“Bẩm công tử, canh sâm đã xong rồi ạ.”
Tiếng của Đức Vinh đưa đến từ ngoài phòng.
“Đem vào đi.” Một lúc sau, Tạ Dung Dữ đáp.
Đức Vinh vâng dạ, mắt nhìn thẳng đẩy cửa đi vào, đặt canh lên bàn, không dám nhìn vào trong buồng ngủ.
Công tử thật là, nửa đêm nửa hôm lại bảo chuẩn bị nước nóng để tắm, còn nấu canh sâm nữa chứ, không phải hạ nhân như hắn phàn nàn chuyện phục vụ, chỉ là tinh lực bùng nổ lửa bén củi khô, thiếu phu nhân chịu không nổi thì sao?
Đức Vinh nhắm mắt rời khỏi phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Công tử, có cần tiểu nhân sang phòng tắm bên cạnh dọn dẹp không ạ?”
“Đi đi.”
Chén canh nóng được đặt trên bàn, Tạ Dung Dữ bưng tới cạnh giường, “Tiểu Dã, lại uống nào.”
Thanh Duy quấn chăn kín mít ngồi trên giường, ngoảnh mặt đi nơi khác, “Không uống.”
“Không uống cũng được.” Thấy nàng còn đang xấu hổ, Tạ Dung Dữ cười cười, “Bệnh rồi thì để ta chăm sóc nàng.”
Thanh Duy liếc sang nhưng lại không dám ngước nhìn y, tầm mắt chỉ dừng ngang y phục, thấy vạt áo trước thấm nước mảng rộng – có thể bị ướt do lúc nãy ôm nàng đi lên, “Ngài, ngài đi tắm đi, cứ để chén canh ở đó, lát nữa ta sẽ uống...”
Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, hình như có căn dặn thêm vài chuyện, đoạn rời khỏi phòng.
Nhưng Thanh Duy không nghe rõ y nói gì, y vừa đi, nàng lập tức giơ tay che mắt, ngã nhào xuống gối.
Tới tận lúc này mà trong đầu nàng vẫn nổ ầm ầm, chỉ ước có thể quên quách cảnh rơi xuống hồ nước tối nay.
Mà thực tình nàng cũng không nhớ nhiều, nước hồ lạnh buốt cũng chẳng xóa được câu “vương phi” đầy chắc nịch, đến khi nàng có phản ứng thì Tạ Dung Dữ đã bế nàng lên, gọi Đức Vinh vào phòng chuẩn bị nước tắm.
Trung y rộng rãi sạch sẽ nàng đang mặc còn là của y, cũng là y giúp nàng lau khô tóc. Lẽ ra tối nay nàng đã quyết tâm rời đi rồi, tiếc rằng nếu đã làm gì thì nên làm một mạch cho xong, sau ba bốn lần, hồng nhạn vỗ cánh lại sẩy chân ướt sũng, nàng chẳng hiểu tại sao mình lại thua thảm đến thế nữa, quần áo trên người như chiếc kén trói chặt nàng, có cảm giác không cách nào rời đi được nữa.
***
Tạ Dung Dữ tắm rửa rồi quay về phòng, thấy Thanh Duy vẫn ôm đầu gối ngồi trên giường như vừa nãy, nhưng có vẻ đã chịu uống canh - trên bàn chỉ còn lại một chiếc chén trống rỗng.
Đột ngột rơi xuống hồ nước như thế, chớ nói nàng, ngay đến y cũng không kịp phản ứng.
Thực ra nàng không hề nhếch nhác như mình nghĩ, nước trong hồ cũng không sâu, chỉ cao ngang eo nàng, nhờ thói quen tập võ từ nhỏ nên nàng vẫn có thể đứng vững trong hồ, chẳng qua gương mặt ngơ ngác của nàng lúc ấy quả là buồn cười.
