Thần Ma Cửu Biến

Chương 294: Kiếm công tử:Thanh Quang trấn thú




"Cổ quái, ta thật không tin không đánh được ngươi!" Chiến Sơn bị ném đến đầu óc choáng váng, đứng lên hai cánh mở ra, ở trong nháy mắt đạt đến tốc độ gấp hai lần âm thanh, trống rỗng xuất hiện ở trước người Trương Hiểu Vũ, vai phải nhô lên mãnh lực đụng đi qua.

Tá lực đả lực, lấy nhu thắng cương, thật giống như âm dương đồ trong âm dương ngư, lực lượng vĩnh viễn tuần hoàn, từ đầu cá lưu chuyển đến thân cá, hiện tại ta đem lực lượng đối phương mượn tới, sau đó tuần hoàn đi ra ngoài, đả kích đối phương gấp mấy lần.

Nghĩ đến là làm, trong nháy mắt khi vai Chiến Sơn đụng đến, thân thể Trương Hiểu Vũ co lại phía sau một chút, làm cho lực lượng của đối phương theo động tác co lại lưu chuyển đến trên người mình, mà không phải thương tổn tới mình. Đợi lực lượng không sai biệt lắm chảy qua tới hơn bảy thành, thân thể Trương Hiểu Vũ nhẹ nhàng chấn động, ngạnh sanh đụng vào đối phương.

Oanh, giống như búp bê nhu nhược, hai chân Chiến Sơn cách mặt đất, bằng tốc độ nhanh hơn bắn ngược lại, hung hăng đâm vào trên núi bên ngoài mấy ngàn thước.

Núi lớn ầm ầm nát bấy, Chiến Sơn lại dư thế không tiêu, lại đâm vào trên tòa núi lớn thứ hai.

Vụ Phượng giật mình nhìn qua Trương Hiểu Vũ, lực lượng song phương thoạt nhìn không sai biệt lắm, như thế nào chênh lệch lần này lớn như vậy, chẳng lẽ lúc trước hắn nhường mình ư.

Lần này thật ra Vụ Phượng đã giải thích sai lầm, kỳ thật hiện tại Trương Hiểu Vũ vận dụng Thái Cực Quyền vẫn chỉ là một chút da lông, Chiến Sơn và hắn đọ sức vật lộn bằng lực lượng mới có thể làm cho hắn đắc thủ, đổi thành những người khác sẽ rất khó nói.

Trương Hiểu Vũ đối với uy lực vừa rồi mình bày ra cũng kinh ngạc không hiểu, hắn chỉ dùng một nửa lực lượng bình thường lại tạo thành hiệu quả gấp ba, chẳng lẽ đây là một cái cảnh giới rất cao của tá lực đả lực, tứ lạng bạt thiên cân.

Chiến Sơn giương cánh bay tới, bội phục nói: "Trương Hiểu Vũ, ngươi là làm như thế nào vậy, sao ta cảm giác ngươi không có phí bao nhiêu lực khí đã đem ta đánh bay."

"Ta gọi đây là tá lực đả lực, tứ lạng bạt thiên cân, chủ yếu chính là được tư thế của ngươi không vững, mà ta thì mượn lực đạo của ngươi cộng thêm lực đạo của ta, hỗn hợp cùng một chỗ công kích ngươi." Trương Hiểu Vũ cũng không phải quá hiểu, chỉ là đem một vài đạo lý thô thiển nói ra.

Chiến Sơn kỳ quái nói: "Tứ lạng bạt thiên cân, ý ngươi là dùng lực lượng bốn lạng cũng có thể đẩy vật ngàn cân đi?"

Trương Hiểu Vũ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Hẳn không phải là như vậy, đây chỉ là một từ hình dung, có ý lấy yếu thắng mạnh, nếu như lực lượng và tốc độ hai bên kém quá lớn, sẽ không có tác dụng gì nhiều." Ngoại lực đủ mạnh mẽ, Thái Cực cũng bị đánh nát. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tốt, không cần hai cánh phụ trợ công kích, vật lộn ngươi so với ta mạnh hơn nhiều, bất quá dùng tới hai cánh, tứ lạng bạt thiên cân của ngươi cũng không còn chỗ dùng."

"Tứ lạng bạt thiên cân tại bất cứ lúc nào cũng đều hữu dụng, bất quá ta chỉ biết một chút da lông, tự nhiên không cách nào tay không đối phó ngươi công kích hai cánh." Thái Cực Quyền bác đại tinh thâm, ẩn chứa quy luật vũ trụ, đạo lý trong đó không phải nhất thời nửa khắc có thể giải thích tinh tường. Nhưng Trương Hiểu Vũ có thể khẳng định, chỉ cần cho những Thái Cực tông sư có được lực lượng và tốc độ của mình, tay không đánh bại Chiến Sơn tựa như chơi, căn bản không uổng phí khí lực gì.

