[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thảo Long Nương Tử

Chương 2:




Như Mặc vốn đã sợ tới mức núp dưới bàn, nhìn thấy thân thể Long thái tử không hề phản kháng mặc cho thiên kiếp vũ nhục, tim hắn kịch liệt đau đớn: đó là Long thái tử a, cho đến bây giờ hắn chỉ có thể ngưỡng vọng tối ưu tú thái tử. Hắn…. vậy mà hắn lại mở to mắt nhìn trừng trừng Long thái tử tôn kính cứ như vậy bị thiên kiếp đánh đến hình thành thần câu diệt.
“Đừng…”
Như Mặc kêu lên một tiếng đau thương, trong giây lát nhào tới dùng một chưởng chẻ đôi tia thiểm điện đang giáng xuống không ngừng. Lúc Long Vương cùng mọi người chạy đến, bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng chấn động lòng người: Như Mặc tóc tai bù xù đang che chở bên long thái tử. Hắn đem toàn bộ sét điện đang đánh xuống dẫn tới chính mình, toàn thân đều loang lổ máu, hỉ phục đỏ thẫm đều đã rách nát, bắp đùi và ngực đều xuất hiện vài chỗ da thịt bị đốt cháy. Trọng thương đến như vậy, Như Mặc vẫn như cũ không chịu lui về sau nửa bước, liều mạnh bảo hộ thân thể Long Thái Tử.
Ngay cả Long Vương vì nhi tử mà bắt buộc bản thân đem lương tâm cho chó gặm cũng bị cảnh tượng trên làm cho xúc động, liều mạng xông vào bên trong, thế nhưng uy lực của thiên kiếp đã bao phủ cả gian phòng, không đợi hắn vào đến liền phản chấn buộc hắn phải quay về. Thiên kiếp đã uy lực đến thế này, khả dĩ tưởng tượng Như Mặc đang ở trong phòng thay Long thái tử chống chọi liền hiểu hắn phải chịu đau đớn thế nào. Nội trong một ngày, nội lực của hắn sẽ kiệt quệ, hắn lại không chịu tránh né thì chỉ có một kết cục, nhất định là hình thành long thần câu diệt.
“Như Mặc, mau ra đây, ngươi không phải là người phải chịu thiên kiếp, còn có thể đi ra, chúng ta không vào trong đó được a”.
Long Vương dốc sức mở ra một cách cửa. Đây là tiểu thảo long dũng cảm thiện lương nhất long tộc, không nên mất mạng ở nơi này. Ví như nhi tử của hắn nhất định không thoát được thiên kiếp, hắn cũng tuyệt đối không muốn tiểu thảo long vô tội bị chôn cùng con hắn.
Long Vương gia cảm động sâu sắc mang theo tiếc nuối không nguôi: thật là, sớm biết chỉ cần đợi ở bên người nhi tử là có thể cùng chống chọi thiên kiếp, hắn sẽ luôn luôn canh giữ bên người Triển nhi, lúc nào cũng sẽ không rời. Cùng lúc đó, ngoài khơi xa nổi lên một cơn lốc che kín cả mặt trời, một đoàn mây đen cuồn cuộn gào thét, từng đợt tia chớp số lượng vô cùng hùng hậu thâm nhập đáy biển, nước biển tựa như lúc mở nắp nồi, sôi trào không ngớt. Thiên kiếp thứ mười cũng là sau cùng thiên kiếp, uy lực mạnh tới mức đem toàn bộ vùng biển trăm dặm ngoài khơi giống như miệng một cái bát lớn đầy nước sôi. Thế nhưng dưới biển, tất cả chuyện xảy ra đều tập trung tại gian phòng nhỏ của Long thái tử, còn lại đều yên bình như trước.
