Thánh Đường

Chương 50: Quần chúng ngoài ý muốn




Vương Mãnh cười khổ, Chu Phong này cái gì cũng tốt, chính là khi chơi cờ thì xấu lắm. Hắn sống chết cũng không nhận thua, tuy nhiên cũng có chút trình độ, một khi thấy đại thế đã mất, lập tức chuồn đi mất, sống chết cũng không để cho Vương Mãnh sảng khoái một hồi.
“Tiểu Ngốc lần này chỉ sợ ngươi cũng phải ra chút lực, cho ngươi tìm một mỹ nữ chủ nhân được không? Cái loại đáng yêu, hương hương một chút?”
Ngũ Chuyển Linh Tê ánh mắt mờ mịt, hương hương? Ăn ngon sao?
Đường chiến rốt cuộc cũng phải tới, trốn tránh là không thoát.
Lôi Quang đường lựa chọn thời gian, địa điểm đương nhiên Hoành Sơn Đường chọn, tất nhiên là ở chính Hoành Sơn Đường rồi. Tác chiến trên sân nhà, tuyệt đối không sai sót gì.
Hoành Sơn Đường rất náo nhiệt, không phải náo nhiệt bình thường. Nếu chuyện này phát sinh ở một vài phân đường khá mạnh khác, tất có nhiều người hỏi thăm. Trình độ này tương đương với đệ tử trung tầng luận bàn, có cái gì hay mà nhìn?
Nhưng Hoành Sơn Đường vẫn theo truyền thống của bọn họ, lấy yếu thắng mạnh tất nhiên yêu thích, nhưng lấy mạnh thắng yếu cũng là một thú vui.
Phần đông đệ tử Hoành Sơn Đường ở trên quảng trường, đợi người khiêu chiến tới. Lôi Quang Đường sẽ phái ra những tên cổ quái gì đây?
Đường Uy, Hoành Sơn Đường đại sư huynh, tuy nhiên đệ tử Hoành Sơn Đường rất thích kêu hắn là lão đại. Đường Uy ở trong Hoành Sơn Đường rất có quyền uy.
“Lão đại, ngươi nói Lôi Quang Đường lấy ra được số linh thạch đó sao?”
“Hừ cho dù bọn họ không lấy ra được, các trưởng lão cũng phải lấy ra.”
“Như vậy không phải đắc tội trưởng lão sao?” Thân Đồ ngẩn người.
“Lôi Quang Đường còn chưa bảo đảm được, trưởng lão tính là cái gì. Bọn họ cũng không phải trưởng lão của chúng ta, quản họ nghĩ thế nào làm gì!”

Ánh mắt Đường Uy sáng quắc, hắn cũng không phải hành động lỗ mãng. Lôi Quang Đường tình hình ly tán không xa, cho dù là khó tiêu tan thì chỉ sợ cũng chỉ có trên danh nghĩa. Tổng đường cũng sẽ không vì một đám rác rưởi mà lãng phí nhiều tinh lực, tuy nhiên hắn lại thích lợi dụng phế vật này.
Lại nói, thế cục hoàn toàn trong sáng, tới lúc đó còn không biết có thể tranh được một chút gì không, tiên thủ hạ vi cường còn hơn.
Trong đám người một trận huyên náo, Đường Uy nhíu mày nói: “Phía dưới ầm ĩ cái gì vậy, mấy tên Lôi Quang Đường có cái gì mà hô!”
“Lão, Lão đại, không hay rồi, Linh Ẩn Đường có người tới!” Tác Minh thở hồng hộc, thiếu một cái răng cửa, miệng còn có chút hở ra.
“Hoảng cái gì mà hoảng!” Thân Đồ mắng nói: “Lão đại, người của Linh Ẩn Đường tới làm chi, chẳng lẽ cũng muốn nhúng chân vào.”
“Đi xem!” Đường Uy vẫn rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt hơi trầm xuống.
Khó trách bên ngoài lại ầm ĩ như vậy, một đám đệ tử Hoành Sơn Đường như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào đội ngũ mười người của Linh ẩn Đường, giống như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy.
“Đều tản ra, ở trong này làm cái gì!” Thân Đồ quát, lão đại tới đây, mọi người cũng tránh ra một đường.
Đường Uy đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ nói: “Ai ôi, đây không phải Minh Nhân sư huynh sao, lại rảnh tới chỗ của ta à?”
Ánh mắt xẹt qua, tự nhiên nhìn thấy Lý Thiên Nhất phía sau, Đường Uy ánh mắt trở nên cực nóng, hứng thú rất lớn.
“Ngươi chính là Lý Thiên Nhất!”
Lý Thiên Nhất cho dù ở trong đám cao thủ Linh Ẩn Đường vẫn có vẻ hơn người.
Lý Thiên Nhất đánh giá Đường Uy từ trên xuống dưới, người được xưng là đệ nhất nhân thể tu của chín đường.
Lý Thiên Nhất gật gật đầu, nhưng đúng là không có hứng thú với Đường Uy, ánh mắt đăm đăm tìm kiếm trong đám người.
“Đường Uy huynh, nghe nói Hoành Sơn Đường và Lôi Quang Đường mở đường chiến. Chúng ta tới đây xem náo nhiệt, Đường Uy huynh không cự tuyệt chúng ta ở ngoài cửa chứ?”
Minh Nhân cười nói, hắn biết Lý Thiên Nhất không có hứng thú với những người này.
Đường Uy cười to một tiếng nói: “Sao có thể như vậy được, đều là khách quý, mời còn không được, xin mời vào trong!”
Ra hiệu một cái, Thân Đồ lớn tiếng bạo rống: “Khách quý Linh Ẩn Đường tới!”
Thanh âm vang vọng rung trời, Linh Ẩn Đường tới, chính là cấp mặt mũi cho Hoành Sơn Đường, Đường Uy trong lòng ngầm thích.
“Ha ha, Minh Nhân huynh, các người tới thật sớm.”
Người chưa tới, thanh âm đã êm tai như vậy, chỉ có thể là Dương Dĩnh của Phi Phượng Đường.
Hoành Sơn Đường càng hưng phấn hơn, Dương Dĩnh sao lại tới đây??
Đường Uy cũng hưng phấn vô cùng, xem ra những người này là ghen tị với hắn. Làm người phải quyết định thật nhanh, tới sớm thì có cơm ăn, tới chậm cũng chỉ có thể húp canh thôi.
Không bao lâu sau Dương Dĩnh mang theo tinh anh Phi Phượng đường tới đây.
“Đường sư huynh, tiểu muội có lễ.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, người tới là khách, mời vào bên trong!”
Dương Dĩnh vừa xuất hiện không riêng gì đệ tử Hoành Sơn Đường, ngay cả đệ tử Linh Ẩn Đường mắt cũng tròn xoe. Lý Thiên Nhân theo thói quen đánh giá Dương Dĩnh vài lầm, cũng khiếp sợ dung mạo của đối phương. Hắn đã sớm nghe nói Dương Dĩnh dung mạo như thiên tiên, hiện tại nhìn quả thực không ngoa chút nào.
Dương Dĩnh liếc mắt một cái nhận ra ngay Lý Thiên Nhất trong Linh Ẩn Đường. Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một tia gợn sóng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Bởi vì Linh Ẩn Đường và Phi Phượng Đường không ngờ xuất hiện khiến cho đường chiến này càng trở nên náo nhiệt. Cho dù hai đám người này tới với mục đích gì, nhưng đúng là hôm nay Đường Uy có thể diện rất lớn. Đây là cơ hội cho Hoành Sơn Đường rạng rỡ mặt mày, chỉ cho phép thành công không được thất bại.
Nhìn thời gian, diễn viên chính phụ đều tới đủ cả rồi, những tên hề Lôi Quang Đường thế nào còn chưa tới.
“Lão Đại bọn họ không phải không đi tiếp chiến chứ?” Thân Đồ hơi lo lắng, chẳng lẽ diễn kịch lần trước quá đà, bị nhìn thấu rồi?
Sẽ không à, tổng thể vẫn là Lôi Quang Đường chiếm thượng phong, nếu trưởng lão bên kia phát lực bọn họ sẽ không dễ dàng làm như vậy.
Hiện tại võ đài cũng đã xây dựng xong rồi, Lôi Quang Đường mà không tới, tự nhiên danh dự của Lôi Quang Đường mất hết. Nhưng Hoành Sơn Đường bọn họ cũng không khá giả gì, Hoành Sơn Đường là lưu manh, nhưng lưu manh cũng phải có danh dự của lưu manh.

