Trong phòng không có người ngoài, Dư Hạm và Diệp lão bá lời qua tiếng lại, Thanh Duy nhìn sắc trời, mới đấy thôi mà thái dương sắp lặn rồi.
Thực chất ngay từ tối qua, Thanh Duy đã cảm nhận được sự kỳ lạ của Diệp Tú nhi.
Ngày hôm qua sau khi Tôn Nghị Niên rời đi, Tú nhi đã liên tục hỏi nha sai ngoài cửa là có thể ra khỏi trang viên không, rồi sáng nay làm rớt hộp phấn của Dư Hạm, dễ có khi là cố ý.
Mà bên ngoài đang sắp bắt ma.
Thật ra lúc này Thanh Duy đang rất bất an. Kể từ lúc Dư Hạm nói nàng biết chuyện của Cảnh Thường núi Trúc Cố, nàng vô cùng nghi ngờ cái chết của sơn tặc năm ấy có liên quan đến việc Tiển Khâm Đài sập, và con ma bóng xám xuất hiện ở Thượng Khê mấy năm nay... có lẽ chính là sơn tặc duy nhất may mắn sống sót.
Thanh Duy rất muốn ra ngoài kiểm chứng thực hư, nhưng thứ nhất nàng không biết kế hoạch của quan phủ, sợ trúng bẫy rập; thứ hai, nàng là đào phạm, trừ phi chắc chắn có thể lấy được manh mối, còn không việc nàng lộ mặt chính là nước cờ sinh tử.
Dư Hạm độc miệng, cãi qua cãi lại cuối cùng cũng khiến Diệp lão bá nổi xung, ông gõ gậy liên tục, “Chỉ là một tiểu a đầu chuồn đi chơi, thế mà tiểu phu nhân đã rủa nó chết, còn nói lão không thương nó!” Diệp lão bá thở hắt một hơi, đi về cửa phòng, “Thôi, lão nô tự ra ngoài tìm, đợi tìm con bé về, đến lúc đó tiểu phu nhân muốn đánh muốn phạt thì tùy!”
“Ông đi đi! Đi nhanh đi!” Dư Hạm thé giọng quát, “Ta nói ông biết, ma trên ngọn núi đó toàn là oan hồn! Oan hồn xuống nhân gian là để lấy mạng con người, tối qua Tú nhi mới bị con ma áo xám bóp cổ, các ngươi không nhớ hả! Giờ hay lắm, tự đi mà nộp mạng đi, đi nhanh đi, cùng lắm ta chuẩn bị hai cỗ quan tài!”
Diệp lão bá ngoái đầu: “Oan hồn lấy mạng cái gì! Tiểu phu nhân muốn rủa ông cháu lão thì cứ nói thẳng!”
Dư Hạm chống nạnh, lạnh lùng nói: “Ta nói thế không phải rủa các ngươi, tin tức thực sự chỉ có ta biết mà thôi! Ma là oan hồn, chết uổng mạng, vụ sơn tặc núi Trúc Cố bị giết năm xưa còn có nội tình! Máu chảy ở Thượng Khê đã ngấm xuống tám tầng địa ngục, điện Diêm La chật ních oan hồn, bây giờ ông mà ra ngoài tức phải lội qua dòng máu đó, thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi ông đâu!”
Nàng ta xuất thân từ đoàn hát nên khi cao giọng nói chuyện ma quỷ, từng tiếng gằn lạnh thấu xương, ngoài kia hoàng hôn dần buông, người trong phòng nghe nàng nói thế thì im bặt, ngay đến Diệp lão bá cũng không dám di chuyển.
Một lúc lâu sau, Thanh Duy lên tiếng hỏi: “Nội tình gì?”
Lúc trước khi nhắc đến sơn tặc núi Trúc Cố, Dư Hạm không hề nói bọn họ bị oan.
Dư Hạm chợt nhận ra mình đã lỡ miệng, vung khăn ngồi xuống ghế, “Các ngươi cứ kệ đi, dù gì, cũng là oan gia nhà ta nói ta biết.”
