Thánh Viện

Chương 57: Công thành đại tái (bảy)




Tại thời khắc này, đã không ai còn chú ý tới người nào là chỉ huy, giống như một đám lạc lối gặp được người dẫn đường, mặc hắn nói đúng hay sai, tóm lại có thể dẫn mọi người đi là được.
Dilin rất rõ ràng tâm lý này, cho nên cậu không nói lời thừa, trực tiếp hạ chỉ lệnh.
“Thổ hệ ma pháp sư ngáng chân, không để bọn họ tới gần cửa thành!”
“Thủy hệ đánh về phía đầu.”
“Hỏa hệ nhắm vào thang và gỗ công thành!”
“Mộc hệ đợi lệnh!”
Dilin dùng tốc độ nhanh nhất nói, hai tay duỗi ra, một trận gió mạnh thổi bay, mạnh mẽ ngăn trở cước bộ kỵ sĩ St Sorvi.
Trì hoãn chốc lát này, giúp ma pháp sư St Paders có đầy đủ thời gian niệm xong chú ngữ.
Trong phút chốc.
Hơn mười ngọn lửa và thủy cầu từ trên đầu tường phóng xuống.
Nước che chắn tầm nhìn của kỵ sĩ, lửa bén vào gỗ công thành và thang, nhưng không bốc cháy.
Ma pháp sư đứng cạnh Dilin nói: “Bọn họ tẩm nước, không dễ đốt.”
Đang nói, trên mặt đất trước tường thành nhô lên một đống đất, nhưng học sinh St Sorvi có năng lực cân bằng rất tốt, đại đa số người chỉ loạng choạng, rất nhanh lại tiếp tục hướng về phía trước.
“Đắp lũy cao trước cửa thành, bảo hộ cửa thành!” Trán Dilin toát mồ hôi, gió thổi qua, từng trận rét run.
Nhưng mệnh lệnh của cậu hạ quá muộn, gỗ công thành phanh một tiếng, nặng nề đánh vào cửa thành.
Sáu cây thang tới tấp dựa vào tường thành, có mấy ma pháp sư St Paders sợ tới mức thét chói tai. Bọn họ đại đa số là bình dân, chưa bao giờ tiếp thu huấn luyện quân sự, tình cảnh trước mắt chân thật đến mức giống như thật sự có địch nhân muốn công phá  gia viên và tổ quốc, sợ hãi trong lòng tựa như nước trong chén, không ngừng tràn ra.
Dilin lấy lại bình tĩnh.
Gỗ công thành lần thứ hai nặng nề đánh vào trên cửa.
Công kích của nước, lửa, đất vẫn tiếp tục. Trong tay bọn họ không cầm gậy ma pháp, mà mang nhẫn… Hiển nhiên, vì trận đấu lần này, đạo sư bọn họ cũng vung tay một phen. Nhưng dù có đạo cụ ma pháp phụ trợ, uy lực ma pháp bọn họ thi triển cũng không tăng mạnh. Trước khi bọn họ trưởng thành thành ma pháp sư chân chính, các ma pháp nhỏ đối với chiến tranh mà nói, thật sự giống như gãi không đúng chỗ ngứa, trừ bỏ coi được ở ngoài, không hề có lực uy hiếp.
“Làm sao giờ?” Kevin xuất hiện phía sau cậu.
“Còn nhớ tuyệt chiêu của cậu không?” Dilin cũng không quay đầu lại. Trong đám tân sinh bọn họ, Kevin tuyệt đối có thể tính là mũi nhọn.
Kevin không lên tiếng, hai tay lập tức đưa ra trước, miệng niệm chú ngữ.
Thủy nguyên tố dung hợp thành gió lốc, cuốn kỵ sĩ trước cửa thành vào trong, quăng ra ngoài. Lần này, nhóm đạo sư St Paders không nhúng tay, chỉ dùng gió nhẹ nhàng tiếp lấy trước khi bọn họ bị vứt ra trên mặt đất, không để cho bọn họ rơi thảm. Về phần tại sao bọn họ chỉ bị vứt ra ba thước, lại rơi xuống vị trí cách gần mười ba thước… Điều này không quan trọng.
Gỗ công thành rơi xuống đất, cửa thành cuối cùng nhẹ nhàng thở phào.
Kevin xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.
Tường thành tuy rằng không cao, nhưng vượt qua phạm vi sử dụng ma pháp bình thường của hắn, cho nên vừa rồi với hắn mà nói, đã là phát huy vượt xa thường ngày.
“Kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Hắn nhìn về phía Dilin.
Dilin nhíu mày. Cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề…
Cuối cùng thế nào mới tính là đả bại đối phương?
St Sorvi thắng lợi rất đơn giản, chính là cướp lấy tường thành.
Nhưng bọn cậu không thể tiêu diệt đối phương, lại không thể rời tường thành đi cướp đoạt bình nguyên…
Dilin phát hiện, thủ thành thật sự là bẫy rập cực lớn, trách không được St Sorvi sống chết không chịu tiếp nhận củ khoai sọ phỏng tay này. Cậu có chút hối hận, sớm biết vậy, lúc trước cậu nên cùng Raymond đàm luận chiến lược thủ thành kỹ càng, mà không phải có lệ.
