Thanh Vân Đài

Chương 80:




Ngự liễn dừng giữa đại lộ Chu Tước thênh thang.
Cấm vệ quân ở Điện Tiền Ti đi trước, dàn hàng hai bên đường, ngăn cản bách tính muốn đi tới chiêm ngưỡng thánh nhan. Thanh Duy đứng giữa đám đông, sắc trời còn âm u, xung quanh lại chen chúc ồn ào, nên cấm vệ quân cũng không phát hiện ra nàng.
Gần đấy có người gào giọng gọi “Quan gia”, Thanh Duy nhìn theo âm thanh, Triệu Sơ và Chương Nguyên Gia đã xuống ngự liễn.
Tạ Dung Dữ đi sau lưng họ, y mặc áo lông, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ nghiêm túc ấy trông có phần lạnh lùng, nhưng dung mạo vẫn như ngọc như sương.
Không có quy định lễ chế lúc đi trên đại lộ, nhóm hoàng tộc lần lượt xuống kiệu, người hầu kéo xe đi theo. Thấy người hộ tống kiệu của Tạ Dung Dữ là Triêu Thiên, Thanh Duy siết hòn đá trong tay, nhân cơ hội Điện Tiền Ti không chú ý, nàng búng tay ném đi.
Hòn đá đập trúng trục bánh xe, vang lên tiếng *cạch* rất nhỏ.
Triêu Thiên ngạc nhiên, lập tức dừng chân. Ở phía trước, Tạ Dung Dữ khẽ chau mày, y cũng nhận ra âm thanh khác lạ giữa biển người tấp nập, nhìn về phía đám đông.
Chính là đây!
Thanh Duy giơ tay toan cởi mũ ra, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy bên cạnh có người hô lớn: “Quan gia!”
Hơn mười cống sinh mặc lan sam tụ tập lại, “Xin hỏi Quan gia, tin đồn Hà gia đánh tráo gỗ Tiển Khâm Đài, tham ô bạc triều đình có phải là thật không ạ?”
“Có phải Hà thị là đầu sỏ khiến Tiển Khâm Đài sập không?!”
“Năm xưa có biết bao nhiêu người đã chết dưới Tiển Khâm Đài, bao giờ triều đình mới trị tội Hà thị?!”
Các cống sinh chất vấn dồn dập, dân chúng xung quanh cũng ùa lên phố, thấy bên này hỗn loạn, cấm vệ quân tập trung hết binh lực sang, tạo thành nhiều vách chặn giữa dân chúng và hoàng tộc. Thấy cảnh đó, thanh Duy buông tay xuống, mũ trùm vẫn còn đội trên đầu.
Cấm vệ quân cao to vạm vỡ, Thanh Duy bị đẩy lui sau, tầm mắt bị che khuất, chẳng thấy rõ đại lộ phố phường, nhưng nàng vẫn không rời đi mà đẩy đám đông ra, muốn chen tới chỗ ít người.
Bất thình lình, ở con hẻm phía sau có người lên tiếng: “Đã từng gặp người này chưa?”
“Mười chín tuổi, họ Ôn.”
Thanh Duy lập tức hoàn hồn, nàng ngoái đầu nhìn, ra là Tả Kiêu vệ đang cầm chân dung của nàng hỏi thăm.
Đúng rồi, sao nàng lại quên chứ?
Tả Kiêu vệ biết quan hệ của nàng với Tiểu Chiêu vương, hôm nay Tiểu Chiêu vương xuất hiện trên phố, Tả Kiêu vệ đoán kiểu gì nàng cũng sẽ đến, cho nên mới ôm cây đợi thỏ.
Ngày mà hộ buôn thuốc chết ở ngoại ô, rõ ràng đám người kia đã có ý bắt nàng trước mặt Tạ Dung Dữ.
Hôm nay trên đại lộ Chu Tước, có mặt hoàng tộc, triều thần cũng tới dự, thậm chí có cả những sĩ tử thương nhân bất bình bức xúc vì Tiển Khâm Đài, nếu nàng bị bắt, chỉ cần Tạ Dung Dữ bảo vệ nàng thì sẽ bị nghi ngờ tội bao che, nước bẩn đã vấy có rửa cũng chẳng sạch, nàng không dám nghĩ đến hậu quả phía sau.