Nhưng điều đó không đủ để trấn an mọi người trong phòng.
Với người ngoài, cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố chỉ là một lần triều đình diệt phỉ, nhưng với người dân Thượng Khê mà nói, có người thân bạn cũ của họ đã chết trong lần đó.
Phòng lặng ngắt, tất cả đang chờ Dư Hạm nói tiếp.
Dư Hạm cũng không nhịn nổi, nàng nhìn quanh phòng, a hoàn hầu hạ, thím Ngô, Diệp lão bá, ngoài Thanh Duy ra thì toàn là người trong nhà, mà Thanh Duy là biểu tỉ của Tú nhi, coi như nửa người trong nhà.
Thôi, cũng chẳng phải bí mật gì to tát.
Dư Hạm không định giấu giếm, “Không phải từ đầu ta đã nói với mọi người rồi à, người chết dưới Tiển Khâm Đài là bị oan, nên triều đình giết sơn tặc hòng lấy mạng đổi mạng, mời Diêm vương sửa lại sổ sinh tử, để các sĩ tử ở Tiển Khâm Đài quay về dương gian đấy thôi.”
Thanh Duy gật đầu, nàng vẫn nhớ chuyện này.
“Đó chẳng phải là tin đồn đâu, oan gia đã nói cho ta biết từ lâu rồi.” Dư Hạm bảo, “Không phải hôm qua oan gia đến thăm ta sao? Ta nghe nói bên ngoài sắp bắt ma nên buột miệng hỏi chuyện này, kết quả mọi người có đoán được không!”
Kỳ thực Dư Hạm hỏi thế chỉ đơn giản là xuất phát từ tính tò mò, nhưng lúc ấy Tôn Nghị Niên đã rơi vào bể tình, nào còn quan tâm trời đất sao trăng, vừa nghe Dư Hạm hỏi, ông ta lập tức tiết lộ.
Dư Hạm hỏi: “Mọi người có biết hồi xây Tiển Khâm Đài, triều đình đã lựa sĩ tử ở nhiều nơi để lên đài không?”
Không ai là không biết chuyện này.
Dư Hạm hỏi tiếp: “Vậy có lẽ mọi người cũng biết, Thượng Khê ta cũng có học trò được chọn lên đài đúng không?”
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người quay mặt sang nhìn nhau, một lúc sau, thím Ngô mới lên tiếng: “Hình như tôi có nghe chuyện này, có phải là... con trai của một thương nhân không?”
“Chính xác!” Dư Hạm vỗ tay cái độp, “Lên Tiển Khâm Đài là vinh quang lớn nhường nào? Mỗi địa phương chỉ có vài suất ít ỏi, nếu trong nhà có người được chọn lên đài thì đúng là mộ tổ bốc khói xanh*, phải khua chiêng gióng trống mở tiệc ăn mừng chứ! Nhưng Thượng Khê chúng ta lại quá im lìm, mọi người nói xem có kỳ lạ không? Mà có chuyện kỳ hơn nữa cơ! Thử đoán xem sĩ tử ấy họ gì, hắn họ Tưởng đấy!”
(*Người Trung Quốc tin rằng nếu phần mộ tổ bốc ra khói xanh tức là tổ tiên hiển linh đem lại phú quý cho gia đình.)
Thanh Duy nghe thấy họ Tưởng, đầu óc ù lên.
Nàng vẫn còn nhớ chuyện sơn tặc núi Trúc Cố mà Dư Hạm đã kể - năm ấy khi Tiển Khâm Đài sập, người đầu tiên bẩm báo chuyện sơn tặc với quan phủ chính là thương gia họ Tưởng.
Thím Ngô cũng đã nhớ ra, “Phía đông thành có nhà họ Tưởng làm kinh doanh, mấy năm trước con cả nhà họ qua đời, từ đó trở đi không thấy qua lại với ai nữa. Té ra cậu con cả chết dưới Tiển Khâm Đài à?”