“Lên đây!”
Có ma pháp sư hô to.
Dilin quay đầu nhìn, quả nhiên có kỵ sĩ sắp trèo lên đến nơi, mũ giáp màu bạc lóe lên dưới thái dương mọc cao, chói sáng đến mức không thể mở mắt.
Gió thổi mạnh qua, hất cả người hắn rơi từ trên thang xuống.
“Nơi này nơi này.” Một đầu khác, một hỏa hệ ma pháp sư liều mạng dùng hỏa cầu công kích thang.
Kevin nói: “Tiếp tục như vậy không được.”
Dilin trầm mặc.
Cậu cũng biết tiếp tục như vậy không xong.
Vừa rồi là nhất thời xúc động trong cục diện rối rắm, căn bản không có phương án ứng chiến hoàn mỹ.
Cậu nhìn về phía nhóm đạo sư St Paders, không biết bọn họ giờ phút này đang suy nghĩ gì? Lo lắng, cáu kỉnh, ảo não, phẫn nộ, thất vọng hay đau lòng?
Khuôn mặt như giễu như không của Hydeine tiến vào trong óc.
Nếu là anh ta, nhất định sẽ một mình đối phó? Cho rằng chiến tranh là của một người.
“Chúng ta có phải nên phối hợp chiến?” Tại nơi của Raymond thấy các loại tiểu thuyết, Kevin cũng có kinh nghiệm nhất định.
Dilin lôi vòng cổ trước ngực ra. Lam bảo thạch và đấu tinh toái thạch tỏa sáng rực rỡ.
Cậu nhắm mắt, vươn hai tay.
Các loại nguyên tố lại biểu hiện rõ ràng trong đầu.
Phanh!
Gỗ công thành một lần nữa đánh vào đại môn.
Nơi nơi thanh âm ngâm xướng.
Nhiệt độ của lửa, độ ẩm của nước, hỗn độn vũ động giữa không trung.
Dilin mở to mắt, hai tay hơi nâng lên.
Thủy nguyên tố trong thang bị ép ra. “Đốt thang!’ Thanh âm của cậu gần như lãnh khốc.
Các học sinh hỏa hệ căn bản không hỏi nguyên nhân, trực tiếp sử dụng hỏa hệ ma pháp.
Thang nhất tề bốc cháy.
Kỵ sĩ treo trên thang quyết định rất nhanh, rút kiếm cắm vào tường thành, sau đó nhảy lên chuôi kiếm, mượn lực phi lên đầu tường.
Dilin phát huy uy lực phong hệ ma pháp đến mức lớn nhất, đem ba người đầu tiên đặt chân lên đầu tường, cơ hồ có thể xếp vào danh sách anh hùng trận đấu thổi bay xuống.
Raymond đột nhiên hướng về phía này, “Có thể sử dụng kế hoạch C!” Thành quả thức đêm trước trận đấu rốt cục có thể phát huy công dụng.
Đã ác chiến hơn nửa canh giờ, các ma pháp sư nhí St Paders chậm rãi nắm chắc tiết tấu trận đấu.
Sáu hố đất nhỏ xuất hiện trước cửa thành ngay tại nơi nhóm kỵ sĩ phá cửa đặt chân, gỗ công thành nhất thời không cầm chắc, nặng nề rơi xuống đất.
Nước dội xuống từ trên trời, giống như tưới hoa, biến hố đất nhỏ thành hố nước.
Ma pháp sư mộc hệ rốt cục tìm được tác dụng của mình.
Alidi kích động hét lớn một tiếng: “Thời khắc của trường thảo đã đến!”
Phối hợp thủy, thổ, mộc, trên cột gỗ xuất hiện một cái cây thật lớn, cắm rễ sâu vào trong hố đất, mặc cho người St Sorvi nhổ thế nào cũng không ra.
Đốt thang, cắm rễ gỗ công thành, St Paders từ trong nguy cơ lớn nhất tìm được cơ hội thở dốc.
Hai tay Dilin dựa vào tường thành, chậm rãi thở ra một hơi.
“Làm tốt lắm!” Raymond và Kevin một trái một phái ôm tay cậu.
Dilin kéo khóe miệng. Cậu đã nghe kể nhiều về chiến tranh, rất rõ ràng đây chỉ là bắt đầu. Ưu thế thể lực lớn nhất của St Sorvi còn chưa phát huy.
Tiếng kèn ô ô thổi lên.
Bọn Dilin quay đầu, Soso đứng ở đầu kia tường thành, trong tay cầm chặt kèn, lộ ra tươi cười cực kì sáng lạn.
Raymond thấp giọng: “Chúng ta thắng sao?”
Bốn phía thực an tĩnh.
Nhóm đạo sư St Sorvi bị phái tới bảo hộ đều mặt không đổi sắc đứng sau bọn họ, đôi mắt nhìn như không thấy trước hết thảy. Gương mặt Lucas giấu sau khôi giáp màu bạc, nhưng ánh mắt lại như có điều suy nghĩ mà chú ý nhất cử nhất động của Dilin. Hiển nhiên, một loạt động tác vừa rồi của cậu đã khiến cho hắn hứng thú.
