"Trịnh học trưởng, em... em thật sự rất thích anh, anh có thể hẹn hò với em không?" một nữ sinh khả ái đỏ mặt đứng trước nam sinh so với mình càng xinh đẹp hơn. Rõ ràng là một nam nhân bề ngoài mảnh mai, thanh thuần mỹ lệ, so với nữ nhân càng xinh đẹp hơn, nhưng cô vẫn bị khí chất cùng tính cách của hắn cuốn hút.
Nhiều người trêu chọc Trịnh Ngọc Bình là kẻ bán nam bán nữ, rồi có nhiều lời đồn hắn thích cả nam sinh,... kẻ ghen tỵ Trịnh Ngọc Bình có rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận hắn rất nổi bật trong trường học.
Nữ sinh kia dạt dào tự tin, Trịnh Ngọc Bình tuy đẹp hơn cô, nhưng cô cũng không thua kém bao nhiêu, trong trường cô là mỹ nữ khả ái đáng yêu được nhiều người mến mộ, được một nữ sinh như cô chủ động tỏ tình chính là phúc không thể cầu của Trịnh Ngọc Bình.
Quan sát biểu cảm của nữ sinh kia làm Trịnh Ngọc Bình cảm thấy buồn cười, trên đời này cũng thật có nhiều người ảo tưởng, chỉ cần vẻ bề ngoài liền tưởng ai cũng mến mộ sao? Ngay cả chị Lộ Lộ cũng vài phần nhan sắc còn chưa đả động được tâm dục vọng của hắn.
Trịnh Dật Hàn cũng có nhắc nhở Trịnh Ngọc Bình, thân là dòng chính gia đình họ Trịnh, hắn không được phép có bất kì quan hệ mờ ám nào với những cô gái khác, việc hẹn hò, kết hôn đều dựa trên lợi ích của gia tộc...
Đùa thôi, làm gì có chuyện hắn bị trói buộc bởi những quy pháp nhảm nhí của nhà họ Trịnh, với địa vị vững chắc hiện tại của Trịnh Dật Hàn, bọn họ có thể dễ dàng tách ra khỏi gia tộc đó.
"Trịnh học trưởng?" nữ sinh lúng túng nhìn Trịnh Ngọc Bình, chẳng lẽ được cô tỏ tình nên hắn quá kinh hỉ chăng?
"Xin lỗi, nhưng tớ không thích người chủ động." Trịnh Ngọc Bình thản nhiên nhìn nữ sinh kia, ngoảnh mặt bỏ đi để lại một tâm hồn thiếu nữ tan vỡ.
"Trịnh... Trịnh học trưởng!" nữ sinh kia ấm ức níu kéo tay Trịnh Ngọc Bình, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận.
" Lý do đó em không thể chấp nhận được. Anh đã có bạn gái sao?"
Trịnh Ngọc Bình lúc này có hơi khó chịu, hắn ghét nhất loại người luôn tự cho bản thân là đúng "Từ khi nào lại trở thành cô đi hỏi cung tôi vậy. Tôi đối xử tử tế với con gái, không có nghĩa là tôi không dám đánh cô đâu."
Cái gì gọi là hoàng tử học đường? Trịnh Ngọc Bình kiên quyết đập tan ảo tưởng của nữ sinh cao ngạo này.
"Anh..." nữ sinh rụt cổ sợ hãi, dường như trong chốc lát cô thấy được đôi mắt tà ác đáng sợ của Trịnh Ngọc Bình.
Nhìn bóng người vội chạy đi, Trịnh Ngọc Bình chán ghét lau cánh tay bị nữ sinh kia nhíu chặt đến đỏ ửng, hắn bực bội vô cùng, cô gái kia tự nhiên lại làm tốn thời gian của hắn. Trịnh Ngọc Bình còn phải mua quà sinh nhật cho Lộ Lộ nữa chứ.
Trịnh Ngọc Bình đi ra khỏi trường tới chỗ xe hơi đã đậu sẵn "Lâm quản gia, tới trung tâm mua sắm đi."
Nhìn ra khỏi cửa sổ, Trịnh Ngọc Bình suy ngẫm, quà tặng cho nữ nhân có rất nhiều, nhưng chị Lộ Lộ là tiểu thư thì thiếu gì những thứ đó, hắn muốn tặng thứ gì đó thật đặc biệt và nổi trội hơn những người khác... đặc biệt là anh hai Trịnh Dật Hàn. Đam Mỹ H Văn
Đây là cuộc chiến lấy lòng Lộ Lộ a.
-------------------------------------------
"Hải Đường, báo cáo đi." Bạo Lăng Đằng dựa lưng trên ghế, nhìn qua đống hồ sơ day day huyệt thái dương.
"Vâng." Hải Dường trầm tĩnh như thường ngày máy móc tường trình lại những gì Phan Lộ Lộ đã làm trong tháng này.
Nhiệm vụ của cô rất đơn giản, theo dõi và bảo vệ Phan Lộ Lộ theo lệnh của Bạo Lăng Đằng. Lúc đầu cô thật sự rất ấm ức a! Một sát thủ xinh đẹp, tài năng như cô lại đi bám đuôi mợt nữ sinh trung học, đáng xấu hổ quá.
Đám đồng nghiệp kia còn vỗ vai cô thương hại khích lệ "Tiểu Đường Đường, boss nhà chúng ta đáng thương như vậy, phải dùng phương thức đặc biệt theo đuổi phu nhân tương lai. Cô là thuộc hạ trung thành của ngài cũng nên hi sinh một chút."
Nghĩ tới lời này trong lòng Hải Đường bị đả kích không nhỏ, hu hu, hình tượng boss lạnh lùng, đáng sợ trong lòng cô bay sạch không còn một mống gì hết rồi. Có biết bao nhiêu tuyệt chiêu cua gái, Bạo Lăng Đằng lại dùng cách đáng khinh nhất...
"Biểu cảm trên mặt cô là gì đó? Đường đường là sát thủ do ta bối dưỡng mà không biết kiềm chế cảm xúc như vậy, có muốn đi đặc huấn nữa không?" Bạo Lăng Đằng nhíu mày không vui nói.
Hải Đường thầm lè lưỡi, cô thách đó. Cô mà chạy tới xó xỉnh trên rừng núi đó thì còn ai lãnh cái nhiệm vụ trời đánh này. Hừ hừ!!
"A, Phan tiểu thư có gửi thiệp mời sinh nhật cho ông chủ nữa, ngài có định đi không?"
Bạo Lăng Đằng hơi khựng lại nhìn tấm thiệp màu xanh lam cùng nét chữ nắn nót quen thuộc, trong lòng hơi do dự.
Vẫn là vì sự an toàn của Lộ Lộ, hay là thôi đi...
"Không cần, cô hãy cải trang thành người khác rồi đưa quà tới cho cô ấy là được."
"..."
Ông chủ... quá đáng thương đi mà!
Hải Đường trong lòng hừng hực khí thế, bọn họ vẫn chưa đủ mạnh, phải tiêu diệt tất cả kẻ thù ảnh hưởng tới tổ chức Bạo gia, để boss có thể đường đường chính chính hẹn hò với phu nhân.
Oa, viễn cảnh tương lai thật đẹp!!
Bạo Lăng Đằng sờ sờ mũi không biết rằng cả đám thuộc hạ của hắn đã suy nghĩ gán ghép bất chính từ lâu.