Thanh Duy nói: “Người họ Tưởng này chính là người năm đó đã báo tin sơn tặc với quan phủ?”
Dư Hạm cầm khăn chỉ thẳng vào nàng: “Cô hỏi đúng trọng tâm rồi đấy! Hôm qua lão gia nhắc đến việc này, ta cũng đã hỏi như vậy.”
Khi ấy Tôn Nghị Niên vừa xuống khỏi người Dư Hạm, phanh áo thỏa mãn nằm trên giường, nghe Dư Hạm hỏi, ông nhìn thẳng xà nhà, hừ lạnh bảo: “Ai biết Tưởng gia đó có nói thật hay không? Cảnh Thường thích giao du kết bạn, là người nghĩa khí, có thương gia nào qua lại dưới chân núi Trúc Cố mà không kết bái huynh đệ với hắn? Trước lúc Tiển Khâm Đài sập, Tưởng lão gia còn từng lên núi nhậu với hắn mấy bận kia mà, kết quả Tiển Khâm Đài vừa sập, người họ Tưởng trở mặt, quay đầu bẩm báo Cảnh Thường với quan phủ. Hắn nói Cảnh Thường cướp hàng của hắn, giết gia đinh hắn, thực ra quan phủ cũng không tìm được bằng chứng rõ ràng. Có điều con trai nhà hắn đúng là đã chết dưới Tiển Khâm Đài. Tiển Khâm Đài sập nào khác gì trời sập, ngay cả tiên đế còn đích thân tới Lăng Xuyên, nên quan phủ khó tránh khỏi thiên vị gia đình có học trò tử vong, vả lại sau đó Nhị đương gia núi Trúc Cố cũng xuống núi làm loạn là thật, nên nha huyện mới bẩm báo với bản doanh quân ở gần đó...”
Nói đến đây, giọng Tôn Nghị Niên dần trở nên mơ hồ, “Nhưng đâu phải nhờ sát phạt, thật, chỉ là nhờ bọn họ để ý giúp mà thôi. Ai mà ngờ, chỉ một đêm quân lính đã tới, tới giờ ta vẫn còn nhớ đôi mắt mở lớn đến chết của Cảnh Thường lúc ấy, như muốn nói cho ta biết, hắn bị oan...”
...
Nghe Dư Hạm kể xong, lòng Thanh Duy càng thêm nặng nề.
Con trai nhà họ Tưởng được chọn lên Tiển Khâm Đài; năm ấy Từ Thuật Bạch cũng được chọn lên Tiển Khâm Đài.
Trước khi Tiển Khâm Đài hoàn thành, nhà họ Tưởng thường lên núi Trúc Cố uống rượu; hồi Từ Đồ còn sống, ông ta cũng qua lại thân thiết với Cảnh Thường.
Tuy Thanh Duy không rõ những manh mối này ám chỉ điều gì, song nàng biết, điểm chung giữa hai người Tưởng Từ này tuyệt đối không thể là trùng hợp.
Hiện nàng đã có thể xác định, cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố thực sự liên quan đến Tiển Khâm Đài sập.
Nàng đến Thượng Khê là đúng nơi rồi.
Dư Hạm bảo: “Giờ mọi người biết rồi đấy, ma mà tối nay quan phủ muốn là oan hồn lệ quỷ, nếu Tú nhi mà gặp phải chúng, may mắn còn sống là nhờ gặp Bồ Tát trên đường, nhưng đêm hôm khuya khoắt, đâu ra lắm Bồ Tát thế! Thôi không nói nữa, thím Ngô, thím mau báo chuyện Tú nhi mất tích cho nha sai biết đi, kêu bọn họ đi tìm, đợi về lão gia sẽ phạt...” Dư Hạm nghiến răng, “Nó đáng bị ăn đòn lắm!”
Thím Ngô “a” lên, nhưng chưa đi tới cửa thì Thanh Duy đã nói: “Để ta ra ngoài tìm cô ấy.”
Dư Hạm ngạc nhiên: “Cô nói gì?”
