Thanh Vân Đài

Chương 189:




“Đúng là cần gặp, nhưng…” Thanh Duy ngần ngừ, “Ta không biết phải nói gì với trưởng công chúa.”
Nàng có hơi sợ bà ấy.
Tạ Dung Dữ bảo: “Người nhà với nhau thì còn nói gì nữa, nói chuyện trong nhà thôi. Có thể mẫu thân ta sẽ hỏi vài thủ tục nạp thái nạp cát* ở Thần Dương, hoặc là Nhạc tiền bối có ưa thích gì không, tới lúc ấy ta sẽ phụ đỡ nàng.”
(*Nạp thái: Đưa đồ cưới đến nhà gái, nay gọi là “dạm hỏi”; Nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi, nay gọi là “ăn hỏi”.)
Nạp thải nạp cát gì đó, chẳng phải là nghi lễ chỉ có trong lễ cưới thôi sao?
Thanh Duy nói: “Nhưng giờ mà chúng ta cũng cần hỏi mấy chuyện ấy?”
“Chúng ta thì làm sao?” Giọng Tạ Dung Dữ nhiễm ý cười, nắm tay Thanh Duy bóp nhẹ.
Y luôn biết vừa phải, dừng một lúc rồi nói, “Hồi đó hai ta nào dùng tên thật để thành thân, giờ mà tổ chức thì lại khá phiền. Nhưng thể diện cần có vẫn phải có, chí ít cũng phải bù sính lễ cho nàng chứ đúng không?”
Y bật cười, “Mà cũng có phải đi gặp ngay trong hôm nay đâu, độ này mẫu thân ta đang ở trong cung, chưa thể về phủ công chúa.”
Thanh Duy đã có nghe về chuyện này, Hoàng hậu mang thai, chuyện ở hậu cung đành nhờ Vinh Hoa trưởng công chúa giải quyết. Biết có thể kéo dài thêm ít hôm, Thanh Duy thở phào trút được gánh nặng.
Quay về Đông viện, người hầu trong sân đi tới đưa thư, “Bẩm công tử, thư từ Cật Bắc gửi ạ.”
Chữ trong thư khá nguệch ngoạc, mục người nhận đề tên Tạ Dung Dữ, nhưng thư lại gửi thẳng đến Giang gia – xem ra là thư của Nhạc Ngư Thất rồi.
Thanh Duy và Nhạc Ngư Thất chia tay nhau ở Trung Châu, Thanh Duy theo Cố Phùng Âm ra bắc lên kinh, còn Nhạc Ngư Thất chạy đến Cật Bắc điều tra Tào Côn Đức. Từ biệt hai tháng, có lẽ Nhạc Ngư Thất đã hỏi thăm được ít chuyện.
Tạ Dung Dữ đưa thư cho Thanh Duy, Thanh Duy mở ra đọc, “Quả nhiên có tin về Tào Côn Đức.”
“Trong thư nói gì?”
“Chàng còn nhớ vị huynh trưởng ân nhân họ Bàng mà Tào Côn Đức đã gặp khi lưu vong tới Cật Bắc không? Tên họ người này là Bàng Nguyên Chính, không có y thì Tào Côn Đức đã không sống nổi. Sư phụ đã hỏi thăm dân Cật Bắc về người này, nghe một ông cụ ở bên kia bảo, Bàng Nguyên Chính đã mất vào năm Hàm Hòa mười bốn.”
Tạ Dung Dữ nói: “Năm Hàm Hòa mười hai mười ba, ở Cật Bắc xảy ra thiên tai, Đại Chu lâm vào cảnh loạn li, lương thực cứu tế của triều đình cũng như ở châu phủ có hạn, cuộc sống ở Cật Bắc vô cùng cực khổ, thậm chí có cả việc bán con đổi lương thực. Bàng Nguyên Chính mất vì thiên tai à?”
“Đúng thế.” Thanh Duy gật đầu, “Trong thư sư phụ nói, khi Tào Côn Đức bị bán đến Cật Bắc đã được Bàng Nguyên Chính giúp đỡ, sống chung với nhau bảy tám năm như người nhà. Hồi ấy thiên tai hoành hành, đời sống cùng khổ, ba ngày chưa chắc đã có nổi bữa cơm, Bàng Nguyên Chính cảm thấy cứ ở lại Cật Bắc không ổn, bèn nảy ý định rời đi. Lúc ấy y đã thành gia, có vợ và một đứa con trai sáu tuổi, mà vợ lại còn đang mang thai, cho nên y không thể rời đi, quyết định nhường cơ hội ấy cho Tào Côn Đức.
