Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 6: Ngôn đại nương tử là người đọc sách




Qua một con sông lớn, Thanh Hoa còn phải đi bộ một đoạn dài mới đến thành trấn gần nhất Đại Hà Thôn, không nghĩ thành ở đây không hề nhỏ, nhìn ra còn rất phồn hoa.
Cửu Hồng thành địa linh nhân kiệt, nằm ở vị trí thiên thời địa lợi, giao thoa với rất nhiều con đường lớn, người ngựa tới đây nghỉ ngơi buôn bán, quan gia còn xây dựng rất nhiều quan đạo, đại lộ được rải đá xanh phô trương mười phần sạch sẽ.
Tuy nói Thanh Hoa trước có không ít ký ức tới đây, nhưng Thanh Hoa đến chỗ này cũng có chút thấp thỏm như cũ, dù sao Thanh Hoa trước mỗi lần vào thành là như bị điên, trong hồi ức chỉ toàn là quần áo trang sức, hồi ức về nơi này thực tế mờ nhạt để người không mường tượng nổi.
Bất quá nàng sửa sang bao vải thắt chéo ngực, đảo mắt bốn phía nhìn y phục trên người đi đường, gật gật đầu.
Thành công, trong tay mình toàn đồ tốt.
Rất nhanh Thanh Hoa tìm đến một gian trưng bày y phục, tuy nói là bán đồ cũ, nhưng khách nhân xếp hàng không dứt, dù sao y phục đã được sửa sang lại cũng có thể biến cũ thành mới, nếu may mắn chút, còn có thể tìm được mấy món y phục vừa tốt vừa đẹp.
Thanh Hoa chen qua tầng tầng lớp người mới đứng trước mặt lão bản, lão bản tên là Trần Hồng, dáng dấp hơi giống con chuột, ánh mắt sắc nhọn cho cảm giác giảo hoạt, thấy Thanh Hoa tiến đến, quần áo thô sơ vá chùm vá đụp, lập tức biết được Thanh Hoa là cô nương nghèo ở nông thôn, liền đối với nàng lãnh đạm mấy phần " Muốn xem cái gì"
"Không phải mua đồ, ta có mấy bộ y phục cũ, muốn..." Thanh Hoa còn chưa kịp mở bao vải trên tay ra thì bị lão bản liếc nhìn một cái, phe phẩy quạt đuổi đi.
"Chúng ta không thu mua y phục rách, không mua đâu đi đi! Không mua đi ngay!" Lão bản nương không kiên nhẫn xua đuổi Thanh Hoa ra khỏi gian hàng, ngay cả thu mua đồ cũ cũng không mua của người nghèo, nhìn nàng mặc một thân vải đay thô kệch, vá chằng chịt còn mặc, quyết định không cần nhìn cũng đoán đồ muốn bán càng thêm rách nát cũ kỹ.
Bà ta buôn bán y phục cũ cũng không khả quan, một tới hai đi đều nhờ phần lãi, nơi nào còn muốn mua áo rách quần thủng không ai thèm.
Ba khi năm lúc sẽ có người nghèo cầm y phục cũ đến trao đổi lấy vài đồng tiền, Trần Hồng đã phiền chết rồi, thấy liền đuổi đi, cũng không thèm xem xét món đồ vì cho rằng lãng phí thời gian bà ta chào mời khách hàng.
"Ai ai?" Thanh Hoa không nghĩ mình lại nhận đãi ngộ này, đồ trong tay còn chưa lấy ra mà " Ta thật là bán áo, làm gì có áo nào rách! bà đến xem thử!"
"Nhìn cái gì, liền xem ngươi một thân rách nát thế này, làm gì có y phục đẹp mà bán" Trần Hồng hừ cười nói, các cô nương ở gian hàng kế bên cũng cười theo, liền nghĩ chi vài gian tiền để cưỡng chế đuổi cái đầu đất này đi.
Trần Hồng nói " Kéo đi!" Mấy người nghèo rất khó dây dưa, bà ta cố tình thuê mấy a tỷ, có chuyện liền trực tiếp lôi đi, nếu không biết sợ liền kéo vào góc tối giáo huấn một phen, xem còn dám đến quấy nhiễu chỗ bà ta buôn bán không!
Thanh hoa bị hai a tỷ cao hơn nàng một cái đầu bên trái bên phải giữ chặt, bao vải trên tay cũng bị rơi xuống đất, trông thấy liền chấn động, như vậy làm sao được. Chính là chỗ này không mua thì nàng phải tìm chỗ khác bán, bọc vải của nàng lúc này rơi trên đất, còn không biết phải nhặt thế nào.
"Bọc của ta! bọc của ta rơi rồi! các ngươi thả ta ra!" Nàng gọi lớn, nhưng hai a tỷ ở hai bên cạnh nàng vốn không để vào tai, vốn là mấy nương tử lười nhác nhàn tản ở không, chỉ cần mấy văn tiền liền có thể thuê được một ngày, tay chân cũng không sạch sẽ, thấy Thanh Hoa là muội tử vô thân vô cố, đều có ý đồ xấu, giả bộ xua đuổi nàng kỳ thực ở trên lưng Thanh Hoa sờ loạn.
