Câu nói đó nghe khá là vô lễ.
Nhưng Tả Kiêu vệ phụng thánh lệnh đến Thượng Khê bắt ma, hay nói cách khác, bọn họ mang danh khâm sai trong người, bây giờ ma đã tẩu thoát, kiểm tra xe ngựa cũng chỉ là để xác định tung tích của nó mà thôi.
Nói đoạn, Ngũ Thông định ra lệnh cho Tả Kiêu vệ đi lên kiểm tra xe ngựa, nhưng Tạ Dung Dữ lập tức sầm mặt: “Sao, Ngũ hiệu úy đang nghi ngờ bổn vương?”
Ngũ Thông vội chắp tay: “Mạt tướng không dám, mạt tướng chỉ đang làm tròn chức trách...”
“Chức trách của các ngươi là cùng quan phủ Thượng Khê lùng bắt ác quỷ đang lộng hành càn quấy, chứ không phải tự ý làm bậy. Bổn vương hỏi ngươi, nếu con ma xám kia thực sự ở trong xe ngựa của bổn vương thì ngươi định làm gì? Lập tức tróc nã tấu lên triều đình coi như xong?”
“Chuyện này...” Ngũ Thông chần chừ, “Nếu có thể bắt được nó, dĩ nhiên sẽ tấu lên triều đình.”
“Còn nếu không bắt được? Ma không ở trong xe ngựa? Hay ngươi muốn bổn vương phải phái Huyền Ưng vệ lục soát cả quả núi cho ngươi?” Tạ Dung Dữ phất tay, vẻ mặt lạnh lùng, “Nếu đến bổn vương phải bắt ma giúp ngươi thì triều đình nuôi ngươi làm cái gì? Tới chút chuyện cỏn con này cũng không làm xong, còn dám oang oang tận chức? Chi bằng sớm sớm tháo giáp trả đao, ở lại Thượng Khê làm gì nữa!”
Tiểu Chiêu vương sống trong thâm cung hơn hai mươi năm, cực ít khi nghiêm nghị đến vậy, y vừa dứt lời, mọi người có mặt không khỏi run bắn lên, Tôn Nghị Niên đang định đứng dậy lại lập tức quỳ sụp xuống.
Thực ra Ngũ Thông nào có ý muốn nhờ Tiểu Chiêu vương giải quyết công chuyện, nhưng hắn nhớ lại, tối nay khi chạy lên núi, chuyện đầu tiên hỏi Tạ Dung Dữ lại là tung tích về con ma xám, biết ma xám chạy thoát thì lập tức đòi lục soát xe ngựa của y, hành động đó tuy phù hợp với quy trình, nhưng đúng là có ý “nhờ vả”, ngồi không hưởng lộc.
Bị chụp cái danh ấy, Ngũ Thông không dám lục soát xe ngựa nữa, lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội: “Xin điện hạ thứ tội, tối nay con ma xám chạy thoát là do mạt tướng vô năng, mạt tướng sẽ tăng cường binh lính truy lùng. Điện hạ từ xa đại giá Thượng Khê ắt có công chuyện quan trọng, mạt tướng không dám vượt quyền, vừa rồi lời lẽ lỗ mãng, mong điện hạ chớ trách.”
Tạ Dung Dữ chẳng buồn nhìn hắn, để Chương Lộc Chi đổi ngựa rồi bước lên xe, hạ rèm xuống: “Quay về Vân Khứ Lâu.”
***
Ngày trước Vân Khứ Lâu được Khúc Mậu bao trọn, còn bây giờ Tạ Dung Dữ đã xuất hiện, người ở nha huyện dù ngốc đến đâu cũng đoán được người thực sự muốn ở Vân Khứ Lâu không phải là Khúc Hiệu úy, mà là Tiểu Chiêu vương.
Có hơn mười Huyền Ưng vệ mai phục ở Thượng Khê, người nào người nấy đều là tinh anh, quá đủ để trấn thủ một Vân Khứ Lâu, cho nên vừa về tới Thượng Khê, Tôn Nghị Niên rất nhanh trí rút lui nha sai, sau đó cùng hội Ngũ Thông, Khưu Minh quay về nha môn, đợi Tiểu Chiêu vương truyền gọi.
Thanh Duy theo Tạ Dung Dữ quay về phòng chữ Thiên, Triêu Thiên và Chương Lộc Chi đã chờ bên trong.
Trông thấy Thanh Duy, Triêu Thiên vui vẻ tiến lên đón: “Đúng là thiếu phu nhân thật rồi!”