Nghĩ tới đây, Thanh Duy hối hận vì bản thân đã kích động, nàng lập tức lùi bước, may thay Trương Viễn Tụ đứng gần đó, nàng lập tức trốn ra sau lưng y, tránh ánh mắt truy tìm của Tả Kiêu vệ, dần dà lùi về xe ngựa.
Thấy nàng đã về, Tiết Trường Hưng tức giận: “Cháu xem thường Tiết thúc của cháu bị què, không bắt kịp cháu đúng không! Nếu hôm nay cháu mà bị bắt, dù có chín cái mạng cũng không sống nổi!”
Thanh Duy biết mình đuối lý: “Xin lỗi, cháu…”
Nàng không biết phải giải thích thế nào, một lúc sau chỉ nói: “Đã gây thêm rắc rối cho Trương Nhị công tử rồi.”
Trương Viễn Tụ nhìn nàng, điềm đạm nói: “Vết thương của cô nương còn chưa lành, lúc nãy chen chúc trong đám đông, cô nương có bị thương lại không?”
Thanh Duy cụp mắt lắc đầu.
Trương Viễn Tụ không nói gì nữa, Thanh Duy nhảy xuống xe là muốn làm gì, vừa rồi khi đi theo y đã chứng kiến rõ ràng.
Y vén rèm lên, nhìn ra ngoài, sắp tới cổng thành rồi, “Tuy cô nương nói không cần gì, nhưng tại hạ vẫn chuẩn bị tay nải cho cô nương, đặt trên lưng ngựa ở ngoài thành, ngoài áo quần lộ phí ra thì còn có ít thuốc trị thương, lần này cô nương đi xa, điều quan trọng là nên chữa khỏi vết thương trên người,” Y dừng lại, thả rèm xuống, nhìn sang Thanh Duy, “Mong điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô.”
Dạo gần đây trong thành giới nghiêm cao độ, ở cổng thành cũng tăng cường binh mã, không phải mọi cỗ xe kiệu hộ tống hoàng liễn đều được miễn kiểm tra, chỉ là cỗ xe của Trương Viễn Tụ treo lệnh bài của lão thái phó nên thủ vệ mới dễ dàng cho qa.
Chẳng bao lâu mọi người đã đến trạm dịch cách đó hai mươi dặm, Thôi Chi Vân và Cao Tử Du đang đứng đợi ngoài đường.
Thanh Duy chia tay Trương Viễn Tụ và Tiết Trường Hưng, đi đến trạm dịch, Thôi Chi Vân lập tức cất tiếng: “A tỉ.”
Cao Tử Du chắp tay với Thanh Duy: “Ngựa của biểu muội đang ở trong chuồng trong trạm dịch, tại hạ đã đánh tiếng với dịch thừa rồi, hắn sẽ không tiết lộ tung tích của biểu muội với người ngoài.”
Thanh Duy gật đầu: “Đa tạ.”
Cao Tử Du lắc đầu, nói với Thôi Chi Vân: “Ta lên xe ngựa chờ muội.” Rồi dời bước đi trước.
Thanh Duy nhìn theo bóng lưng hắn, quay sang nói với Thôi Chi Vân: “Xin lỗi muội, hiện tỉ đang là khâm phạm, muốn gặp muội chỉ có thể mượn danh nghĩa Cao Tử Du hẹn muội ở đây.”
Thôi Chi Vân mỉm cười: “… Lúc nãy biểu ca nói huynh ấy và Xa thị đã hủy hôn ước rồi. Huynh ấy nói, nửa năm qua Tích Sương giày vò quá đáng, còn lén lút… làm rất nhiều chuyện ghê tởm, bây giờ cả huynh ấy lẫn dì dượng đều rất ghét cô ta. Huynh ấy nói trong lòng huynh ấy chỉ có muội, vẫn mong muội có thể kết hôn với huynh ấy, huynh ấy sẽ để muội làm chính thê, đến khi Tích Sương sinh con xong, đứa bé đó cũng chỉ nhận muội làm mẹ.”
Thanh Duy nhìn Thôi Chi Vân.
Kể ra thì muội ấy nhỏ hơn nàng một tuổi, vẫn chưa đến tuổi mười tám.
