Thần Y Thế Tử Phi

Chương 36: Yến Tranh bái sư




Túc Diệp nheo đôi mắt phượng, lãnh ý như ẩn như hiện.
- Ngươi dám ở giữa phố cùng Bản Thế Tử nói vương pháp, sao lại không biết câu nói kia sẽ khiến Bản Thế Tử để mắt? Chẳng lẽ mục đích của ngươi là lạt mềm buộc chặt?
"Lạt mềm buộc chặt, cả nhà ngươi mới lạt mềm buộc chặt, buộc ngươi không bằng ta đi buộc đầu heo còn hơn."
Sở Lưu Nguyệt không dám mắng ở trước mặt hắn nhưng trong tâm không hề khách khí mắng cả nhà hắn, nhưng ngay khi nàng đang mắng hào hứng thì đôi mắt đen thâm thúy phía đối diện của Túc Diệp chợt lóe lên hàn quang, giọng nói âm trầm vang lên:
- Ngươi đang mắng Bản Thế Tử?
Sở Lưu Nguyệt nhịn không được trợn mắt nhìn lên trời, đảo sang hai bên rồi sau đó mới nhìn Túc Diệp phía đối diện, gặp quỷ rồi, rõ ràng nàng chỉ mắng trong lòng thôi mà, chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm người?
Nhưng dù vậy nàng cũng không phủ nhận, tỏ vẻ như nhận định trước của Túc Diệp cũng không sai.
Sắc mặt Túc Diệp cũng không biến hóa nhiều chỉ là mi gian nhăn lại, khiến gương mặt hắn trở nên lạnh lùng, ác liệt hơn.
- Tốt, lá gan của ngươi đúng là lớn, chẳng những nói vương pháp với Bản Thế Tử ngay trên đường mà còn dám mắng Bản Thế Tử, cuộc sống tiếp theo của ngươi sẽ không quá nhàm chán đâu.
Túc Diệp nói xong ưu nhã xoay người, áo gấm tung bay, ưu mỹ rời đi. Túc Tùng và Túc Trúc đang ngăn cản Sở Lưu Nguyệt cũng nhanh chóng lách mình theo sau hắn.
Phía sau, sắc mặt Sở Lưu Nguyệt nhịn không được xanh lét, nàng tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng Túc Diệp, nhưng không ngờ người kia lại dừng lại, chậm rãi quay lại nhìn nàng, đôi mắt hắc bạch phân minh sáng ngời như minh châu, khóe môi khẽ nhếch, cười như không cười nói:
- Tiểu nha đầu, quên nhắc ngươi một việc, nếu đồ vật Thái Hậu ban thưởng mà xuất hiện trong tiệm cầm đồ thì đầu của ngươi cũng sẽ không còn được ở vị trí cũ nữa đâu.
Sở Lưu Nguyệt nghe xong lời hắn nói, sắc mặt càng trở nên khó coi, nghĩ đến hắn lại gọi nàng là tiểu nha đầu lần nữa thì không khỏi tức giận vô cùng, cũng bất chấp thân phận của hắn, dù sao thì việc quá đáng hơn đã làm rồi, nàng còn lo sợ cái gì nữa đây?
Vì vậy Sở Lưu Nguyệt trợn mắt quát lên với Túc Diệp ở phía trước:
- Không được gọi ta là tiểu nha đầu, ta sẽ không cúi đầu trước ác bá như ngươi.
Đáng tiếc, người phía trước căn bản là không để ý nàng, rất nhanh hắn đã đi xa. Sở Lưu Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, một trận gió thổi qua, hương hoa thơm mát lan tỏa, không có một tia gợn sóng, tựa như tất cả những chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.
Đến tận lúc này Thạch Lựu mới thở gấp, chân cũng nhũn ra như thể sắp không đứng vững, nhớ tới lời của Túc Vương Thế Tử lúc trước, nhịn không được hỏi:
- Tiểu thư, Túc Vương Thế Tử nói thời gian tiếp theo của tiểu thư sẽ không nhàm chán là có ý gì?
- Có ý gì?
Sở Lưu Nguyệt hít sâu, cuối cùng bình tĩnh lại, nghiến răng nói: 
- Đó là hắn hạ chiến thư với ta, hắn muốn tìm ta gây phiền toái, ngươi nói ta có thể nhàm chán hay không?
