"Có chuyện gì thế, còn có người sống à?"
Neil ngó đầu ra từ phía sau, gương mặt đầy vẻ ngạc nghiên và nghi ngờ.
Một mình Morren tiến về phía trước, nữ chiến sĩ phía sau nghiêm giọng gọi tên cậu:
"Morren..."
"Ừ, tôi biết mà."
Cậu xòe bàn tay đang buông thõng của mình ra, ngăn đồng đội của mình đi tới rồi yên lặng đến gần người sống sót bất thường kia.
Người đó có vẻ đẹp danh xứng với thực. Màu tóc và đôi mắt của hắn đều là một màu đen thuần giống như màu đá thủy tinh núi lửa* càng tôn lên làn da vô cùng tái nhợt.
Hắn tùy tiện ngồi dựa lên một bụi cây, bên người toàn máu thịt lẫn lộn. Trên mặt hắn cũng có vài vết máu không biết là của ai, thế nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt. Những thứ trái ngược ấy cùng xuất hiện trên người hắn tạo nên một vẻ đẹp vừa tàn ác vừa buồn bã.
"Cậu vẫn ổn chứ?"
Vốn dĩ Morren định chậm rãi tiếp cận, nhưng tình huống hiện tại không cho cậu chậm trễ.
Ánh mắt của cậu chứa đầy vẻ dò xét. Cậu chăm chú quan sát phản ứng của đối phương, không muốn bỏ qua bất kỳ bất thường nào.
Sự xuất hiện của người này rất kì lạ, cho nên dù hắn có một đôi mắt màu đen thì vẫn khiến người ta hơi nghi ngờ.
Cậu thanh niên đó nhẹ nhàng lắc đầu, đôi môi trắng bệch.
Morren cau mày đứng đó một lúc rồi mới chần chừ ngồi xổm xuống và đối mặt với đối phương.
Cậu rất muốn hỏi hắn rằng "Cậu chạy đến chỗ này như thế nào", nhưng khi nhìn bộ dạng, đôi môi nứt nẻ kia và hành động không trả lời vừa nãy của hắn, cậu nhận ra hình như đối phương không thể nói chuyện.
Đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải thật nghiêm túc, cho nên Morren suy nghĩ một chút rồi không chần chừ mà thẳng tay xé cổ áo người này ra.
"Xin lỗi."
Vừa dứt lời xã giao, cậu như thể một tên lưu manh mà vạch manh áo xộc xệch của đối phương ra, nhìn cơ thể người ta một lượt từ trên xuống dưới, đến cả một chút da thịt cũng không chịu bỏ qua.
Cậu đang kiểm tra xem trên cơ thể của người kì lạ này có vết ban đỏ hay không.
Lỡ mà hắn dùng thủ thuật để che giấu màu mắt thì vẫn còn có thể dựa vào đặc điểm thứ hai.
Dường như động tác vô cùng bất ngờ và ngang nhiên của cậu đã dọa sợ đối phương. Cơ thể của hắn cứng đờ một lúc rồi dùng đôi tay mềm yếu không có lực của mình để khép áo lại như một người vợ nhỏ.
Thế nhưng sự phản kháng vô cùng nhỏ bé đó không có ích chút nào.
Khi "móng vuốt" của Morren đang định rờ tới quần, vẻ mặt của hắn hiện lên vẻ quẫn bách rồi nắm lấy cổ tay của cậu:
"Đừng..."
Hóa ra đối phương có thể lên tiếng. Hơn nữa giọng nói còn rất hay.
"Morren, nhanh lên đi, bọn mình không có thời gian đâu!" - Một chàng trai tiến lên vài bước, thúc giục Morren tiến hành nhanh hơn.
Hành động tiến đến gần của đồng đội khiến cho người kia càng bài xích, Morren còn thấy đôi tai ửng đỏ và đôi môi đang mím chặt của đối phương.
"Đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn xác nhận thân phận của cậu thôi."
Rõ ràng khi thi hành nhiệm vụ, trong lòng cậu không có suy nghĩ nào khác, thế nhưng giờ cậu cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng khó tả.
Thấy đối phương đang nhìn về đằng sau cậu, Morren hiểu ý nói: "Cậu yên tâm, chỉ có mình tôi nhìn thôi, tôi sẽ che cho cậu nhé."