Như Mặc đã không biết chính mình bị đánh đến lần thứ bao nhiêu, trên người viết thương vô số. Nếu không phải trong lòng hắn chỉ còn lại có niềm tin dù liều mạng cũng phải bảo hộ Long thái tử chu toàn, chỉ sợ loại đau đớn này đã khiến hắn bất tỉnh. Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu, nội lực của hắn đã tiêu hao hết mà uy lực của thiên kiếp lại không hề suy giảm. Sau cùng Như Mặc cắn răng, xoay một vòng hồi phục thành hình dạng thảo long, gắt gao ghé sát vào người Long Thái Tử thay hắn đỡ một tia thiểm điện chợt đánh xuống. Long Vương cùng Quy thừa tướng đồng loạt ngây người nhìn Như Mặc hiện nguyên hình che tia thiểm điện, bị đánh trúng, hắn kêu lên thảm thiết. Bọn họ đều nghĩ cả đời cũng không có tình cảnh chấn động như vậy nữa: một tiểu thảo long nho nhỏ, vỏn vẹn bởi vì hắn đối Long thái tử kính ngưỡng, lại không tiếc mất đi ngàn năm đạo hạnh, thậm chí không màng đến hình thành thần câu diệt, vậy mà… Như thế nào lại phát sinh chuyện như vậy, Long tộc bọn họ đã trải qua một ngàn năm, hắn như thế nào chưa gặp được tiểu long có phẩm chất cao thượng đến thế? Cũng đừng nói rằng em nó chẳng qua chỉ là một tiểu thảo long nhỏ nhoi. Mắt thấy Như Mặc rốt cục không nhúc nhích, lão Long Vương lệ rơi lã chã, gào khóc:
“Như Mặc tiểu thảo long a, là bản vương hại ngươi, bản vương không nên ích kỷ lường gạt mang ngươi đi xung hỉ a. Thiên kiếp a, chết tiệt thiên kiếp a, ngươi lần này không tuân thủ ước định, lại tới trước thời hạn, ngươi… ngươi tốt xấu gì cũng phải chừa thời gian cho ta đem tiểu thảo long ra ngoài a. Ngươi chết tiệt thiên kiếp a…”
Bỗng dưng trong phòng xảy ra một cảnh tượng kinh người, chỉ thấy Long thái tử đang được thảo long Như Mặc bảo hộ đột nhiên trở mình, đạp thảo long đã mất đi tri giác xuống giường. Giữa lúc Long Vương cùng mọi người vừa mừng vừa sợ cho rằng Long thái tử rốt cục cũng tỉnh lại, Long thái tử liền khôi phục trạng thái hôn mê như trước. Đến lúc này uy lực của thiểm điện đã giảm xuống, kèm theo vảy rồng lẫn máu thịt của hắn.
Rốt cục, ánh chớp thôi không sáng nữa, sấm cũng ngừng kêu vang, ngay lúc tia sét yếu ớt cuối cùng đánh xuống, ngoài khơi xa truyền tới âm thanh cộc cằn:
“Long Vương lão ngươi nói cái gì? Cái gì kêu chết tiệt thiên kiếp, thiên kiếp chúng ta phát động một lần là dễ lắm sao? Ngươi nghĩ rằng ta không muốn thong thả hai ngày sau mới trở lại làm việc à? Cũng có khó khăn ngươi biết không? Thật là, ngươi cuối cùng chỉ vì chính lòng tham tu luyện Long thần công, bằng không đợi được nhi tử ngươi chịu mười lần thiên kiếp xong, chúng ta liều mạng nắm đầu khớp xương, đem đánh chết một lão già như ngươi. Được rồi, các huynh đệ, chuông gọi thu binh. Thật sự là mệt chết đi được.”
Long Vương cùng Quy thừa tướng một lần nữa ngây dại, bọn họ chưa hề nghe nói qua thiên kiếp có sinh mệnh, nhưng lại… còn có thể nói chuyện a.
Long Vương gia giật mình ớn lạnh, lôi kéo Quy thừa tướng khóc lóc kể lể:
“Ngươi nghe thấy không? Xem ra ta sau này đành thế thôi, không bao giờ… tu luyện Long thần công, ngươi có nghe thiên kiếp nói như thế nào không? Bọn họ bảo nếu như ta luyện, bọn họ liền liều mạng dùng đầu khớp xương đánh chết ta, a a a, thiên kiếp sao cũng có cái loại hẹp hòi đến như vậy a.”
Quy thừa tướng dịu dàng an ủi chủ nhân:
“Được rồi được rồi. Dù sao cho đến bây giờ lão gia cũng không có ý định tu luyện Long Thần Công phải không? Chúng ta khẩn trương sang đó xem thái tử cùng tiểu thảo long đi”
Một lời nói ra thức tỉnh người cõi mộng, Long Vương vội vã nói:
“Đúng đúng, nhanh qua đó xem bọn hắn.” Vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
Nhìn kỹ mới thấy, Long thái tử Long Triển bất quá chỉ bị trầy ngoài da, thế nhưng thảo long Như Mặc cơ hồ đã phi thường thê thảm, thân thể hầu như bị thương, may mà sau đó Long thái tử đá hắn xuống giường bằng không tất nhiên sẽ hình thành thần câu diệt.