“Nhưng muội từ chối rồi.” Thôi Chi Vân dừng lại, nói, “A tỉ à, thời gian qua muội ở Giang phủ chờ tỉ, nhìn rất rõ nhiều chuyện, muội biết tỉ là ai, biết Tiểu Chiêu vương là ai, vì sao cha muội lại bị định tội, bức thư cáo trạng Giang gia dâng lên ngự tiền năm ấy khiến khâm sai tới Nhạc Châu tróc nã phụ thân, thực chất cũng là để bảo vệ Thôi gia trước. Muội biết được nhiều khía cạnh tốt xấu trong từng chuyện, không phải bao giờ cũng như nhìn từ bề ngoài, mà muội lại bị tư tưởng ấy che mắt quá lâu, tưởng người khác hứa hẹn điều gì với mình cũng sẽ thành sự thật. Nếu như muội nhận lời biểu ca, làm vợ huynh ấy, có lẽ sẽ vui vẻ một hai năm đấy, nhưng ai biết được liệu sau này có Tích Sương thứ hai hay không? Muội xuất thân thấp bé, chỉ là con gái của một thương nhân, nếu mai sau biểu ca làm quan lớn, ai mà biết liệu có Xa thị thứ hai hay không?”
Sống ở Cao gia mấy tháng, với người khác có lẽ chẳng là gì, nhưng với Thôi Chi Vân đấy lại là khắc cốt ghi tâm.
“Muội không muốn quay lại những ngày tháng đó nữa. Muội muốn được như a tỉ, dù đi tới đâu cũng có thể tự lập đứng vững. Muội đã quyết định rồi, đợi vụ án kết thúc, muội sẽ theo cha về Nhạc Châu, học cách kinh doanh để quản lý cửa tiệm cùng cha, bao giờ muội có thể cáng đáng gia nghiệp thì tới lúc ấy tìm phu quân cũng chưa muộn.”
Nói đoạn, Thôi Chi Vân đưa tay vén tóc, nàng rất đẹp, vẫn chói lọi như hồi mới lên kinh, nhưng nay nhìn qua lại có gì đó khang khác, có lẽ sự yếu ớt vì được nuông chiều từ nhỏ đã bị gió sương trên quãng đường vừa qua thổi bay.
Con người trưởng thành như thế đấy.
Không ai là ngoại lệ.
“Trước đó muội rất sợ phải gặp biểu ca, muội thích huynh ấy mà, nên mới sợ nếu gặp thì sẽ dao động, không muốn về Nhạc Châu nữa. Nhưng hôm nay gặp huynh ấy, muội mới thấy sau nhẹ nhõm cũng không có gì gọi là khó từ bỏ cả, vì vậy muội muốn cám ơn a tỉ, cám ơn tỉ đã dẫn theo gánh nặng là muội lên kinh, còn thay muội đến Giang gia, cám ơn a tỉ đã dẫn muội rời khỏi Cao gia, để muội thấy vẻ mặt cuối cùng của Cao Tử Du, hiểu ra rằng mình cũng có thể mạnh mẽ được như thế.”
Thanh Duy nói: “Cám ơn tỉ làm gì, người cần cám ơn là chính muội kia kìa.”
Nghe nàng nói thế, Thôi Chi Vân mỉm cười: “Vâng, còn cả bản thân muội nữa.”
Thanh Duy nói: “Nếu muội đã cương quyết rời khỏi Cao gia như vậy, ngày trước khi tỉ đến Giang phủ, dì La có chuẩn bị cho tỉ một rương hồi môn, muội đem về trả lại đi. Tỉ chưa động đến chỗ rương ấy, nhưng trong rương có một chiếc hộp gỗ, bên trong có mấy bản vẽ, nó là đồ của tỉ, nhờ muội cất giữ giùm.”
Thôi Chi Vân gật đầu: “Vâng ạ.”
“Còn nữa,” Thanh Duy lấy ra một phong thư từ trong túi áo khoác, “Trong vụ án của Hà Hồng Vân có một nhân chứng tên Phù Đông, bao năm qua nàng ấy vẫn luôn đi tìm thầy dạy của mình, người ấy tên là Từ Thuật Bạch, về sau y mất tích, tỉ đã nhờ người nghe ngóng và viết rõ trong thư rồi, muội cất đi, mai mốt chuyển cho nàng ấy.”
Thôi Chi Vân nhận phong thư: “Muội phải giao bức thư này cho Huyền Ưng Ti hả?”
