Thần Đạo Đan Tôn

Chương 74: Lại xuống 1 thành




Có điều, Lý Đông Nguyệt chịu thua cũng ở trong dự liệu của mọi người.
Dù sao phía trước đã có nhiều người chịu thua, trong lòng mỗi người đã có chuẩn bị. Còn nữa, Lăng Hàn tu ra bốn đạo kiếm khí, nắm giữ sức chiến đấu vô địch cùng cấp, dù cho hiện tại cảnh giới còn thấp một chút.
- Đa tạ!
Lăng Hàn chắp tay nói, trong lòng không khỏi nghĩ, sẽ không phải hắn một đường đánh tới, đều gặp phải chủ động nhận thua chứ?
Nếu chiến đấu giữa Lăng Hàn và Lý Đông Nguyệt đã kết thúc, mọi người liền phóng chú ý tới trận quyết đấu giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực. Hai người đều là thiên tài trong thế hệ trẻ, lại cùng tiến tu ở Hổ Dương Học Viện, có thể nói thực lực ngang nhau, cũng không có bao nhiêu chênh lệch.
Nhưng sau khi Thích Vĩnh Dạ sử dụng Thiên Tử Quyền Pháp, Kim Vô Cực lập tức rơi vào hạ phong.
Thiên Tử vừa ra, thiên hạ đều phục!
Đây là một loại nghiền ép trên khí thế, cũng chỉ có người như Thích Vĩnh Dạ, nguyên bản là Vương Tử mới có thể tu luyện, cho dù Kim Vô Cực học cũng vô dụng, hắn không có loại gốc gác vương giả này.
- Nghe đồn, Thần khí trong một quốc gia, có thể điều động đại thế của quốc gia này, chẳng những có thể gia tốc tu hành, còn có thể dùng để đối địch, tăng lên sức chiến đấu, bây giờ nhìn lại, xác thực không sai, chỉ là một Vương Tử nho nhỏ, đã có thực lực như vậy.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu.
- Quốc gia đều có đại thế, từ Vũ Quốc mà nói, cái này đã đạt đến tiêu chuẩn vương giả.
- Nếu như Đại Nguyên Vương triển khai môn quyền thuật này, hắn là một phương chư hầu chân chính, phỏng chừng có thể đạt đến bảy đạo khí, còn quốc gia chi chủ chân chính... Vậy thì là mười đạo khí, cảnh giới viên mãn.
- Có điều, Khí chỉ là bước thứ nhất của võ đạo, còn cần trải qua 'Mang', mới có thể đạt đến cảnh giới vô thượng 'Tâm', như vậy, tu luyện vẫn phải dựa vào chính mình.
Lăng Hàn thầm nói, nhưng không thể không thừa nhận, ở giai đoạn Tụ Nguyên Cảnh, có thể thuyên chuyển đại thế của một quốc gia, dù chỉ là một chút xíu, cũng đủ trâu bò, để sức chiến đấu tăng một đoạn.
- Hiện tại thực lực của Thích Vĩnh Dạ đuổi sát nửa bước Dũng Tuyền, e sợ tiểu thị nữ của ta cũng không phải là đối thủ của hắn, dù sao nàng chỉ tu ra đạo Kiếm khí thứ hai, không cách nào sánh ngang vương giả oai.
- Đổi thành ta, nhất định phải sử dụng Cô Lang Huyết, đẩy mạnh lực lượng đến Tụ Nguyên tầng chín. Nếu không, ta phải dựa vào năng lực hồi phục của Bất Diệt Thiên Kinh đến tiêu hao, bằng vào Khô Mộc thể của ta hiện tại, lực phòng ngự tuyệt đối không phải Tụ Nguyên Cảnh có khả năng công phá!
- Vẫn là dùng Cô Lang Huyết đi, Bất Diệt Thiên Kinh là lá bài tẩy chân chính của ta, có thể không dùng là quyết không dùng.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, chiến đấu giữa Thích Vĩnh Dạ và Kim Vô Cực cũng tiếp cận kết thúc, Thiên Tử Quyền Pháp để Thích Vĩnh Dạ nắm giữ sức chiến đấu cấp bậc vương giả, triệt để áp chế Kim Vô Cực. Chỉ cần Kim Vô Cực không có tu ra bốn khí, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Thích Vĩnh Dạ.
Hết cách rồi, ai bảo Thích Vĩnh Dạ xuất thân tốt, điểm này ngay cả Lưu Vũ Đồng cũng không sánh được.
Oành!
Thời điểm Thích Vĩnh Dạ đánh ra quyền thứ mười một, Kim Vô Cực không cách nào chống đỡ, bị chấn bay ra ngoài, phun bốn ngụm máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất, vô lực tái chiến.
- Ta thua!
Kim Vô Cực có chút không cam lòng, nghiêm chỉnh mà nói, hắn không phải thua ở thực lực, thiên phú, mà thua xuất thân của đối phương, điều này làm cho hắn có thể không phiền muộn sao.
- Đa tạ!
Thích Vĩnh Dạ chắp tay, tuy hắn dựa vào Thiên Tử Quyền Pháp thắng, nhưng phải học ra mới được a. Vũ Quốc nhiều Vương tử, Hoàng tử như vậy, nhưng chân chính tu thành lại có mấy người?
