Thanh Long Đồ Đằng

Chương 21: Khai cung yến




Đại nội, Sùng Nhân điện.
Tuy rằng bên ngoài ánh mặt trời mùa thu đã lên cao, trong nội điện lại đóng chặt cửa nẻo. Giường được bài trí trong chỗ tối, ánh sáng mờ ảo đầu thu mơ hồ không chiếu tới. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc đông y nồng đậm, dường như mỗi một tấc gỗ, mỗi một viên gạch đều thấm đẫm vị đắng chát, làm lồng ngực người ta không hít thở nổi.
Thái tử nằm trong tầng tầng lớp lớp rèm the, gương mặt tiều tụy xám ngắt như chì, ánh mắt lại đen đặc đến đáng sợ, dưới lớp đệm chăn quả thực nhìn không ra bất luận hơi thở phập phồng nào.
Võ Hậu đứng ở cạnh giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mê man của Thái tử, tựa hồ đang lẳng lặng đánh giá cái gì, nhất thời một lúc lâu cũng không phát ra tiếng.
Phía sau cung nữ thái giám quỳ đầy đất, trong đại điện an tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông. Một lúc lâu sau, Võ Hậu rốt cục hỏi: “…Ngự y nói như thế nào?”
“Hồi Hoàng hậu điện hạ, ngự y một ngày chẩn ba lượt. Từ sau lần lang quân đêm khuya hộc máu đã theo biện pháp của Tạ Thống lĩnh thay đổi mãnh dược. Mặc dù có thể cầm cự một hơi, lại cực kỳ hao tổn thân thể. Hiện giờ bất quá là miễn cưỡng… miễn cưỡng…”
Cung nữ chấp sự hơi hơi phát run, nói không được nữa.
Võ Hậu hỏi: “Đã nhiều ngày nay, có ai tới xem qua?”
“Hồi Hoàng hậu, Thánh Thượng hạ chỉ phong bế Đông Cung. Hôm qua ngài đích thân tới thăm một lần. Ngoài ra chỉ có Bùi tiểu thư được ma ma dẫn đến, cách mỗi một ngày lại đến một lần.”
Võ Hậu khoé môi đỏ mọng hơi nhếch lên cười lạnh: “… Hà Đông Bùi thị.”
Nàng không nói thêm gì nữa, xoay người từ hộp gỗ bằng tử đàn Tạ Vân cầm trong tay phía sau lấy lên một đóa hoa từ cánh đến nhuỵ đều trắng như tuyết, chỉ có trên cánh còn sót một vệt máu khô, đem nó nhẹ nhàng thả vào trong nước. “Tích” một tiếng vang nhỏ, đóa hoa chìm vào trong nước tan ra, trong nội điện trống trải nhất thời phiêu tán một mùi thơm tươi mát lạ lùng.
“Mẫu tử liền tâm, một người bệnh cả hai người đều đau. Sau khi Thái tử trúng độc Bổn cung lòng nóng như lửa đốt, lệnh cho Tạ Thống lĩnh xuất kinh ngàn dặm tìm kiếm, rốt cục tìm được đóa Tuyết liên hoa lưu lạc trong dân gian, được xưng là kỳ hoa cuối cùng còn lại.”
Mọi người trong Đông Cung đều khấu đầu thật sâu, Võ Hậu nâng chén đi đến bên giường bệnh của Thái tử, nhẹ nhàng đỡ hắn vào ngực liền muốn uy dược.
Nhưng mà Thái tử cũng không biết là thần trí thực sự hôn mê hay thế nào, cố tình chính là khớp hàm đóng chặt, không thể nuốt vào. Võ Hậu thử hai lần đều vô dụng, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: “Tạ Vân, ngươi tới.”
Tạ Vân tiếp nhận chén dược, không nói hai lời, một tay nắn cằm Thái tử, căn bản không cần dùng lực mạnh, liền khiến miệng Thái tử há ra.
…Vì thế Thái tử đương bất tỉnh cũng phải tỉnh trở lại.
“… A…” Thái tử giãy dụa, vô lực mà xua hai tay, quay đầu đi: “Nương.. nương nương… Không cần…”
Võ Hậu hòa nhã nói: “Thái tử nghe lời. Đây là kỳ dược có thể trị hết bệnh cho ngươi. Tạ Thống lĩnh thật vất vả mới tìm ra, uống xuống là ngươi có thể sống.”