Mặc dù là ở Long Cung nhưng bị thương nặng như vậy tạm thời cũng là khó có thể khỏi hẳn. Long Vương liền vội vã an bài một gian tĩnh thất cho hắn tu dưỡng, mỗi ngày đều phái Long ngự y giỏi nhất đến cho hắn
Đến tận ngày thứ ba, Long thái tử Long Triển rốt cục tỉnh lại, hít thở một hơi, kinh ngạc phát hiện thân thể từ đầu đến chân không hề có tổn hại. Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào thiên kiếp xem hắn tu luyện vừa anh tuấn lại uy vũ, nên cố ý phóng thích chăng? Hình như khả năng này cũng không lớn lắm, vậy rốt cuộc như thế nào? Hắn từ trước đến nay đều làm theo phương pháp của người đi trước, huỷ toàn bộ nguyên thần chỉ chừa nội đan, sau đó chuẩn bị thân thể thật tốt, chính là, vì sao bản thân lại không hề bị thương tổn?
Hắn nỗ lực hồi tưởng, chợt nhớ ra trong lúc hôn mê, dường như có quái vật nào đó rất lớn nằm đè lên người hắn. Hắn rất khó chịu, đường đường Long thái tử có thể nào bị kẻ khác đặt dưới thân, vì vậy hắn tựa hồ ra sức đem vật đó ra khỏi người. Hiện tại nghĩ đến, lẽ nào vật đó lại thay hắn cản thiên kiếp? Nhưng cũng không đúng, chống đối thiên kiếp thì phải là người còn sống tự nguyện giúp hắn. Thuỷ Tộc bọn họ từ trước đến nay kiêu ngạo độc hành đã thành danh, hắn không nghĩ ra toàn bộ Đông Hải này còn có thể tìm ra Long nhân tốt bụng như vậy.
Mang theo nghi vấn trong lòng, Long Triển quay bước rời khỏi phòng ngủ. Dọc đường đi thật sự im ắng, cho đến hắn khi đi tới phòng khách, mới phát hiện căn phòng đã đầy chật người ngồi đang trò truyện rôm rả. Chính là một căn phòng toàn long nhân, kỳ thực để tiết kiệm không gian, tất cả đều ở hình người.
Long Triển vô cùng kinh ngạc nhìn thấy vài vị Long nữ ngồi ở vị trí tộc chủ, thậm chí Bắc Hải Nam cung công chúa cũng ở đây, mà phụ thân lại tại thượng vẻ mặt thực kiêu ngạo. Hắn chậm rãi thong thả bước vào phòng, cúi người hành lễ:
“Nhi thần bái kiến phụ vương, bái kiến các vị thúc vương…..” 
Không đợi hắn nói hết câu, xung quanh liền vang lên tiếng tán thưởng, vài đôi song thủ lôi lôi kéo kéo. Thúc vương lại lộ ra nét cười yêu thương hiền lành, giống như là hắn cùng với nhi tử của lão là như nhau.
“Các vị… thúc vương bá vương, tỷ tỷ muội muội khoẻ chứ.”
Long Triển nhàn nhạt bắt chuyện. Mắt thấy Bắc Hải Long Vương đã sải bước tiến đến, kéo tay hắn kích động nói:
“Tốt, thật tốt quá, Triển nhi. Hảo hài tử, mấy nghìn năm qua, Long tộc chúng ta cuối cùng cũng có một Long thần a, ai, thúc vương ta đã sống vạn năm, cũng không nghe nói đến chuyện vượt qua thiên kiếp kinh thiên động địa, cảm động lòng người như vậy. Nghĩ lại thấy xấu hổ vô cùng, lúc ngươi gặp gian nan, chúng ta lại thờ ơ lạnh nhạt, bất quá cũng may là da mặt thật dày, bằng không sao có thể nghe đến chuyện tình thâm như biển a. Hôm nay chúng ta các vương Long Vương tử, nhưng lại được thảo long nương tử của ngươi giáo dục cảm hoá.”
Lão Long vừa nói xong, nước mắt đã đồng loạt tuôn ra.
“Khoan… từ từ… thúc vương, người… người nói như thế nào ta không nghe rõ a?”
Long Triển cảm thấy các bá vương nước mắt lưng tròng vui mừng nhìn về phía hắn, nhãn thần lại tràn ngập từ ái. Hắn càng nghĩ càng bực bội: chuỵên gì đã xảy ra, tại sao hắn là “long vật chính” một điểm cũng chẳng có cảm giác, trái lại… ngoại nhân dường như là hiểu rất rõ a? Còn có… còn có cái gì thảo long nương tử?
