Thần Điển

Chương 292: Khách từ phương xa




Đám người Địch Áo trước sau đi vào Bá tước phủ, những người khác thần sắc còn đỡ, chỉ có Lôi Mông là bộ dạng nghiêm túc khó đăm đăm.

Sau khi rời nhà ra ngoài lịch lãm, tích cách Lôi Mông đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, một là bởi vì đã có bằng hữu chân chính, hai là khát vọng thiết huyết hào hùng của nam nhi đang từng bước trỗi dậy.

Từ lúc quen biết Ca Đốn, cuộc sống của hắn không bao giờ yên tĩnh, đánh nhau trong học viện chỉ là điểm tâm mà thôi. Dù sao thân phận mọi người đều là học viên, học viện lại không cho phép quyết đấu, cho nên đánh nhau lúc nào cũng phải chú ý phân tấc, tránh cho hăng máu lỡ tay đánh chết người thì rất phiền toái.

Rời khỏi học viện, hắn và Ca Đốn cùng nhau làm mạo hiểm giả, từ đó cuộc sống trở nên đặc sắc hơn nhiều. Lôi Mông vốn tính cẩn thận chặt chẽ, đa số chỉ đón nhận nhiệm vụ nhỏ không nguy hiểm đến tính mạng, Ca Đốn mới thật sự là kẻ điên, nhiệm vụ nào có tiền thưởng cao là hắn nhận hết. Thế nhưng năng lực thích ứng của con người rất mạnh, từ lúc đầu thống khổ không chịu nổi, tìm mọi cách khuyên giải, đến cuối cùng chết lặng, rồi phối hợp. Chỉ qua vài tháng, tâm thái Lôi Mông đã biến chuyển một vòng cực lớn.

Đợi đến khi quen biết Địch Áo, cuộc sống lại càng tiêu dao thống khoái hơn nữa, từ Đôi Tháp trấn một đường chém giết đào thoát khỏi vòng vây, chạy trốn trên Khắc Lý Tư bình nguyên, cứu Y Toa Bối Nhĩ từ trong tay bộ lạc võ sĩ, bước lên Phong Bạo Hải kinh nghiệm sóng U Linh tẩy lễ, …vân …vân, tất cả mọi thứ giúp cho Lôi Mông biết được thì ra cuộc sống cũng có thể đặc sắc, kinh tâm động phách đến trình độ như thế.

Nếu như vào thời gian hắn vài chục tuổi, có lẽ Lôi Mông sẽ hi vọng có được một ít bình tĩnh, an ổn. Nhưng bây giờ hắn còn rất trẻ tuổi, nhiệt huyết từ trong xương thúc đẩy làm cho hắn không muốn quay về cuộc sống trước kia, về nhà có thể làm cái gì? Mụ nội nó, ngay cả *** một cái cũng sẽ có một nhóm người vây quanh quạt gió, cuộc sống kiểu đó quá mức nhàm chán.

Nhưng hắn tạm thời không nghĩ ra biện pháp thuyết phục Thập Thất tỷ, chỉ có thể cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt.

Mấy người mới vừa đi vào Hầu tước phủ, thanh âm An Đông Ny từ một góc truyền đến: "Địch Áo, ngươi tới đây."

Địch Áo quay đầu nhìn lại thì thấy An Đông Ny đứng trên một gian tiểu lâu vẫy vẫy hắn, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Y Toa Bối Nhĩ: "Các ngươi đi về trước, An Đông Ny tìm ta có việc."

"Ngươi đi đi." Y Toa Bối Nhĩ gật đầu.

Địch Áo tung người nhảy lên tiểu lâu, Lôi Mông đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu lại nói: "Các ngươi phát hiện gì không? Địch Áo và An Đông Ny hình như..."

"Ngươi điên rồi sao?" Ca Đốn ngạc nhiên nói: "Nếu để cho Đường Ân thúc thúc nghe được, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi."

"Khụ." Lôi Mông có chút cảm thấy khó xử: "Ta chỉ nói một chút, chẳng lẽ các ngươi không có cảm giác gì sao? Hình như An Đông Ny rất tín nhiệm Địch Áo, có chuyện gì chỉ nói với Địch Áo. Còn Địch Áo cũng rất tín nhiệm An Đông Ny, ta đoán rằng giữa bọn họ khẳng định từng phát sinh chuyện gì đó."

"Ngươi cho rằng người nào cũng xấu xa giống ngươi?" Ca Đốn nói.

