“... Ngay khi trống Đăng Văn vừa vang, tội ác tích trữ đầu cơ của Hà gia lập tức lan truyền. Hiện các thương nhân dược phẩm trong kinh bàn tán rất xôn xao, hôm qua dưới phố còn biểu tình ầm ĩ, vè viết mấy bài, đến cả con nít cũng hát truyền miệng. Hơn nữa mùa xuân năm sau là khoa thi, cống sinh* lên kinh nghe nói bản án ôn dịch có liên quan tới Tiển Khâm Đài thì vô cùng bất bình, hôm qua trong số bọn họ đã có người viết hịch, thỉnh cầu triều đình điều tra toàn diện phe phái Hà thị.”
(*Cống sinh: người học trò giỏi trong thời kì phong kiến được chọn qua các kì thi sát hạch ở tỉnh và được cấp lương ăn để chuẩn bị đi thi Hội.)
Trong điện Tuyên Thất, Thượng thư bộ Hình vừa lau mồ hôi trên trán vừa bẩm báo, “Bên ngoài bức xúc xôn xao như thế, dù muốn trấn áp cũng rất khó, trước mắt chỉ có thể đề phòng không để xảy ra chuyện, sau buổi chầu hôm nay, thần và Xu Mật Viện đã bàn với nhau xem có nên điều binh dẹp loạn đường phố không. Nhưng điều binh là chuyện trọng đại, vì vậy thần mới cùng Chương đại nhân và Khúc hầu đến xin ý chỉ của Quan gia.”
Triệu Sơ nghe bộ Hình bẩm báo xong, giơ tay lên ra hiệu cho ông ta bình tĩnh lại, sau đó hỏi Chương Đình: “Về vụ án của Hà gia, Đại Lý Tự đã điều tra tới đâu rồi?”
Chương Đình đáp: “Bẩm Quan gia, mấy ngày nay thần liên tục cho gọi nhân chứng Thôi Hoằng Nghĩa, Phù Đông, Mai Nương và Vương Nguyên Thưởng, cộng thêm bằng chứng Chiêu vương điện hạ đã tìm được ngày trước, đủ để định tội Hà Hồng Vân. Có điều tội danh của Hà gia quá lớn, một khi bố cáo thiên hạ ắt sẽ dẫn đến sóng gió, thần không dám tự tiện vạch tội trạng, chỉ có thể tạm giam Hà Hồng Vân trước, định đợi bao giờ Ngự Sử Đài phúc thẩm bản án xong thì mới bẩm báo Quan gia.”
Triệu Sơ gật đầu: “Vậy giục Ngự Sử Đài khẩn trương lên. Có quá nhiều người chết dưới Tiển Khâm Đài, đương nhiên phải cho bách tính thiên hạ một câu giải thích rõ ràng. Các khanh hãy điều tra sự việc, soạn cáo thị, tới lúc đó hãy dán chi tiết tội trạng của Hà gia lên cổng thành, nhớ là không được che giấu lấp liếm, càng không được sợ trước sợ sau.”
Các hạ thần chắp tay hô phải.
Triệu Sơ lại nói tiếp: “Có điều bộ Hình lo lắng cũng phải, dư luận trong kinh đang rất xôn xao, cần phải tăng cường binh giới.” Chàng nhìn sang Chương Hạc Thư và Khúc Bất Duy: “Chương khanh và Khúc hầu đến cùng bộ Hình, có phải đã có kế sách đối phó rồi không?”
Chương Hạc Thư nói: “Bẩm Quan gia, năm năm trước khi Tiển Khâm Đài sập, trong kinh cũng từng náo động như vậy, khi ấy tiên đế đã giao nhiệm vụ thiết quân luật cho Khúc hầu gia. Nhưng Khúc hầu gia là tướng soái dẫn đội quân tinh nhuệ chinh chiến miền Tây, nếu bây giờ đổi sang trấn giữ dưới phố thì lại thành không trọng đúng tài, có điều lúc nãy Đại Lý Tự cũng đã nói, đợi dán cáo thị xong, e rằng trong kinh sẽ càng thêm loạn, mà người tài thường nhiều việc, vì để phòng ngừa trước sau, Xu Mật Viện vẫn mong Khúc hầu gia có thể nhận việc này.”
Triệu Sơ hỏi: “Khúc hầu nghĩ thế nào?”
