Mây máu tự vỡ ra, Hồng Ma lắc mìn xuyên qua, chợt nghe thấy tiếng cười xảo trá, sắc mặt biến đổi mạnh mẽ, ánh mắt hướng lên trên nhìn lại.
Dưới ánh mặt trời nóng rực chói mắt, một đạo thân ảnh nhàn nhã chậm rãi đáp xuống, lơ lửng ở giữa không trung sau lưng Ngũ Lôi Tôn Giả, cười tủm tỉm nhìn hai người.
Hồng Ma sắc mặt âm trầm, "Các hạ là ai, nếu thông minh thì tốt nhất là đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không thì chính là không khôn ngoan."
Người này đang mặc quần áo màu vàng, hình dáng bề ngoài chừng hơn năm mươi tuổi, thân thể cực kỳ hùng tráng, cái đầu so với người bình thường nhỏ hơn một chút, về chỉnh thể nhìn vào có vẻ cao ngất vạn phần, lộ ra khí tức bưu hãn dũng mãnh.
"Ta muốn nhúng tay vào thì sao đây." Hoàng y nhân cười khẩy nói.
Hồng Ma trong mắt hiển hiện điểm điểm màu đỏ sậm, "Thì đó chính là gây khó dễ cho ta! Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận."
Hoàng y nhân căn bản không đem sự cảnh cáo của Hồng Ma để vào mắt, nói với Ngũ Lôi Tôn Giả: "Thế nào, có ta giúp ngươi, liền không cần sợ hãi Hồng Bạch Nhị Ma."
Con mắt Ngũ Lôi Tôn Giả nheo lại, rét lạnh nhìn thẳng vào Hoàng y nhân, trầm giọng nói: "Ngươi muốn giúp ta, buồn cười! Người nào không biết Tam Dương Tôn Giả ngươi là kẻ cho vay nặng lãi." Vừa rồi nếu không phải lời của đối phương ngăn trở, hắn đã sớm bỏ chạy, lúc này trong nội tâm hận đến nghiến răng ngứa lợi, nếu như không có Hồng Bạch Nhị Ma ở đây, nói không chừng đã sớm đại chiến với đối phương một hồi.
Lắc đầu cười, ánh mắt Tam Dương Tôn Giả liếc về hướng Hồng Ma giữa sa mạc, nói: "Hồng Bạch Nhị Ma từ trước đến nay đều là một sáng một tối, ngươi cho rằng có thể thuận lợi bỏ chạy sao."
Phốc phốc, mặt ngoài sa mạc bóng loáng vỡ ra, Bạch Ma từ đó bắn ra, lơ lửng ở bên cạnh Hồng Ma cười lạnh nói: "Thì ra là đã sớm bị ngươi nhìn thấu, khó trách một mực không chịu đi tới nửa bước."
Ngũ Lôi Tôn Giả làm sao không biết Bạch Ma tùy thời tiềm phục ở trong chỗ tối, chỉ là không có thời gian để tìm ra vị trí cụ thể của đối phương, cho nên lúc hắn chuẩn bị bỏ chạy đã tập trung chú ý, tùy thời ứng phó bất cứ tình huống bất ngờ nào, chỉ là không nghĩ tới tình huống bất ngờ lại là Tam Dương Tôn Giả, tên hồ ly xảo trá này đã từng có một đoạn thời gian tiếp xúc với hắn.
"Tốt lắm, ta đáp ứng cho ngươi một kiện đồ vật." Ngũ Lôi Tôn Giả suy tư trong chốc lát, mới oán hận nói.
Tam Dương Tôn Giả lộ vẻ mỉm cười: "Nói miệng không thể làm bằng chứng được, ta rất khó tin tưởng ngươi sẽ không đổi ý, cho nên chỉ có đưa vật vào tay ta mới là tốt nhất." .
Ngũ Lôi Tôn Giả cười nhạo nói: " Nếu hiện tại ta cho ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không chạy? Ta cũng không tin được ngươi."
"Một khi đã như vậy, ta lấy một kiện bảo vật giá trị hơi thấp cho ngươi, nhưng ngươi phải đem thứ ta muốn đưa cho ta, đương nhiên, nếu như ngươi không tin thì ta đây cũng không có biện pháp." Tam Dương Tôn Giả nói.
Trước mắt tựa như chỉ có biện pháp này để gắn bó quan hệ giữa hai người, Ngũ Lôi Tôn Giả cũng biết lúc này chính mình không có lựa chọn nào khác, dù là Tam Dương Tôn Giả không từ cản trở, thì một mình đối mặt Hồng Bạch Nhị Ma cũng đã là dữ nhiều lành ít.
Ngay lúc hai người chuẩn bị trao đổi bảo vật, thì thanh âm Bạch Ma lại đột nhiên truyền ra.
