Thánh Đường

Chương 231: Nhất kiếm đoạn thiên nhai




Nguyên lực đột nhiên co rút lại giống như không gian muốn sụp đổ vậy. Ninh Chí Viễn ngưng trọng nhìn thoáng qua Vương Mãnh ở xa xa, nếu vừa rồi trong lòng mù quang tiếp một kiếm này hẳn phải chịu thiệt thòi rất lớn.
Nhưng hiện giờ.
Sát~~
Ninh Chí Viễn đã bốc hỏa rồi, hắn không muốn chơi tiếp nữa, xả thân kiếm phát ra kiếm quang, nguyên lực hùng hậu phóng đại mấy chục lần trên thân kiếm, một kiếm chặt thẳng về phía Vương Mãnh.
Rầm.
Vương Mãnh vừa mới xuất ra được ngũ hành kiếm chỉ có thể phòng ngự, cả người bị đánh ra hơn chục trượng, chưa kịp yên ổn đã bị Ninh Chí Viễn công kích tới.
Rầm rầm rầm.
Kỹ xảo phòng ngự cũng không có nhược điểm gì, vậy dùng sức mạnh cứng rắn công phá đi.
Ninh Chí Viễn xả thân kiếm mở rộng, từng bước ép sát, Vương Mãnh hoàn toàn không rảnh mà phản kích bất luận cái gì.
Đệ tử Đạo Quang Đường nhìn xem mà nhiệt huyết sôi trào, những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên, hướng về phía Lôi Quang Đường mà giơ nắm tay thị uy.
Rầm.
Lại một kích nặng nề, tay của Vương Mãnh rung lên, Ninh Chí Viễn đá mạnh một cước ra ngoài hất tung Vương Mãnh lên trên không trung. Một đạo kiếm khí lập tức đánh úp lại, xẹt qua ngực Vương Mãnh.

Vương Mãnh ngã vật xuống đất, toàn thân đều là máu, Ninh Chí Viễn kiếm chỉ mặt đất khóe miệng lộ ra nụ cười chiến thắng.
Nhưng dáng cười cười của hắn không duy trì được bao lâu, Vương Mãnh lập tức đứng dậy, trên ngực còn vết thương bị kiếm khí chém qua.
Vương Mãnh chỉ xoa xoa một chút, một kiếm này thiếu chút nữa lấy mạng của hắn.
Vương Mãnh ánh mắt bắt đầu sáng lên, liếm liếm môi, đoạn thiên nhai hung hăng vung lên, sát!
Ầm
Ngũ hành kiếm ngũ hành thiếu khuyết!
Ninh Chí Viễn khóe miệng nổi lên nụ cười tươi, lần này xả thân kiếm không có tránh né.
Ba.
Chấn động rất nhỏ vang lên!
Không có tác dụng???
“Thật sự là kiếm pháp không tồi, đáng tiếc ngươi dùng nhiều lần thì không có tác dụng rồi!”
Một kích vừa rồi hoàn toàn là hư chiêu, nguyên lực của Ninh Chí Viễn là giả, ngũ hành thiếu khiếu đối thủ công kích càng mạnh thì cắn trả càng lớn.
Xả thân kiếm đã chặt xuống, Vương Mãnh chỉ kịp nghiêng người né tránh.
Trên ngực lại xuất hiện một kiếm, một miệng vết thương hình chữ X thật lớn.
Ninh Chí Viễn đá một cước vào ngực Vương Mãnh.
Vương Mãnh bạo lui nhưng không có ngã.
“Rất nhẹ, rất nhẹ, rất nhẹ!” Vương Mãnh tay trái hung hăng đấm vào ngực, gần như phát cuồng.
Đệ tử Lôi Quang Đường nhìn xem mà lặng ngắt như tờ, trong lòng cũng thương tâm, Ninh Chí Viễn quá mạnh mẽ, hai mươi chín tầng nguyên lực, con mẹ nó còn đánh thế nào.
Dương Dĩnh sắc mặt đều trắng bệch, tới tình trạng này rồi sẽ không nên kiên trì nữa, nếu tiếp tục kiên trì thật sự tai nạn chết người.
“Hồ sư muội, mau đi ngăn cản hắn đi!”
Dương Dĩnh lo lắng nói, lúc này Hồ Tĩnh thân là đại sư tỷ ld, có thể nhận thua, Vương Mãnh trạng thái không đúng nha.

