Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5209: Hắc Quang Trong Kiếm




Tìm được!
Lăng Hàn mỉm cười, sau đó nói với Mặc Tử Vân:
– Sư muội, ngươi qua đây.
Đây là muốn hôn mình sao?
Mặc Tử Vân cảm giác nội tâm rung động, biểu hiện rất thẹn thùng hay nên tích cực một chút?
Nguy rồi, không biết sư huynh thích loại hình gì.
Nàng từ từ đi tới, đã thấy Lăng Hàn vung chưởng một cái, bành, ý thức của nàng nhanh chóng biến
mất.
A, sư huynh thích nằm không động sao?
Khẩu vị thật nặng!
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu nàng, sau đó nàng triệt để mất đi ý thức.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, sau đó đặt Mặc Tử Vân nằm dựa vào tường, hắn đi vào phòng cầm
thanh kiếm kia.
Nghĩ nghĩ, hắn thuận tay mò đi Bạch Ngân chiến giáp của Mặc Tử Vân.
Hắn lập tức ra khỏi thành, tìm được ba vị Chuẩn Đế và những người khác, sau đó muốn rời khỏi vực
sâu nguyên thủy.
Mặc dù trong người Lăng Hàn có thể dung nạp tinh cầu, nhưng dù sao vẫn có áp lực, hắn không có khả
năng giữ mãi như thế.
Thả ra ở đây?
Những tinh cầu kia sẽ xong đời, làm sao có thể thừa nhận được siêu trọng lực trong vực sâu nguyên
thủy bên?
Thế là, mọi người rời đi trước.
Nhưng lần này, bọn họ liên tục gặp năng lượng phong bạo, tới tới lui lui đợi bảy năm, lúc này mới quay
về thành Thanh Long.
Nơi này vẫn bình tĩnh.
Tin tức môn đồ Đại Đế tử vong không có truyền tới, cho dù truyền tới thì có ai quan tâm chứ?
Bọn họ xâm nhập vào thành Thanh Long, trong thành vô cùng yên tĩnh, căn bản giông có chuyện gì xảy
ra.
Có Chân Long Đại Đế tọa trấn, cho dù trời sập cũng không sợ.
Nhưng đám người Lăng Hàn không cảm thấy kỳ quái, Đại Đế là tồn tại mạnh nhất trên đời, có Đế tọa
trấn, đương nhiên ổn định hơn rất nhiều.
Nhưng mà, lúc ấy Lăng Hàn không có mặt, cũng không biết rõ Chân Long Đại Đế đã bị Sâm La Đại Đế
đánh chết, nếu không, cả đám khẳng định sẽ khiếp sợ đến da đầu tê dại.
Đại Đế chết đi… Lại sống lại?
Làm sao có thể có chuyện như vậy?
Cũng bởi vì không biết, đám người Lăng Hàn ngược lại cảm thấy đây là việc đương nhiên.
Bọn họ ra thành Chân Long, một mạch trải qua thiên địa phong bạo nhiều lần, rốt cục cũng ra khỏi vực
sâu nguyên thủy.
Lăng Hàn thả ba viên tinh cầu trong người ra ngoài, hắn lập tức cảm giác nhẹ nhõm, giống như chiến
lực lại tăng lên một chút.
Như thế, hắn có thể lấy Nguyên thế giới ra hay không?
Lăng Hàn vẫn có ý nghĩ như vậy, tinh cầu không thể chịu nổi thế giới này nghiền ép, nhưng vị diện hẳn
là có thể, nguyên nhân mỗi cái vị diện đều không yếu hơn Tôn Giả.
Hắn bắt đầu nếm thử, mặc dù như vậy sẽ mất đi tín ngưỡng lực, nhưng đạt tới độ cao như hắn còn cần
tín ngưỡng lực hay không?
Hơn nữa, Lăng Hàn có cảm giác, hắn muốn chân chính đi đến mạnh nhất, hắn cần lấy Nguyên thế giới
trong người ra.
Có cường giả nào dựa vào ngoại lực trở thành thiên hạ vô địch hay không?
Nguyên thế giới tác thành cho hắn, nhưng đồng thời cũng tạo thành gánh nặng lên thân thể của hắn.
Khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán!
Hắn bắt đầu nếm thử, không phải dời toàn bộ Nguyên thế giới ra, mà chuyển một vị diện trong đó ra
ngoài.
Khi hắn không ngừng mạnh lên, vị diện trong cơ thể hắn hiện tại đều đạt tới cao cấp, tương đương với
Thiên Tôn bát trọng.
Cho nên, nếu lấy ra cũng không bị đại thế giới nghiền nát.
Chuyện này cũng không khó khăn, Lăng Hàn nhanh chóng dời vị diện ra ngoài.
Ông, lập tức, áp lực thiên địa ập tới, muốn bóp nát vị diện này.