Tên thiên tài, hắn hoàn toàn xứng đáng.
Có điều, khi hai người nhìn thấy Lăng Hàn đi tới võ đài thứ ba, đều không khỏi kinh ngạc. Trước đó bọn họ chiến quá kịch liệt, nào có thời gian nhìn Lăng Hàn chiến đấu với Bách Lý Đằng Vân, Lý Đông Nguyệt, tự nhiên không biết sức chiến đấu của Lăng Hàn mạnh bao nhiêu, thậm chí còn tu ra bốn đạo kiếm khí.
Các đài chủ khác cũng xem chưa hết thòm thèm, nhưng hai vương giả trẻ tuổi chiến xong, bọn họ cũng nên khiêu chiến a. Bán nhân tình cho Lăng Hàn là một chuyện, nhưng nếu có thể tiến bước nữa, ai lại không muốn?
Lăng Hàn lẳng lặng chờ đợi, nửa giờ sau, hắn khiêu chiến Kim Vô Cực.
Hiện tại không gian đan điền của hắn quá nhỏ, dưới sự khởi động cao độ Ngũ hành nguyên hạch, nguyên lực tiêu hao quá nhanh, sau một phen kịch chiến phải ăn đan dược khôi phục, bởi vậy nửa canh giờ này đối với hắn cũng rất trọng yếu.
Rất nhanh, nửa giờ qua đi, Lăng Hàn nhảy lên võ đài thứ hai, khiêu chiến đối thủ mới.
Điều này cũng ở trong dự liệu của mọi người, không ai không trợn to hai mắt. Dù sao đây chính là thiên tài đầu tiên của Đại Nguyên thành tu ra bốn đạo kiếm khí a.
Vẻ mặt của Kim Vô Cực có chút lúng túng, mấy ngày trước bị Lăng Hàn tính kế, khiến hắn mất mặt ở trước mặt mọi người, nhưng vừa nghĩ tới sau lưng Lăng Hàn có ba vị Đan Sư Huyền Cấp, coi như hắn không bỏ đi ý nghĩ trả thù, sợ là những trưởng bối của Kim gia cũng ép hắn từ bỏ.
Dù sao, trên đời này, quần thể không thích hợp đắc tội nhất chính là Đan Sư.
Nhưng nhục nhã như vậy, há nói thả liền có thể thả xuống được?
- Vừa vặn, là ngươi chủ động khiêu chiến ta, vậy ta liền nhân cơ hội này trừng trị ngươi một phen, chỉ cần không trọng thương ngươi, nghĩ rằng ai cũng không tiện nói gì, dù sao đây là luận võ!
Kim Vô Cực thầm nói, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
- Lăng huynh, xin chỉ giáo!
Hắn nâng quyền, hai tay trở nên kim quang óng ánh, chính là Kim Dương Chưởng, võ kỹ Hoàng Cấp thượng phẩm.
Lăng Hàn múa kiếm quyết, nói:
- Xin mời!
Xèo, Kim Vô Cực lập tức triển khai tấn công mạnh mẽ, song chưởng tung bay, kim quang óng ánh.
Trường kiếm của Lăng Hàn rung lên, đồng thời đánh ra bốn đạo kiếm khí, vừa rồi đã bại lộ thực lực, hắn tự nhiên không có ý tứ ẩn giấu.
- Cái gì, bốn đạo kiếm khí!
Kim Vô Cực kinh ngạc thốt lên, da mặt co giật.
Bốn đạo kiếm khí, là cùng cấp với vương giả, dù ở trong Hoàng Đô, cũng chỉ có mấy người đạt đến, kia đều là cường giả tuyệt đối, ngươi nói Kim Vô Cực có thể không kinh sao?
Nhưng hắn lập tức phát hiện, tuy người xung quanh có hô to gọi nhỏ, cũng có khua tay múa chân, nhưng không ai lộ ra dáng dấp kinh bạo.
Này này này, đây là bốn đạo kiếm khí a, các ngươi đều không nhìn thấy sao?
Chẳng lẽ mình hoa mắt?
Kim Vô Cực không khỏi sinh ra hoài nghi. Bởi vì bốn đạo kiếm khí hiếm thấy cỡ nào, dù xuất hiện ở Hoàng thành, cũng sẽ gây ra náo động lớn, nhưng người nơi này lại bình tĩnh như vậy, tự nhiên để hắn không nghĩ ra.
Hắn tự nhiên không biết, trước đó mọi người đã kinh qua, hiện tại đương nhiên sẽ không như vậy nữa.
Cũng may, có một người rất nể tình mà lộ ra hình dáng khiếp sợ, kia dĩ nhiên là Thích Vĩnh Dạ.
Hắn nhếch miệng, trợn mắt ngoác mồm nhìn Lăng Hàn, khóe miệng hơi co giật.
Sau khi Kim Vô Cực hết khiếp sợ, vẫn tiếp tục khởi xướng công kích, bốn đạo kiếm khí thì lại làm sao, dù sao cảnh giới của Lăng Hàn quá thấp, hắn tuyệt đối không thể bởi vậy chịu thua.
Hai người ác chiến.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.