Hồ Tĩnh tâm tình chỉ sợ còn sốt ruột hơn cả Dương Dĩnh, nhưng Hồ Tĩnh vẫn cắn chặt răng nói: “Đây là cuộc chiến của Vương Mãnh, ta không thể làm chuyện khiến hắn hối hận.”
Hồ Tĩnh hiểu Vương Mãnh còn hơn cả Dương Dĩnh, nàng biết Vương Mãnh tuyệt không đồng ý nhận thua, trong thế gian đã như vậy, tới Thánh Đường cũng thế luôn.
Trương Tiểu Giang nắm chặt tay mập mạp, “Không ai được phép quấy rối, các ngươi thật không hiểu Mãnh ca rồi, hiện tại mới là trạng thái chiến đấu tốt nhất của hắn.”
Nói thì nói như vậy nhưng Trương Tiểu Giang cũng lo lắng nơi này không phải là thế gian, lại càng không phải là đánh lộn ở đầu đường.
Vương Mãnh vọt lên, nhưng rất nhanh bị Ninh Chí Viễn đánh lui, hơn nữa Ninh Chí Viễn đã không còn tiếp tục kiên nhẫn được nữa. Nếu tiếp tục như vậy hắn phải hạ sát thủ.
Rầm.
Vương Mãnh lại bị đánh bay, trên người đã máu thịt mơ hồ, Thánh Đường chiến rất ít khi có cục diện thảm thiết như vậy.
Toàn trường im lặng, Vương Mãnh lại một lần nữa đứng lên, nhận thua sao?
Ngươi nhận thua một lần, cả đời sẽ chịu thua.
Thàn rằng đứng chết cũng không muốn nằm sấp mà sống.
Đoạn thiên nhai phủ thêm một tầng kim quang, giơ lên cao cao, sát sát~~
Rầm.
Đoạn thiên nhai nghênh hướng xả thân kiếm, Ninh Chí Viễn hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn chết!”
Ầm.
Ninh Chí Viễn bạo lui hai bước, lần này không ngờ Vương Mãnh không có lui.
Ngũ hành kiếm pháp, ngũ hành chi kim Vô Trung Sinh Hữu.
Đoạn thiên nhai mang theo công kích cường lực, ngũ hành chi kim bạo lực nhất trong ngũ hành.
Sát~~~
Ầm ầm ầm..
Liên tục ba kiếm Ninh Chí Viễn bị đánh bay, kiếm thứ ba đã pháp vỡ phòng ngự của Ninh Chí Viễn, sườn trái trúng một kiếm.
Vương Mãnh đánh tới chính diện, Ninh Chí Viễn bỗng nhiên quát lớn một tiếng, phát động xả thân kiếm của hắn.
Nhân kiếm hợp nhất, trảm!
Mỗi một lần va chạm nguyên lực sóng gợn phóng ra bốn phương tám hướng. Thân thể hai người bị đánh văng ra, gần như đồng thời lại áp sát cùng một chỗ, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt. Trên đấu pháp đài đã xuất hiện lốc xoáy nguyên lực dũng mãnh.
Trong đại hội đệ tử không ngờ xuất hiện tình huống này, đúng là không thể nào hình dung được/
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên đấu pháp đài, bên trong khí lãng, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ, bạo rống liên tục.
Sát~~
Sát~~
Vương Mãnh sẽ không từ bỏ, hắn không biết buông tha là cái gì, trăm cay nghìn đắng đi vào thánh đường, đại nạn không chết càng không thể thay đổi chính mình.
Ninh Chí Viễn xả thân kiếm cũng hung mãnh như vậy, xưng bá chín phân đường nhiều năm, hắn tuyệt đối không muốn ngã xuống.
ầm ầm ầm
Ầm.
Hai bóng dáng từ trong khí lãng quay cuồng bay ra, sau khi rơi xuống đất đều đứng dậy. Ninh Chí Viễn đã sớm không còn thái độ thong dong nữa, trên người cũng có một vết thương, nhưng trạng thái này mới chính là Xả Thân Kiếm Ninh Chí Viễn năm đó.
Xả thân kiếm không chết không ngừng.
Vương Mãnh khóe miệng lộ ra nụ cười tươi, thực là sung sướng con mẹ nó đi, hắn thậm chí hơi thích tên Ninh Chí Viễn này (biến thái )
Ninh Chí Viễn đã thật lâu không có được chém giết sảng khoái như vậy rồi, nhiều năm như vậy, Vương Mãnh là người đầu tiên.