"Ngươi… ngươi còn có mặt mũi nói ta?" Lôi Mông cả giận nói: "Ta nói quan hệ giữa Địch Áo và An Đông Ny khẳng định có chuyện, nhưng không có nói nói loại chuyện kia. Chỉ có cái tên lúc nào cũng nghĩ tới mới thật sự là xấu xa."

"Làm sao miệng mồm ăn nói khó hiểu vậy nhỉ? Loại chuyện kia? Loại chuyện kia là chuyện gì?" Ca Đốn mỉm cười xấu xa.

"Được rồi, Ca Đốn, tâm tình Lôi Mông đã không tốt, ngươi còn cố ý chọc giận hắn?" Y Toa Bối Nhĩ nói.

"Ngươi đau lòng?" Ca Đốn nói.

"Ngươi hôm nay vì sao giống như nổi điên vậy, bắt được ai cũng muốn cắn một phát?" Y Toa Bối Nhĩ liếc sang Ca Đốn: "Không phải là vì Lôi Mông chuẩn bị rời đi làm cho tâm ngươi đau đớn?"

Khi mấy người Y Toa Bối Nhĩ còn đang tranh luận, khoảng cách Đại công lĩnh ngoài ngàn dặm, vùng trung tâm sa mạc Hỏa Diễm, trên bầu trời sa mạc hoang vu rộng lớn bỗng nhiên nứt ra, một cửa động đen như mực chậm chạp mở rộng, chợt có đoàn người từ bên trong nối đuôi nhau đi ra, phía sau còn có sáu đầu Tích Dịch to lớn đi theo.

Dẫn đầu là một người thanh niên mặc một bộ y phục trắng như tuyết, bình thường đi lại trong sa mạc không có ai ăn mặc như vậy, y phục sạch cỡ nào không quá một giờ sẽ dính đầy bụi đất, dơ òm. Huống chi người này mặc bộ trường bào thoạt nhìn rất rườm rà phiền toái, nếu như là người bình thường sợ rằng đi vài thước cũng bị trật chân té mấy lần. Những người khác đều là võ sĩ, nhìn bộ dạng hẳn là nhóm tùy tùng của thanh niên áo trắng.

Những người này mới vừa bước ra cửa động liền có một trận gió cát thổi tới, mặt đất nhất thời bốc lên một mảnh bụi mù, nhưng bụi mù còn cách thanh niên áo trắng chừng nửa thước phảng phất như đụng phải một bức tường vô hình, toàn bộ đều bị ngăn cản không thể tiến thêm một tấc.

Ngoại trừ thanh niên áo trắng và một gã trung niên đứng bên cạnh, toàn bộ những người khác lập tức thả ra nguyên lực chiến giáp. Bởi vì nơi này là trung tâm sa mạc, mỗi một hạt cát đều mang theo nhiệt độ khó thể chịu nổi. Điểm thương tổn nho nhỏ này dĩ nhiên không đáng giá nhắc tới, thế nhưng không ai nguyện ý để cho hạt cát nóng rực trực tiếp thổi vào mặt, cảm giác này tóm lại không hề dễ chịu.

Tướng mạo người trung niên rất thật thà, khuôn mặt ngăm đen, thoạt nhìn giống như là một người nông phu bình thường, trong đội ngũ chỉ có hắn không có thi triển bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào, để mặc cho gió cát nóng rực tạt vào mặt và thân thể. Gió trong sa mạc bình thường thổi rất mạnh, luồng bụi mù chứa vô số hạt cát kia cũng có lực lượng đả kích không nhỏ. Thậm chí những hạt cát đập vào mặt người trung niên làm cho da thịt hiện ra hàng loạt lỗ nhỏ, sau đó hạt cát bị lực đẩy văng ngược ra ngoài, còn mặt hắn lại chậm rãi bình phục như lúc ban đầu, hoàn toàn không có nửa điểm thương tổn.

Thanh niên áo trắng quay đầu, tò mò nhìn sang người trung niên: "Á Nhĩ Duy Tư, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết đau sao? Đường còn rất xa, không phải là ngươi cứ để tiếp túc như vậy chứ?"

"Đau đại biểu ta vẫn còn sống." Người trung niên tên là Á Nhĩ Duy Tư nhàn nhạt hồi đáp, đưa tay dắt một con Tích Dịch qua rồi nhảy lên trên lưng nó, không thèm để ý tới những người khác, thúc chân chậm rãi đi tới trước.