Lúc này Thanh Duy mới định thần, “Hóa ra con ma áo đỏ cướp ngựa với ta tối qua là ngươi?” Nàng ngồi xuống bên bàn, nghĩ một lúc rồi giải thích, “Sao ngươi không nói gì? Nếu biết là ngươi thì ta đã không ra tay nặng rồi, con ngựa kia không được chăm sóc tốt, đường trên núi cũng chẳng dễ đi, đám người ở nha môn lại sống chết đuổi theo ta bằng được, ta sợ ngựa chở hai người chạy không nhanh nên mới hất ngươi xuống. Nhưng xem ra trong nửa năm qua, công phu của ngươi tiến bộ không tệ đấy.”
Nàng đã chạy suốt một đêm, miệng lưỡi khô ran nên giọng cũng khàn khàn, Tạ Dung Dữ nhìn nàng, rót cho nàng một cốc nước.
Thanh Duy uống được nửa, lại hỏi Triêu Thiên, “Sao chỉ có mỗi ngươi ở đây vậy, Đức Vinh đâu?”
Triêu Thiên được Thanh Duy khen thì lấy làm phấn chấn, hồi còn ở Giang gia, hắn từng nhờ Thanh Duy chỉ điểm võ công, lúc ấy Thanh Duy nói thân thủ của hắn quá cứng, dễ chịu thiệt, nửa năm qua hắn khổ luyện không nghỉ, nay có được lời khen đó, hắn cảm thấy không gì xứng đáng hơn nữa. Hắn đáp: “Đức Vinh đi Trung Châu để tìm thiếu phu nhân đấy, bây giờ tìm được thiếu phu nhân rồi, có thể hắn sẽ tới Lăng Xuyên sớm thôi.”
Triêu Thiên và Đức Vinh đều là trẻ mồ côi trong trận chiến sông Trường Độ, về sau được một thương nhân Trung Châu tên Cố Phùng Âm nhận nuôi, Tạ Dung Dữ đã từng đề cập chuyện này với Thanh Duy.
Tạ Dung Dữ không thể công khai tìm Thanh Duy, để Đức Vinh đến Trung Châu ắt có lẽ là muốn sử dụng quan hệ thương lộ của Cố Phùng Âm.
Chỉ là Thanh Duy không ngờ y lại phái Đức Vinh đi làm việc này.
Nàng nói: “Thực ra ta cũng định đến Trung Châu, nhưng đi được nửa đường lại có cảm giác không ổn, cứ cảm thấy Từ Thuật Bạch lên kinh không phải để kiện Hà gia, nên giữa chừng đổi sang Lăng Xuyên, định điều tra thêm về Từ Đồ, mấy người đến Lăng Xuyên cũng là vì chuyện này à?”
Vốn Thanh Duy đâu ưa nói nhiều, nhưng hôm nay gặp lại Tạ Dung Dữ và Triêu Thiên thì thật sự rất vui, bao năm lang bạt một mình, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được niềm vui khi gặp cố nhân nơi đất khách.
Triêu Thiên cũng rất hứng khởi, mấy năm sống ở Giang phủ, tuy công tử không nói ra nhưng lần nào cũng tự dằn vặt, cho tới lúc thiếu phu nhân được gả vào, công tử mới thả lỏng đi rất nhiều, không còn như trước nữa.
Mà khi thiếu phu nhân rời đi, những người bên cạnh công tử như bọn họ còn mong nàng quay về nhiều hơn ai khác.
Triêu Thiên nói: “Công tử đọc thư của thiếu phu nhân, cũng nghĩ ngay đến chỗ kỳ lạ trong việc Từ Thuật Bạch cáo trạng, chạy đến nhà lao tính tra hỏi Hà Hồng Vân, đáng tiếc vẫn chậm một bước, nhưng may là hồi trước Huyền Ưng Ti từng điều tra về Từ Thuật Bạch, trong tay có manh mối, thiếu phu nhân có thể hỏi Chương huynh đệ.”
Chương Lộc Chi nhìn Tạ Dung Dữ, thấy y không có ý ngăn cản bèn tiếp lời của Triêu Thiên: “Thiếu phu nhân đã đến Thượng Khê một thời gian, vậy có nghe nói về thương hộ họ Tưởng không?”
Thanh Duy gật đầu: “Họ Tưởng này có một người con trai, năm xưa chết dưới Tiển Khâm Đài. Về sau sơn tặc núi Trúc Cố bị tiêu diệt cũng là vì người nhà này kiện bọn họ lên quan phủ.”
Nếu không phải cảm thấy chuyện đó kỳ quặc thì tối qua nàng đã không mạo hiểm để đi cứu con ma xám kia làm gì.
Chương Lộc Chi nói: “Đúng thế. Có điều hồi xưa lão gia họ Tưởng từng ở rể, con trai cả của ông ta không mang họ Tưởng mà họ Phương, tên Phương Lưu.”
Về sau vợ lớn qua đời, Tưởng lão gia lập cơ ngơi khác, nhưng họ tên và hộ tịch của Phương Lưu vẫn không thay đổi, đó cũng là lý do vì sao rõ ràng năm ấy Huyền Ưng Ti đã phát hiện được điểm khác thường về sơn tặc núi Trúc Cố, song lại không thể phát hiện Tưởng lão gia đã kiện sơn tặc chính là cha của một sĩ tử lên đài.