Ánh mắt Thái tử run rẩy từ trên người Võ Hậu chuyển qua Tạ Vân, sau đó quay sang chén nước đang xông lên mùi hương nức mũi kia, dần dần hiện ra thần sắc sợ hãi.
“Hoằng nhi?” Võ Hậu nói.
Thái tử bỗng nhiên quay đầu.
Võ Hậu hỏi: “Hoằng nhi, ngươi không tin mẫu thân ngươi sao?”
Xung quanh không một người dám can đảm phát ra tiếng, một mảnh im lặng trầm mặc thật lâu khiến người ta tim đập liên hồi.
“… Tạ Thống lĩnh…” Thái tử khàn khàn suy yếu mà phun ra một câu.
Tạ Vân nói: “Có thần.”
“Ngày đó trong Từ Ân tự… Từ Ân tự… Đan Siêu sư phụ đâu?”
Võ Hậu nhất thời biến sắc. Tạ Vân cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cảm xúc trên mặt y nháy mắt đã được bình tĩnh trấn định: “Tăng nhân Đan Siêu đương chờ ở ngoài Đông Cung. Thái tử muốn gặp, thần liền cho người gọi hắn đến.”
Thái tử nói: “Đi gọi đi.”
Tạ Vân dưới ánh mắt sáng ngời của Võ Hậu thoáng dừng lại một chút, lập tức chuyển hướng cung nhân đang quỳ dưới đất: “… Theo lời của Thái tử, truyền lệnh tăng nhân Đan Siêu yết kiến.”
Thời điểm nói vài câu này y cảm thấy ánh mắt Võ Hậu như đóng đinh sau gáy mình, thậm chí ngay cả trong cốt tủy cũng phiếm ra một chút lãnh ý – nhưng mà Võ Hậu không nói gì thêm. Tình cảnh này, nhiều người mắt mở trừng trừng như vậy, nàng muốn nói gì cũng không được.
Quả nhiên cung nhân theo lời mà đi, một lát sau cánh cửa nội điện nhẹ nhàng vang lên một tiếng, cung nữ chấp sự thấp giọng nói: “Điện hạ, tăng nhân Đan Siêu đến.”
Đốt ngón tay Tạ Vân dán trên miệng chén lúc này hơi hơi biến sắc.
Cửa điện mở ra, ánh sáng từ ngoài tràn vào trong phòng, nền gạch dần dần trải ra thành một đạo quang mang. Một thân ảnh nam tử trong làn ánh sáng, bả vai dày rộng, dáng người thon dài, vì ngược sáng không thấy rõ gương mặt, chỉ thấy thân hình khôi vĩ cường tráng, như một khối nham thạch trầm mặc đứng sững ở cửa đại điện.
Võ Hậu yên lặng nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, sắc mặt hơi tái, đầu ngón tay đặt trên kim hồng cung sa hơi hơi phát run.
Chấp sự cung nữ ngoài cửa nhẹ giọng nhắc: “Ngươi phải bái kiến Hoàng hậu điện hạ…”
Mà Tạ Vân cũng không quay đầu lại, cắt ngang nàng, đưa mắt nhìn màn trướng màu vàng rủ bên giường, lời nói cũng là hướng về phía sau: “… Tới bái kiến Nương nương.”
Rất ít người có thể ở trong tình cảnh này phân biệt ra sự khác biệt thật lớn giữa hai danh xưng, thậm chí ngay cả Đan Siêu lần đầu tiên bước vào Đại Minh cung lại càng không biết, nhưng mà Võ Hậu lại thốt nhiên đứng lên: “Không cần đa bái.”
Nàng rất nhanh rời khỏi giường, lạnh lùng nói qua vai: “Thái tử muốn gặp ngươi mới bằng lòng uống thuốc. Ngươi liền lại đây uy hắn đi.”
Đan Siêu không rõ lí do, đón ánh mắt mọi người đi vào Đông Cung.
Thái tử sớm đã cố gắng nhổm dậy, tựa người vào trên gối. Đan Siêu đi đến bên giường, tiếp lấy chén dược từ trong tay Tạ Vân. Giờ khắc này hắn cùng Tạ Vân đồng thời ngồi ở tả hữu hai bên giường, Thái tử lại chỉ nhìn chằm chằm Đan Siêu. Trên khuôn mặt trắng bệch chậm rãi lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng: “Ta biết, đại sư sẽ đến cứu ta.”
