Thanh Vân Đài

Chương 192:




Vân Mỹ nhân đăm đăm nhìn làn khói bốc lên từ chậu than, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Tốt nhất nương nương cứ mặc kệ đi. Nương nương là người trong lòng Quan gia, dù có xảy ra chuyện thì Quan gia cũng sẽ bảo vệ nương nương. Nương nương cứ vờ như không biết gì, cũng đừng nhúng tay vào vụ án Tiển Khâm Đài.”
“Đến nước này rồi mà muội còn bảo bổn cung đừng nhúng tay vào sao?” Chương Nguyên Gia nói, “Thế khi Lâm Thiếu khanh phải vào ngục, Vân muội muội có ngồi yên nổi không?”
Thật ra từ mấy tháng trước khi Chương Hạc Thư vào cung thăm nàng, Chương Nguyên Gia đã cảm nhận được điều bất thường.
Lúc ấy nàng đang lo liệu hôn sự cho Nhân Dục, Triệu Vĩnh Nghiên chỉ lén kể cho mình nàng biết mình thích Trương Viễn Tụ. Vì mặt mũi con gái người ta nên Chương Nguyên Gia chỉ nói lại với một mình Triệu Sơ, dù bị các thị nữ nghe lỏm thì làm cách nào mà đưa được tin ra ngoài? Nhưng vừa vào cung, Chương Hạc Thư lại hỏi về hôn sự của Nhân Dục quận chúa và Trương Viễn Tụ.
Chương Nguyên Gia nói: “Thị nữ hầu cận của ta đã bị phụ thân mua chuộc, nó nói với ta phụ thân chịu công kích nên mới bị bãi chức, còn ca ca bị thương ở Chi Khê do lấy bằng chứng, vì vậy chưa thể trở về. Nhưng ta hiểu rõ ca ca nhà mình, huynh ấy đến Lăng Xuyên là để giám sát công việc ở núi Bách Dương, tuyệt đối không có chuyện tự ý rời bỏ cương vị, nếu không có bằng chứng về tội danh của phụ thân, chắc chắn huynh ấy tin tưởng triều đình sẽ trả lại sự trong sạch cho phụ thân, cũng không cần đến Chi Khê làm gì. Mà nếu huynh ấy đã đến Chi Khê, chứng tỏ là…” Chương Nguyên Gia cắn môi, biết thời gian gấp gáp, phải lấy lời thật đổi lời thật, “Chứng tỏ trong mắt huynh ấy, tội chứng ở nơi đó thực sự có dính dáng đến phụ thân, huynh ấy áy náy nên mới rời cương vị, lấy bằng chứng vì triều đình.”
Chương Nguyên Gia siết chặt tay Vân Mỹ nhân, nhìn vào mắt nàng ta: “Tuy phân vị của hai ta có chênh lệch nhưng tình cảnh lại chẳng khác nhau. Vào chốn hậu cung, chúng ta không chỉ sống vì Quan gia mà còn sống vì nhà mẹ, đôi khi sống quá lâu trong thâm cung mà quên mất lai lịch của mình, cho rằng chuyện bên ngoài chỉ là chìm nổi trong thế tục, không liên quan tới bản thân. Thực ra không phải thế, thân ở Thiên gia, hưởng sự phụng dưỡng của vạn dân thì cũng đeo lên gông xiềng của thần dân, đây là điều mà ca ca đã nói với ta trước khi được gả cho Quan gia. Chúng ta có thể mất tự do, nhưng cũng không được phép đánh mất chính mình, nên phải sống một cuộc đời đúng sai, đúng không? Muội kể ta biết đầu đuôi sự việc đi, còn về chân tướng thế nào, ta sẽ tự tìm hiểu…”
Vân Mỹ nhân rưng rưng nhìn Chương Nguyên Gia, rõ ràng Chương Nguyên Gia đâu phải nói để khuyên nhủ nàng, ấy thế mà sau khi nghe xong, bao nỗi phiền muộn vơi đi không ít, những ngày qua nàng cứ chìm đắm trong gia tộc tai bay vạ gió, suýt quên cả đúng sai.
Nàng gật đầu: “Thực ra thiếp thân biết không nhiều lắm, chỉ nghe nói năm ấy Khúc hầu bán một số suất lên Tiển Khâm Đài, còn về việc danh sách từ đâu mà ra…”
***
Chương Nguyên Gia không nán lại Lạc Phương Trai quá lâu, lúc đi ra thì nắng chân trời đã tắt, mây đen kéo đến, dường như tuyết sắp rơi rồi. Chương Nguyên Gia than mệt, cho các tần thiếp ra về, dẫn Chỉ Vi về điện Nguyên Đức.