Y thấy Tào Côn Đức từng đọc sách lại còn rất thông minh, chỉ cần có cơ hội, tương lai ắt sẽ làm nên sự nghiệp. Y xin được một suất trong đội xe la rời Cật Bắc, gần như vét hết của cải làm lộ phí cho Tào Côn Đức. Tình hình hồi ấy có thể tóm tắt bằng một câu: rời Cật Bắc thì sống, ở lại thì chết. Hành động đó của Bàng Nguyên Chính đồng nghĩa với việc nhường cơ hội sống cho Tào Côn Đức, Tào Côn Đức mới hứa rằng đợi ông ta lên kinh tìm được lối thoát, chắc chắn sẽ đưa cả nhà Bàng Nguyên Chính thoát khỏi biển khổ.
Nhưng sinh kế gian nan vất vả, Tào Côn Đức mất hẳn hai năm mới đặt chân đến được kinh thành, nhưng khi ấy Bàng Nguyên Chính đã qua đời. Song Tào Côn Đức vẫn chưa biết chuyện, ông ta chỉ có một thân một mình, người ở Cật Bắc muốn viết thư gửi cho ông ta cũng không biết gửi đi đâu, huống hồ về sau ông ta còn vào cung, gần như cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Đến tận năm Chiêu Hóa đầu tiên, khi được tấn thăng làm áp ban ở Nội Thị Tỉnh thì ông ta mới có cách gửi thư ra ngoài, nhưng lúc ấy trận chiến sông Trường Độ cũng đã kết thúc từ lâu.”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Bàng Nguyên Chính đã qua đời, vậy còn vợ con của y?”
“Sư phụ viết thư nói chuyện này đây. Năm Chiêu Hóa đầu tiên, Tào Côn Đức hay tin Bàng Nguyên Chính qua đời, vì muốn báo đáp ơn tương trợ nên ông ta đã tìm đủ cách nghe ngóng tin tức về vợ con của ân nhân. Vợ con của Bàng Nguyên Chính vẫn còn sống sau trận chiến sông Trường Độ, chỉ là sau đó… không rõ tung tích.”
Không rõ tung tích?
Trực giác mách bảo Tạ Dung Dữ chuyện này khá vô lí, đang định gọi người tới hỏi thì Đức Vinh đi vào Đông viện, nghe thấy chủ tử đang nói chuyện ở Cật Bắc hồi ấy liền lên tiếng: “Sau trận chiến sông Trường Độ, trẻ mồ côi và dân tị nạn ở Cật Bắc nhiều vô số kể, dù triều đình có cứu tế cũng khó sống nổi, may nhờ có nghĩa phụ đến Cật Bắc nêu gương thương nhân nhận nuôi cô nhi.”
Có thể nói đây chính là thành tích đầu tiên sau khi Chiêu Hóa đế lên ngôi, thương nhân nhận nuôi cô nhi, và để báo đáp, triều đình miễn giảm thuế hành thương, khai thông thương lộ từ Cật Bắc đến Trung Nguyên, bấy giờ mới giúp Cật Bắc thoát khỏi cảnh nghèo khó vì thiên tai chiến tranh liên miên.
“Cô nhi được nhận nuôi cũng được xếp thứ tự trước sau.” Đức Vinh nói, ví dụ như hắn và Triêu Thiên chẳng hạn, cha của cả hai là tướng sĩ hi sinh trong chiến trận nên sẽ được ưu tiên chọn trước, thậm chí còn được cho ăn học đàng hoàng, từ bé cả Đức Vinh và Triêu Thiên đều có thầy dạy viết chữ, thấy Triêu Thiên thích tập võ, Cố Phùng Âm còn mời cả sư phụ tới dạy. Mà trái lại, cùng là cô nhi nhưng nếu là dân tị nạn, dù được nhận nuôi thì cũng chắc khác gì con ở kẻ hầu, “Mới rồi công tử và thiếu phu nhân nói đến ba người mẹ con Bàng gia đúng không, nếu không tìm được tung tích của bọn họ ở Cật Bắc, vậy có lẽ là được nhà giàu nào đó mua về rồi, thiếu phu nhân có thể nhờ Nhạc tiền bối đến những nơi giàu có như Trung Châu hay Khánh Minh hỏi thăm thử.”
“Trong thư sư phụ cũng nói thế, bây giờ ông ấy đã về Trung Châu, nói là sẽ nhân tiện điều tra chim cắt mà ta thấy ở Trung Châu ngày trước, sư phụ còn nói…” Thanh Duy đang đọc thư, nhưng đọc đến hai dòng cuối cùng thì khựng lại.
Tạ Dung Dữ hỏi: “Sao vậy?”
Thanh Duy siết chặt bức thư, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Không có gì.”