Nhưng mà, bản thân vị diện tương đương với Thiên Tôn bát trọng, tự nhiên gánh vác được áp lực như
vậy, nó nhanh chóng ổn định lại.
Lăng Hàn dẫn dắt thích hợp, từ đó năng lượng thiên địa rót vào, cũng làm cho vị diện này chậm rãi
dung nhập vào đại thế giới.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, tất cả đều ổn định.
Có thể.
Lăng Hàn tươi cười, như thế, hắn không cần dùng thần thức “gặp mặt” các kiều thê Lưu Vũ Đồng, mà
là gặp mặt chân chính.
Hơn nữa, sau khi dùng phương thức này tiến vào đại thế giới, mọi người đều có thể lấy được công pháp
tu luyện trong đại thế giới này, người người đều có thể đột phá cực hạn của Thiên Tôn.
Vấn đề duy nhất là, dị diện này không lớn, cho dù là toàn bộ vị diện cũng chỉ là hạt cát nhỏ.
Ách, đây là vấn đề nhỏ.
Lăng Hàn lấy từng vị diện trong người ra, cái thứ hai là đại vị diện có các nàng Lưu Vũ Đồng, sau khi vị
diện này xuất hiện, hắn và phụ mẫu sẽ gặp mặt nhau.
Chờ ba năm ròng rã, Lăng Hàn mới lấy tất cả vị diện ra ngoài, sau đó, hắn cảm nhận được nhẹ nhõm
trước nay chưa từng có.
Trước đó hắn còn là bá chủ Nguyên thế giới, đây là một vị trí chí cao vô thượng, nhưng cũng là một loại
trách nhiệm, hiện tại, hắn đã mất đi tín ngưỡng lực trong cơ thể, nhưng cũng thu hoạch được tự do chân
chính.
Từ đó về sau, hắn không hề cần mang theo vận mệnh của người khác.
– Hiện tại, rốt cục ý niệm thông suốt.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn từ trước tới giờ không tham luyến quyền thế, cho nên, người khác có thể
sẽ hâm mộ thân phận bá chủ Nguyên thế giới của hắn, hắn lại không quan tâm, nếu không phải ban đầu
tránh sinh linh đồ thán, hắn cũng sẽ không làm nhiều việc như thế.
Oanh, hắn vươn tay, chỉ thấy trên tay có năng lượng hủy diệt quấn quanh, chuyện này cũng không bởi
vì vị diện thoát khỏi cơ thể mà biến mất.
– Rất tốt, chỉ cần năng lượng hủy diệt không có biến mất, ta vẫn nắm giữ lợi khí.
Lăng Hàn lấy thanh kiếm của Mặc Tử Vân ra, hắn bắt đầu nghiên cứu.
Trước đó hắn có ý niệm đột phát mang vị diện ra ngoài, hiện tại hắn mới nhớ tới thanh kiếm.
Hắn cẩn thận nghiên cứu, quả nhiên, lực phá của kiếm này vô tận, nắm giữ đặc chất không khác gì năng
lượng hủy diệt, nhưng mà, cả hai có khác biệt, nhưng mà khác biệt ở nơi nào thì Lăng Hàn không nói ra
được.
Giống như hai người song sinh, rất giống, nhưng cho dù là thân huynh đệ cũng có khác biệt.
Hắn không nghĩ ra nên nói thế nào.
– Hủy đi xem.
Lăng Hàn bắt đầu hủy kiếm, đây là thánh liệu, từ ý nào đó mà nói, Thánh Nhân nhất định phải mượn
nhờ thiên địa chân diễm rèn luyện, muốn cưỡng ép phá hư là chuyện rất khó.
Nhưng ở trước mặt Lăng Hàn, đây cũng là chút lòng thành.
Ở hắn phá giải, thanh kiếm này nhanh chóng biến thành khối vụn, sau đó, chỉ thấy một đám đại đạo
màu đen bay ra ngoài.
Lăng Hàn tận lực bắt giữ, thu vào trong thức hải.
Ông, đại đạo quang tỏa ra hào quang rực rỡ, nó chủ động tấn công tia sáng màu đen.
Đừng nhìn đại đạo quang ít đến thương cảm, nhưng đối với tia sáng màu đen đối diện, nó lại là quái vật
lớn.
Tia sáng màu đen không cản nổi!
Lăng Hàn vội vàng bảo vệ, nhưng đại đạo quang phổ chiếu, tia sáng màu đen biến mất thật nhanh.
Móa!
Lăng Hàn thầm mắng một câu, nội tâm hơi động, oanh, năng lượng hủy diệt lập tức bốc cháy trong thức
hải, lúc này, tia sáng màu đen như nhìn thấy phụ mẫu thân sinh, nó nhanh chóng lao tới và dung nhập
vào năng lượng hủy diệt.
Lần này, đại đạo quang cũng không thể làm gì, chỉ có thể giằng co với năng lượng hủy diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.