Đương nhiên y không thể cười, ôm nàng lên khỏi mặt hồ, nàng cứng người co ro trong lòng y, y biết nàng vẫn chưa hoàn hồn. Đưa nàng vào phòng tắm nghi ngút hơi nóng, y còn hỏi: “Sao nào, có muốn ta cởi áo giúp không?” Thì nàng mới sực tỉnh, lóng ngóng đẩy y ra khỏi cửa.
***
Tạ Dung Dữ tắt đèn, vén rèm bước lên giường, dịu dàng gọi: “Tiểu Dã.”
Thanh Duy xoay sang nhìn y.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua khung cửa chiếu rọi vào phòng, tựa làn sương mỏng ôm ấp nàng, biến nàng như trở thành giấc mơ hư ảo.
Tạ Dung Dữ nhìn nàng, đang định mở miệng thì Ôn Tiểu Dã bỗng cựa quậy, móc chân qua đầu gối y và khóa nửa phần dưới của y, giữ cố định bằng một tay rồi ngồi ngang trên người y, mắt trong veo giọng cũng lanh lảnh: “Hai câu hỏi.”
Tạ Dung Dữ: “...”
Sao nàng lại thế này? Nàng có biết làm thế là rất không ổn không?
Nhưng cũng được, xem như nàng đã hết xấu hổ lúng túng.
Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng: “Nàng hỏi đi.”
Thanh Duy do dự, “Ta nghe người ta nói, năm ấy khi triều đình ban lệnh truy nã, chính ngài đã khoanh đỏ vào tên ta, vì sao ngài lại làm thế, vì để cứu ta sao?”
“... Đúng.”
“Lúc ấy ta và ngài không quen không biết, vì sao ngài lại cứu ta?”
Tạ Dung Dữ nhìn nàng chăm chú, nhẹ nhàng đáp: “Ta cảm thấy mình có lỗi với tiểu cô nương đó, chính ta đến Thần Dương mời phụ thân của nàng ấy đi, khiến nàng ấy rơi vào cảnh bơ vơ, nên dẫu sao đi nữa ta cũng phải bảo vệ tính mạng nàng ấy.”
Thanh Duy ngẩn ngơ, không ngờ y lại nghĩ như vậy.
Nhưng chính bản thân phụ thân muốn xây dựng Tiển Khâm Đài, dù Tiển Khâm Đài có sập cũng không thể đổ trách nhiệm lên đầu y.
Nàng mở miệng, toan cất tiếng thì Tạ Dung Dữ lại cười nói: “Vả lại, lần ta đến Thần Dương cũng là lần đầu tiên ta thực sự xuất cung sau mười hai năm.”
Thanh Duy sửng sốt: “Trước đó ngài chưa bao giờ rời khỏi thành Tử Tiêu?”
“Nếu không tính đi chùa chiền tế trời tế tổ, thỉnh thoảng về phủ công chúa thăm tổ mẫu thì,” Tạ Dung Dữ đáp, “Chưa bao giờ.”
Hồi năm tuổi y đã được đón vào cung, như bao hoàng tử khác phải học văn tập võ, tuân thủ cung quy, không được biếng nhác dù chỉ một ngày. Năm Chiêu Hóa thứ mười hai, y mười bảy tuổi, lần đầu rời kinh đến Thần Dương, trông thấy tiểu cô nương kia đi giữa núi rừng, mới biết thế gian này còn có người sống khác mình đến vậy, đôi mắt trong veo chẳng bận tâm lo lắng, thích yêu thì yêu thích ghét thì ghét, không bị bất cứ ai trói buộc hạn chế, đeo bọc tay nải dắt một thanh kiếm là có thể vô tư rời đi.
Là sự tự do phóng khoáng mà y chỉ biết ước ao khát vọng trong những năm tháng xưa.
“Vậy sau đó ngài cưới Chi Vân, nhưng phát hiện cưới nhầm ta mà vẫn không từ hôn, cũng là vì giúp ta?”
Tạ Dung Dữ từ tốn nói, “Tiểu Dã, đây đã là câu hỏi thứ tư rồi.”
“Trả lời ta.” Thanh Duy quyết không từ bỏ.
“Không phải.” Tạ Dung Dữ nói.
