Nhìn đủ loại thức ăn rực rỡ muôn màu muôn vẻ nằm đầy đầy bàn, cùng với mùi thơm mê người xông lên mũi. Mấy người Địch Áo không thể không thừa nhận là Lôi Mông không hề nói xạo, ít nhất ở Phỉ Tể công quốc không thể nào có tửu điếm nào có khả năng làm ra thức ăn ở cấp bậc.
Y Toa Bối Nhĩ cầm cái nĩa lên nhìn mấy món ăn chung quanh một vòng, oán hận nói: "Tại sao làm món ăn xinh đẹp như vậy làm gì? Ta không đành lòng động thủ nha!"
"Ha ha ha !" Những người khác đồng thời mỉm cười nói: "Cho dù đẹp mắt cỡ nào cũng là làm cho người ta ăn kia mà? Có cần phải tức giận thế không?"
Lao Lạp thì không quản nhiều như vậy, ngay cả dao nĩa cũng không cần, trực tiếp lấy tay bốc một miếng thịt đưa vào trong miệng. Mọi người lại cười thêm một trận, xem ra ở Lao trong mắt Lạp, cho dù là đồ ăn đẹp đẽ thế nào cũng chỉ là một loại thức ăn mà thôi, không bao giờ được nàng đối đãi đặc thù.
Tác Phỉ Á bất đắc dĩ cầm lấy khăn lau hai tay Lao Lạp sạch sẽ, thuận tiện lau luôn mấy giọt nước sốt dính trên miệng Lao Lạp. Sau đó cầm lấy cái nĩa nhét vào trong tay Lao Lạp, đến lúc này Lao Lạp mới đàng hoàng sử dụng dao và nĩa. Thật sự không có biện pháp nào khác, mặc kệ Tác Phỉ Á dạy dỗ như thế nào, nếu có thể trực tiếp dùng tay thì Lao Lạp không bao giờ phí sức đụng đến dao nĩa.
Lúc này trong đại sảnh lầu một phòng ăn lại có một đoàn người đi vào, số tuổi đại khái khoảng chừng hai mươi, dựa vào y phục và khí độ của bọn họ hiển nhiên thân phận cũng không thấp. Trên thực tế người thường không thể nào chạy đến nơi đây dùng cơm nổi, chi phí ăn một bữa cơm nơi này ước chừng bằng một nhà bình thường có ba người tiêu xài trong nửa năm.
Cầm đầu là một người thanh niên cao lớn, làn da trắng nõn, vừa đi vừa hướng những đồng bạn cười nói: "Thật vất vả ta mới đặt được một chỗ ở đây, lần này nhất định không say không về."
Lúc này đã có tiểu nhị thấy đoàn người đi vào, vội vàng chạy đi báo cho lão bản, làm thế mới tốt. Người ta đã sớm đặt một phòng khách quý, lão nhân gia ngài lại cấp cho người khác, bây giờ nên ứng phó đám nhị thế tổ này thế nào đây?
Lão bản mập vẫn giữ nguyên bộ dạng từ tốn, chậm rãi đi ra ngoài, trước đó hắn đã suy nghĩ nên ứng phó tình hình này thế nào rồi. Nếu không, gian phòng khách quý không chỉ có một cái, tại sao hắn lại lựa chọn gian phòng này? Hiển nhiên là phải có nguyên nhân nào đó.
"Lý Tra Đức thiếu gia đó hả? Ha ha, đã lâu không gặp." Lão bản khách khí chào hỏi.
Người thanh niên kia nhất thời cảm thấy mình rất có mặt mũi. Thân là chủ nhân tử điếm số một đế đô, quan hệ giao tiếp của lão bản tự nhiên không kém, nếu không làm sao kinh doanh phát đạt nhiều năm như vậy chứ? Ngày thường tới đây ăn cơm toàn là tầng lớp không phú thì quý, lão mạp rất ít khi tự mình đi ra chào khách. Lấy thân phận Lý Tra Đức còn không đáng để lão mập đối đãi như thế.