Khúc Bất Duy nói: “Bẩm Quan gia, mạt tướng chỉ là hạng võ phu, đặt ở đâu mà chẳng dùng được? Chỉ cần vì triều đình thì mạt tướng sẵn sàng xông pha.”
“Vậy quyết định như thế đi.” Triệu Sơ nói, “Dạo này nhiều án song hành, việc vàng phức tạp, chư vị đã vất vả rồi.”
Các hạ thần hô không dám, cúi người chắp tay thi lễ: “Là Quan gia vất vả ạ.”
Đợi mọi người rời khỏi đại điện, Triệu Sơ ngả lưng dựa vào long ỷ, thở phào một hơi.
Từ khi các hộ buôn đánh trống Đăng Văn, suốt nhiều ngày liền, cứ mỗi khi buổi chầu vừa kết thúc là quan viên lại tới bẩm báo liên tục, chẳng có lấy thì giờ để thở. Hôm nay coi như được dịp xong sớm, nhìn ra ngoài khe cửa, trời vẫn chưa tối, Triệu Sơ nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, đoạn gọi Tào Côn Đức tới: “Ở ngoài còn ai đang chờ không?”
“Bẩm Quan gia, không còn ai nữa ạ.” Tào Côn Đức đáp, sau đó đùa Triệu Sơ, “Hôm nay xong sớm thật, mặt trời vừa khuất bóng là mọi người đã ra về cả rồi, bây giờ Quan gia về điện Hội Ninh, có khi kịp bữa cơm nóng hổi.”
Triệu Sơ cười nói, “Về thôi.”
Đúng là trời chưa tối, nhưng chỉ cần mặt trời xuống núi là sẽ không thấy gì nữa, tuyết rơi liên miên nhiều ngày, sương mù bao trùm chẳng tan, chỉ có thể dựa vào sắc trời sáng tối để phân biệt ngày đêm, đôi khi chỉ vừa mới xoay người mà trời đã tối sầm. Triệu Sơ bước vào điện Hội Ninh trong ánh sáng mờ mờ, thấy bóng người ưu nhã đứng trong điện, chàng giật mình: “Nàng đến rồi à?”
Chương Nguyên Gia đã chờ trong điện được một lúc, nàng đi tới nhún người: “Dạo gần đây Quan gia vất vả, thần thiếp đem canh sâm đến cho Quan gia.”
Triệu Sơ gật đầu, “Ngoài điện trời lạnh, vào trong nói chuyện đi.”
Vào nội điện, Triệu Sơ để Đôn Tử cởi long sưởng, ngồi xuống trước phản dài, hai tay chống đầu gối, do dự một lúc mới hỏi: “Dạo gần đây... Nàng có đi thăm mẫu hậu không?”
Chương Nguyên Gia đặt chén canh sâm lên bàn, nghe thế thì lùi về sau hai bước, cúi thấp người đáp: “Có đi ạ. Nghe tin Hà gia gặp chuyện, mẫu hậu rất đau lòng, dù gì đi nữa... Hà gia cũng là nhà ngoại của bà, Tiểu Hà đại nhân còn là người cháu bà yêu thương nhất. Thần thiếp thấy, có vẻ mẫu hậu muốn nói chuyện với Quan gia, nhưng dạo này Quan gia lại không đến cung Tây Khôn.”
Triệu Sơ im lặng một lúc, đoạn nói: “Không phải trẫm không muốn đi, mà tội của Hà gia quá lớn, dù trẫm là hoàng đế cũng khó có thể khai ân. Nếu nàng rảnh thì năng đến cung Tây Khôn trò chuyện với mẫu hậu, giúp trẫm khuyên nhủ bà.”
Chương Nguyên Gia gật đầu: “Thần thiếp biết rồi ạ.”
Nhìn gương mặt bơ phờ mệt mỏi của Triệu Sơ, nàng biết gần đây chàng làm việc vất vả, thế là đổi lời, dịu dàng nói: “Quan gia, thực ra thần thiếp vừa mới từ điện Chiêu Doãn đến, sau buổi trưa thần thiếp có đi thăm cô mẫu, biểu huynh đã tỉnh rồi ạ.”
Nghe thấy thế, quả nhiên trong mắt Triệu Sơ lóe lên một tia sáng: “Biểu huynh sao rồi?”