Đinh đinh đinh…
Thanh âm trước sau không đồng nhất gõ vào tường.
Các học sinh St Paders từ trên tường vươn đầu ra.
Thanh kiếm một phen cắm vào tường thành, giống như động tác lúc nãy của đạo sư St Sorvi. Chỉ là dù đi một bước hay cắm một thanh kiếm, tốc độ và sức mạnh đều kém hơn rất nhiều.
“Đợt công kích thứ hai.”
Tới thực mau.
Ngón tay Dilin căng thẳng, “Thủy hệ ma pháp sư chuẩn bị!”
Thái dương đã chuyển từ đông sang tây, chiến đấu vẫn tiếp tục.
Ven tường thành, nơi nơi đều là dây leo ướt sũng và vết nước che phủ mặt đất cháy sém.
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, rất khó tưởng tượng, chỉ là học sinh hai học viện vừa nhập học không bao lâu, thế nhưng cũng có thể khiến cho tình trạng trận đấu trở thành thảm thiết như vậy. May mà, không có thương vong.
“Ai nói không có thương vong.” Raymond kháng nghị, “Cậu xem đầu gối mình này.”
“Là cậu tự ngã, còn trách ai.” Kevin nói.
Raymond hung hăng trừng mắt liếc đạo sư St Sorvi vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích. “Bọn họ căn bản không tuân thủ ước định.”
Kevin nói: “Bọn họ chỉ bảo hộ thương tổn trong chiến đấu, không bao gồm thương tổn ngoài ý muốn.”
Raymond còn muốn biện bạch tiếp, nhưng Dilin phất phất tay.
Trong gió truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ.
Học sinh St Sorvi lại bò lên tường.
Cậu quét mắt nhìn hàng ngũ bên mình.
Đại đa số đều dựa vào chân tường ngủ say, bổ sung tinh thần lực. Còn lại vài người đang đứng cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ.
Raymond nhìn Dilin không biết lần thứ mấy dùng gió quét học sinh St Sorvi sắp chạm vào đầu tường bay xuống dưới, hâm mộ trong mắt đã biến thành kính nể. Thời điểm này, Dilin hoàn toàn xứng đáng là lãnh tụ tinh thần.
Những người khác sở dĩ có thể ngủ an ổn như vậy, bởi vì Dilin từ đầu đến cuối đều đứng ở chính giữa, đảm đương phòng tuyến cuối cùng.
“Còn tiếp tục chịu đựng, cậu sẽ suy sụp.” Kevin ngồi xuống. Tinh thần lực của hắn đã đến cực hạn. Tinh thần lực đến cực hạn là chuyện cực kì đáng sợ, so với thể lực đến cực hạn còn đáng sợ hơn nhiều. Hao phí tinh thần lực quá độ, có khả năng biến thành mất trí. Không ai nguyện ý vì một trận đấu như vậy mà trở thành đần độn, dù sao cũng chẳng phải thời khắc tồn vong sinh tử của quốc gia.
“Bọn họ lại tới.” Raymond bất đắc dĩ, “Mình muốn uống nước.”
Trước mắt hắn lập tức xuất hiện một thủy cầu bập bềnh giữa không trung.
Raymond nhìn một chút, lắc đầu nói: “Thôi. Tới gần nó, mình có ảo giác sẽ bị đánh.”
Dilin thuận tay hạ thủy cầu.
Không nên lãng phí.
Alidi lôi kéo Jeffrey tới, “Còn tiếp tục như vậy, chúng ta nhất định sẽ thua.”
Dilin hết sức chăm chú nhìn học sinh St Sorvi lại bắt đầu leo lên, “Nói câu nào mới hơn đi.”
“Chúng ta cần nghĩ biện pháp.” Alidi nói.
“Đương nhiên. Chúng ta… cho nên cậu nghĩ nhanh lên.” Trong óc Dilin ông ông oang oang. Vô luận thế nào, đem tất cả thắng bại trận đấu đặt trên người cậu, thật sự quá mức nặng nề.
Kevin thả ra một câu, “Có ma pháp nào hoàn toàn chặn đứng bọn họ không?”
Tốc độ hội tụ thủy nguyên tố của Dilin càng ngày càng chậm, cho nên không thể  không chuẩn bị sử dụng ma pháp từ lúc đối phương mới đến được một nửa.
Raymond lo lắng nhìn sắc mặt Dilin tái nhợt, “Cậu có khỏe không?”
“Cậu vừa mới nói gì?” Hai tay Dilin chống tường thành.
“Cậu có khỏe không?” Không phải thính lực cũng kém đi chứ? Raymond càng lo lắng.
Dilin nghiêng đầu nhìn Kevin, “Câu kia của cậu.”
“Ma pháp hoàn toàn đả bại bọn họ.” Kevin rất nhanh tiếp lời.
Dilin nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mũi, giây lát, mở to mắt, “Mạnh tay một lần đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.