Thanh Duy giật mình, không hiểu sao trong lòng chợt cảm thấy khó chịu. Thể như khi nàng đặt câu hỏi thì trong lòng đã có sẵn đáp án mong muốn.
“Lúc trước khi xảy ra cướp ngục thành Nam, Huyền Ưng Ti cho gọi nàng và Thôi Chi Vân đến Kinh Triệu Phủ thẩm vấn, ta đã đoán là do nàng làm. Về sau Quan gia triệu ta vào cung, đưa ra phong thư Vương Nguyên Thưởng tố giác vụ án ôn dịch, hi vọng ta làm Đô Ngu Hầu của Huyền Ưng Ti để điều tra rõ sự việc, thực chất ta không muốn lắm.” Tạ Dung Dữ nói, “Hồi ấy... Ta vẫn còn bị bệnh, rất bài xích những chuyện có liên quan đến Tiển Khâm Đài, sở dĩ đồng ý là do một nửa vì tiên đế, còn nửa kia, chính là để giúp nàng.”
Ngày ấy vì cứu Tiết Trường Hưng mà Thanh Duy bị Huyền Ưng Ti để mắt, Tạ Dung Dữ biết nếu không có người âm thầm hỗ trợ thì nàng khó có thể đào tẩu, thế nên đã tiếp nhận chức Đô Ngu Hầu Huyền Ưng Ti.
Y từng bảo mình thực sự đã cử người đi tìm nàng, tới khi biết nàng sống ở Thôi gia mới yên tâm.
Nghe thấy thế, cảm giác khó chịu trong lòng Thanh Duy từ từ biến mất, lực giữ tay y cũng dần buông lơi, nàng thả lỏng tay, cụp mắt nói: “Câu hỏi cuối cùng... Hồi trước ta từng hỏi ngài rồi. Cưới ta và cưới Chi Vân, có gì khác nhau không?”
Đúng là nàng từng hỏi một lần, nhưng lúc ấy nàng chưa đợi được y đáp thì lại đột nhiên không muốn biết nữa.
Tạ Dung Dữ nhướn mắt nhìn nàng, âm thanh tựa màn đêm, “Muốn biết hả?”
Thanh Duy ngoảnh mặt đi, “Tốt nhất ngài nên thành thật trả lời.”
Tạ Dung Dữ nhổm dậy, thoáng nhớ lại, “Cưới Thôi Chi Vân là để bảo vệ Thôi gia, lúc đó ta cũng đã có lời với mẫu thân, Thôi Chi Vân mà qua cửa thì mẫu thân sẽ đón nàng ấy đến chùa Đại Từ Ân ở một thời gian, về sau sẽ tìm người tốt cho nàng. Nhưng rồi...”
Rồi vào đêm tân hôn, y vén khăn voan, thấy người đến là nàng.
Bao năm nay y luôn kiếm tìm nàng, không chỉ dừng ở việc nàng sống ở Thôi gia, dùng tên giả con gái Thôi thị.
Y biết nàng đã phải lang bạt một mình nhiều năm để đi tìm người thân duy nhất còn trên đời.
Tiểu cô nương tự do tự tại giữa rừng núi đã không còn nhà, thành lục bình mất rễ, bị thế gian dòng đời đẩy đưa, nhưng rồi đến một ngày, nàng lại va vào y.
Đúng là đêm tân hôn y đã uống say, nhưng vào khoảnh khắc vén khăn voan trông thấy là nàng, đầu óc y chợt trở nên tỉnh táo, chẳng qua không muốn bản thân nghĩ nhiều.
Tạ Dung Dữ nhìn thẳng Thanh Duy, “Lúc ấy ta chỉ lấy làm ngạc nhiên, cớ gì tiểu cô nương này lại va vào chỗ ta?”
“Rồi ta lại nghĩ...” Y cúi xuống, đặt một nụ hôn mềm mại ấm áp lên mi mắt nàng, “Từ giờ trở đi, nhất định ta phải đối xử tốt với nàng ấy.”