- A, như vậy a.
Thạch Lựu thở một hơi dài, như vậy không phải là cuộc sống sau này của các nàng sẽ khó khăn hơn sao?
Sở Lưu Nguyệt tất nhiên biết Thạch Lựu lo lắng nên phất phất tay:
- Đừng suy nghĩ nhiều, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, ta không phải sợ hắn, bây giờ đi tìm Hoàng công công trước đã.
- Vâng, tiểu thư.
Chủ tớ hai người liền xoay người rời đi, trên đường đi cũng không tiếp nói chuyện Túc Diệp, bởi vì tâm tình Sở Lưu Nguyệt tuy đã bình tĩnh nhưng vẫn vô cùng phiền muộn, không vui vẻ cho được. Thạch Lựu thì đang lo lắng Túc Vương Thế Tử kia sẽ đối phó tiểu thư như thế nào, hai người đều chìm vào trong suy nghĩ riêng, không ai nói thêm lời nào.
Đột nhiên, từ con đường lát đá bên cạnh có người nhảy ra, chặn đường đi của các nàng, đồng thời khiến hai người hoảng sợ. Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu nhanh chóng ngẩng đầu lên, không ngờ người đến chính là một trong số những người nàng cảm thấy hứng thú lúc trước, Yên Tranh Thế Tử của Vũ Ninh Hậu Phủ.
Tuy lúc trước Sở Lưu Nguyệt có chút hứng thú với hắn nhưng hiện tại tâm tình nàng không tốt cho nên vô cùng mất hứng, hơn nữa người này ngang nhiên xông tới, dọa cho nàng sợ đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sắc mặt Sở Lưu Nguyệt không nhịn được lạnh xuống.
- Hóa ra là Yến Thế Tử, không biết Thế Tử đột nhiên xuất hiện như vậy là có ý gì?
Chủ ý lúc trước của nàng là phải giữ khoảng cách với người này vào Túc Diệp, nhưng lại không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, đã trêu chọc phải Túc Vương Thế Tử giờ lại đưa tới Thế Tử Vũ Ninh Hậu Phủ này. Chỉ là Sở Lưu Nguyệt không biết Yến Tranh đến tìm nàng làm gì, nàng nghĩ mãi không ra, bất kể là Sở Lưu Nguyệt trước kia hay nàng bây giờ đều chưa từng tiếp xúc với người của Vũ Ninh Hậu Phủ.
Ngũ quan của Yên Tranh rất cân đối, khuôn mặt như được dao khắc thành, mày rậm mắt sáng, da thịt nhẵn mịn, mặc dù hơi sạm một chút nhưng lại càng phát ra hương vị nam tính, mạnh mẽ, thân hình cao thấp đều lộ ra sự phóng khoáng, tựa như một con ngựa hoang không bị người trói buộc.
Giờ phút này trong đồng tử của hắn lóe lên sự hưng phấn, nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt, không vì sự lạnh lùng của nàng mà lùi bước mà ngược lại càng vui vẻ, giơ cao tay chào hỏi Sở Lưu Nguyệt.
- Tiểu nha đầu, làm gì mà đẩy nhân xa cách ngàn dặm như vậy, Bản Thế Tử chào hỏi ngươi thôi mà.
Sở Lưu Nguyệt nghe hắn gọi nàng là tiểu nha đầu thì không khỏi nhớđến Túc Diệp, trong lòng liền dâng lên sự phẫn nộ. Vì sao hai người này đều gọi nàng tiểu nha đầu? Gọi như vậy chẳng khác gì gọi một nha đầu nơi thôn dã, không có một chút thanh nhã nào, dù sao nàng cũng là đích nữ Phủ Quốc Công, cho dù không gọi Sở tiểu thư thì cũng nên gọi khuê danh a.
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt càng lạnh, trừng mắt nhìn Yến Tranh.
- Ta cùng Yến Thế Tử có giao tình tốt như vậy sao?
Yến Tranh lơ đễnh, hắn luôn là người tùy tâm sở dục*, nếu một chuyện mà hắn cảm thấy hứng thú thì bất kể người khác nói khó nghe thế nào hắn cũng không tức giận, nhưng nếu là chuyện hắn không hứng thú thì có đánh chết hắn, hắn cũng không quan tâm.