"Rất có cá tính." Thanh niên áo trắng nhìn bóng lưng Á Nhĩ Duy Tư than thở không thôi, quay đầu lại nhìn về phía bốn gã võ sĩ ở sau lưng: "Hắn vẫn luôn mang bộ dạng đức hạnh này hay sao?"

Trên mặt bốn gã võ sĩ lộ ra thần sắc lúng túng, vấn đề này trả lời thế nào cũng không thỏa đáng, nếu như đổi lại người nào khác hỏi bọn họ như vậy, bọn họ đã sớm vung đao giết rớt rồi. Nhưng bọn họ thật sự là chọc không nổi người thanh niên áo trắng này.

Cũng may thanh niên áo trắng không có ý định buộc bọn họ trả lời, hắn lười nhác cưỡi một đầu Tích Dịch đuổi theo người trung niên kia. Cửa động tối đen phía sau bọn họ chậm rãi khép lại, từ bề ngoài hoàn toàn không thể nhận ra một điểm khác thường.

"Này, ta nói này Á Nhĩ Duy Tư, chẳng lẽ ngươi không có một chút cảm nghĩ gì sao?" Thanh niên áo trắng đuổi theo Á Nhĩ Duy Tư, sóng vai đối phương đi tới. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn

"Có gì tốt mà nghĩ?" Á Nhĩ Duy Tư nhíu mày hỏi ngược lại.

"Chúng ta đi ám sát Phong Ngân, ám sát vương giả của thế giới hắc ám, phải có cảm giác thành tựu chứ?" Thanh niên áo trắng ngồi trên lưng Tích Dịch khua tay múa chân, bộ dạng cực kỳ cao hứng.

"Cảm giác thành tựu?" Trên mặt Á Nhĩ Duy Tư có vẻ giận dữ: "Dĩ Đạt, mặc dù ta không biết ngươi nói với Nguyên lão hội như thế nào, nhưng ta hi vọng ngươi không được làm thất vọng phần tín nhiệm này."

Thanh niên áo trắng tên là Dĩ Đạt không có để ý giọng nói Á Nhĩ Duy Tư, tự tin cười cười: "Nghe nói Phong Ngân bây giờ đã già yếu được không được như xưa. Xà Thương của ngươi cộng thêm Sát Lục quyền sáo của ta là đủ rồi."

Á Nhĩ Duy Tư hơi động dung, nhìn về phía băng vải bao quanh tay phải Dĩ Đạt: "Ngươi đã hoàn toàn nắm giữ lực lượng Sát Lục quyền sáo?"

Lúc này từ phía xa xa trong sa mạc hoang vu bỗng nhiên hiện ra một Mã Nghĩ dài hơn hai thước, loại kiến này vỏ giáp cứng rắn thường núp dưới cát im lặng chờ đợi con mồi, miệng nó có hai răng nanh rất khỏe, yêu thú bình thường một khi bị nó cắn trúng rất khó giãy thoát. Nhưng để cho người ta đau đầu chính là loài vật sống quần cư, hễ xuất hiện một con chắc chắn ở gần đây sẽ có một đám hoạt động.

Không đợi chủ nhân phân phó, mấy con Tích Dịch lập tức hoảng sợ dừng bước, dã thú cảm giác đối với nguy hiểm tốt hơn nhân loại rất nhiều, loài Tích Dịch này ở trong sa mạc cũng thuộc về tầng lớp cao cấp. Đám người Địch Áo bắt được Hỏa Hống Thú là vì nó đánh nhau với Tích Dịch mới bị thương nặng, vì thế bọn họ dễ dàng bắt được.

Nhưng so với đám Mã Nghĩ (Mã Nghĩ) màu xám này thì Tích Dịch còn kém một bậc, nếu như trên lưng không có chủ nhân sợ rằng chúng nó đã sớm quay lưng chạy trối chết.

Thanh âm sàn sạt liên tiếp vang lên, đám người Dĩ Đạt bước lên gò đất cao nhìn xuống thì thấy từng đàn Mã Nghĩ từ trong cát sỏi chui ra. Hiển nhiên là đám kiến này đã xem đám người Dĩ Đạt trở thành thức ăn rồi.

"Thật là một đám chán ghét." Dĩ Đạt nhìn sang Á Nhĩ Duy Tư: "Ngươi tới hay ta tới?" Thật ra bốn gã võ sĩ phía sau bọn họ hoàn toàn có thể giết chết toàn bộ đàn Mã Nghĩ này, căn bản không cần hai người xuất thủ. Thế nhưng điều đó sẽ hao phí thời gian, mà thời gian của bọn họ rất cấp bách, không thể lãng phí vào việc này được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.