Cho nên giờ phút này Lý Tra Đức thậm chí có cảm giác được sủng ái quá mà sợ, vội vàng đáp lễ: "Ngài quá khách khí, chúng ta chỉ tới đây ăn một bữa cơm rau dưa mà thôi, làm sao còn kinh động đến ngài rồi?"
Lão mập cười cười lấy lòng, so sánh với thái độ đối đãi Lôi Mông quả thực là khác hẳn: "Là như thế này, Lý Tra Đức thiếu gia, hiện tại đã xảy ra một ít vấn đề, ai dà, nói như thế nào đây, thật sự là không tiện nói nha!"
Trong lòng Lý Tra Đức dâng lên một dự cảm bất thường, thế nhưng vẫn miễn cưỡng vẫn duy trì nụ cười, nhẹ giọng nói: "Nhìn ngài kìa, định lên thì ngài cũng là trưởng bối của ta, có lời gì nói thẳng không tốt hơn sao?"
"Ai..." Lão mập giả bộ thở dài một hơi, hai tay xoa xoa tựa như đang rất khó xử: "Đúng là Lý Tra Đức thiếu gia đã đặt gian phòng kia. Không biết ngươi có thể đến muộn hơn một chút không? Ta thật sự không có biện pháp, có một chuyện khó giải quyết lắm!"
Cái gì? Trong lòng Lý Tra Đức bỗng nhiên bốc lên một cỗ tà hỏa, đây không phải là rõ ràng khi dễ người ta à? Bản thân hắn đã đặt phòng từ mấy ngày trước, bằng hữu cũng hẹn ước, bây giờ lại nói cho hắn biết không có phòng? Chuyện này khác gì vả hắn một cái bạt tai đâu chứ?
"Ngài nói như vậy là không đúng rồi." Lý Tra Đức cố đè nén lửa giận trong lòng xuống, bởi vì hắn biết tên mập ở trước mặt này cũng không dễ chọc.
"Chúng ta đã đặt phòng từ lâu rồi, ngài kinh doanh ở đế đô nhiều năm như vậy, danh dự luôn luôn nổi tiếng. Ta tin tưởng ngài cũng không muốn chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt làm ảnh hưởng danh dự của ngài mà?"
Lý Tra Đức hiển nhiên là đang lấy lui làm tiến. Ngụ ý rất đơn giản, nếu như ngươi thật sự làm như vậy, ta đây sẽ tuyên dương chuyện ngày hôm nay ra ngoài, để xem ai thiệt thòi cho biết.
Theo lý thì thương nhân kiêng kỵ nhất chính là chuyện này, thế nhưng trên mặt lão mập không có nửa điểm dao động, mỉm cười giả lả nói: "Lý Tra Đức thiếu gia, mọi việc đều phải nghĩ đến cái hậu mới tốt. Ta cũng không muốn như vậy mà, nhưng người này.. ta thật sự chọc không nổi."
Lý Tra Đức lửa giận càng thêm mạnh mẽ, chọc không nổi người khác liền khi dễ ta? Vẻ mặt hắn bắt đầu âm trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn sang lão mập.
Lão mập phảng phất không có đức vẻ mặt, phối hợp nói: "Thật ra Lý Tra Đức thiếu gia cũng có thể nghe nói qua người này."
"Thật sao?" Lý Tra Đức cười lạnh một tiếng: "Ta đây cũng muốn nghe là ai có bản lãnh lớn như vậy, dám ỷ thế hiếp người ở trong đế đô."
"Là Lôi Mông thiếu gia, ngươi cũng không xa lạ cái tên này chứ?"
"Lôi Mông nào?" Lý Tra Đức ngẩn người ra.
"Trong đế đô mặt có mấy Lôi Mông?" Lão mập hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Lý Tra Đức nhất thời trở nên vô cùng khó coi: "Hắn… không phải là hắn đã rời khỏi đế đô rồi sao?"
Lão mập nở nụ cười nhạt: "Xem ra tin tức của Lý Tra Đức thiếu gia không đủ linh thông rồi. Nếu ngươi không tin lời của ta, ngươi có thể tự mình đi lên xem một chút. Huống chi nếu như không phải hắn, ta có cần thiết mạo hiểm thế này không?"
