Thanh Vân Đài

Chương 208:




Điện Nguyên Đức sau trưa vô cùng yên ắng, nắng chiều chiếu nghiêng soi rõ những hạt bụi li ti lửng lơ, thị tì gác trước cửa thấy Triệu Sơ đến thì lặng lẽ lui ra.
Chương Nguyên Gia chờ trong điện, nàng mặc áo trắng, vấn tóc hai bên rũ xuống, không cài trâm đeo vòng, là kiểu tóc của tội nhân. Thấy Triệu Sơ, nàng không cung kính bước lên hành lễ nữa – hẳn là do mang thai không tiện đứng dậy, mà chỉ đưa mắt nhìn sang, “Lâu rồi không thấy Quan gia đến.”
Huy y và mũ phượng nằm bên trái nàng, Triệu Sơ nhìn chúng chằm chằm, một lúc lâu sau mới *ừ* một tiếng, “Tiền triều bận rộn.”
Chương Nguyên Gia bật cười.
Nàng biết chứ, sau buổi thấm vấn ở điện Tuyên Thất đêm ấy, triều chính chưa từng bận bịu đến thế, quan viên các bộ chong đèn hằng đêm làm rõ vụ án, còn có đại thân đứng chờ diện kiến ngoài điện Văn Đức từ lúc trời chưa sáng.
Chương Nguyên Gia nói: “Sáng nay nhận được thư gửi từ Lăng Xuyên, báo tin ca ca đã khỏi bệnh, thần thiếp mừng lắm, đọc đi đọc lại bức thư ấy không biết bao nhiêu lần.”
Cách chiếc bàn long phượng, Triệu Sơ ngồi xuống cạnh Chương Nguyên Gia, ôn tồn nói: “Bệnh tình của Chương Lan Nhược không quá đáng lo, trẫm đã dặn dò châu phủ Lăng Xuyên chăm sóc kỹ lưỡng, bây giờ nàng chỉ cần chú ý thân thể, không cần quan tâm chuyện khác.”
“Thần thiếp không có gì để phải quan tâm cả.” Chương Nguyên Gia nói, “Chuyện ở hậu cung đã có cô mẫu lo liệu, cung nhân trong điện Nguyên Đức cũng hầu hạ chu đáo, hồi sáng thái y đến chẩn mạch cho thần thiếp, nói đứa bé trong bụng rất khỏe, nhất định mai sau sẽ thông minh sáng suốt như Quan gia. Chỉ lo lắng mỗi cho Nhân Dục, muội ấy hay tin Trương Nhị công tử ở trong ngục từ chối hôn sự, chạy đến chỗ thần thiếp khóc một hồi, hôm sau lại đi năn nỉ cô mẫu, nói cho dù Trương Nhị công tử có là tội nhân thì cũng bằng lòng làm vợ y, nghe bảo Quan gia phải ban ân chỉ đến Dụ Thân vương phủ, muội ấy mới thôi quậy.”
Triệu Sơ nói: “Nhân Dục được chiều quá, Dụ Thân vương lại ra đi sớm, trẫm đã hứa với phụ hoàng sẽ chăm sóc muội ấy, cứ nhốt muội ấy ở kinh cũng không hay. Ân chỉ lần này của trẫm chỉ là đồng ý để muội ấy tự do đi lại với hai cận vệ. Muội ấy ít trải đời, không biết rằng làm vợ chồng cũng cần duyên phận, trong mắt Trương Vong Trần không có muội ấy, cho dù thành hôn thì sau này cũng sẽ nảy sinh xa cách. Đợi muội ấy trải nghiệm được nhiều điều, nhìn thấy đất trời rộng lớn, ắt sẽ không bị yêu hận nhất thời che mắt.”
