Thần Đạo Đan Tôn

Chương 300: Cường giả bỗng đến




Bán nhân sâm kết thúc, võ đạo trà hội tiếp tục. Chỉ là trong lòng không ít người chỉ nhớ nhân sâm và linh chi trăm năm, tự nhiên có vẻ tâm không yên tĩnh, để cảm xúc mãnh liệt ở hiện trường yếu đi một đoạn dài.
Cũng may đám người Liên Tu Trúc, Bạch Ngọc Tuyền lần thứ hai lên sân khấu luận bàn. Bọn họ biểu hiện đặc sắc đã cứu vãn lại không ít, thắng được mọi người ủng hộ. Đặc biệt là võ giả bổn quốc của bọn họ, nhìn thấy thiên tài quốc gia mình đại hiển thần uy, đánh bại quốc gia khác, đều hưng phấn không thôi.
Cuối cùng, là lấy nước làm đơn vị, tổng cộng tuôn ra tám tên mạnh nhất. Phân biệt là Liên Tu Trúc, Hoa Cao Nghị, Bạch Ngọc Tuyền, Ngu Tinh Hỏa, Chung Hòa Quang, Cù Thủy Vân, Viên Liên San cùng Tàn Dạ.
Chu Vô Cửu thì có chút non, mới chỉ là Dũng Tuyền tầng năm. Hơn nữa hắn có thể dựa vào là Ngân Nguyệt Thể, thiên phú võ đạo chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Hiện tại mới tu ra hai đạo kiếm khí, khoảng cách xưng hào vương giả còn kém xa.
Bắc Hoang Cửu Quốc, vừa vặn một quốc gia một người. Chỉ có Vân Quốc không có một thiên tài trúng cử, để võ giả Vân Quốc đều đỏ mặt. Nhưng tài nghệ không bằng người thì có biện pháp gì, võ đạo là bằng thực lực nói chuyện.
- Lăng Hàn, nếu ngươi lên tràng, có thể đánh bại tám người bọn họ không?
Lưu Vũ Đồng rất khó chịu nói. Bắc Hoang đệ nhất làm sao cũng nên là tình lang của nàng.
- Đúng vậy!
Ở điểm này, Lý Tư Thiền cũng như Lưu Vũ Đồng.
Hổ Nữu vỗ ngực nói:
- Nữu thay Lăng Hàn đánh, đoạt số một!
Nói xong, nàng liền muốn nhảy lên đài làm Tàn Dạ sợ đến sắc mặt trắng nhợt. Hắn đã ăn qua vị đắng của tiểu nha đầu này. Tốc độ kia ở Dũng Tuyền Cảnh mà nói là khó giải.
Không thấy lúc trước ngay cả Nghiêm Thiên Chiếu cũng bị thiệt lớn, không thể không dùng đại chiêu, lấy sợi tơ quỷ dị nhốt tiểu nha đầu lại, lúc này mới thắng được sao.
Nhưng điều này cũng có thể nói là vì tiểu nha đầu không đề phòng. Hơn nữa sau đó thực lực của Hổ Nữu lại tăng lên, bây giờ đã là Dũng Tuyền tầng năm. Muốn đánh nhau, thắng bại thực sự rất khó nói.
Bất luận Lăng Hàn hay Hổ Nữu, chỉ cần hai quái vật này lên tràng, trong Dũng Tuyền Cảnh tuyệt đối là vô địch. Ngay cả Linh Hải Cảnh cấp thấp cũng chỉ có thể bị bọn họ quét ngang.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Nữu Nữu không nên doạ Tiểu Dạ, không thấy mặt hắn đã trắng rồi sao.
Mọi người nhìn lại, thật là như vậy a, không khỏi đều nở nụ cười. Bởi vì bọn họ rất ít khi nhìn thấy tình huống Tàn Dạ thất thố như thế. Người trẻ tuổi này vẫn lạnh lùng gặp người nha.
Ai bảo Hổ Nữu nhỏ tuổi, làm việc hoàn toàn không hề e dè, ngay cả Tàn Dạ thấy cũng đau đầu.
Thành Phi Quân mời tám người Tàn Dạ tới, thay bọn họ sắp xếp đối thủ. Vừa vặn tám tiến bốn, bốn tiến hai, cuối cùng quyết ra một vị mạnh nhất, kết thúc trà hội hôm nay.
- Quán quân nhất định là Liên Tu Trúc của Hỏa Quốc chúng ta!
- Nói láo, ở trước mặt Hoa Cao Nghị của Thạch Quốc chúng ta, tên nào cũng là cặn bã!
- Đi đi đi, Bạch Ngọc Tuyền của Phong Quốc chúng ta ở đây, ai là đối thủ chứ?
Nguyên bản vinh dự cá thể đã tăng lên đến cấp độ quốc gia. Mỗi người đều trợ uy cho thiên kiêu của quốc gia mình. Chỉ có Vân Quốc không có ai vào vòng trong, để sắc mặt của bọn họ không dễ nhìn lắm.
Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền cũng rất khó chịu. Người làm náo động lớn như vậy phải là Lăng Hàn mới đúng, hắn ra tay, ai là đối thủ?
Nguyên bản cuộc tranh tài tám tiến bốn nên tiến hành từng trận, ai bảo Chu Vô Cửu nửa đường rao hàng, làm lỡ rất nhiều thời gian, hiện tại chỉ có thể đồng thời tiến hành.
Binh lách cách bàng… Tám người chia làm bốn tổ chém giết. Tình cảnh cực kỳ kịch liệt, trong nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của chúng nhân. Đám người thỉnh thoảng hét lên kinh ngạc, biểu hiện ủng hộ.
