Dung Hoàn Huyền rất tự phụ. Hắn là thiên tài võ đạo, điểm ấy không thể nghi ngờ, lại được Thiên Thi Tông truyền thừa, vốn nên vô địch ở trong đồng lứa. Nhưng Lăng Hàn còn trẻ hơn, lại ngang hàng với hắn, điều này làm cho sát ý của hắn sôi trào.
- Chết đi! Hắn vận dụng bí pháp, đấm ra một quyền, hiện ra quang ảnh của một bộ xương màu đen, thân mang chiến giáp, nâng cự nhận khổng lồ, chém về phía Lăng Hàn. Vẻ mặt của Lăng Hàn có chút thận trọng. Hắn hít một hơi thật sâu, sừng trâu tỏa quang mang, đánh ra một chiêu kiếm. Huyền Diệu Tam Thiên! Xoạt xoạt xoạt, chỉ trong nháy mắt, bộ xương giáp sĩ bị oanh mấy chục kiếm, ầm ầm phá nát. Lăng Hàn hơi có chút thở hổn hển. Nếu không phải không gian đan điền của hắn mở rộng gấp trăm lần, thì nhiều lắm chỉ đánh ra chừng mười phát Huyền Diệu Tam Thiên sẽ lực kiệt.Một thức kiếm pháp này uy lực rất lớn, nhưng tiêu hao cũng không phải bình thường. Hơn nữa, dù sao sừng trâu cũng không phải kiếm, lực sát thương giảm nhiều. Nhưng bởi vì sừng trâu có thể kích thích ra hỏa diễm cấp ba, có tác dụng hóa giải thi khí mạnh mẽ, nên mới hình thành hiệu quả như vậy. Dung Hoàn Huyền lộ ra vẻ không thể tin tưởng. Chiêu vừa nãy chính là bí thuật của Thiên Thi Tông, đạt đến Huyền Cấp thượng phẩm. Cũng chỉ có đệ tử của Thiên Thi Tông mới có thể thi triển, bởi vì cần thi khí. Một chiêu này, dung hợp nguyên lực và thi khí, có năng lực ăn mòn đáng sợ không gì sánh nổi. Chỉ cần võ giả bị dính một chút, nhất định sẽ bị thi hóa. Nhưng Lăng Hàn ngược lại tốt, một chiêu liền phá giải. Nếu hắn biết chiêu này là kiếm pháp mà lúc trước Kiếm Đế tung hoành thiên hạ, nói không chắc sẽ cảm thấy vinh hạnh. Bởi vì Kiếm Đế quá mạnh mẽ. Từ Dũng Tuyền Cảnh bắt đầu dương danh, cho đến khi đăng lâm Thiên Nhân Cảnh. Hắn đánh bại tất cả đối thủ cùng cảnh giới, lấy phong thái vô địch sừng sững ở đỉnh phong võ đạo. Hắn có thể đối đầu chiêu kiếm này mà không chết, thậm chí bất bại, cái này đã là kỳ tích! Nhưng Dung Hoàn Huyền không biết! Vì lẽ đó hắn cảm thấy rất khó chịu, sát cơ càng thêm nồng nặc:
- Ngươi quả nhiên là kình địch, không thể không trừ! Lăng Hàn thở dài, cười nói:
- Chúng ta không cừu không oán, không bằng ngồi xuống uống rượu ngắm trăng, như thế nào?
- Ngươi xuống Địa phủ uống đi! Dung Hoàn Huyền hét lớn một tiếng, trên người có từng đạo hắc khí xông ra. Tràng cảnh quái quỷ xuất hiện, hắc khí ngưng tụ thành thực chất, sinh ra từng thanh kích nhận ở trên người hắn. Mới nhìn, thật giống như đã biến thành yêu quái. Vẻ mặt của Lăng Hàn càng thêm thận trọng:
- Thi khí bám thân, mạnh mẽ tăng lên lực lượng?
- Ngươi quả nhiên hiểu rõ Thiên Thi Tông rất sâu! Dung Hoàn Huyền cười lạnh nói.