“Thần thiếp không gặp mặt trực tiếp nên cũng không dám chắc, nhưng trước khi thần thiếp đi, cô mẫu nhờ thần thiếp nhắn lại là Quan gia đã vất vả rồi, có nhiều chuyện, bà ấy biết Quan gia đã hết lòng.” Nói đến đây, Chương Nguyên Gia mỉm cười, “Dù gì tối nay Quan gia cũng rảnh, chi bằng đến điện Chiêu Doãn xem sao, cũng coi như giải ưu sầu.”
Nhưng tia sáng vừa lóe lên trong mắt Triệu Sơ lại nhanh chóng biến mất.
Chàng cụp mắt, tay vẫn chống đầu gối, hết siết rồi lại buông, một hồi lâu sau mới nói: “Không, trẫm không đi.”
Thực ra Triệu Sơ đang rất áy náy.
Chàng biết Tiển Khâm Đài đã để lại bóng ma sâu đến mức nào trong lòng Tạ Dung Dữ, nhưng dù chàng ngồi trên cao thì thế lực vẫn còn quá yếu, muốn điều tra án ôn dịch, chàng không thể không mượn tay Tiểu Chiêu vương, giao một Huyền Ưng Ti khiếm khuyết cho y, mặc y vào sinh ra tử. Đêm ấy bộ Hình đột ngột dâng tấu đã phát hiện tung tích của nữ Ôn thị, các bộ nha ti rơi vào chấn động, vội vã lấy ra công văn truy nã năm xưa, thậm chí chàng còn chẳng kịp giải thích một câu, chỉ biết trơ mắt nhìn Tả kiêu vệ xuất binh - tuy chàng biết, dù có nói gì cũng vô dụng.
Bệnh cũ của Tiểu Chiêu vương tái phát quá đột ngột, nhưng Triệu Sơ biết nguyên nhân vì sao.
Đều là tại chàng.
Chàng thân ở ngôi cửu ngũ chí tôn, ba năm qua nhẫn nhịn chịu đựng, tưởng chừng mọi thứ đã trở nên tốt đẹp hơn, nhưng cuối cùng vẫn chẳng hề có cải thiện chút nào.
Chương Nguyên Gia đứng bên cạnh, thu trọn sự xấu hổ trong mắt Triệu Sơ, lòng nàng nhói đau, có câu nói ngồi nơi cao cũng không thắng được cái lạnh, nhưng hai người lớn lên bên nhau, mấy năm nay nàng chỉ nhìn thấy sự bất lực cô đơn của chàng.
Chương Nguyên Gia nhẹ nhàng nói: “Tối nay, thần thiếp ở lại với Quan gia nhé.”
Triệu Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng là người rất kiêu ngạo, hiếm khi nói ra lời như vậy.
Chương Nguyên Gia biết chàng hiểu nhầm, xoay mặt đi bảo: “Thần thiếp biết Quan gia bận chính sự, chỉ ở bên Quan gia thôi, không làm gì cả, Quan gia muốn xem tấu chương thì cứ việc xem.”
Triệu Sơ không đáp, tiện tay cầm lấy một bản tấu, chợt chàng khựng lại - là của Chương Hạc Thư.
Chàng nhìn Chương Nguyên Gia, do dự một lúc, vốn định nói “không cần”, thế mà lời đến bên môi lại biến thành một câu dịu dàng: “Đến đây ngồi đi.”
Chương Nguyên Gia cũng lấy làm bất ngờ, một lúc sau nàng mới nhấc chân đi tới, ngồi xuống bên kia bàn, trong đáy mắt hiện lên tia vui sướng khó tả.
Thấy dáng vẻ ấy, lòng Triệu Sơ trở nên mềm mại, chàng mỉm cười: “Bình thường trẫm toàn xem tấu chương đến lúc tảng sáng, chỉ sợ nàng không chịu nổi.”
“Sao Quan gia biết thần thiếp không chịu nổi?” Chương Nguyên Gia đáp, “Quan gia quên rồi à, hồi bé chúng ta từng chờ mặt trời mọc trên đỉnh tháp, lần nào Quan gia cũng ngủ trước thần thiếp, đợi Quan gia dậy thì thần thiếp đã thêu khăn xong rồi.”
Nói đoạn, nàng ra lệnh: “Chỉ Vi, đem khung thêu đến cho bổn cung.”