Những người trẻ tuổi đứng sau lưng Lý Tra Đức đồng thời trầm mặc lại, những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút bối cảnh, nhưng bối cảnh đó chỉ là đối với quý tộc bình thường. So sánh với Lôi Mông, cháu trai duy nhất của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn bệ hạ quả thực là không đáng nhắc tới.
"Thật sự là hắn?" Lý Tra Đức ngó chừng ánh mắt lão mập. Nếu quả thật là Lôi Mông, hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất là xoay người rời khỏi, đừng nói là hắn, cho dù là trường bối trong nhà cũng không thể nào đối nghịch với Lôi Mông chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, chỉ có thằng ngốc mới dám làm mà thôi.
Lão mập buông tay nhún vai làm ra bộ dạng vô cùng cảm khái, nói: "Ta dùng danh dự của ta bảo đảm những lời ta nói đều là sự thật. Huống chi ngươi hoàn toàn có thể tự mình đi lên xem xét mà." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Lão mập càng như vậy, Lý Tra Đức lại càng không dám tự mình đi lên nhìn, trái lo phải nghĩ một hồi, rốt cục vẫn phải bực tức xoay người rời khỏi tửu điếm.
Nhìn bóng lưng đoàn người Lý Tra Đức rời đi, lão mập thở phào nhẹ nhõm một hơi, lựa chọn của mình quả nhiên là không sai, mấy tên tôm tép này tuyệt đối không dám có một câu oán hận đối với Lôi Mông. Cứ như vậy vừa thỏa mãn Lôi Mông yêu cầu, vừa có thể đè ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Về phần tâm tình Lý Tra Đức xấu đến mức nào không phải là chuyện hắn quan tâm.
Đi ra khỏi cửa tửu điếm, nhìn dòng người lui tới bên ngoài. Lý Tra Đức có cảm giác như là không đất dung thân. Mọi người cao hứng đến đây rồi lại mất hứng đi về, bản thân mình lúc trước còn vỗ ngực bảo đảm đã có phòng, đảo mắt cái bị người khác đoạt đi, chuyện này đối với Lý Tra Đức luôn luôn coi trọng mặt mũi đúng là không thể nào chịu đựng nổi.
"Quên đi, Lý Tra Đức, nên nghĩ kỹ một chút, tên kia không phải hạng người như chúng ta có thể đắc tội." Một người trẻ tuổi bước lại gần khuyên giải Lý Tra Đức.
"Ta biết." Trên mặt Lý Tra Đức lộ ra một nụ cười khó coi: "Nhưng mà làm ảnh hưởng đến tâm tình mọi người quá, trong lòng ta thật sự là áy náy."
"Đổi lại một tửu điếm khác là được rồi mà? Đế đô không phải chỉ có mỗi chỗ này." Mặc dù người tuổi trẻ kia nói như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng ăn cơm ở chỗ này chính là biểu lộ cho thân phận, dùng cơm ở nơi khác không thể lộ ra sự ưu việt của bọn họ.
Lúc này một gã thanh niên vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói: "Thật ra không phải là không có biện pháp, chỉ cần tìm đúng người. Cho dù hắn là Lôi Mông cũng phải biết điều nhường phòng lại cho chúng ta."
"Ngươi nói gì? Ngươi định dính vào chuyện này, đó là Lôi Mông, chẳng lẽ ngươi điên rồi hả?" Những đồng bạn bị người kia làm cho sợ hãi, vội vàng khuyên nhủ tên này bỏ đi ý định điên cuồng kia.
"Nhìn nhìn bộ dáng của các ngươi kìa !" Người tuổi trẻ kia cười lạnh nói: "Các ngươi bình thời còn tự xưng là tinh anh, cả ngày nói khoác muốn lên chiến trường kiến công lập nghiệp, kết quả vừa gặp chuyện nhỏ như vậy đã sợ hãi luống cuống cả lên."
"Vậy có thể làm gì?" Có người cố gắng giải thích: "Lôi Mông chính là người thừa kế duy nhất của bệ hạ. Cho dù tính tình Lôi Mông rất tốt không muốn so đo, nhưng ngươi có thể bảo đảm những vị công chúa điện hạ kia không?"