chúc mừng: “Cô giáo Lưu, chúc mừng cô!”
Lưu Ngọc Hân nghe đến đây liền quên cả khóc, nước mắt muốn rớt cũng không được, “Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng cô loại được một đáp án sai! Trời đất rộng lớn, đàn ông hai chân chỗ nào chẳng có, người tiếp theo sẽ luôn là người tốt nhất!”
Lưu Ngọc Hân dở khóc dở cười, “Nào có dễ dàng như vậy? Tôi nằm mơ cũng không thể ngờ, người tôi ngượng mộ, người tôi cho là có thể sống chung cả đời lại là người như vậy. Nghe lời đồn đãi không đến hai ngày đã gấp không chờ nổi đòi chia tay, anh ta coi tình cảm giữa hai chúng tôi là cái gì? Trò đùa sao?”
Có thể do có tình cảnh tương tự Lý Thanh Lê, cũng có thể do Lý Thanh Lê đã biết hết tất cả, Lưu Ngọc Hân cảm thấy bản thân chẳng có gì phải giấu cho nên đã nói ra hết uất ức trong lòng.
Chỉ là cô ấy càng nói càng khó chịu, “Nếu anh ta thật sự thích Tô Nhân, vì sao không theo đuổi cô ấy? Không thích tôi lại trêu chọc tôi, còn giả vờ như rất thích tôi, anh ta không khó chịu hay sao? Vì sao người thoạt nhìn nho nhã lễ độ, ôn nhu thiện lương lại máu lạnh, ích kỷ đến vậy? Vì sao? Vì sao trên đời lại có loại người như anh ta? Vì sao tôi phải chịu loại đối đãi này?!”
Lý Thanh Lê nắm tay, ngăn cản cô ấy nói tiếp, “Cô giáo Lưu, cô không cần phải cố lý giải suy nghĩ của một tên phẩm đức bại hoại như Lương Lỗi, hai người không phải cùng một loại người thì sao mà hiểu được? Cô chỉ cần biết rằng, ngàn sai vạn sai đều hắn sai, cô không hề có lỗi, cô càng không thể dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình! Qua việc lần này cô có thể thương tâm, có thể oán hận, điều duy nhất không thể chính là làm mình khó chịu. Ngược lại cô còn phải sống càng tốt, càng sung sướng hơn nữa, cô hiểu chưa?”
Lưu Ngọc Hân vùi mặt vào hai tay khóc lớn, cũng không biết có nghe lọt hay không.
Lý Thanh Lê thường nói đưa Phật đưa đến Tây Thiên, chờ Lưu Ngọc Hân khóc xong còn phải đưa cô ấy trở về ký túc xá thanh niên trí thức.
Trong nhóm thanh niên trí thức cô chỉ quen mỗi Lưu Ngọc Hân và Phó Bạch, cho nên cô tìm tới Phó Bạch, tuy nhiên buổi tối nhóm thanh niên trí thức đều ở ký túc xá, đến ký túc xá nam tất nhiên không tránh khỏi việc chạm mặt Lương Lỗi.
Lý Thanh Lê không chút khách khí, nhìn hắn ta một lượt từ đầu đến chân, ra sức phỉ nhổ:
“Chó chết năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều! Hừ! Thật đen đủi!”
Lương Lỗi đang ăn cơm: “…”
Ánh trăng nhu hòa, tiếng ếch tiếng côn trùng rầm rì, gió thổi nhè nhẹ.
Nếu xem nhẹ tiếng muỗi vo ve kiếm ăn thì khung cảnh này cũng được coi là yên tĩnh thanh nhã.
“Phó Bạch, Lưu Ngọc Hân là người trong nhóm thanh niên trí thức các anh, cùng là bạn bè với nhau, mấy hôm nay cảm xúc của cô ấy không ổn định lắm, làm phiền anh chú ý đến cô ấy hơn một chút nha.” Ngữ khí Lý Thanh Lê hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Dù sao đây cũng là lần đầu cô làm người tốt chuyện tốt, đã phí tâm phí sức mà Lưu Ngọc Hân vẫn nhảy hồ tự sát thì cô mất công nhiều như vậy để làm gì, cứ để cho cô ấy tự sinh tự diệt cho rồi.
Trăng thanh gió mát, Phó Bạch lưng dựa thân cây, hai tay cắm túi, gió đêm thổi vài sợi tóc hắn bay rối loạn, dáng vẻ dưới ánh trăng mơ hồ càng thêm tuấn mỹ.
Phó Bạch lười nhác không rên một tiếng, như là đang nhìn cô, lại như là đang nhìn rừng trúc xa xa, Lý Thanh Lê duỗi chân nhẹ nhàng đá một cái vào mũi giày hắn.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó!”
Phó Bạch bỗng dưng khẽ cười một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
“Chẳng lẽ là làm người tốt cũng có thể gây nghiện?”
Lý Thanh Lê không rõ nguyên do, nghiêng đầu nhìn hắn: “Có ý gì? Anh nói tiếng người được không?”
Phó Bạch đứng thẳng người, nhấc chân quay về ký túc xá.
“Tự quản mình cho tốt, có một số người không phải kẻ ăn chay đâu…”
Lý Thanh Lê:???