Vừa nói xong, cậu bèn chỉnh lại tư thế một chút.
Khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, cậu đại khái đã có thể chắc chắn hắn là con người. Ma Nhân khó có thể đóng giả được đến mức này, bởi vì hầu hết những Ma Nhân đang tồn tại đều là những lứa thuần chủng, từ khi chúng xuất hiện đã không có ký ức của loài người, hiển nhên cũng không có nhân tính.
Mặc dù chúng lắm mưu nhiều kế, xảo trá nham hiểm, nhưng vẫn sẽ không thể thoải mái bắt chước phản ứng tự nhiên của loài người một cách hoàn toàn được.
Thế nên vào lúc này, phản ứng ngượng ngùng chân thực của người kia làm cho cậu hơi lúng túng, đôi tay cũng run run.
Cậu vô thức nhớ lại làn da ban nãy mình vừa nhìn thấy. Thật ra đối phương là một người có cơ thể khá cường tráng, vừa đẹp vừa có lực.
Mặc dù trạng thái hiện tại không tốt, nhưng chắc lúc bình thường cũng là một người khỏe mạnh mới đúng.
Đối phương có cơ ngực và cơ bụng vừa phải, làn da rất trắng, cảm giác rất nhẵn nhụi, khi chạm vào khá thích. Ngoại trừ làn da này ra, cậu còn thấy được một vài thứ không nên thấy...
Dừng dừng!
Sao cậu lại nghĩ đến những chuyện này...
Rõ ràng cậu không phải người như vậy.
Morren bỗng nghe được tiếng nuốt nước miếng, cậu suýt chút nữa đã cho rằng đó là mình làm. Khi cậu đối diện với ánh mắt sáng ngời kia thì mới phát hiện yết hầu của đối phương đang chuyển động.
Đối mặt với ánh mắt "đơn thuần" như kia, Morren càng không biết nên nói gì. Cậu kiểm tra người ta đến mức khiến mặt mình đỏ bừng.
Morren không dám nhìn đối phương.
Cậu không ngờ mình lại là người xấu xa và không biết xấu hổ như vậy. Những suy nghĩ trong tiềm thức kia đả kích cậu vô cùng.
Sau khi xác nhận không có vết ban đỏ trên người của đối phương xong, cậu cẩn thận chỉnh lại quần áo của người kia như cũ, đỡ bả vai của hắn rồi nâng hắn đứng dậy.
"Xin lỗi, tôi đụng chạm cậu rồi!"
Cậu chân thành nói lời xin lỗi một lần nữa, sau đó hổ thẹn cúi đầu, không dám suy nghĩ về những thứ khác nữa.
Mặc dù nghi ngờ là điều tất nhiên, nhưng cậu quả thực đã "làm nhục" đối phương.
Sau khi Morren và đối phương đứng dậy thì mới phát hiện vóc người của hắn cao hơn cậu một chút, trông cũng ra dáng một người đàn ông khỏe khoắn, không biết đã trải qua điều gì mà bộ dạng lại trở thành như thế này.
"Cậu là người trong thôn à? Chúng tôi đã lục soát khắp thôn rồi, cậu trốn ra như thế nào vậy?"
Suốt khoảng thời gian Morren nói chuyện, đối phương đều tập trung nhìn cậu, ánh mắt đó khiến cậu hơi mất tự nhiên.
Hắn khẽ gật đầu, đôi mắt chuyển động một chút. Khi hắn chưa kịp lên tiếng, có một người đàn ông ở trong đội ngũ đã thay hắn mở lời:
"Đúng thế, cậu ta là người trong thôn chúng tôi, ở vùng lân cận phía Nam, tôi từng gặp cậu ta vài lần rồi."
Không chỉ có mình Morren quay đầu nhìn sang, mà mọi người xung quanh cũng đồng thời nhìn ông ta. Chủ yếu là bởi ban nãy người này vẫn còn hoảng hốt lắm, mà lúc này lại có thể trả lời trôi chảy như thể tâm lý rất ổn.
Thế nhưng ông ta nhanh chóng quay trở về bộ dạng uể oải lúc trước, tựa như hành động làm chứng một cách lưu loát kia chỉ là hiện tượng "hồi quang phản chiếu"*.