Đan Siêu không biết như thế nào trong lòng lại cảm thấy ấm áp, ôn hòa nói: “Điện hạ, uống thuốc đi.”
Thái tử gật gật đầu nói: “Ân, ta tin ngươi … Tính mạng của ta phó thác cho ngươi!” Ngay sau đó tiếp nhận chén ngọc, đem nước hoà Tuyết liên hoa uống một hơi cạn sạch!
Mọi người nháy mắt nín thở, chỉ thấy Thái tử buông tay, chiếc chén ngọc không tiếng động mà đặt ở trên giường.
Ngay sau đó hai gò má xám ngoét của Thái tử chuyển sang trắng, sau đó phiếm hồng. Hai quầng mắt đen đặc nhạt đi, oa một tiếng phun ra một ngụm máu đen đặc sệt. Cung nhân hoảng sợ bước nhanh tiến lên, một câu tê tâm liệt phế “Điện hạ” còn chưa nói ra, chỉ thấy đáy mắt Thái tử sáng lên thanh quang trong suốt.
Ngón tay Tạ Vân hướng đến uyển mạch Thái tử bắt lấy, sau đó đứng dậy cao giọng phân phó ngoài điện:
“Người đâu, đánh chuông hiểu dụ tam cung…Đông Cung Thái tử lành bệnh, quốc bản vô sự!”
Năm thứ hai Lân Đức, Hoàng hậu tiến dược chữa khỏi cho Thái tử. Vụ án đầu độc Đông Cung kinh sợ triều dã cứ như vậy chấm dứt.
Tiếng chuông lớn lay động Sùng Nhân điện, sau đó lan xa, lướt qua Cửu môn, vang vọng trong Đại Minh cung tráng lệ.
Ba tiếng chuông vang, ngân nga không dứt, quanh quẩn thật lâu trên ngàn dặm trời cao củaTrường An thành.
………………..
Ban đêm, Hoàng đế giá lâm Sùng Nhân điện quan sát Thái tử, long tâm đại duyệt, lệnh cho bày yến ở Thanh Ninh cung ăn mừng.
Trong Thanh Ninh cung đèn đuốc rực rỡ, chén vàng ly ngọc. Từng đoàn vũ nữ áo hồng dưới ánh đèn lưu quang bay múa, nhạc sư lả lướt đàn sáo ở trong Cẩm Đường phiêu đãng. Đế Hậu song song ngồi ở thủ tịch, phía dưới là hoàng thân quốc thích cùng đám phi tần được sủng ái vây quanh. Tiếp theo phía ngoài là vị trí tụ tập của đám sủng thần trong cung; Phía nam Cẩm Đường còn bày một tấm bình phong bằng cẩm thạch điểm hoa lá, tạo thành một không gian tương đối yên lặng, bên trong trần thiết một cái bàn nhỏ, chỉ có hai người ngồi.
… Tạ Vân cùng Đan Siêu.
Tạ Vân tựa hồ rất có hưng trí, mỗi dạng thức ăn đi lên đều nếm một đũa, khi muốn tự rót tự uống một mình, lại bị Đan Siêu đưa tay đè xuống: “Ngươi bị thương, không nên uống rượu.”
Vết thương ở thái dương Tạ Vân do mảnh sứ vỡ sớm đã được thượng dược, băng vải ẩn vào trong tóc, nhìn kỹ mơ hồ còn có vết máu thấm ra – Đan Siêu theo bản năng muốn vươn tay ra sờ, đến khi kịp phản ứng liền đột nhiên dừng lại, bàn tay trên không trung đông cứng mà chuyển trở về: “… Đây là có chuyện gì, như thế nào lại bị thương?”
“Bất cẩn! Trong Thanh Ninh cung đi đường không nhìn kỹ, đem mặt đập vào khung cửa làm trò cười cho Hoàng hậu.”
Đan Siêu hỏi: “Là vì bảo vệ mạng của ta sao?”
“…” Tạ Vân đặt chén rượu xuống, khóe môi cong lên: “Ngươi như thế nào lại có cái ý tưởng vớ vẩn ngốc nghếch như vậy. Ta quản cái mạng nhỏ của ngươi làm gì?!”