“Quan gia luôn có cách hơn thần thiếp.” Chương Nguyên Gia mỉm cười, “Ngày bé cứ đến lễ tết giao thừa, huynh đệ tỉ muội vào cung, nếu có gây họa thì Quan gia cũng luôn hỗ trợ giải quyết. Thần thiếp nhớ có một năm, Tứ ca nhi ở Di Quận vương phủ nghịch ngợm, viết nguệch ngoạc bài điếu văn đọc trong lễ khai xuân của Quan gia, mà hình như điếu văn đó là hoàng chỉ, ba ca ca khác của Di Quận vương phủ phải quỳ ngoài cửa Đông Cung xin Quan gia trách tội. Nhưng Quan gia không trách phạt ai, chỉ dặn cung nhân không được tiết lộ chuyện. Sáng hôm sau, Quan gia mặc trang phục Thái tử, đến lễ khai xuân, đọc nguyên bài điếu văn khó nhớ kia không sót một chữ. Nếu không phải tiểu hoàng môn ở Đông Cung thương Quan gia mà vô tình tiết lộ thì thần thiếp cũng không biết đâu, Quan gia lo Di Quận vương phủ bị phạt, đã thức đêm xem hết các bài điếu văn mừng lễ khai xuân mấy chục năm qua, phát hiện xuân quan ở Huệ Chính Viện thế mà làm biếng, cứ mỗi hai mươi năm là dùng lại bài cũ.”
“Hồi ấy thần thiếp cảm thấy Quan gia không bình thường, trông lạnh lùng mà cũng ít nói, nhưng dù gặp chuyện gì cũng tìm được cách giải quyết.”
Mà sự thật đúng là như vậy.
Mấy năm đầu khi mới đăng cơ, Triệu Sơ bước đi giữa muôn trùng khó khăn, nhưng chàng vẫn bước từng bước ra ngoài, thực hiện lời hứa với tiên đế, tìm được chân tướng mà ngài muốn.
Có lẽ người thường chỉ thấy Tiểu Chiêu vương và Huyền Ưng Ti đã trải qua nhiều chông gai vất vả để làm rõ vụ án, nhưng chưa từng nghĩ rằng trên đoạn đường mưa gió ấy, vị hoàng đế trên điện Tuyên Thất tối cao đã ủng hộ họ thế nào, những lời dị nghị ở tiền triều như ngàn thước sóng vỗ, chính nhờ chàng kiên trì gạt bỏ dư luận thì những người kia mới có thể kiên định bước đi.
“Đúng vậy, nàng vẫn luôn hiểu trẫm.” Triệu Sơ đi vòng qua bàn long phượng, nắm tay Chương Nguyên Gia, “Nên xin nàng hãy chờ trẫm, trẫm tất sẽ tìm được cách.”
Chương Nguyên Gia cụp mắt, “Thì ra biểu huynh đã nói với Quan gia rồi.”
Chương Hạc Thư thuê một người thợ ở Khánh Minh làm giả thẻ bài của sĩ tử lên đài, khi sự tình bại lộ, Chương Hạc Thư không thể không nhờ Chương Nguyên Gia gửi thư ra ngoài, nhắn người thợ kia hãy chạy trốn. Sau đó Chương Nguyên Gia đã giao bức thư ấy cho Tạ Dung Dữ, Vệ Quyết mới Huyền Ưng Ti rời kinh ngay trong đêm tìm nhân chứng vật chứng.
Tiếc rằng vẫn chậm một bước, người thợ kia đã qua đời từ một năm trước.
Sau buổi thẩm vấn ở điện Tuyên Thất đêm ấy, chân tướng đã lộ, từng người một phải đối mặt với nhân quả bản thân gây ra. Tạ Dung Dữ không phải là người nhiều chuyện, sau khi bẩm báo tất cả với Triệu Sơ, y chỉ nói một câu, “Nương nương không nói cho Quan gia là bởi vì không muốn Quan gia phân tâm vì nàng ấy, nhưng thần thân là huynh trưởng, không nỡ nhìn Quan gia và nương nương chia lìa.”

Chương Nguyên Gia nói: “Thần thiếp hiểu ý Quan gia, dù gặp chuyện khó đến đâu, Quan gia vẫn sẽ tìm được cách. Nhưng nếu đã tìm được cách thì Quan gia đã tới thăm thần thiếp sớm hơn rồi đúng không? Vì sao Quan gia không đến? Vì triều chính rối loạn, dân chúng phẫn uất ép Quan gia vào đường cùng, Quan gia biết một khi bước vào điện Nguyên Đức, chính là lúc phải làm ra quyết định.”