Morren hơi ngạc nhiên, sau đó cũng không tra xét vấn đề này nữa. Cậu không nhìn ông ta mà xử lý qua loa thi thể không lành lặn dưới đất một chút, sau đó vội vàng vái một lạy.
"Xong chưa, bọn mình nhanh lên thôi!" - Neil hối thúc. Dưới tình huống này, ai cũng vô cùng sốt ruột.
Dù sao thì mọi người đều đang thấp thỏm nghĩ đến âm mưu mà Ma Nhân bày ra.
Morren nhanh chóng đỡ người đi tới. Nhưng đối phương hoàn toàn không đi nổi mà chỉ đang được Morren lôi đi, dáng vẻ nghiêng ngả giống như muốn ngã sang bên cạnh vậy.
Hắn lảo đảo như vậy một lúc. Tất nhiên là Morren không dám để hắn đi tự đi một mình, cho nên dứt khoát cõng đối phương lên.
"Không sao, tôi cõng cậu đi."
Đối phương hơi ngọ nguậy một lúc, sau đó ôm cổ Morren một cách đàng hoàng.
Morren ngay lập tức căng thẳng.
Theo như lẽ thường mà nói, đây không phải lần đầu tiên cậu cõng người khác. Nhưng chỉ có lần này là cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương đang phả lên gáy khiến cậu thấy hơi ngứa.
Hắn không nặng lắm, nhưng Morren lại cảm thấy chặng đường này sẽ vô cùng hao sức. Bởi vì trạng thái của cậu đang rất kì lạ, lại không khống chế được những suy nghĩ linh tinh.
Thứ cảm xúc này vô cùng khác thường, thậm chí cậu cảm thấy đối phương rất quen thuộc.
"Cậu tên là gì, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
Sau khi nói xong, Morren mới nhận ra mình lại bắt chuyện với người ta rồi. Rốt cuộc tại sao cậu không thể kìm lại ham muốn nói chuyện với người ta được vậy nhỉ?
Nhìn đối phương đã rất mệt mỏi rồi.
"Không sao, không cần trả lời tôi, đợi chút nữa rồi nói cũng được." - Morren hơi nghiêng đầu nhìn sang - "Tình huống bây giờ không ổn, chờ đến lúc chúng ta rời khỏi chỗ này đã... Tôi có dắt một bình nước ở bên hông, cậu có thể tự uống không? Hay là nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi."
"...Duy."
Người đàn ông tên Duy chậm chạp trả lời câu hỏi ban nãy của Morren.
"...Tôi tên là Morren."
Dưới tình cảnh như hiện tại, thật ra các chiến sĩ không cần phải giới thiệu tên họ với những người dân còn sống.
Sau đó bọn cậu đẩy thật nhanh tiến độ, đi thẳng một đường từ thôn này đến thành lũy chính.
Đến khi đi tới biên giới, Morren cố ý bước chậm lại để quan sát một chút. Từ lúc cả đội ngũ bắt đầu trở về, trong màn đêm yên tĩnh không có một điều bất thường nào xuất hiện, có lẽ các cậu thật sự đã quá cảnh giác rồi để xổng mất một con Ma Nhân mà thôi.
Nhưng bây giờ đã đi khá xa rồi, quay lại xử lí là không hợp lý. Có lẽ nên trợ giúp những người còn sống ổn thỏa đi đã, sau đó các cậu sẽ báo cáo lại chuyện này khi về trường học, việc quay trở lại đây không đáng lo ngại lắm.
Thị trấn dành cho người dân không xa thành chính lắm, Morren đi dọc theo con đường này từ đầu đến cuối mà không thấy uể oải chút nào. Đoạn đường này chắc chắn sẽ khiến người ta tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng Duy đang nằm trên lưng cậu lại nhẹ tựa lông hồng.
Chỉ cõng một bé gái nhẹ hơn Duy rất nhiều cũng sẽ rất mệt, thế nhưng Morren lại có sức lực dồi dào đến mức tự cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Trạng thái của những người dân còn sống mà các cậu cứu ở ngày thứ hai tốt hơn rất nhiều. Bọn họ cũng không cần sự trợ giúp của các chiến sĩ.