Thanh âm lười biếng của y tận lực kéo dài, nghe tràn ngập châm chọc. Nhưng mà ánh mắt Đan Siêu chăm chú nhìn y lại vững vàng không dao động: “Bởi vì Hoàng hậu muốn ta chết.”
Từ bàn tiệc nhỏ này hướng ra ngoài nhìn lại, xuyên qua bình phong chạm trổ, có thể đem tư thái của tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nhìn không sót gì; nhưng người ở phía ngoài lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người đối ẩm bên trong, thấy không rõ thần thái cụ thể, chỉ cho là hai tên thị vệ dưới đường nghỉ chân mà thôi.
Ánh mắt Tạ Vân thu hồi từ bên ngoài về, không chút để ý nói: “Ngươi có biết Hoàng hậu vì sao phải diệt trừ Thái tử không?”
Đan Siêu do dự một khắc, nói: “Bởi vì… Thái sơn Phong thiện?”
Tạ Vân nở nụ cười.
“Thánh thượng quyết định khởi hành Thái sơn Phong thiện. Ấn theo quy củ là Hoàng đế chủ hiến, Tể tướng á hiến. Nhưng mà năm nay Hoàng hậu đề xuất chính mình thay thế Tể tướng đăng đàn á hiến, cùng Thánh thượng chiêu cáo thiên hạ, xưng là ‘Nhị thánh’. Sau khi hồi kinh sẽ chính thức bắt đầu đồng triều nghị sự.”
“Đề nghị này Thánh thượng vẫn chưa trực tiếp phủ quyết, nhưng mà lại bị Đông Cung đảng kịch liệt phản đối. Nguyên nhân hết sức đơn giản: tẫn kê tư thần, xưa nay chưa từng dễ nghe. Đương kim Thánh thượng thân thể suy nhược, khó có thể xem xét mọi việc. Hoàng hậu lại xưa nay cường tráng. Nếu quả thật bắt đầu lâm triều nghe chính sự, ngày sau nếu Hoàng đế trăm tuổi, ngươi nói Hoàng hậu có thể thuận lợi đem đại quyền trả lại cho Thái tử được hay không?”
“Bởi vậy Hoàng hậu đưa ra quyết định rút củi dưới đáy nồi. Thay vì để tùy ý Đông Cung đảng phát triển, không bằng trực tiếp đổi một vị Đông Cung khác – Cho nên mới có bát thang quả hạ mãnh độc ở Từ Ân tự kia. Mà Lưu các lão mua dây buộc mình, Hoàng hậu liền tương kế tựu kế, cái mệnh kia của Thái tử vốn đã được quyết định; kế sách thiên y vô phùng hết thảy lại bị hủy ở trên tay một người. Chính là ngươi!”
Tạ Vân đưa tay cách không điểm điểm Đan Siêu một chút, trào phúng nói: “Ngươi lại mạc danh kỳ diệu chạy đến làm loạn … Đúng là đồ chày gỗ.”
Đan Siêu bị điểm lùi về phía sau tránh né.
Động tác này vốn tràn ngập ác ý. Nhưng chẳng biết tại sao, Tạ Vân tuy cười chế nhạo, hai mắt dưới ngọn đèn giống như minh châu rạng rỡ sinh quang, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt bởi vì vừa rồi mới uống rượu, có vẻ phi thường trơn bóng mềm mại. Vẻ mặt rõ ràng là tràn đầy châm chọc lại khiến cho người nhìn trong lòng rung động.
Đan Siêu vội vàng dời tầm mắt “… Vậy hiện tại thì sao?”
“Hiện tại?” Tạ Vân thuận miệng cười cợt: “Tha cho ngươi một mạng đã là tốt lắm rồi, còn muốn phong thưởng?”
“Không phải, là cái việc Thái sơn Phong thiện kia…”
Kỳ thật Đan Siêu chính là theo bản năng tiếp nhận đề tài này mà thôi. Giống như cần có chuyện nói để giảm bớt khẩn trương nơi cổ họng, che dấu hai gò má hắn có thể là bởi vì quá gần ngọn đèn mà thoáng nóng lên.
Tạ Vân lại không để ý, ánh mắt y lướt qua bình phong chạm trổ, hướng về Đế Hậu trên buổi tiệc phía xa…
Hoàng đế đương tự tay châm một chén rượu, vẻ mặt tươi cười đưa về phía Võ Hậu.