Tạ Dung Dữ với tay lấy thư đọc một lượt, đúng là không có gì thật, Nhạc Ngư Thất nói con chim cắt bay từ kinh thành đến Trung Châu được nuôi trong một nhà giàu, cụ thể là ngõ Lưu Hoa thành Giang Lưu, theo manh mối này thì dường như chẳng liên quan đến Tào Côn Đức.
Tuy Tạ Dung Dữ là người Trung Châu nhưng y sinh ở kinh thành, cũng lớn lên tại kinh thành, không quá quen thuộc Giang Lưu. Đang định cho người đi thăm dò thì một Huyền Ưng vệ ở bên ngoài hớt hải chạy vào bẩm báo: “Nguy rồi Ngu hầu, bên phố Chu Tước đã xảy ra chuyện!”
“Sáng nay Lâm Đại thiếu gia nhà Thái bộc tự ra cửa hốt thuốc, ai dè va phải sĩ tử biểu tình, có sĩ tử nhận ra cậu ấy, hai bên lời qua tiếng lại rồi lao vào đánh nhau, hiện giờ cả con phố ùn tắc rất đông, à phải rồi, cả Khúc Ngũ công tử cũng đi cùng…”
Khúc Bất Duy bị hoạch tội, toàn bộ đại quan có dính dáng đến ông ta đều bị tống vào thiên lao, bao gồm Lâm Thiếu khanh của Thái bộc tự. Vụ án mua bán danh sách đã gây nên sóng to gió lớn trong giới nhân sĩ, lửa giận không chỗ ph.át tiết trút lên triều đình, trút lên đầu người nhà thân quyến của các đại quan ngồi tù. Lâm Thiếu khanh vừa vào ngục, phu nhân Tần thị ngã bệnh, Lâm Đại thiếu gia muốn ra ngoài hốt thuốc cho mẫu thân, nhưng ngày nào sĩ tử cũng biểu tình gây chuyện, hắn như con chuột luồn lách trên phố, mỗi một bước ra cửa đều khó vô cùng. Nhưng khi thấy mẫu thân ngày một bệnh nặng, hắn đành năn nỉ Khúc Mậu đi cùng, xin Khúc Mậu niệm tình chơi bời ngày xưa, theo hắn đến hiệu thuốc. Hắn nghĩ bụng, dù gì Khúc Mậu cũng đã lập công vì triều đình, ắt bọn sĩ tử sẽ nể mặt hắn ta.
Tạ Dung Dữ nhíu mày: “Kinh Triệu Phủ và Tuần Kiểm Ti đâu?”
“Sĩ tử quá đông, gây mất trật tự hỗn loạn, bách tính bên đường cũng bị cuốn vào, Kinh Triệu Phủ và Tuần Kiểm Ti ra sức ngăn cản nhưng vẫn ngoài tầm kiểm soát, hiện giờ Kinh Triệu Phủ đã cho người vào cung mời Cấm vệ quân, song chưa rõ có người chết không…”
Nghe thấy thế, Tạ Dung Dữ lập tức bước nhanh ra khỏi phủ.
***
Trên đường Chu Tước la hét ầm ĩ.
Xung quanh hiệu thuốc nháo nhào hết lên, không biết ai là bên khởi xướng mâu thuẫn trước, người bị cuốn vào gần như bị nhấn chìm trong đám đông lôi kéo, phải gắng sức lắm mới không để bị giẫm đạp. Hắn nhớ mang máng dường như có người nhận ra đầu sỏ trong vụ án, tên là Lâm gì đó, rồi người kia lời qua tiếng lại, cuối cùng thành ra thế này. Người nào người nấy phẫn nộ hằm hằm, hận không thể đích thân ra tay trừng trị thân quyến của đám ác độc nọ, cứ như thể chính bọn họ đã tước đoạt đi cơ hội công bằng. Thế rồi đám đông mất khống chế, kéo nhau chen chúc trước hiệu thuốc. Người bị kẹt bên trong cảm nhận rõ ràng dưới chân có người, hắn nghe thấy tiếng r.ên rỉ la đau, hắn rất muốn cúi xuống kéo người ấy, nhưng hắn không thể, bởi một khi thả lỏng, hắn tất sẽ bị bị đám đông nuốt trọn.
Rồi đột nhiên, hắn nghe được tiếng vó ngựa, dường như cuối cùng cũng có người lao vào ngõ, xua tản đám đông. Mũi tên của Điện Tiền Ti mặc giáp bạc đội mũ sắt ép đám đông phải tách ra, trước khi hắn sắp đứt hơi, người của Điện Tiền Ti đã nắm chặt tay hắn kéo hắn ra khỏi đám người, sau đó nhận ra hắn: “Vưu Thiệu?”