. . .

"Bạo Liệt Quyền!"

"Bán Nguyệt Trảm!"

Chiến Sơn đối với chân lực khống chế không phải Trương Hiểu Vũ có khả năng bằng được, một đấm xuất ra, chân lực ngay tại bên ngoài nắm tay bạo liệt bắn ra, tới đối kháng, cũng phảng phất như đưa thân vào trung tâm của một vụ nổ, tùy thời đều có khả năng bị xé nát.

Mà dưới tình huống không thể sử dụng Trảm Ma Kiếm Cương, Trảm Ma Kiếm trong tay Trương Hiểu Vũ chém ra một đạo vòng cung bán nguyệt từ trái sang phải, kiệt lực mở ra khí lưu nổ mạnh, Chiến Khí và nắm tay đối phương oanh kích cùng cùng một chỗ.

Thời gian phảng phất như dừng lại, hai người đều bảo trì động tác giằng co này.

"Song Nguyệt Tranh Huy!"

Lúc này, hai cánh Chiến Sơn chợt mang theo tia sáng tinh nhuệ một trái một phải giáp công xuống, huy vũ đường vòng cung thật giống như hai mặt trăng khuyết, khi đụng vào nhau có thể chôn vùi bất cứ vật thể gì.

Ánh mắt Trương Hiểu Vũ liếc về quỹ tích lộ tuyến hai cánh Chiến Sơn, dùng dư lực hai tay nắm lấy Trảm Ma Kiếm sượt qua Chiến Khí bao tay của Chiến Sơn, chợt quét ngang một vòng, chẳng những đón đỡ đối phương hai cánh giáp công, mà còn có một vầng hào quang vô cùng sắc bén khuếch tán ra, quét ngang tám phương.

Chiến Sơn không lùi không tránh, một quyền trực tiếp nổ nát hào quang không khí, bất quá lực phản chấn cực lớn làm cho hắn lui hơn mười bước.

Trương Hiểu Vũ cũng là dưới chân không yên, Trảm Ma Kiếm cơ hồ bị đánh rời tay bay đi, thẳng đến hơn mười bước bên ngoài mới cắm chặt vào mặt đất ổn định thân thể.

Chiến Sơn lắc đầu, cười nói: " Chân lực của ta mặc dù so với ngươi hùng hồn hơn, nhưng chân lực của ngươi so với ta bá đạo hơn, tiếp tục đánh xuống cũng không có biện pháp thắng ngươi."

Chân lực của Chiến Sơn theo định nghĩa tiêu chuẩn của Trương Hiểu Vũ, sợ là có đến sáu bảy mươi, hơn nữa cường độ thân thể cũng phù hợp tiêu chuẩn tiến giai, nhưng vì nguyên nhân hồn lực, một mực không cách nào tiến vào trọng thứ hai, cũng chính là Bất Phôi Thân hậu kỳ.

Trương Hiểu Vũ đang muốn nói chuyện, mặt đất phương viên hơn mười dặm đột nhiên toàn bộ sụp đổ, hai người lập tức bay lên trời, nhìn nhau cười lên ha hả.

"Vụ Phượng, rốt cuộc tìm được nàng, làm sao nàng cũng vô thanh vô tức tới Đằng Vân Đại Lục rồi." Ngay khi ba người sắp về tới Dực Nhân Tộc, hai đạo lưu quang rơi ở giữa không trung, là một thanh niên tướng mạo anh tuấn mặc bạch y, dưới chân lại giẫm một thanh cự kiếm.

Vụ Phượng thần sắc trì trệ, mang theo chút chán ghét nhìn đối phương nói: "Tựa như ta ở đâu không cần phải có ý kiến của ngươi! Kiếm công tử."

Kiếm công tử tuyệt không để ý Vụ Phượng đối xử lạnh nhạt với mình, mỉm cười nói: "Biết nàng tới thì ta nhất định sẽ theo bên cạnh bảo vệ nàng, tình thế Đại Lục bên này cũng không quá tốt."

"Ngươi bất quá mới kim đạo trọng thứ nhất, nếu như không phải sau lưng có Kiếm Các ủng hộ, ngươi cho rằng ai cũng lưu lại mặt mũi cho ngươi sao, không cần phải lừa mình dối người." Vụ Phượng thần sắc lãnh đạm.

Trương Hiểu Vũ hỏi Chiến Sơn nói: "Chiến Sơn, người kia là ai! Dường như rất có ý tứ với Vụ Phượng."

