Thần Đạo Đan Tôn

Chương 556: Bị nhốt




Một đêm đi qua, Lăng Hàn cùng ba nữ trở lại Linh Bảo Các.
Mặc dù Hiên Viên Tử Quang nói chờ hắn đi ra liền làm thịt hắn, nhưng hiển nhiên không có nhàn rỗi như vậy, cả ngày đều theo dõi hắn, bằng không thì khó tránh khỏi một trận đại chiến.
Đến trưa, chỉ thấy Ân Hồng hấp tấp chạy tới.
- Xảy ra chuyện gì, sao gấp như khỉ thế?
Lăng Hàn cười nói.
- Phi, lão nương là thục nữ, sao có thể dùng gấp như khỉ để hình dung?
Ân Hồng bất mãn nói.
- Thục nữ cả ngày treo hai chữ lão nương ở bên mép, ta ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lăng Hàn cười nói.
- Vậy ngươi đã được kiến thức.
Ân Hồng không xấu hổ không thẹn thùng nói.
- Đúng rồi, có đại sự tìm ngươi đây.
- Đại sự gì?
Lăng Hàn thuận miệng hỏi.
- Mấy ngày gần đây, đều không có ai vào thành.
Ân Hồng nói.
- Vậy cũng là đại sự?
- Sao không tính, ngươi biết Vạn Bảo Thành là nơi nào sao? Mỗi ngày người ra ra vào vào có bao nhiêu sao? Lấy trăm vạn mà tính! Nhưng hiện tại chỉ có người ra ngoài, không có ai vào, toàn bộ thành thị hoang vắng rất nhiều. Ngươi ra ngoài nhìn, xem người ít đi bao nhiêu!
Ân Hồng nói.
Đột nhiên Lăng Hàn thầm nghĩ, ngày hôm qua Mã Đa Bảo nói, gần đây bên ngoài không yên ổn, tốt nhất ở trong Vạn Bảo Thành. Lẽ nào, tên béo này biết nguyên nhân, mới cố ý cảnh cáo hắn?
- Biết tại sao không?
Ân Hồng lắc đầu:
- Phái ra mấy tốp người tìm hiểu tình huống, nhưng tương tự có đi không về.
Nàng dừng một chút lại nói.
- Có khả năng, Vạn Bảo Thành đã bị thế lực nào đó nhìn chằm chằm, thiết lập mai phục ở các yếu đạo, chỉ có thể ra, không thể vào.
Lăng Hàn gõ bàn nói:
- Thế lực nào sẽ làm như thế, bọn họ lại có ích lợi gì?
Linh Bảo Các kinh thương, Đan Sư hiệp hội luyện đan, hai người liên hợp, có thể để cho đan dược hàng hóa lưu thông toàn bộ đại lục, với võ giả mà nói đều là ích sự, ai sẽ phá hư chứ?
Coi như Thiên Kiếm Tông, Vân Phượng Tông… có Đan Sư của bọn hắn, nhưng cũng không cần thiết làm chuyện như vậy a?
- Vì lẽ đó, mới phải điều tra rõ ràng.
Ân Hồng nói.
Lăng Hàn trừng nàng nói:
- Ngươi đang có ý đồ xấu với ta?
- Hì hì, lẽ nào ngươi không muốn biết là người nào làm sao?
Ân Hồng nói.
- Trời sập xuống tự nhiên có người cao chống, ta chỉ là Sinh Hoa Cảnh mà thôi, ăn thua gì đến ta.
Lăng Hàn không để ý chút nào nói.
Nhưng Ân Hồng không cười nói:
- Tình huống lần này có chút không giống bình thường, truyền tin thạch trong thành đã không thể liên lạc ngoại giới, hiện tại lại chỉ có thể ra không thể vào, Vạn Bảo Thành đã biến thành một toà cô thành, hoàn toàn không biết ngoại giới xảy ra chuyện gì.
- Không phải có cường giả Thiên Nhân Cảnh sao, để bọn họ đi xem không phải xong.
Lăng Hàn nói.
- Có người suy đoán, lần này có thể sẽ là âm mưu lớn, coi như cường giả Thiên Nhân Cảnh xuất hiện cũng bị nhằm vào. Mà đại trận bảo vệ Vạn Bảo Thành là loại cao cấp nhất, chỉ cần có đủ nguyên tinh, dù Phá Hư Cảnh tới cũng đánh không vào.
Ân Hồng nói.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Vì lẽ đó, Thiên Nhân Cảnh sợ chết, liền để Sinh Hoa Cảnh đi chịu chết?
- Ngược lại cũng không phải, tuy Sinh Hoa Cảnh yếu, nhưng cường giả sẽ không để ý, có thể không gặp nguy hiểm.
Ân Hồng lộ ra vẻ lo lắng.
- Chủ yếu vẫn là, hiện tại Vạn Bảo Thành thành người mù, người điếc, hoàn toàn không biết sau đó phải đối mặt cái gì, nhất định phải cầu viện ngoại giới.
Lăng Hàn thở dài, sao hắn đi tới chỗ nào cũng không bình tĩnh chứ?
- Ta có tính bị ngươi lôi xuống nước hay không?
Hắn cười nói.