*tùy tâm sở dục: muốn làm gì thì làm, không để ý người xung quanh. 
Yến Tranh nghe được lời nói lạnh lùng của Sở Lưu Nguyệt, khóe môi cong lên, trong nụ cười mang theo vài phần nịnh nọt:
- Tình cảm không dễ bồi dưỡng a, bây giờ chúng ta bắt đầu bồi dưỡng được không?
Sở Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm Yến Tranh, không hiểu hắn đến vì mục đích gì.
- Bớt nói nhảm đi, Yến Thế Tử nói đi, ngươi tìm Lưu Nguyệt có chuyện gì?
Sở Lưu Nguyệt vừa mới mở miệng, Yến Tranh đã vỗ tay nhảy qua, khen ngợi nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi quả thật không giống mấy nữ nhân kia, rất thông minh a, vừa đoán đã đoán ra ta có chuyện đến tìm ngươi.
Sở Lưu Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã, điều này thì ai mà chẳng đoán ra được, nàng cùng hắn không quen cũng chẳng biết vậy mà hắn lại tự nhiên đến tìm nàng, tất nhiên là có chuyện rồi, như thế mà thông minh sao?
Yến Tranh thấy Sở Lưu Nguyệt trợn mắt cũng không giận, nhanh chóng mở miệng.
- Lúc trước Bản Thế Tử xem ngươi diễn ảo thuật, cảm thấy vô cùng thú vị, vừa rồi Bản Thế Tử học ngươi làm qua một lần nhưng đều bị người khác phát hiện ra, vậy nên Bản Thể Tử quyết định đi theo ngươi học ảo thuật.
Sở Lưu Nguyệt kinh ngạc, nàng còn tưởng Yến Tranh tìm mình là vì chuyện quan trọng gì, không ngờ là do ảo thuật mà nàng biểu diễn lúc trước. Thật ra tiết mục nàng biểu diễn không được tốt lắm nhưng bởi vì cổ nhân chưa từng xem qua nên mới vậy, nếu ở hiện đại, để cho người thường xuyên xem ảo thuật nhìn thì chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra sơ hở.
Nhưng mà bây giờ nàng cũng không có hứng dạy vị Thế Tử của Vũ Ninh Hậu Phủ này học ảo thuật.
Sở Lưu Nguyệt liếc Yến Tranh, thấy hắn vô cùng hứng thú nhìn nàng, ánh mắt kia rất nóng bỏng, xem ra tên này đúng là cảm thấy hứng thú với ảo thuật. Nhưng hứng thú thì sao? Bây giờ tâm tình nàng không tốt, không muốn nhiều lời, nghĩ vậy nàng liền đi nhanh hai bước lướt qua Yên Tranh, ném lại một câu:
- Ta không có hứng thú dạy người khác ảo thuật.
Thạch Lựu ở phía sau cũng tranh thủ tiến lên cùng tiểu thư, trong lòng nàng thở dài một tiếng, lúc trước thấy Thế Tử Vũ Ninh Hậu Phủ chặn đường nàng còn tưởng có chuyện gì hệ trọng, làm nàng lo lắng muốn chết, không ngờ lại là chuyện ảo thuật, cuối cùng tâm tình cũng buông lỏng.
Chủ tớ hai người đi về phía trước, Yến Tranh không vì thấy Sở Lưu Nguyệt từ chối mà buông tha, vẫn theo sát bên cạnh nàng.
- Tiểu nha đầu, ngươi dạy ta một chút đi a, ta thật sự rất muốn học, nếu không ta bái ngươi làm sư phụ nha.
Bước chân Sở Lưu Nguyệt suýt nữa chao đảo, có cần khoa trương như vậy không, vì ảo thuật mà bái nàng làm sư phụ?
Thế Tử Vũ Ninh Hậu Phủ này quả thật giống như lời đồn đại, tùy tâm sở dục, nhưng nàng sẽ không dạy hắn đâu, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, nàng vẫn không quên đây là cổ đại nha, không để chuyện không hay xảy ra với mình là tốt nhất.
- Yến Thế Tử, ta không có hứng thú dạy người khác, hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, Yến Thế Tử đừng làm khó Lưu Nguyệt nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.