Sắc mặt hắn dần dần trắng bệch: “Không phải đâu, không có khả năng đâu phụ vương. Lẽ nào trong lúc ta đang khảo nghiệm thiên kiếp, có thảo long đến nói nàng với ta có quan hệ? A a a, phụ vương, như thế nào người lại không tin tưởng đạo đức con trai mình chứ? Từ trước đến nay ta đều giữ mình trong sạch, làm sao cùng long nhân bên ngoài có quan hệ? Lại là một ti tiện thảo long không gì sánh bằng. Phụ vương a, lẽ nào người lại không hề nghi ngờ, hắn nói gì các người đều tin? Nga, lão thiên gia, nàng sẽ không nói cái loại nhớ nhung buồn cười gì nữa chứ?”
Lão Long Vương nghiêm túc nhìn về phía nhi tử:
“Triển nhi, ngươi không được nói nương tử của ngươi như vậy. Hắn hi sinh đến như thế nào ngươi căn bản là không biết. Đương nhiên, hắn cũng không có khả năng có thai, vì hắn là giống đực….”
Không đợi nói xong, Long Triển liền thối lui lại mấy bước: “Không phải chứ? Là giống đực? A a a a, phụ vương a, hắn rốt cuộc đã nói những gì, che mắt được cả ngươi lẫn quy lão thừa tướng?”
Long Vương lần thứ hai lắc đầu:
“Triển nhi, hắn chỉ là hơi ngốc một chút, cũng sẽ không có linh nha lỵ xỉ (1) gì đó.”
Mắt thấy nhi tử sắp ngã phải đỡ lấy cây cột bên cạnh, Long Vương thở dài một hơi:
“Đến, ngươi đến đây theo ta, ngươi cùng hắn phát sinh chuyện gì ta vừa kể với thúc bá ngươi xong, thực sự rất lười kể lại, cũng là ngươi chính mình đến xem đi. Đến lúc ta trau chuốt câu chữ, tự nhiên sẽ nói tất cả cho ngươi biết”.
Long Triển phân vân không biết có nên tin tưởng phụ vương bị lừa một cách đơn giản này hay không. Thật là kỳ quái, như thế nào cha hắn lại trở nên nhẹ dạ như vậy, mặc cho đối phương bịa đặt, trái lại đem nhi tử của mình bán đi. Ân, bất quá đi xem cũng tốt, hắn muốn nhìn mặt một thảo long lớn mật tham lam nói dối như cuội. Hắn cũng không tin trước mặt mình tên kia còn có thể diễn trò chuyện tình cũ gì đó nữa.
Theo sau long vương đi đến cung điện tinh xảo bên, Long Triển trợn trắng mắt:
“Phụ vương à, ngươi đối với tên phiến tử(2) kia thật tốt mà, ta mỗi lần bàn đến chuyển về nơi này sống, ngươi đều ra sức chối từ. Hôm nay lại nhượng cái kia ti tiện thảo long vào đây….”
Lời chưa nói xong, hắn đã bị cảnh trước mắt làm cho ngây dại. Trên chiếc giường xa hoa, tiểu thảo long lẻ loi đang nằm úp mặt xuống giường. Kỳ thực biết đó là thảo long hoàn toàn là bởi vì lão Long Vương đã nói trước, Long Triển trong lòng lại cho rằng, dùng “Một khối không rõ huyết nhục” lại hình dung chính xác hơn.
“Triển nhi, ngươi bước đến xem đi, xem coi rốt cuộc là bị cái gì đả thương”.
Long Vương ý bảo Long Triển tiến lên, nhượng hắn bước đến. Chỉ nhìn thoáng qua, Long Triển liền kết luận đây là vết thương do kiếp lôi cùng kiếp điện tạo thành. Tu luyện Long Thần Công, hắn đã biết rõ thiên kiếp ở các tầng khác nhau sẽ để lại hậu quả khác nhau. Vết thương trên người thảo long kia, nhất định là do thiên kiếp tầng thứ mười, chỉ là…
“Kỳ quái, lúc trước ta đã cho rằng, lúc ta tỉnh lại sẽ thấy chính mình là hình dạng này, như thế nào lại đảo ngược, thiên kiếp lại giáng xuống người này? Lẽ nào thiên kiếp tìm nhầm mục tiêu? Không thể nào, trước đây chưa hề có ghi chép chuyện thiên kiếp đánh nhầm người. Nhớ năm xưa Linh tiên tử tiền bối từng vì né tránh đại thiên kiếp nên trốn dưới niên băng phách, kết quả cũng bị “chỉnh đốn” thành long không ra long, quỷ không ra quỷ sao?”
Long Vương thở dài:
“Triển nhi à, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, chẳng lẽ còn không nghĩ ra làm sao vết thương vốn thuộc về ngươi lại ở trên thảo long này?”