Bởi vì nhiệm vụ trước đó chưa thể hoàn thành cho nên Morren khá sốt ruột, chỉ muốn mau chóng trở lại trường học để báo cáo chuyện này.
Bởi vì gấp rút lên đường, cậu một lòng tập trung vào đường đi, cho nên đã "xem nhẹ" đối tượng khiến tâm trạng của cậu trở nên thất thường.
Mà thật ra cũng chẳng có gì, chỉ có cậu tự lừa mình dối người mà đơn phương "xem nhẹ" người ta thôi.
Morren dùng ánh mắt lén lút nhìn người ta để bày tỏ sự quyết tâm của mình.
Có lẽ Duy cũng là một người khá trầm tính. Bọn cậu đi suốt một chặng đường cũng không thấy hắn nói chuyện với ai, ngay cả người dân trong thôn đã làm chứng cho hắn hôm trước cũng không tiếp xúc với hắn.
Đêm hành quân ngoài trời cuối cùng đã xảy ra một chuyện phá vỡ sự "xem nhẹ" này của cậu.
Cô gái may mắn sống sót trong thôn đang đi trong đội ngũ, nhưng bởi vì quên để ý dưới đất cho nên vấp chân vào một hòn đá đang nhô lên, không thể tự đi bộ được nữa.
"Để tôi cõng."
Morren nghĩ tới việc mình cõng người lâu như vậy mà không thấy mệt, áng chừng bản thân là người có thể lực tốt nhất trong đội ngũ cho nên dứt khoát đứng ra đảm nhận.
Cậu đang muốn tiến đến rồi ngồi xuống nâng cô gái kia lên thì lại nghe thấy một tiếng kêu đau.
Giọng nói của người đàn ông kia khá xa lạ. Nếu nghe kỹ thì sẽ cảm thấy tiếng kêu ấy có chút quyến rũ.
Ngón tay Morren co rút lại khi nghe thấy nó. Cậu cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh quay đầu nhìn, khi thấy Duy bị ngã thì ngay lập tức không thể bình tĩnh được nữa.
Bây giờ trời quá tối, hình như hắn không nhìn đường, không biết đã bước hụt hay là ngã xuống tại chỗ. Lúc này hắn vừa chống tay vừa ngồi xuống đất, cúi đầu nhìn đầu gối trầy trật của mình.
Dựa vào ánh trăng, Morren có thể nhìn thấy mảnh vải trên đầu gối của hắn cũng đã rách ra rồi. Có chút máu thấm lên trên đó, vết thương nhanh chóng trở nên tím bầm.
Vết thương kiểu này sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa mới chuyển tím, chẳng biết vì sao mà Duy bị bầm nhanh như vậy. Morren chỉ có thể suy đoán là do cú ngã của Duy quá kinh khủng, với cả da hắn mỏng quá.
Cậu vội vã chạy tới hỏi: "Cậu còn đi được không? Để tôi cõng cậu."
Duy ngước mắt nhìn cậu, không nói gì.
Morren thấy đôi mắt ấy giống hệt như ánh mắt đáng thương mà chỉ có những chú cún nhỏ bé mới có.
Trong lòng cậu lập tức dâng lên cảm giác xót xa vô ngần. Morren ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm cánh tay của đối phương, vòng nó qua đầu mình rồi đặt lên bả vai. Cậu khống chế động tác của mình, cẩn thận từng li từng tí để không đụng phải vết thương của Duy.
"Bao giờ đến chỗ nghỉ ngơi tiếp theo, tôi sẽ băng bó cho cậu." - Morren thương tiếc nói.
Cô gái may mắn sống sót trong thôn: "......"
________________________
* Đá thủy tinh núi lửa là một dạng khoáng vật vô định hình, hình thành do sự nguội lạnh quá nhanh của macma.
*Hiện tượng "hồi quang phản chiếu": Cụm từ này bắt nguồn từ kinh Phật, chữ "hồi" là quay lại, "quang" là ánh sáng, "phản" là trở lại, "chiếu" là soi sáng. Như vậy, "Hồi quang phản chiếu" là quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình. Như các bạn ở Việt Nam thường hay biết về hiện tượng người già trước khi chết thường minh mẫn lạ thường hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu tháng nào năm nào thực chất lúc ấy họ đã cảm nhận được cái chết.
(Nguồn tham khảo: Wikipedia)