Kỳ thực Vân Mỹ nhân cũng chẳng nói nhiều, chỉ nói nàng biết vì để che giấu tội lỗi mà Khúc Bất Duy đã phạm phải rất nhiều tội ác, hơn nữa có người nói rằng danh sách ông ta dùng để buôn bán vốn từ tay Chương Hạc Thư, nhưng vì hiện tại chưa có bằng chứng nên Triệu Sơ mới chỉ tạm cách chức Chương Hạc Thư.
Chương Nguyên Gia không biết nên tin Triệu Sơ hay tin phụ thân.
Nhưng ít nhất những hồ nghi và hoang mang của nàng đã có lời giải.
Là sự lạnh nhạt của Triệu Sơ dành cho nàng sau khi Tiển Khâm Đài sập; là gương mặt không ý cười của vị Hoàng đế trẻ tuổi trong đêm thành thân; và cả vách ngăn chắn giữa nàng và Triệu Sơ trong nhiều năm qua.
Sau khi ngẫm ra những điều ấy, Chương Nguyên Gia không còn buồn bã u sầu. Có thể những cảm xúc lẽ ra nên có đã cạn kiệt từ lâu, và nàng cũng sớm dự liệu được ngày hôm nay. Chương Nguyên Gia vô cùng bình tĩnh, vào lúc này, nàng chỉ nghĩ đến bức thư do Chương Đình gửi vào cung.
Nội dung bức thư không có gì đặc biệt, chỉ dặn nàng chăm sóc bản thân chu đáo, “Dù có gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, ghi nhớ gia huấn, phân rõ đúng sai, đưa ra quyết định không thẹn với lương tâm.”
Gia huấn của Chương thị là “thanh gia độ thân, lan nhược độ tâm”.*
(*Câu này có nghĩa làm người cần giữ mình trong sạch, thánh đường sẽ soi sáng nhân tâm.)
Chương Đình viết bức thư này vào mùa hè năm nay, trước khi hắn đến Chi Khê lấy bằng chứng.
Bây giờ nghĩ lại, ca ca viết thư để nhắc nhở mình sao?
“Nương nương.” Thấy xung quanh không còn ai, Chỉ Vi khẽ gọi, “Nương nương đã hỏi rõ chưa ạ?”
Trước khi đến Lạc Phương Trai, Chương Nguyên Gia nói với Chỉ Vi là tin tức trong cung bị phong tỏa, muốn tìm cách moi tin của Chương Hạc Thư thông qua Vân Mỹ nhân, cho nên các nàng đã lên kế hoạch mấy hôm rồi.
Chương Nguyên Gia dừng bước, xoay mặt nhìn Chỉ Vi mà cứ như nhìn một người xa lạ.
Chỉ Vi giật mình, run rẩy gọi: “Nương nương, nương nương sao thế ạ?”
Chương Nguyên Gia lắc đầu, ánh mắt xa lạ thảng như ảo giác, trong đáy mắt phản chiếu mây mù nặng nề, “Ta hỏi rồi, tình cảnh của phụ thân bây giờ không ổn lắm, nếu không có người giữ ông ấy lại, đợi đến lúc ca ca về, chỉ sợ đã muộn…”
“Hôm trước phụ thân có bảo muốn gửi một bức thư ra ngoài kinh thông qua ta đúng không, ngươi đi chuyển lời đi, nói bổn cung sẽ gửi thư giúp ông ấy.”
***
Trận tuyết thứ hai và trận tuyết đầu tiên thường rất khốc liệt, buổi sáng trời trong là thế, vậy mà đến chiều, toàn kinh thành đã bị mây đen bao phủ, tuyết rơi như muối, đến tận sáng hôm sau vẫn chưa tan, đường phố vừa được quét dọn lại lập tức phủ một màu trắng xóa, đặc biệt là phủ thái thú ở nam thành, vì trong phủ đã lâu không có người ở, tuyết trước cửa đọng dày hơn so với những nhà khác. Buổi sáng khi lão thái phó về phủ, chẳng may ngã trước bậc thềm, người già không chịu nổi cú ngã, đến trưa thì toàn thân ta nóng bừng, trong phủ kẻ sắc thuốc, người mời đại phu, bận cả đến giữa trưa, cuối cùng lúc này tuyết mới chịu ngừng rơi, người hầu cầm chổi định ra ngoài dọn tuyết thì thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cửa.