Long Vương vừa dứt lời, giấc mộng kia liền hiện lên trong đầu Long Triển, hắn cả kinh kêu lên:
“Không… Không thể nào? Chẳng lẽ là hắn thay ta chống đại bộ phận thiên kiếp sao? Điều này sao có thể? Hắn chỉ là một cái thảo long, pháp lực cũng không thể có nhiều, một đạo kiếp điện cũng có thể dễ dàng lấy mạng của hắn.”
Long Vương gật đầu nói:
“Triển nhi, không cần hoài nghi, đúng là thảo long này đã thay ngươi chặn tuyệt đại bộ phận thiên kiếp, cũng là đoạn thiên kiếp lợi hại nhất, sau đó hắn liền biến thành cái dạng này.”
Sau đó Long Vương đã đem chuyện chính mình vốn là lừa gạt Như Mặc cấp xung hỉ, ai dè lại chuyện xảy ra như vậy nói ra, Long Triển mới biết chân tướng câu chuyện, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
“Triển nhi, Long tộc chúng ta không làm cái chuyện vong ân phụ nghĩa, từ nay về sau hắn đã là nương tử của ngươi. Ngươi hảo hảo đợi hắn, không vì cái gì khác, chính là do hắn giá thân liều mình cứu ngươi, thử hỏi toàn bộ long tộc có ai làm được như vậy? Bá vương thúc vương, tỷ muội của ngươi vừa nghe được chuyện này đều cảm động đến rơi lệ, tất cả đều bội phục tiểu thảo long này. Cho nên, nếu ngươi phụ hắn, toàn bộ long tộc đều phỉ nhổ ngươi, dù cho ngươi là Long Thần thì cũng như nhau, có biết không?”
Lão Long Vương vừa nói xong, không đợi nhi tử nhà mình trả lời, liền xoay người bước ra ngoài, oán giận nói:
“Khát muốn chết, khát muốn chết, nói xong mấy câu này... ta khát muốn chết”
Long Vương đi đến cạnh cửa, dường như nhớ tới cái gì, dừng cước bộ, quay đầu trầm giọng nói:
“Triển nhi, nhớ cho kỹ, thảo long nương tử của ngươi gọi Như Mặc.” xong, đẩy cửa nghênh ngang bước đi.
“Như Mặc? Như Mặc?”
Long Triển thì thào niệm hai lần, cười khổ:
“Ngươi còn không bằng gọi Như Thán(4) đi, nhìn ngươi hiện tại, toàn thân trên dưới hoà thân cốc có gì khác nhau? Bất quá điểm thêm huyết nhục nữa thôi”.
Hắn khổ não ngồi cạnh Như Mặc:
“Đả nhân bất đả kiểm, đả long bất đả đầu (3), không cần phải nói, thiên kiếp môn chính rất quy củ”
Vươn một bàn tay xoa xoa thân thể Như Mặc đang hôn mê bất tỉnh, Long Triển một bên tự nói tự nghe xem ra rất hợp tình hợp lý:
“ Ta nói thảo long Như Mặc, ngươi liều mình cứu ta, điểm ấy ta đã rất là cảm kích, thế nhưng… nhưng là ta không nghĩ đến thú ngươi làm nương tử a. Cái kia… Cha ta cùng Quy thừa tướng bọn họ nhân lúc ta không biết mới làm nên chuyện này, nên… Miễn cưỡng không hạnh phúc, ngươi nói có đúng không? Như Mặc, ngươi tin tưởng ta. Tuyệt đối không phải là ta bội tình bạc nghĩa, thật sự chúng ta căn bản không phải là long cùng chung một  thuyền, ngay cả cảm tình còn chưa có, nói tới cái gì ái tình chứ?”
Vận nội lực trị thương vào lòng bàn tay, hắn mong muốn có thể thay Như Mặc giảm bớt một chút đau đớn. Mà Như Mặc lại không đáp lại, tựa như hồn đang ở nơi nào. Long Triển lẩm bẩm đến tận lúc này, linh lực trên lòng bàn tay cũng không biến đổi, đặt tay lên đuôi Như Mặc phóng linh lực, xong chàng nghiêng đầu nằm bên cạnh nàng, dần dần đi vào cõi mộng
(1): tên lừa gạt, người xấu, ứ có ngoan =]]
(2): hiểu sơ sơ nghĩa là biến thái, bất bình thường
(3): đánh người không đánh mặt, đánh rồng không đánh đầu
(4): Như Thán: như than, là Như Than đó~~~ Như Mặc là Như Mực đó~~ thiệt dễ thương~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.