“Không phải Huyền Ưng Ti.” Thanh Duy nói, “Giao cho Tiểu Chiêu vương. Cả hộp gỗ kia nữa, bao giờ muội gặp Tiểu Chiêu vương thì cứ giao cho ngài ấy.”
“Và…” Thanh Duy im lặng một lúc lâu, tháo miếng ngọc bên hông ra, đưa cho Thôi Chi Vân, “Thêm cả miếng ngọc này.”
Màu ngọc bích rất đẹp, được Thanh Duy cẩn thận cầm giữa hai ngón tay, chạm vào hơi ấm.
Sóng gió trong cung biến hóa khôn lường, mỗi bước đi đầy rẫy hiêm nguy, một phong thư hay một hộp gỗ chưa chắc đã làm Tạ Dung Dữ tin tưởng, nhưng thêm miếng ngọc này, có lẽ là đủ rồi.
Y biết nàng thích nó, luôn mang theo bên mình.
“Muội nhắn với y là tỉ vẫn sống khỏe, nhớ tạm biệt giúp tỉ, nói với y là tỉ đi rồi.”
Thôi Chi Vân gật đầu, giơ tay nhận ngọc.
Ngọc rời tay, chỉ còn lại gợn gió giữa kẽ ngón.
Bất chợt hơi lạnh chạm vào má, Thanh Duy ngẩng đầu nhìn lên, tuyết lại rơi rồi.
Cứ vậy đi.
Nếu còn chần chừ nữa là tuyết sẽ càng rơi dày hơn, e rằng nàng sẽ không đến kịp trấn kế tiếp mất.
Thanh Duy đi vào chuồng tháo ngựa, dắt ngựa đi ra, cuối cùng nói với Thôi Chi Vân: “Tỉ đi đây, muội nhớ bảo trọng.”
“A tỉ.” Thôi Chi Vân dợm bước đuổi theo, “A tỉ, dù tỉ họ Thôi hay họ Ôn, tỉ mãi mãi là a tỉ của muội. Muội… muội chắc chắn sẽ trụ vững ở Nhạc Châu, Thôi trạch Nhạc Châu, vẫn là nhà của tỉ.”
Nghe lời ấy, Thanh Duy mỉm cười.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt chuyển từ Thôi Chi Vân về tòa thành cách đó không xa.
Tuyết đột nhiên rơi nhiều, đô thành trong tuyết chỉ còn lại bóng hình mờ ảo.
Thanh Duy không nhìn rõ, bèn dắt ngựa đi về phía trước.
Nhà ư?
Với nàng mà nói, chữ “nhà” đã trở nên xa lạ.
Quê nhà Thần Dương là khung cảnh xa xưa trong giấc mơ, sau khi Tiển Khâm Đài sập, nó trở thành nơi nàng không bao giờ có thể quay trở lại.
Vừa rồi khi Chi Vân nhắc tới nhà, nơi đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Giang phủ.
Nến đỏ bập bùng, y vén khăn voan…
“Nên thiếp qua cửa chính là nhờ Nguyệt lão trên cao đưa lối, nào còn đường khác để đi.”
“Hai chúng ta được Nguyệt lão đưa lối chỗ nào? Hai ta là bị Nguyệt lão dùng dây tiên trói chặt vào nhau, còn móc thêm 12 chiếc khóa nhân duyên, dù có mượn thanh đao Côn Ngô ở Bồng Lai cũng chém chẳng đứt… chỉ sợ khi xuống âm tào địa phủ, thập điện Diêm La sẽ viết tên hai ta lên đá tam sinh…”
Hư tình giả ý, đôi bên thăm dò, thế mà cuối cùng lại trở thành người để nàng nương tựa chốc lát trên quãng đường mưa gió.
Chỉ tiếc rằng những ngày tháng đó lại quá đỗi ngắn ngủi.
Nến đỏ đã tàn, y là vương gia ở tít trên cao, nàng là trọng phạm không được lộ diện, mãi mãi không thể đặt chân vào thâm cung nguy nga lộng lẫy, cũng như lúc này nàng bị đám đông ngăn cách cản trở, y đứng ở nơi xa cũng không thấy được nàng.
Đó mới là sự thực bị ánh nến che giấu.
Gió thổi vù vù, Thanh Duy tiến về phía trước.
Như bao lần nàng lang thang phiêu bạt trong quá khứ, một thân một mình, đội mũ che mặt, hướng về nơi xa xăm, không bao giờ ngoảnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.