“Thiếp hiểu, thiếp hiểu cả mà.” Chương Nguyên Gia nhẹ nhàng nói, “Thiếp biết Quan gia đã rất cố gắng, mọi người ai cũng cố gắng hết, thiếp cũng biết nguyên nhân hậu quả của Tiển Khâm Đài sập, những tội lỗi kia không phải chỉ cần một tờ cáo thị dán lên là xong, mà cần có người đứng ra trả một cái giá thật lớn, trả nợ chuộc tội.”
“Đúng là có người nên trả giá chuộc tội, nhưng không phải là nàng.” Triệu Sơ buông tay Chương Nguyên Gia, đứng dậy nói.
Chương Nguyên Gia nhìn Triệu Sơ, chợt mỉm cười, “Những chuyện khác Quan gia thấu đáo sáng suốt lắm mà, sao không như thế trong chuyện này?”
“Ôn Tiểu Dã có làm sai gì không? Lúc Tiển Khâm Đài sập, thậm chí nàng ấy còn không có mặt. Nhưng tại sao nàng ấy muốn rửa sạch oan khuất cho cha lại khó đến thế, vì Ôn Thiên là tổng đốc công, dù đã điều tra được Hà thị tráo gỗ, Khúc Bất Duy giao dịch suất lên đài, phụ thân thiếp và lão thái phó ba lần đổi bản vẽ, Trương Chính Thanh đuổi công nhân đào kênh, thì ông ấy vẫn phải chịu trách nhiệm trong tai nạn đó, nên tới nay triều đình vẫn chưa ban chiếu thư tha tội.
Lão Chỉ huy sứ của Huyền Ưng Ti có làm gì sai không? Nhưng khi Đô Điểm Kiểm bắt giam Ôn Thiên dẫn đến Tiển Khâm Đài sập, ông ấy buộc phải tự sát tạ tội.
Thiếp biết ca ca đã lấy được bằng chứng lập công trong vụ án này, triều đình có thể ân xá miễn tội liên đới, thậm chí phục chức cho huynh ấy, nhưng khác lắm, ca ca là thần, điều mà hạ thần chú trọng là công tội, còn Hoàng hậu lại khác, đối với bậc Hậu, thiên hạ chỉ biết một chữ ‘Đức’, phụ thân thất đức tức là Nguyên Gia thất đức, không xứng với vị, Nguyên Gia đã không thể tiếp tục ngồi ở vị trí này được nữa rồi.”
Nói đoạn, Chương Nguyên Gia quỳ xuống trước mặt Triệu Sơ, “Quan gia, xin hãy hạ chỉ.”
“Mấy ngày nay, thần thiếp đã tranh thủ bàn giao xong công việc ở hậu cung. Hậu cung còn rất nhiều chuyện lặt vặt, nếu tương lai Quan gia thiếu người xử lý lục cung, có thể cất nhắc để Di tần nắm quyền, nàng ấy có năng lực, giao phó cũng yên tâm. Nếu có chuyện bận lòng, thiếu người tâm sự, Quan gia có thể đến Tỉnh Phương Các tìm Tần quý nhân, Tần quý nhân là người trầm tính, giỏi lắng nghe, rất thân thiện.” Chương Nguyên Gia từ từ nói, “Gần đây thần thiếp đã suy nghĩ rất nhiều, phát hiện có một chuyện thần thiếp luôn làm sai. Vì phụ thần mà sau khi được gả cho Quan gia, khi cảm thấy xa cách với Quan gia, thần thiếp nghĩ hoài không hiểu, cho rằng là vợ chồng cũng có lúc thân sơ, nên đôi khi đã không hạ mình, thậm chí còn trách móc Quan gia. Thế mà ngày thành thân, thiếp đã hạ quyết tâm sẽ làm một Hoàng hậu tốt của Quan gia. Thì ra mấy năm nay, thần thiếp chưa bao giờ là Hoàng hậu mà chỉ là một người vợ bình thường, nếu là Hoàng hậu, nàng không nên giận dỗi chỉ vì bị Quan gia xa lánh, nên hiểu được nỗi lo âu phiền muộn của Quan gia, trong lòng cũng nên có giang sơn xã tắc như Quan gia, chứ không phải chỉ có mỗi hai ta. Vì thần thiếp không làm đến nơi đến chốn, mới khiến Quan gia phải bước đi một mình trên con đường này quá lâu.”