Thanh Hoa bị sờ soạng như vậy có cảm giác buồn nôn, nhân đan lực bạc hai tay không đánh lại bốn tay, không nghĩ vào thành lại gặp chuyện vô lại thế này, tức giận đến đau hết cả người mà không làm gì được.
"Dừng tay"
Thanh Hoa gấp đến độ không kiềm được, đột nhiên có người thay nàng lên tiếng.
Quay đầu nhìn qua, là một a tỷ đặc biệt thanh tú, dáng dấp rất cao, gương mặt trắng nõn, mặc trên người khoan bào màu trắng, hai tay chắp sau lưng, eo nhỏ nhắn, tóc được búi lên cẩn thận tỉ mỉ, chỉ dùng một cành trúc làm trâm cài tóc, đôi mắt nhỏ, đuôi mắt hơi cong lên, vừa sắc bén lại lạnh băng.
Giọng nói của nàng cũng rất giống băng tuyết, hai chữ dừng tay cũng giống như tảng băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đám người dừng tay, Trần Hồng vừa thấy mắt liền cười cười " Ngôn đại nương tử, hôm nay người đi dạo chơi sao? ai, người không cần lý tới muội tử này, chính là nha đầu nhà quê, cầm mấy món y phục rách nát đổi vài văn tiền, ta chỉ muốn nó tránh xa ta ra một chút mà thôi"
Nữ tử được gọi là Ngôn đại nương tử hơi ngẩng đầu lên, tựa hồ địa vị khác người, Thanh Hoa thấy lão bản mắt chó coi thường người khác đột nhiên cười tươi nịnh nọt, vô cùng khác biệt.
"Thân là đại nương tử mà ở bên đường lôi kéo một tiểu nữ tử. còn ra thể thống gì!" nàng vừa mở miệng liền biết là người đọc sách, người đọc sách không gọi a tỷ hay muội tử như thông thường, mà sẽ gọi a tỷ là đại nương tử, muội tử là tiểu nữ tử.
Trần Hồng rất là kinh hoảng, bị nữ tử kia trách huấn liền bị dọa đến run tay làm rơi quạt xuống đất, vội vàng ra lệnh " Mấy người các ngươi! nhanh nhanh, thả nó ra!"
Hai a tỷ giữ chặt Thanh Hoa cũng buông lỏng tay, dưới ánh mắt sắc lạnh như băng của nữ tử kia cả hai vội vàng không biết tháo chạy nơi nào. Thanh Hoa nhanh xoay người nhặt bao vải dưới đất, yêu thương vỗ vỗ mấy cái "Ta không thèm bán cho ngươi! nói cho ngươi biết, ngươi đã bỏ cơ hội làm ăn thật tốt rồi!"
Trần Hồng nghe lời này của nàng liều phì cười một cái, nha đầu nhà quê, biết cái gì mà làm ăn chứ?
Thanh Hoa cũng khinh thường, quay đầu nhìn đại nương tử vừa giúp nàng, đã thấy cô muốn đi xa.
"Ai! đại nương tử chờ một chút!" Thanh Hoa nhanh đuổi theo, gọi nữ tử kia lại.
Tới gần mới phát hiện Ngôn đại nương tử dáng dấp thật cao, nói chuyện với người khác cũng không cúi đầu, mảnh mắt chỉ rủ xuống hỏi " Còn có chuyện gì sao?"
"Đại nương tử giúp ta, có phải nên cho ta một cơ hội báo đáp không?" Thanh Hoa nhìn mặt người này đúng là lạnh nhạt, một nụ cười cũng không có, xem ra liền không dễ tính.
Nhưng đây cũng là người có ân với nàng, Thanh Hoa nên hảo hảo nói lời cảm tạ.
"Không cần" nữ tử kia chẳng những cự tuyệt, tựa hồ còn cảm thấy Thanh Hoa đứng quá gần nàng, liền lui lại một bước " Bất quá chỉ tiện tay, vị tiểu nữ tử này không cần phải hồi báo"
Nói xong quay người, lại muốn đi, Thanh Hoa thấy người này lại muốn đi, nhanh tay chụp giữ chặt áo choàng cô " A....Ngôn, Ngôn đại nương tử, ta vẫn là nên tạ lễ đại nương tử, không thì đại nương tử lưu lại danh tự hoặc địa chỉ, ta hiện tại không có ngân lượng, chờ ta có tiền liền tới cửa nói lời cảm tạ"
Nữ tử bị Thanh Hoa bắt lấy áo, phản ứng mười phần kịch liệt, liền vung lên đánh tay Thanh Hoa, thanh âm băng lãnh không thôi " Một tiểu nữ tử sao lại to gan như vậy!"
Tay Thanh Hoa bị cô hất ra, không còn gì để nói " Nói cái gì đây? Chẳng lẽ áo choàng này nạm vàng khảm bạc hả? nắm một chút cũng không cho sao?" Làm như bị người ta đùa cợt vậy?
Nàng nói câu này khiến cho nữ tử một trận nghẹn họng, tiểu nữ tử trước mắt còn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trực tiếp không hề né tránh, Ngôn đại nương tử chưa bao giờ gặp qua tiểu nữ tử nào lớn mật như thế, đành phải vung áo bào quay người liền đi, ném lại một câu " Không biết xấu hổ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.