“Cũng may Ngu hầu làm việc kỹ lưỡng, tìm được danh sách sĩ tử thương vong ở trong kho án Đại Lý Tự, lại lấy được gia phả từ bộ Hộ và quan phủ địa phương, kiểm tra từng người một mới tìm được manh mối này.”
Sau khi tìm ra manh mối, Tạ Dung Dữ lập tức điều hai Huyền Ưng vệ đến Thượng Khê, cải trang thành thương nhân âm thầm nghe ngóng Tưởng gia.
Nhưng bọn họ cũng không điều tra thêm được gì, khi đang định quay về thì vô tình phát hiện có người theo dõi.
Cả hai cẩn thận nhớ lại, chắc chắn không để lộ bất cứ manh mối nào khi giao tiếp với nhà họ Tưởng. Nếu nói bắt đầu có người theo dõi từ khi nào, thì có lẽ là từ lúc hỏi nhà họ Tưởng về chuyện ma quỷ hoành hành ở núi Trúc Cố vào năm năm trước.
Lúc ấy Tiển Khâm Đài đã bắt đầu được xây dựng, triều đình điều quân đội nha môn đến Lăng Xuyên. Hai người sợ bứt dây động rừng nên lập tức hồi kinh, báo cáo với Tạ Dung Dữ về manh mối điều tra được ở Thượng Khê, Tạ Dung Dữ cảm thấy ma quỷ càn quấy ở Thượng Khê năm xưa có điểm đáng ngờ, bèn nhân cơ hội này điều hơn mười tinh anh ở Huyền Ưng Ti đến Thượng Khê mai phục, sau đó lệnh Triêu Thiên cải trang thành con ma áo đỏ, lẻn vào núi Trúc Cố thử dụ rắn ra khỏi hang.
“Địa phương nào mà chẳng có vài chuyện ly kỳ, yêu ma quỷ quái cũng đâu phải việc lạ, ban đầu chúng tôi không có ý lợi dụng chuyện ma quỷ lộng hành, nhưng ai bảo đám người kia có tật giật mình, kẻ khác chỉ mới điều tra một con ma mà đã để lộ manh mối.” Chương Lộc Chi nói, “Ngày thứ hai sau khi Triêu Thiên cải trang làm ma áo đỏ, đột nhiên trong huyện có người chết, sau đó nha huyện phong tỏa ngọn núi, con ma xám năm xưa lập tức xuất hiện. Chúng tôi có cảm giác mấu chốt nằm ở con ma xám đó, vốn nhân lúc nha huyện bắt ma để mà bắt hắn trước, không ngờ lại dẫn thiếu phu nhân đến.”
Nghe Chương Lộc Chi nói như vậy, Thanh Duy đã hiểu ra.
Mùa đông năm ngoái, nàng và Tạ Dung Dữ lần lượt phát hiện sự kỳ quặc trong việc Từ Thuật Bạch lên kinh cáo ngự trạng, có điều Tạ Dung Dữ nhanh hơn nàng một bước, đã phái người đến Thượng Khê kiểm chứng.
Y mượn chuyện ma quỷ lộng hành để giăng bẫy ở Thượng Khê, còn nàng là người bị cái bẫy này dụ đến.
Triêu Thiên đắc chí, một suy nghĩ vụt lên trong đầu, “Nếu tối qua thiếu phu nhân đã cải trang làm con ma xám kia, liệu có phải đã...”
Nhưng hắn chưa nói hết câu, Tạ Dung Dữ đã đặt cốc trà xuống bàn cái *cạch*.
Tuy Chương Lộc Chi nóng tính song vẫn biết nhìn sắc mặt, hắn lập tức chắp tay: “Ngu hầu đã bôn ba một đêm dài, có lẽ bây giờ đã mệt rồi, chúng thuộc hạ không làm phiền nữa.”
Nói đoạn, hắn lôi Triêu Thiên ra ngoài, khép cửa lại.
Dù Triêu Thiên chưa nói xong nhưng Thanh Duy biết hắn muốn hỏi gì, thực là đã nhắc nhở nàng.
Thanh Duy đứng dậy đẩy cửa sổ ra nhìn quanh, định quay đầu dặn Tạ Dung Dữ thì y đã khép cửa lại, “Nàng muốn làm gì?”
Thanh Duy nói: “Có vẻ như tiểu a đầu ở chỗ ta đang ở biết con ma xám kia, ta phải nhanh chóng trở về, mượn tay cô ấy dụ ma mới được.”
Tạ Dung Dữ nhìn nàng: “Lát nữa nàng hẵng về, có khi cô ta chạy rồi không chừng.”