Nghe những lời Chương Nguyên Gia giãi bày, bàn tay Triệu Sơ từ từ siết chặt.
Trời sinh chàng biết khống chế được cảm xúc, nên bao giờ cũng dịu dàng ôn tồn, ngay cả yêu hận cũng hóa hững hờ.
Chỉ có chính chàng biết không phải như vậy.
Chàng còn nhớ ngày gặp Chương Nguyên Gia là trong một buổi cung yến nhiều năm về trước.
Nhẽ ra sau khi Chương Hạc Thư tách khỏi đại tộc Chương thị, con gái của ông ta không có tư cách tham dự cung yến, nhưng La thị mẫu thân của Chương Nguyên Gia là chị em họ với Dụ Thân vương phi, Dụ Thân vương phi rất thích cô cháu gái thùy mị này, nên đã dẫn nàng theo đến cung yến lần đó.
Khi Triệu Sơ vào tiệc, chỉ nhìn qua đã thấy ngay Chương Nguyên Gia, nàng mặc váy lụa màu hạnh, lặng lẽ ngồi trong góc, tựa bông cúc hé nở sau mưa.
Về sau khi tham dự buổi gia yến khác, Triệu Sơ vô tình hỏi một câu trước mặt Vinh Hoa trưởng công chúa, “Nguyên Gia cô nương nhà họ Chương có đến không?”
Trưởng công chúa là ai, nghe một hiểu mười, sau đó trong những buổi cung yến hay gia yến lớn nhỏ, gần như đều có một đệm ngồi dành cho Chương Nguyên Gia. Thỉnh thoảng vào những dịp lễ nhỏ như Thất tịch hay Hàn thực, Triệu Sơ đến cung Tây Khôn thỉnh an, thường hay thấy Chương Nguyên Gia bên cạnh Hà Thái hậu.
Chương Nguyên Gia luôn cho rằng mình và Triệu Sơ dần dần nảy sinh tình cảm trong nhiều lần gặp gỡ sau đó. Về sau có một lần, nàng và Triệu Sơ ngồi trên tháp cao chờ mặt trời mọc, tựa vào nhau mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại chẳng biết đã là canh nao. Nàng bồn chồn sợ hãi, sợ bị đối phương nhận ra lòng mình, bởi dẫu sao người nàng thích cũng là Đông Cung thái tử.
Thật ra không lâu sau lần đó, Vinh Hoa trưởng công chúa đã bảo với Triệu Sơ, “Nếu cháu nhìn trúng ai thì cứ việc nói ra, cô mẫu sẽ giúp cháu thưa chuyện với Quan gia.”
Ngay tới Chiêu Hóa đế luôn nghiêm khắc cũng thỏa mãn mong muốn của Triệu Sơ về mặt hôn nhân, “Hoàng đế cô đơn, có một người ở bên tâm sự cũng là phúc hiếm có. Đối với thái tử phi, chỉ cần có đức là đủ, gia cảnh thấp cũng không quan trọng, con luôn là đứa trẻ khiến người khác yên tâm, trẫm tin tưởng ánh mắt của con.”
Thế là Triệu Sơ đã cưới Chương Nguyên Gia như ý nguyện.
Dù rằng trong đêm thành hôn sau khi vén khăn trùm đầu, khói bụi còn sót dưới Tiển Khâm Đài khiến chàng không cách nào cười nổi, nhưng sự dịu dàng ẩn dưới vẻ điềm tĩnh ấy không bao giờ thuyên giảm.
Ngay cả khi quỳ trước giường bệnh của tiên đế, hứa sẽ làm rõ vụ án và trả lại sự thật, rất nhiều lần hạ quyết tâm, chàng cũng chưa từng nghĩ đến việc bỏ nàng.
Nhưng mà… có lẽ đây chính là số phận của bậc đế vương.