Ở trước mặt Dương Dĩnh, nam nhân nào cũng muốn biểu hiện một chút. Đường Uy cũng là như thế, Minh Nhân cũng không ngoại lệ, chẳng qua phong cách một bừa bãi, một văn nhã. Lý Thiên Nhất thì hơi không kiên nhẫn, thậm chí hơi chút chờ mong, người này sao còn chưa tới, hắn sẽ tới sao?
Chờ mong đồng thời cũng lo lắng phải thất vọng, hắn không thể tiếp thu vì đối phương chỉ có thực lực năm tầng, nhưng nếu thực sự chỉ có năm tầng, vậy….
Tất cả mong chờ đều thành khoảng không.
Hắn không sợ đối thủ mạnh mẽ, càng nghịch thiên càng tốt.
Dương Dĩnh nhìn thoáng qua Lý Thiên Nhất nói: “Minh Nhân sư huynh, Lý sư đệ rất trầm mặc nha.”
Trong mọi người, bất kể thực lực mạnh yếu, đề tài trung tâm đều là Dương Dĩnh, mỹ lực của nàng là vô hạn. Thấy Dương Dĩnh không ngờ chủ động hỏi Lý Thiên Nhất, đám đàn ông liền biến sắc mặt, nhưng thật ra Minh Nhân rất là kiêu ngạo.
“Thiên Nhất sư đệ tính cách như vậy, Dương sư muội không cần để ý tới.” Minh Nhân cười cười, Minh Nhân rất rõ ràng, đối với mỹ nữ, Lý Thiên Nhất đúng là cảng cảm thấy hứng thú hơn cả kiếm. Đương nhiên nếu không phải vì mong đợi đối thủ trọng yếu, Lý Thiên Nhất bình thường vẫn là nói không ít.
“Như thế nào, từ lâu đã nghe thấy Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm lợi hại, có cơ hội mong rằng được Lý sư đệ chỉ giáo.”
Thấy Dương Dĩnh chủ động lên tiếng, Lý Thiên Nhất cũng cười nói: “Sư tỷ Phượng Vũ Cửu Thiên Bích lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp là Thánh Đường nhất tuyệt, sư tỷ cũng là một trong những mục tiêu của ta.”
Lý Thiên Nhất thẳng thắn, lời này mà trong miệng người khác nói ra khẳng định sẽ làm người ta phải ghét. Nhưng Lý Thiên Nhất nói ra lại rất thản nhiên, cho dù là Đường Uy cũng khó có thể nói gì, tiểu tử này vừa tùy ý nói một câu mà có khí thế thật sắc bén.
Cây có bóng, người có tên, không có mười phần nắm chắc không ai dám tùy tiện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.