Hai người gần như đồng thời ngửa mặt lên trời cười to, Sát~~~ một lần nữa vang lên, ở nơi này chỉ có một người còn đứng được.

Hoặc là Vương Mãnh ngang trời xuất thế, sáng tạo truyền thuyết bất hủ.
Sáu vị tổ sư cũng không ngừng gật đầu, Vương Mãnh gần như bá đạo không nói lý, Ninh Chí Viễn toàn diện, đủ để trở thành lương đống tương lại của Thánh Đường.
Thánh Đường cần loại điềm đạm như Ninh Chí Viễn, chắc chắn hùng mạnh, càng cần loại bốc đồng kiêu ngạo như Vương Mãnh, thánh đường cần phải có tình cảm mãnh liệt.
Sát~~
Sát~~
Các đệ tử đã hoan hô, không còn biết là hoan hô vì ai nữa rồi, chỉ là vì trận đấu này, vì hai người trên đài.
Bất kể ai thắng ai thua, đều muốn đúc lên truyền thuyết, đây là trận chiến đầu tiên của bọn họ, tuyệt đối không phải là trận chiến cuối cùng.
Chu Lạc Đang nhìn Ngô pháp Thiên và Lôi Đình đang lớn tiếng trầm trồ khen ngợi không chút để ý tới hình tượng. Bỗng nhiên nàng phát hiện ra lúc trước bọn họ không phải cũng giống như Vương Mãnh và Ninh Chí Viễn sao?
Rầm.
Ninh Chí Viễn sắc mặt tái nhợt bay ra ngoài, Vương Mãnh nhẹ nhàng lui về sau, Ninh Chí Viễn không phải là thần, rốt cuộc cũng trúng một chiêu ngũ hành thiếu khuyết của Vương Mãnh.
Ngũ hành thiếu khuyết và vô trung sinh hữu hỗn hợp, quả thực là một kiếm chiếu trí mạng.
Một chí nhu, một chí cương, tuy rằng chỉ có hình thức ban đầu, nhưng cũng làm cho Ninh Chí Viễn hết đường xoay xở.
Mấu chốt chính là Vương Mãnh đã quen thuộc với kiếm pháp này, năng lực lại khủng bố, trên cơ bản bị đánh cho một kích sẽ rất khó mà tái chiến lại. Kiếm pháp cổ quái của hắn nếu không cẩn thận sẽ chịu thiệt thòi lớn, cho dù là biết rõ nhưng căn bản không thể thay đổi.
Gặp được vô trung sinh hữu nhất định phải toàn lực đối công, gặp được ngũ hành thiếu khuyết nhất định phải thu hồi nguyên lực, phán đoán một chút sai lầm, căn bản không kịp thay đổi.
Ninh Chí Viễn nguyên lực mạnh mẽ, áp chế ngụm máu lên tới cổ họng xuống, ngự không thuật.
Tình trạng của Vương Mãnh cũng không tốt lắm, nguyên lực của Ninh Chí Viễn chiếm ưu thế quá lớn, hắn hoàn toàn dựa vào tâm chí mà đánh bừa.
Một đường tranh đấu, ai kiên trì không được, ai buông tha trước là thua.
“Lý sư huynh, đứa nhỏ Chí Viễn này muốn sử dụng xả thân kiếm rồi, có nên ngăn trở không?”
Chu Lạc Đan nhìn Ninh Chí Viễn trên không trung nói.
Lý Tu Văn lắc đầu nói: “Bảo kiếm sắc bén từ ma luyện mà ra, nhiều năm như vậy rồi ta mới được thấy đại hội như thế này. Ta cảm thấy ngay cả mình cũng trẻ lại một ít, để cho bọn trẻ tự mình quyết định đi.”
Ninh Chí Viễn ở giữa không trung nhìn Vương Mãnh nói: “Nhiều năm như vậy rồi, người là người đầu tiên có tư cách tiếp một kích xả thân kiếm của ta!”
Xả thân kiếm tồn tại không phải bởi vì xả thân chiến, mà bởi vì nó có một bộ kiếp pháp tên là xả thân kiếm pháp!
Vương Mãnh đứng ngạo nghễ, nhìn Ninh Chí Viễn trên không trung, Đoạn Thiên Nhai không biết từ lúc nào đã nắm ngược lại.
Kiếm quyết phiêu đãng trên không trung, Ninh Chí Viễn hào quang mãnh liệt, xả thân kiếm danh như ý nghĩa, có nghĩ là lấy tiềm lực hao tổn mà xả thân, lấy tình huống trước mắt của Ninh Chí Viễn. Dùng một tháng thời gian tĩnh dưỡng cũng chỉ có thể dùng được một lần, thời gian vận dụng đúng là không dễ dàng.