"Hắn là thiếu các chủ Kiếm Các, một trong tứ đại công tử ngoài cấm chế, nhan xưng kiếm công tử, đừng xem kim đạo của hắn chỉ có trọng thứ nhất, nhưng hồn lực lại đạt đến tầng thứ tư, là tuấn kiệt trẻ tuổi ưu tú nhất trong mấy trăm năm qua." Chiến Sơn nói.

"Tứ đại công tử?"

"Tứ đại công tử là bốn Võ Tôn trẻ tuổi ưu tú nhất, cũng là tiềm lực lớn nhất, mỗi người bọn họ một lần tiến giai đều tiếp cận kỷ lục, đồng thời tuổi không quá ba trăm, sức chiến đấu tự nhiên hơn xa Võ Tôn tự nhiên chi đạo đệ nhất trọng bình thường."

Mỗi một lần tiến giai đều là tiếp cận kỷ lục, Trương Hiểu Vũ biết rõ bất luận cái gì cao nhất đều có kỷ lục, tỷ như có một số người ở mười tuổi đã tiến giai Võ Sư, đây cũng là một cái kỷ lục, mỗi một lần đều tiếp cận kỷ lục thì đại biểu cho bọn họ bất luận cái gì cũng đều là ưu tú nhất. Dù sao thế giới này rất nhiều người có được vận khí rất tốt, một số người lúc đầu vô cùng bình thường, nhưng về sau có được cơ duyên gì đó thực lực tăng mạnh. Như vậy thì không tính là ưu tú, chỉ là gặp được đại cơ duyên.

Đương nhiên, thế sự khó liệu, dù ai cũng không cách nào dự đoán thành tựu của một người, dù cho lúc trước hắn ưu tú hay bình thường, cũng đều có thể xảy ra tình huống ngoài dự liệu.

Quay đầu, con mắt Trương Hiểu Vũ nhìn chằm chằm vào thanh cự kiếm dưới chân Kiếm công tử, nói: "Đây cũng là phi kiếm."

Chiến Sơn nói: "Ngươi cũng biết, phi kiếm là bí pháp chỉ Kiếm Các mới có, dùng nguyên lực của bản thân, phối hợp bí pháp luyện hóa một thanh kiếm loại nguyên khí, làm kiếm và nguyên lực của bản thân dung nhập làm một thể, có thể khống chế biến hóa lớn nhỏ bằng hồn lực. Dùng để công kích thì, chẳng những uy lực càng mạnh, mà so với nguyên khí còn linh hoạt hơn rất nhiều. Ngoại trừ công kích ra, còn có thể dùng để thi triển kiếm độn, tốc độ không kém hơn lôi độn và phong độn."

Kiếm công tử ngạo nghễ nói: " Mục Kiếm ta bốn mươi hai tuổi thành tựu Võ Tôn, thời gian hai trăm năm tấn cấp Võ Tôn cấp hai, hồn lực đạt tới tầng thứ tư đỉnh phong, kim đạo cũng kém một bước là có thể bước vào trọng thứ hai, cộng thêm bí pháp phi kiếm của Kiếm Các ta, cao thủ tự nhiên chi đạo trọng thứ hai cũng không thể thắng được ta."

Bốn mươi tám tuổi bước vào Võ Tôn, thời gian hai trăm năm hồn lực đến tầng thứ tư đỉnh phong, đối với Hắc Nguyệt Tôn Giả thì chênh lệch thật sự quá lớn. Hắc Nguyệt Tôn Giả thời gian hơn ba nghìn năm cũng bất quá mới hồn lực tầng thứ hai đỉnh phong, thiên tài bên ngoài cấm chế quả nhiên không thể khinh thường, huống chi nhất định còn có rất nhiều thiên tài hơn cả Tứ đại công tử. Trương Hiểu Vũ tự nhận nếu như hoàn toàn bằng vào thiên phú, so với bọn họ còn muốn thua kém không ít.

Vụ Phượng nói: "Kiếm công tử, tựa như như lời ngươi nói, ngươi năm nay bất quá mới hai trăm bốn mươi tám tuổi, mà ta đã hơn hai ngàn tuổi, ngươi cho rằng như vậy xứng đôi sao?" Lời nói lạnh nhạt không cách nào làm cho đối phương hết hy vọng, Vụ Phượng thay đổi một loại phương pháp khác, đó là lấy số tuổi xứng làm tổ nãi nãi của hắn, làm cho hắn buông tha.

"Tuổi đối với Võ Tôn chúng ta mà nói đã không là vấn đề, hơn hai ngàn tuổi cùng ta hơn hai trăm tuổi cũng vẫn là thanh niên, cũng không có ranh giới." Kiếm công tử không chút do dự nói.

Vụ Phượng một hồi bất đắc dĩ và đau đầu, đột nhiên con mắt nhìn qua Trương Hiểu Vũ một bên, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Nhưng mà đối với thiên phú của ngươi ta cũng không hài lòng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.