Trương Viễn Tụ xuống xe, dẫn Bạch Tuyền đi vào phủ, vừa đi vừa hỏi người hầu: “Sao rồi?”
“Thật ra lão gia ngã không nặng lắm, có lẽ đổ bệnh do bị cảm lạnh trên đường đi. Lão gia hay tin trong kinh có chuyện nên vội vã lên đường, hai đêm liền không hề ghé dịch trạm nghỉ ngơi. Cũng may sáng nay đại phu đã tới khám, nói chỉ cần dưỡng bệnh ít hôm, quen với khí hậu trong kinh là sẽ đỡ hơn.”
Đương lúc nói, Trương Viễn Tụ vén rèm bước vào phòng, người hầu đang định mớm thuốc cho lão thái phó, thấy người vào bèn thưa: “Nhị công tử đến rồi.”
Trương Viễn Tụ sải bước đi tới, đệm gối sau lưng lão thái phó rồi đỡ ông ngồi dậy, nhận lấy bát thuốc, “Đưa ta.”
Phủ thái phó đìu hiu cũng có nguyên nhân, lão thái phó mất vợ rồi lại mất con, về sau cũng không tục huyền, nửa đời chăm lo mở học phủ, dạy học dạy người. Những năm tháng ấy, có quá nửa văn sĩ trong triều đều là học trò của ông, thậm chí cả Chiêu Hóa đế cũng từng được ông dạy dỗ khi còn là Thái tử. Nên giờ đây dù đã hơn bảy mươi tuổi, lão thái phó vẫn có danh vọng rất cao trong lòng nhân sĩ.
Lão thái phó cảm thán: “Chỉ vấp ngã thôi mà, người dưới cứ chuyện bé xé ra to, nằng nặc gọi con về, làm trễ nãi chính sự của con rồi.”
“Khí hậu trong kinh không bằng trang viên Khánh Minh, mới đầu đông mà đã lạnh buốt, dễ đau nhức toàn thân. Dù bọn họ không nói thì Vong Trần cũng về.” Trương Viễn Tụ nói, đưa mắt nhìn quanh nhà rồi gọi người hầu đến, “Sai người đặt thêm hai chậu than, dùng loại than đỏ tốt nhất, tính vào sổ sách của ta.”
Bát thuốc trong tay hẵng còn nóng, khói bốc lên che mờ mặt y, “Thầy muốn về kinh thì cũng nên cho người báo trước với con một tiếng, như vậy con mới cử người đi đón được. Lần này thầy gấp gáp hồi kinh, lỡ mà không thích ứng nổi thì khó chịu cả mùa đông mất.”
Lời y nói chứa ý trách móc, người bên dưới nghe lại không cảm thấy có gì không ổn, thầy trò họ giống như cha con, tuy phàn nàn nhưng cũng xuất phát từ lòng quan tâm của phận làm con.
Lão thái phó đã già, hai mắt đục ngầu, đôi khi không nhìn rõ biểu cảm, “Nếu vi sư báo trước với con thì con có đồng ý không? Con sẽ viết thư ngăn cản ta, nói trong kinh quá lạnh, đợi đến mùa xuân năm sau rồi tính tiếp.”
“Ta đã biết tin chuyện ở kinh thành rồi. Thanh Chấp đã tìm được bằng chứng ở Lăng Xuyên, lần ra được Tiển Khâm Đài dính dáng đến vụ án mua bán danh ngạch. Thằng bé Thanh Chấp thừa hưởng tài năng của cha nó, chỉ cần là chuyện muốn làm thì ắt sẽ làm được. Bây giờ kinh thành hỗn loạn như vậy, làm sao ta có thể không về.”
Trương Viễn Tụ nhìn chằm chằm bát thuốc, thấy hơi nóng đã ngớt, tự nếm thử một muỗng, nhưng vẫn còn nóng, “Chiêu vương điện hạ là nhân tài ở thế hệ bọn con, ngay từ lần đầu tiên tham gia vào việc triều chính, mọi công việc đều được y giải quyết một cách xuất sắc, ngoại trừ… Lần này cũng vậy, Tiển Khâm Đài dính dáng đến vụ án mua bán danh ngạch, tin tức truyền đi, nhân sĩ trong kinh bất bình căm phẫn, cũng may là sắp kết án, đợi triều đình trừng phạt những kẻ đáng bị trị tội, sự việc rồi sẽ lắng xuống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.