Có người bầu bạn cũng chỉ một thời gian, đã ấn định rằng sẽ phải cô đơn trên con đường dài ấy, conư sóng nhân quả của quá khứ đã đẩy họ đến ngã rẽ, nhưng bọn họ không thể bỏ lại tất cả, cùng chạy về bến bờ bên kia như những cặp đôi bình thường.
Đó là lí do tại sao không có biện pháp lưỡng toàn.
Triệu Sơ nói: “Nàng nói những năm qua nàng đã làm sai, nàng không nên chỉ làm vợ của trẫm, mà còn phải là Hoàng hậu của trẫm.”
“Đầu xuân năm Chiêu Hóa thứ mười bốn, trẫm thành hôn, người trẫm chờ đón ở Đông Cung chưa bao giờ là một Hoàng hậu, mà chỉ là người vợ kết tóc của trẫm.”
Triệu Sơ ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Chương Nguyên Gia, “Nàng nói đã không đi cùng ta trên quãng đường qua, nàng sai rồi, chính vì hai ta luôn coi nhau như vợ chồng bình thường nên ta mới không thấy cô đơn, giúp ta đi tiếp trong mấy năm nay. Nên về sau dù có xảy ra chuyện gì, thì ở đây,” Triệu Sơ đưa tay đặt lên tim, “Không ai có thể cướp đi vị trí này của nàng.”

Ý chỉ phế hậu được âm thầm ban xuống, trong buổi chầu mấy ngày sau, Triệu Sơ soạn thánh chỉ rồi làm như nhân tiện nhắc đến.
Quần thần im phăng phắc, chỉ có quan viên bộ Lễ đứng ra nhận chỉ.
Thánh chỉ phế hậu vị của Chương thị Nguyên Gia, giáng xuống làm Tĩnh phi, phạt đến chùa Từ Ân hối lỗi chuộc tội, không được về kinh trong vòng mười năm.
Ba hôm sau, Chương Nguyên Gia rời cung, mùa đông năm nay không quá khắc nghiệt, trải qua vài trận tuyết lại có dấu hiệu ấm lên. Ngày Chương Nguyên Gia rời cung, trời đổ cơn mưa, mưa phùn không ngớt, phi tần trong cung đều tới tiễn đưa nàng, ngay cả Vân mỹ nhân đang bệnh cũng có mặt. Chương Nguyên Gia đứng trong làn mưa mỉm cười tạm biệt mọi người, sau đó dẫn y bà và tì nữ, hành trang gọn nhẹ lên đường về nơi xa.
Tối ngày Chương Nguyên Gia rời đi, mũ phượng và huy y đã trả lại hoàng từ được một cô cô trong cung lấy ra, đem về lại điện Nguyên Đức.
Tiểu cung nữ đi cùng cô cô hỏi, “Cô cô, Quan gia bảo chúng ta đưa y phục của phế hậu tới đây, vậy sau này tân hậu mà thấy thì các nô tì nên trả lời thế nào?”
“Tân hậu?” Cô cô bật cười, “Làm gì còn có tân hậu nữa? Thậm chí trong triều đại này, chúng ta cũng sẽ không có Hoàng hậu.”
Nàng thu dọn huy y, đi về phía cửa điện. Trăng tròn vành vạnh, người ở điện Nguyên Đức phần lớn đã tản đi, đêm nay vô cùng yên tĩnh, cũng may đêm không lạnh lắm, mùa đông năm nay cũng ấm áp, cô cô cười bảo: “Mùa đông ấm cũng tốt, thích hợp dưỡng sinh, đợi Tĩnh phi đến chùa Từ Ân, có lẽ tiểu hoàng tử cũng sẽ chào đời bình an.”
Cung nữ lấy làm khó hiểu, “Cô cô, Tĩnh phi là phi tần có tội, con của nàng vẫn được xem là hoàng tử sao?”
“Đương nhiên rồi.” Cô cô nhìn trăng tròn trên cao, “Trong lòng Quan gia, không một đứa trẻ nào hơn con của Tĩnh phi. Đứa bé trong bụng Tĩnh phi chẳng những sẽ là hoàng tử, mà nhiều năm nữa, chờ khi mọi thứ chìm vào quá khứ, cậu ấy sẽ còn là thái tử của chúng ta đấy. Cứ đợi tương lai đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.