"Hai người các ngươi cũng quá mức tự cho là đúng, Bạch Cốt Lao Lung!" Thân thể lơ lửng ở giữa không trung, hai tay Bạch Ma nhanh chóng kết ấn, theo ấn pháp biến hóa, trên đầu Tam Dương Tôn Giả đột ngột nổi lên một đạo bạch quang lạnh lẽo, chợt một cái Bạch Cốt Lao Lung lớn mấy mét bao bọc hắn lại, tốc độ nhanh tới mức tư duy vẫn chưa kịp vận chuyển.
Tam Dương Tôn Giả sắc mặt cả kinh, vừa muốn độn xuống phía dưới, chỉ nghe tạp sát tạp sát mấy tiếng, phía dưới vốn trống rỗng lập tức bị xương trắng phong tỏa, khoảng cách giữa hai thanh bạch cốt chỉ cỡ nắm tay, vô cùng chặt chẽ.
Lăng không tạo ra một cái Bạch Cốt Lao Lung, sắc mặt Bạch Ma có chút tái nhợt, lập tức nuốt vào một khỏa đan dược màu trắng, nói với Hồng Ma: "Phải thừa dịp toàn lực đánh chết Ngũ Lôi Tôn Giả trong khoảng thời gian này." .
Hồng Ma cười hắc hắc: "Cái Bạch Cốt Lao Lung này của ngươi thật là kỳ diệu vạn phần, chờ chúng ta đánh chết Ngũ Lôi Tôn Giả, sẽ hảo hảo khảo vấn hắn." Nói xong huyết quang trên người tăng vọt, thân hình chợt lóe ngăn cản phía trước đường bỏ chạy của Ngũ Lôi Tôn Giả.
Ngũ Lôi Tôn Giả nhìn thoáng qua Tam Dương Tôn Giả không ngừng công kích Bạch Cốt Lao Lung, thấy hắn nhất thời nửa khắc cũng không ra được, quay đầu âm trầm nói: "Các ngươi cho rằng có thể đánh chết ta ở trong thời gian ngắn sao, nằm mơ, Tam Bách Lôi Tru Kiếm!" Ở bên ngoài thân thể hắn hiện ra từng đạo bóng kiếm màu xanh da trời, chia làm hai phần tấn công về phía Hồng Ma và Bạch Ma, chính hắn thì đột nhiên nhắm hai mắt lại, hai tay nhanh chóng kết một cái thủ ấn huyền diệu.
Bạch Ma tạo ra một cái lá chắn bạch cốt, ngăn trở bóng kiếm màu xanh da trời oanh kích. Con mắt thoáng nhìn, đã thấy ấn pháp vô cùng huyền ảo trong tay Ngũ Lôi Tôn Giả. Trong lòng biết thứ này không phải tầm thường, lớn tiến nói với Hồng Ma: "Đừng cho hắn thi triển chiêu tiếp theo."
Hồng Ma tự nhiên là tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ Bạch Ma, cả người đột nhiên bao vây ở trong huyết quang nồng đậm, rồi sau đó huyết quang hóa thành một thanh đại kiếm, chẳng những phá tan hơn trăm đạo bóng kiếm màu xanh, mà tốc độ còn tăng vọt trong nháy mắt, hung hăng đánh tới thân thể Ngũ Lôi Tôn Giả.
"Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!" Hai mắt Ngũ Lôi Tôn Giả đột nhiên mở ra, ấn pháp ở hai tay đã thi triển thành công.
Oanh!
Trong hư không, một đạo điện trụ màu xanh đậm không gì sánh kịp đánh xuống, trực tiếp đem cự kiếm màu huyết hồng bên ngoài cơ thể Hồng Ma cho chấn vỡ, cả người rơi xuống phía dưới.
Chi két, lúc này Ngũ Lôi Tôn Giả cũng đã trúng chiêu, một cây trường thương xương trắng dài ba thước, mũi nhọn hiện lên hình xoắn ốc xuyên qua từ bên bụng trái của hắn, nếu như không có thêm thượng phẩm nguyên giáp tiêu hao mất chín thành lực đạo trong đó, chỉ sợ sẽ lập tức trọng thương.
Oanh!
Đạo điện trụ thứ hai xuyên thấu qua Bạch Cốt Thuẫn dày đặc, đơn giản bổ xuống đầu Bạch Ma.
Vốn thực lực của mỗi người trong Hồng Bạch Nhị Ma chỉ tương đương Ngũ Lôi Tôn Giả, vậy mà lúc này Ngũ Lôi Tôn Giả lại hoàn toàn áp đảo hai người, sức chiến đấu tăng vọt chưa từng có, khiến cho Tam Dương Tôn Giả còn đang ở trong Bạch Cốt Lao Lung cũng có chút ngốc trệ.