- Ha ha, lên thuyền giặc của lão nương, ngươi liền ngoan ngoãn nhận mệnh đi.
Ân Hồng rất phối hợp cười lớn.
Có điều, cái này thật không phải tin tức tốt gì.
Vài ngày sau, tình thế càng ngày càng trở nên không ổn, bởi vì ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy, toàn bộ bầu trời biến mất, thay vào đó là sương mù màu đen bao phủ.
Lần này, tất cả mọi người đều cảm giác được không ổn, bầu không khí trong thành trở nên hoảng loạn.
Lăng Hàn lấy ra linh phù của Mã Đa Bảo, không khỏi thầm nghĩ, mập mạp chết bầm kia đã sớm biết sẽ có tình huống như vậy phát sinh, mới bảo hắn không nên rời thành, mà hiển nhiên, đây cũng không phải là điểm cuối, còn có thể có chuyện càng nguy hiểm phát sinh.
Tấm linh phù này có thể cứu mạng.
Lăng Hàn cười cợt, hiển nhiên đối phương không biết hắn nắm giữ Hắc Tháp, đây mới là lá bài tẩy bảo mệnh mạnh mẽ nhất của hắn. Có điều, tấm linh phù này cũng không thể lãng phí, bởi vì đồ vật trên người Mã Đa Bảo, tất nhiên không đơn giản.
- Đây là Thuấn Di Phù a.
Hắn suy đoán nói, tốt xấu gì kiếp trước cũng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, từ mạch văn trên linh phù có thể đoán ra một hai.
- Thuấn Di Phù a, ta thường lắc mình biến mất, để bọn họ đều cho rằng ta nắm giữ Thuấn Di Phù, không nghĩ tới thật được một tời.
- Đồ chơi này ngay cả ta ở kiếp trước cũng không biết chế tác, có người nói phải là cường giả Phá Hư Cảnh am hiểu quy tắc hư không, mới có thể luyện chế thành.
-Mã Đa Bảo, thật là đa bảo, tên này là được một bảo tàng thượng cổ sao, gia thế thực kinh người.
- Thực lực của người này sâu không lường được, hiện tại cũng không biết chạy đi nơi nào rồi.
Lăng Hàn quyết định ra khỏi thành xem xem, ngồi chờ chết không phải phong cách của hắn, hắn có Hắc Tháp, cho dù trong tuyệt cảnh cũng có thể chuyển nguy thành an. Hơn nữa, hắn cũng rất hiếu kỳ, nơi này là Thiên Bảo thành, có cường giả Thiên Nhân Cảnh tọa trấn, nhưng lại có người dám sinh ý đồ, cái này cần thế lực mạnh mẽ cỡ nào?
Hắn để ba nữ vào Hắc Tháp, bằng không vạn nhất hắn đi, Vạn Bảo Thành phát sinh bất ngờ gì, hắn liền hối hận không kịp.
Nhưng vấn đề là, chỉ có Chư Toàn Nhi chịu nghe lời, Hách Liên Tầm Tuyết thì không thể thu vào Hắc Tháp, bằng không Lăng Hàn cũng không cần lo lắng. Mà Hổ Nữu thì không chịu tiến vào Hắc Tháp, quấn quít lấy muốn ở cùng hắn.
Hết cách rồi, cùng đi thôi, ngược lại Hổ Nữu có thể ở thời điểm nguy hiểm nhất tiến vào Hắc Tháp, Hách Liên Tầm Tuyết là cường giả Thiên Nhân Cảnh, ở bước ngoặt sinh tử nói không chắc sẽ bạo phát bản năng, khôi phục thực lực đáng sợ.
Đại trận trong thành đã kích hoạt, để đối kháng với nguy hiểm không biết, có điều muốn đi ra ngoài lại là việc nhỏ, bởi vì hiện tại mọi người đều hi vọng có người ra ngoài xem tình huống, đang lo không có ai xung phong nhận việc đây này.
Ba người thuận lợi ra khỏi thành, phía trước tràn ngập khói đen, ảnh hưởng tầm nhìn.
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, nhưng vô dụng, sương mù dày đặc, ngay cả Chân Thị Chi Nhãn cũng không cách nào nhìn thấu. Không phải Chân Thị Chi Nhãn không đủ mạnh, mà là cảnh giới của Lăng Hàn thấp, ảnh hưởng hiệu quả của Chân Thị Chi Nhãn.
- Cẩn thận một chút.
Lăng Hàn nói, cũng thả Chư Toàn Nhi ra, dù sao thu người tiến vào Hắc Tháp chỉ là sự tình một ý nghĩ.
Bốn người đi tới, rất nhanh, khói đen vờn quanh, vây quanh bọn họ lại, tầm nhìn hạ thấp nữa, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy sự vật ngoài một trượng.
Lăng Hàn tốt hơn một chút, nhưng chỉ khoảng hai trượng mà thôi.
- Đây là trận pháp gì?
Chư Toàn Nhi hỏi, trong ba nữ cũng chỉ có nàng đáng tin, Hách Liên Tầm Tuyết mất trí, mà Hổ Nữu thì chỉ là tiểu thí hài.
Vẻ mặt của Lăng Hàn nghiêm túc:
- Nếu ta không đoán sai, đây là đệ tứ sát trận!
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.