Nhưng hôm nay hắn muốn dùng.
“Xả thân uy kiếm, ngoại định càn khôn~~”
Ninh Chí Viễn trên không trung hóa thành một viên sao băng hào quang bắt ra bốn phía, giáng thẳng xuống Vương Mãnh ở phía dưới đài.
Nguyên khí cuồng bạo làm cho đám đệ tử chung quanh bị hất bay ra.
Vương Mãnh lộ ra nụ cười tà giống như chiêu bài của hắn, đoạn thiên nhai hóa thành một đạo quang hình chữ L.
Đây là một đoạn trí nhớ còn sót lại, một cảnh tượng nhất kiếm đoạn thiên nhai, khí phách vô song.
Sát~~~
Ầm ầm…
Trời đất giống như sắp sụp đổ đến nơi vậy, đấu pháp đài nổ tung bất cứ lúc nào. Các đệ tử chỉ có thể nhìn thấy một đạo hào quang sáng lạn vô biên, đột nhiên xuất hiện một cái gì đó.
Thật lâu sau, mọi người mới khôi phục lại hiện thực, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đấu pháp đài đã không thấy, thậm chí chung quanh Đạo quang đường còn bị tổn hại không chịu nổi.
Bên trong đống hoang tàn này, hai người đang đứng, một thanh đoạn kiến, một thanh xả thân kiếm.
Ai? Là ai?
Ninh Chí Viễn nhìn xả thân kiếm trong tay, ánh mắt như sóng gợn “Một chiêu này gọi là gì?”
Bình tĩnh giống như hai lão bằng hữu nói chuyện với nhau vậy.
Vương Mãnh nhìn lên không trung, như đang nhìn xuyên qua trời cao, nhìn tới thế giới đại thiên mờ mờ ảo ảo kia.
“Đoạn Thiên Nhai.”
“Người tốt, kiếm cũng tốt, Nhất Kiếm Đoạn Thiên Nhai.”
Ca…
Xả thân kiếm xuất hiện những vết rạn, trong giây lát đã biến thành những mảnh vỡ, trong khoảnh khắc tâm của đệ tử Đạo Quang Đường cũng muốn vỡ nát như kiếm.
Vẫn là một thanh đoạn kiếm bị vứt bở ở một góc nào đó, nhưng hiện giờ mỗi người đều biết nó có tên là Đoạn Thiên Nhai.
Trương mập mạp ôm chặt lấy Chu Khiêm nói: “Tiểu Chu, Mãnh ca có phải thắng không, con mẹ nó, có phải thắng không?”
Trương mập mạp nhắm chặt mắt sống chết cũng không chịu mở.
Chu Khiêm nhanh bị hắn bóp chết rồi, chỉ còn điều hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ thì thào nói: “Hình như…là thắng…”
“Con mẹ nó, cái gì mà hình như!” Trương mập mạp vẫn là không kìm nổi, lại phát hiện ra những người bên cạnh mình đều thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm về phía trước.
Phù phù…
Thân thể Ninh Chí Viễn lay động một chút, ầm ầm ngã xuống.
Trong nháy mắt Đạo Quang Đường đã ngã xuống hơn mười năm vinh quang.
Vương Mãnh cảm giác thân thể đã không nghe sai khiến rồi, một trận đấu này tám lạng nửa cân. Chẳng qua hắn không chỉ một lần trải qua loại tình huống đấu tới chết với người khác như vậy.
Đại khái coi như là một loại kinh nghiệm.
Như mộng như ảo tới Thánh đường, mãi tới hiện tại, hắn thắng, giờ khắc này hắn mãnh liệt nhớ tới cha me, hắn muốn về nhà.
Rống~~~
Vương Mãnh ngửa mặt lên trời hét dài, lập tức giơ cao Đoạn Thiên Nhai lên, đạo quang đường lập tức sôi trào, điên cả rồi.
Truyền thuyết giáng lâm, Vương Mãnh, Lôi Quang Đường, tám thắng liên tiếp, đã là một kỳ tích trước đây chưa từng có trong lịch sử Thánh Đường.
Đám người Trương Tiểu Giang điên cuồng lao lên, Lôi Quang Đường, Bách Thảo Đường, Ngự Thú Đường, Hỏa Vân Đường, Phi Phượng Đường…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.