Đáng ghét! Bị anh ta doạ rồi! Tui căn bản không hiểu anh ta đang có ý gì.
Từ ký túc xá thanh niên trí thức trở về nhà, lúc đi qua cầu gỗ Lý Thanh Lê lại lần nữa dừng bước.
Cùng một mặt trăng, cùng một địa điểm, cùng một Lý Đại Bảo, chỉ khác là lần này người ngồi bên cạnh Lý Đại Bảo đêm nay đổi thành Phan Tú Tú.
“… Tú Tú, em biết em và ngôi sao khác nhau ở điểm nào không?” Lý Đại Bảo cố nén giọng trầm.
“Khác ở điểm nào?” Phan Tú Tú vừa chờ mong vừa khẩn trương hỏi.
“Sao ở trên trời, còn em ở trong lòng anh…”
“Đáng ghét, anh lại nói mấy lời này trêu em! Sao miệng lưỡi anh trơn tru thế?”
“Tú Tú, em xinh đẹp tốt bụng lại còn hào phóng, anh khen em thật lòng mà...”
Lý Thanh Lê rốt cuộc nghe không nổi nữa, trong lòng thầm mắng nhóc con xui xẻo, hôm nay tên cặn bã Lương Lỗi mới ra lò, cặn bã dự bị Lý Đại Bảo đã xông ra nhảy nhót, đây không phải là tự đâm đầu vào họng súng hay sao?
Lý Thanh Lê nhấc chân đi tiếp, cao giọng nói: “Đại Bảo, lần trước cháu vẫn còn cùng Nhị Mai ra đây ngắm trăng cơ mà, sao đêm nay lại cùng Tú Tú ngắm sao rồi, chẳng lẽ cảnh ở đây có gì đặc biệt thu hút? Cô cũng phải tới xem mới được.”
Lý Đại Bảo vừa nghe thấy giọng cô nhỏ nhà mình là thấy nhức nhức đầu, không kịp chào tạm biệt Phan Tú Tú đã đứng bật dậy kéo Lý Thanh Lê về nhà.
Lý Thanh Lê hoàn toàn không có ý định giãy giụa, thậm chí trên đường cũng không nói câu nào.
Về tới sân, Lý Đại Bảo trộm thở phào buông tay Lý Thanh Lê đi vào một mình, nhưng mới chỉ đi được vài bước, phía sau đã truyền đến tiếng cửa cổng bị đóng thật mạnh, lại đi thêm hai bước nữa, nó bất ngờ nghe thấy cô nhỏ cười lạnh hừ hừ.
Lý Đại Bảo dừng chân quay đầu nhìn lại, trời đen thùi lùi không nhìn rõ mặt Lý Thanh Lê, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên, giây tiếp theo tiếng hét mang theo lực xuyên thấu của Lý Thanh Lê vang vọng toàn bộ Lý gia.
“Anh cả! Chị dâu! Đại Bảo gây chuyện rồi!!!”
Lý Đại Bảo bịt hai lỗ tai, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống đất, tình cảnh này có khác gì ngày Nhị Bảo bị ăn đòn không?
Nó vội túm tay Lý Thanh Lê tay, hơi cong eo, khóc không ra nước mắt năn nỉ:
“Cô nhỏ! Cháu lại đắc tội cô lúc nào? Cháu xin lỗi cô được chưa? Hay là cô đánh cháu cũng được. Đừng doạ cháu nữa, xin cô đó!”
Lý Thanh Lê vô tình lại lạnh lùng rút tay về, nhấc chân đi vào nhà chính:
“Hừ! Trước đã cho cháu một cơ hội nhưng cháu vẫn không biết hối cải, giờ muốn xin cô hả, muộn rồi!”
Lý Đại Bảo chỉ thiếu quỳ xuống van xin Lý Thanh Lê, tuy nó không biết mình đã làm gì khiến trời nộ người oán, nhưng bản lĩnh hô mưa gọi gió của cô nhỏ thì nó đã được trải nghiệm rồi.
Thảm trạng Lý Nhị Bảo bị đánh da tróc thịt bong vẫn còn rành rành trước mắt, nó không muốn thảm vậy đâu, cho nên chỉ có thể ra sức cầu xin, muốn dùng khuôn mặt thanh tú non nớt cùng lời nói dễ nghe cầu xin chút hảo cảm.
“Cô nhooỏ~ Cô nhỏ lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, người ta toàn nói cháu trông giống cô thôi, ngày thường hai ta cũng thân thiết nhất, cô sẽ không đối xử nhẫn tâm với cháu đâu ha?”
Lý Thanh Lê không đáp lời, vợ chồng Lý lão đại đi ra, ăn ý liếc nhau, mặt lộ ra vẻ ngại ngùng.
Nhị Bảo mới bị cho ăn đòn không bao lâu, ngày đó Lý lão đại còn khuyên bảo Lý lão tam, giờ tình thế chuyển nghiệp báo đến rồi hả?
Thế này cũng xấu hổ quá đi mất.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Lê: Mỗi ngày không phải là đang thúc giục anh trai chị dâu, thì chính là đang quất roi cháu trai cháu gái…(ノ`Д´)ノ
~⭐⭐⭐