Thực sự là không uổng chuyến này. Có thể nhìn thấy quyết đấu đặc sắc như vậy, cũng làm cho rất nhiều người kiêu ngạo tự mãn thu hồi ngạo khí. Hóa ra không chỉ bổn quốc có thiên tài, quốc gia khác cũng có!
- Ha ha ha ha, Bắc Hoang Thổ Cẩu cũng dám làm võ đạo trà hội gì đó. Vọng luận võ đạo, thực sự là cười chết người!
Chỉ nghe một thanh âm chói tai vang lên. Một người trẻ tuổi áo trắng đi nhanh tới, trên mặt mang theo vẻ xem thường.
- Ai!
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, ngay cả tám người Tàn Dạ cũng dừng chiến đấu.
Người này mở miệng nói Bắc Hoang, là đả kích toàn bộ người của Cửu Quốc.
Dung mạo của người trẻ tuổi áo trắng rất soái, vẻ mặt ngạo mạn, làm cho người ta có loại kích động muốn đánh mặt, rất kéo cừu hận a. Hai bên hông của hắn đều mang theo một thanh kiếm. Xem ra là song kiếm, cái này tương đối ít thấy.
Hắn nhanh chân đi đến:
- Bọn hầu tử của Bắc Hoang, từ đâu tới thì về lại nơi đó. Bắc Vực không phải là nơi các ngươi có thể đi!
- Ngươi là người phương nào, ai cần ngươi lo?
Có người rống lên.
Người trẻ tuổi áo trắng cười ngạo nghễ nói:
- Đã quên giới thiệu mình, ai, tự báo họ tên ở trước mặt những Thổ Cẩu các ngươi, quả thực là ô nhục Bao Tín Nhiên ta a! Quên đi, ta không báo danh tự.
Phốc, rất nhiều người bật cười. Ngươi nói không báo họ tên cũng đã báo ra, đây là tên ngu ngốc sao?
- Họ Bao, cút đi!
Có người hừ nói. Nghe khẩu khí của Bao Tín Nhiên, hắn hẳn là đến từ thế lực của Bắc Vực. Mà đối với Bắc Hoang mà nói, Bắc Vực mới thật sự là Thánh Địa võ đạo. Bởi vậy dù cho Bao Tín Nhiên nói năng lỗ mãng, mọi người cũng lựa chọn nhường nhịn ba phần.
Bao Tín Nhiên móc lỗ tai nói:
- Vừa nãy là ai kêu ta cút đi, lăn ra đây để ta xem một chút. Ta sẽ đánh nát miệng của ngươi!
- Là ta nói thì thế nào?
Một người trẻ tuổi vóc người khôi ngô đứng dậy. Lưng hùm vai gấu, thân cao gần hai mét, da dẻ ngăm đen, như một con bạo hùng.
Oành!
Ánh mắt của tất cả mọi người hoa lên. Chỉ thấy Bao Tín Nhiên đã biến mất ở tại chỗ, một quyền nện lên mặt của "Bạo Hùng" này, trực tiếp đánh bay người kia ra ngoài. Thanh niên khôi ngô kia còn muốn đứng lên, nhưng chỉ bò đến một nửa thì… Đùng, cả cái đầu nổ tung, thân thể không đầu nằm đó, huyết chảy đầy đất.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn trường yên lặng như tờ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, quần tình kích phẫn, đều muốn nuốt sống Bao Tín Nhiên. Thực lực ngươi mạnh, thắng thì thắng, hà tất hạ sát thủ như vậy?
- Ôi, ra tay hơi nặng. Vốn chỉ muốn đánh gãy răng. Có điều quên đi, người nhục mạ ta, chết cũng đáng đời.
Bao Tín Nhiên từ tốn nói, sau đó lại móc lỗ tai.
- Còn có cặn bã nào muốn ra tay không?
Tất cả mọi người trầm mặc. Vừa nãy tuy người kia chỉ là Tụ Nguyên Cảnh, nhưng Bao Tín Nhiên đột kích rất kinh người, để đại bộ phận Dũng Tuyền Cảnh không cách nào bắt giữ quỹ tích. Thật muốn đối đầu, e là cũng lành ít dữ nhiều.
Mà người này ra tay lại tàn nhẫn như vậy, dưới tình huống không có phần thắng, thì thật không người nào dám tùy tiện giao thủ với hắn.
- Bao huynh, tại hạ đến lĩnh giáo một hồi.
Chung Hòa Quang nhanh chân đi lên.
- Há, tám người các ngươi là cái gì mạnh nhất đúng không? Thực sự là cười chết ta rồi! Mấy Thổ Cẩu mà thôi, lại còn vọng tưởng xưng đệ nhất, quả thực không biết nhục.
Bao Tín Nhiên cười gằn, không chút khách khí giễu cợt nói.
- Các hạ, ngươi đủ chưa!
Chung Hòa Quang giận dữ, lấy trường tiên bên hông xuống.
Bao Tín Nhiên móc lỗ tai, sau đó thổi ngón tay một hơi, nói:
- Như vậy đi, ta dùng một ngón tay, trong vòng ba chiêu không thể giết ngươi, liền quỳ trên mặt đất gọi ngươi là gia gia.
Cuồng, thực sự là ngông cuồng!
Một ngón tay liền muốn đối kháng một trong tám đại thiên kiêu của Bắc Hoang? Hơn nữa còn muốn ở trong vòng ba chiêu giết chết? Quá không để người ở trong mắt!
Trước tiên không nói hắn có thể thắng hay không, nhưng hơi một tí là giết người, thật không coi Bắc Hoang Cửu Quốc ra cái gì sao?
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.