Thanh Duy rất bình tĩnh, “Lúc nãy ta đã kiểm tra kỹ xung quanh viện hoang rồi, dấu chân còn rất mới, hẳn cô ấy chỉ mới rời đi, cước bộ ta rất nhanh, ta ra ngoài tìm cô ấy, trong vòng một canh giờ nhất định có thể đưa người về.”
Nói xong, chẳng đợi Dư Hạm đồng ý, nàng đi thẳng ra khỏi nhà chính, quay về phòng mình ở sân sau.
Dư Hạm và những người trong phòng trố mắt nhìn, rồi kéo nhau chạy tới trước phòng Thanh Duy: “Cô tìm nó? Trời tối thế này, cô tìm nó kiểu gì?”
Thanh Duy bước ra khỏi phòng, nàng đã đổi sang nam trang, tóc dài túm thành búi, mũ đen treo trên cổ tay, “Ta có cách của mình.”
Không phải Dư Hạm không tin nàng, hôm con ma bóng xám xuất hiện, Giang Duy này không những đuổi theo mà sáng hôm sau còn bình an trở về, chứng tỏ là người có bản lĩnh. Nàng ta đi tìm Tú nhi là hay nhất rồi, nếu tìm được về, Tú nhi không những không bị phạt mà một khi lệnh phong tỏa núi được dỡ bỏ, mà còn có thể lập tức đến phủ Đông An chọn mua gấm vóc và trang sức cho mình, nàng rất tin vào mắt nhìn của Tú nhi.
Dư Hạm lại hỏi: “Quan sai trấn giữ ở cửa, cô định ra ngoài thế nào?”
Thanh Duy khoác áo chùng lên người, không có vũ khí vừa tay nên tháo cây kiếm gỗ treo trước cửa xuống, đè thấp vành mũ đi ra sau viện hoang, chỉ nói một câu: “Trèo tường.”
***
Trời vẫn chưa tối nhưng hoàng hôn đã nồng.
Nương ánh sáng đèn lồng, Thanh Duy lần theo dấu chân của Diệp Tú nhi trên đường.
Thực ra nàng ra ngoài không phải vì Diệp Tú nhi, mà là vì con ma bóng xám ấy.
Quan phủ bày thiên la địa võng muốn bắt hắn, Thanh Duy không biết liệu hắn có trốn được không, nếu hắn bị bắt rồi thậm chí là bị giết, như vậy manh mối nàng vất vả lắm mới tìm được sẽ bị gián đoạn.
Thanh Duy không hi vọng tối nay có thể moi được chân tướng cái chết của sơn tặc từ miệng con ma đó, chỉ muốn ngăn cản quan phủ bắt hắn, sau đó có thể bàn bạc kỹ hơn.
Tuy mạo hiểm nhưng đáng để liều.
Chỉ có một đường núi sau trang viên, vẫn có thể lần theo dấu chân của Tú nhi. Ngoài núi rừng bao quanh, cả Thượng Khê chỉ to có chừng ấy, Thanh Duy lần theo tung tích của Diệp Tú nhi, chẳng mấy chốc đã vào thành.
Gần đây Thượng Khê cấm đi lại ban đêm, vào giờ này đã có rất nhiều cửa tiệm đóng cửa, đường sá vắng lặng, Thanh Duy sợ bị lính tuần tra phát hiện nên ném đèn đi, nhảy lên nóc nhà nhìn quanh.
Đây là nơi nằm chếch phía tây trong thành, nha huyện ở ngay bên cạnh.
Trước khi Diệp Tú nhi trốn ra ngoài, nàng ta có nói là làm vỡ hộp son của Dư Hạm nên áy náy, phải mua son đền bằng được.
Thanh Duy nhanh chóng tìm đến tiệm bán son, nhảy xuống hiên, chưa đến gần, quả nhiên thấy Diệp Tú nhi đeo giỏ tre bước ra từ cửa tiệm..
Thanh Duy nghĩ ngợi, đoạn không tiến lên mà lẳng lặng bám theo.