Vết thương trên người Vưu Thiệu vẫn chưa lành hẳn, bấy giờ đã kiệt sức hoàn toàn, song hắn chẳng buồn quan tâm, vội vã chỉ vào hiệu thuốc, “Nhanh, nhanh cứu Ngũ gia, Ngũ gia còn ở trong đó.”
Bao nhiêu là người chen chúc nhau trong hiệu thuốc. Chủ tiệm khép cửa muộn, tủ thuốc bị đập nát chưa nói, tệ hơn là đã có người chết. Điện Tiền Ti lập tức chen tới, tới khi xua được người bên trong ra thì đã có hai người chết – một là tiểu nhị hiệu thuốc, hai là một người phụ nữ đến lấy thuốc. Thiếu gia nhà họ Lâm may mà vẫn còn thở, song chẳng khá hơn được là bao, người ngợm dính đầy máu do trầy xước, quần áo rách nát, trên trán sưng vù một cục, nằm bất tỉnh từ nãy đến giờ.
Cấm vệ quân cứu Vưu Thiệu nheo mắt nhìn, chợt thấy trong góc có một cái sọt thuốc lớn lật úp trên mặt đất, hình như bên trong có người ngọ nguậy. Hắn ta đi tới giở sọt thuốc lên, quả nhiên là Khúc Mậu.
Khúc Mậu thế mà gặp may, trước khi đám đông ập đến thì hắn đã chui vào sọt thuốc trong góc, nhờ đấy mới bảo vệ được tính mạng. Trên người hắn cũng bị bầm tím, một khắc ngạt thở vừa rồi khiến hắn cứ tưởng mình sẽ chết tại đây.
“Ngũ, Ngũ gia ngài không sao chứ?” Vưu Thiệu chạy vào hiệu thuốc.
Khúc Mậu lắc đầu, còn chưa mở miệng thì thấy có người khiêng thi thể của tiểu nhị và người phụ nữ đi qua, theo sau chính là Lâm thiếu gia. Dạ dày nôn nao, Khúc Mậu suýt đã nôn tại chỗ.
Đây không phải lần đầu tiên hắn thấy thi thể, hồi ở mỏ Chi Khê hắn còn chứng kiến cảnh tượng kinh khủng hơn nhiều, ấy thế mà không lần nào ghê rợn bằng cảnh hôm nay.
Thật ra Khúc Mậu đâu thân thiết với Lâm Đại thiếu gia, cùng lắm cũng chỉ là bạn nhậu. Nhưng sáng nay khi hắn ta tới năn nỉ, nghĩ thế nào hắn lại đồng ý.
“Đình Lam, ta xin ngươi đấy, mẫu thân ta mà không có thuốc nữa thì mất mạng mất.”
“Đình Lam, ngươi là người duy nhất có thể giúp được ta, chỉ một lần này thôi, ngươi đi lấy thuốc với ta, lỡ mà gặp ai, nhờ ngươi phủ nhận vụ án này không liên quan đến ta là được.”
Từ sau khi hồi kinh, Khúc Mậu đã đóng cửa nhiều ngày liền.
Hắn vốn chẳng muốn gặp bất kì ai.
Nhưng hắn nghĩ, Lâm Thiếu Khanh của Thái bộc tự bị cha hắn làm liên đới, mà cha hắn lại bị chính hắn đưa vào tù, cho nên trong chuyện này hắn nhất định phải giúp.
Nào ngờ mới đến hiệu thuốc, đám đông sĩ tử vừa thấy hai người thì như điên lên, liên tục chất vấn về vụ án, chất vấn bọn họ vì sao lại nối áo cho giặc, mấy trăm người mất mạng dưới núi Trúc Cố phải thì tính thế nào. Dẫu Lâm thiếu gia quả quyết giải thích chuyện đó không liên quan tới bọn họ, nhưng toán sĩ tử vẫn bất chấp lao tới.
“Đều là lỗi của các ngươi!”
“Chính các ngươi đã hại chết bọn họ!”
Bao lời chất vấn tựa như ma âm, đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Cấm vệ quân thấy Khúc Mậu tái mặt thì gọi vệ binh tới dặn dò vài câu, dẫn Khúc Mậu ra sân sau hiệu thuốc, bước vào một căn dược phòng, “Xin Khúc Hiệu úy tạm thời nghỉ ngơi tại đây, đại phụ khám bệnh trong tiệm đã bị thương, để tại hạ cho người đi mời đại phu ở chỗ khác.” Đằng trước còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, Cấm vệ quân nói xong bèn nhấc chân rời đi.
Khúc Mậu mất hồn ngồi xếp bằng, thấy Cấm vệ quân toan đi thì vội vàng chụp cổ tay hắn lại, lắp bắp hỏi: “Tại sao, bọn họ lại, hận ta như thế?”
“Ta và họ không thù không oán, sao họ lại căm hận ta đến vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.