"Hắn rốt cục tìm được bao nhiêu chỗ tốt trong động phủ đó?" Ở chỗ sâu trong mắt Tam Dương Tôn Giả hiện lên sự tham lam cực độ, con mắt nhìn chăm chú vào nguyên giới trên ngón tay Ngũ Lôi Tôn Giả giới.
Một chỗ bí mật cách khu vực chiến đấu hơn ngàn mét, Trương Hiểu Vũ khà khà nói: "Quả nhiên không hổ là Võ Tôn cao thủ đã nổi tiếng, thực lực rất mạnh, nếu đánh nhau thì chỉ sợ ta phải dùng Trảm Ma Kiếm Cương mới có thể cùng bọn họ chống lại, đáng tiếc Thần Ma Chân Lực vẫn còn quá ít." Nói đến đây, khát vọng đối với Hồng Giao máu huyết trong nội tâm càng thêm mãnh liệt, lúc này dù phía trước là tự nhiên chi đạo đệ nhị trọng Võ Tôn cao thủ cũng phải chiến.
Hắc Nguyệt Tôn Giả phân tích nói: "Ngũ Lôi Tôn Giả này lại làm ta rất bất ngờ, hoàn toàn áp chế Hồng Bạch Nhị Ma, nếu như năm đạo sấm sét có thể làm trọng thương bất kỳ một cái nào, thì Hồng Bạch Nhị Ma cũng không còn uy hiếp nữa." .
"Đúng rồi, Mặc Tôn Giả, Bạch Cốt Lao Lung là thứ gì, tốc độ của nó cũng quá nhanh đi." Trương Hiểu Vũ nhìn qua Tam Dương Tôn Giả còn chưa phá được tù ngục, liếm liếm môi dò hỏi.
Hắc Nguyệt Tôn Giả nói: "Ta nghĩ đây là cốt áo nghĩa vẫn chưa hoàn thiện, ta đã từng thấy qua một tên kim đạo đệ nhị trọng cao thủ thi triển qua kim áo nghĩa: Kim Chúc Lao Lung, thoáng cái vây khốn ba gã Võ Tôn cường giả thực lực tương đương với hắn, dị thường lợi hại, có đôi khi chỉ cần ngươi lĩnh ngộ một môn thuộc tính áo nghĩa lợi hại, cho dù người có cảnh giới cao hơn ngươi cũng chưa chắc đánh lại.
Kim áo nghĩa: Kim Chúc Lao Lung, Trương Hiểu Vũ nghĩ tới Tiểu Hắc từng nói qua người khóa nó lại đã dùng qua loại áo nghĩa, này chẳng lẽ hai bên cùng là một người, không có trùng hợp như vậy chứ!
Tiểu Hắc nghe thấy mấy chữ Kim Chúc Lao Lung từ trong miệng Hắc Nguyệt Tôn Giả, mở con mắt buồn ngủ mông lung ra, bên trong lập loè cừu hận khắc cốt cùng với mê mang, tựa như bằng thực lực hiện tại của bọn họ, rất khó báo thù.
Vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, Trương Hiểu Vũ nói: "Đừng nóng vội, còn nhiều thời gian, nói không chừng khi hắn sẽ hoàn toàn bất đồng."
Trong mắt Tiểu Hắc hiện lên ánh mắt cảm kích, an tâm nhắm nghiền hai mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Hắc Nguyệt Tôn Giả kỳ quái nhìn Tiểu Hắc, không biết nó có chuyện gì, chợt nói: " Tam Dương Tôn Giả sắp đi ra rồi, ta xem Hồng Bạch Nhị Ma lần này sợ là phải ăn thiệt thòi, chỉ là cái này tựa như không phù hợp với kế hoạch của chúng ta."
Trương Hiểu Vũ nhìn về phía Bạch Cốt Lao Lung, khoảng cách ngàn mét với hắn mà nói căn bản không phải là khoảng cách, đơn giản thấy được trên Bạch Cốt Lao Lung đã có không ít vết nứt, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị đánh nát.
"Đừng vội, ta cảm thấy Hồng Bạch Nhị Ma sẽ không đơn giản như thế, nhất là Hồng Ma đến bây giờ vẫn chưa biểu hiện ra thực lực tương xứng, kém Bạch Ma rất nhiều." Trương Hiểu Vũ có cảm giác tựa như khi Hồng Ma bạo phát chính là lúc Ngũ Lôi Tôn Giả không may.
Phanh!
Cả Bạch Cốt Lao Lung nổ ra, Tam Dương Tôn Giả sải bước đi ra, cao giọng nói: "Bạch Ma, đáng tiếc Bạch Cốt Lao Lung này của ngươi còn không phải cốt áo nghĩa chân chánh, nếu không cho dù cho ta tốn thời gian gấp trăm lần cũng không ra được, hiện tại nên đến phiên ta phản kích.