“Phong thiện sao?…” Tạ Vân nhàn nhạt nói.
“Mấy ngày trước Thái tử bệnh, trong lòng trẫm cũng bị đè nén, không thường xuyên tìm Hoàng hậu nói chuyện.” Trong ánh đèn huy hoàng nơi thủ toạ, chỉ thấy Hoàng đế tươi cười tha thiết, trong lời nói theo bản năng cất dấu một tia bồi tội: “Bây giờ nghĩ lại, mấy ngày đó Hoàng hậu hẳn là cũng không vui vẻ gì. Thật sự là…”
Võ Hậu mỉm cười, tiếp nhận chung rượu: “Thánh thượng nói gì vậy!”
“Không nghĩ đến, cuối cùng vẫn là Hoàng hậu tìm được kỳ dược trị khỏi cho Hoằng nhi.” Hoàng đế thở dài: “Mẫu tử liền tâm …”
“Mẫu tử liền tâm…Thái tử chính là máu thịt trên người ta mà ra, làm sao lại không mong hắn mau khỏi?”
“Phải, là trẫm trách lầm Hoàng hậu!”
Hoàng đế vươn tay đặt lên bàn tay đeo hộ giáp kim bích huy hoàng của Võ Hậu, thấp giọng nói: “Sau Trung thu, trẫm liền tính toán khởi hành đi Thái sơn Phong thiện. Lúc trước ngươi nói muốn đảm đương việc á hiến, trẫm cẩn thận suy xét qua…”
Võ Hậu ý cười nhè nhẹ, biểu tình bất biến.
Hoàng đế hít vào một hơi, đang muốn nói tiếp câu. Đột nhiên bên cạnh người vang lên một thanh âm hờn dỗi: “Bệ hạ, điệu múa này khó coi, ngài sai người dẹp đi!”
Đáy mắt Võ Hậu phút chốc hiện lên một tia lạnh lẽo.
… Ngụy quốc phu nhân.
Hoàng đế quả nhiên lập tức quay đầu nghiêng qua. Hạ Lan thị mới mười tám mặc bộ cung trang màu xanh nhạt, như một nhành non mới vừa đâm chồi xuân, thanh tân kiều diễm, ngay cả oán giận cũng đều là oanh thanh yến ngữ: “Trong cung diễn tập đều là kiểu cũ. Bệ hạ! Đều là chán muốn chết, còn không cho người mau mau dẹp bỏ đi!”
Hoàng đế vừa thấy Hạ Lan thị, cả người tựa hồ cũng mềm nhũn ra, vội vàng cất giọng ôn tồn nhu hoà đến dỗ nàng. Hạ Lan thị cũng là được Hoàng đế dung túng, nhất định không thèm nhìn ca vũ trong cung. Chung quanh cận thần cũng đều theo nàng mà đến nịnh hót, khiến cho Hoàng đế nhất thời không có biện pháp: “Mấy cái này rõ ràng là vũ khúc mới, Nguyệt nhi vì sao lại không thích?”
Hạ Lan thị sẵng giọng: “Đều thuần một sắc mềm như bông, khiến người làm sao mà hứng thú cho được!”
Hoàng đế vội dỗ: “Vậy ngươi muốn xem cái gì đây?”
Hạ Lan thị hướng buổi tiệc quanh mình băn khoăn liếc mắt một cái – Cái nhìn kia kỳ thực phi thường cố tình, ngay sau đó ra vẻ vô ý hỏi: “Hôm nay khai yến, Tạ Thống lĩnh vì sao lại không tới?”
Hoàng đế cũng không chú ý tới Tạ Vân không có ở đây, nhất thời sửng sốt.
“Ta nghe nói Tạ Thống lĩnh sở trường kiếm pháp, lại còn có thượng cổ thần binh.” Hạ Lan thị dừng một chút, tựa hồ đối với ánh mắt lạnh như băng của Võ Hậu trên thủ tịch không hề cảm thấy, làm nũng mà kéo tay áo Hoàng đế: “Bệ hạ, ta còn chưa thấy qua thượng cổ thần binh trông ra sao. Không bằng liền truyền Tạ Thống lĩnh làm một khúc kiếm vũ đi, ngài cảm thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.