- Đã như vậy, ngươi còn muốn chống đối sao? Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Ngươi có lá bài tẩy, ta cũng có lá bài tẩy. Chỉ là thứ nhất ta không muốn lộ ra ngoài. Thứ hai càng không muốn lãng phí ở trên người của ngươi. 𝒯rải nghiệm đọc tr𝗎yện số 1 tại ~ 𝒯𝚁𝑈𝐌𝒯 𝚁𝑈𝒀ỆN.Vn ~
- Há, vậy ta ngược lại muốn nhìn một chút. Dung Hoàn Huyền ra tay. Dưới Thi khí bám thân, sức chiến đấu của hắn quả nhiên tăng lên cực lớn, chiếm thượng phong lần thứ hai. Lăng Hàn hừ một tiếng, mang Tử Tinh Hộ Thủ lên. Hắn đã sớm biết biện pháp sử dụng Linh khí này. Rót nguyên lực vào, hoa văn lập tức phát sáng, cung cấp cho hắn lực lượng cuồn cuộn không ngừng.
- Ồ? Dung Hoàn Huyền kinh ngạc, sức chiến đấu của hắn tăng lên một chút. Lăng Hàn cũng có thể tương ứng tăng cao, song phương trở lại ngang ngửa lần thứ hai. Xem ra tiểu tử này cũng có cơ duyên cực lớn. Nhưng Dung Hoàn Huyền không sợ. Lá bài tẩy lớn nhất của hắn chính là ba cái quan tài đồng, đây là bí bảo của Thiên Thi Tông. Tuy hiện tại hắn còn không cách nào thôi thúc cực hạn, nhưng chỉ cần trốn vào trong, thì dù cường giả Sinh Hoa Cảnh cũng không thể làm gì hắn, bởi vậy hắn không lo lắng gì cả.
- Hừ, A Đại, đi ra! Trong miệng hắn nói lẩm bẩm. Oành, một chiếc quan tài mở rộng, Ngân Giáp Thi nhảy ra.
- Này này này, đã nói đơn đả độc đấu, tại sao lại gọi giúp đỡ? Lăng Hàn cười nói.
- Nếu ngươi biết nhiều bí mật của Thiên Thi Tông như vậy, thì nên biết, thủ đoạn lớn nhất của tông ta chính là khống thi. Thi Binh có thể coi như kiếm của ta, đao của ta, vậy sao có thể nói lấy nhiều đánh ít? Dung Hoàn Huyền cũng cười nói, nhưng không chút do dự hạ lệnh, để Ngân Giáp Thi công kích Lăng Hàn. Linh Hải Cảnh, hơn nữa còn là đỉnh cao, cái này không phải Lăng Hàn hiện tại có khả năng đối kháng. Dù hắn để Hắc Tháp quán lực, mạnh mẽ tăng lên một cảnh giới lớn cũng không nhất định chặn được. Dù sao tầng một cùng tầng chín, chênh lệch quá lớn. Hơn nữa thân thể của Ngân Giáp Thi có thể so với Linh khí cấp bốn, dù đứng bất động mặc hắn xé cũng tốn chút công phu. Oành! Ngay thời điểm Lăng Hàn muốn tránh đi, chỉ thấy một bóng đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống, nặng nề nện ở phụ cận của bọn họ, chấn động đến mặt đất run lên, hiện ra một lỗ thủng to lớn. Hai người lập tức ngừng chiến.Kỳ thực bọn họ đều muốn giết đối phương, nhưng chắc chắn sẽ không vì hoàn thành cái mục tiêu này mà ném mình vào. Oành! Oành! Oành! Càng ngày càng nhiều bóng đen từ trên trời giáng xuống, thật giống như mưa rơi. Lăng Hàn cẩn thận đề phòng. Nếu bị bất đắc dĩ, hắn chỉ đành ở trước mặt Dung Hoàn Huyền tiến vào Hắc Tháp. Cùng lắm thì sử dụng cơ hội Hắc Tháp quán lực, giết người diệt khẩu là được. Ánh mắt của hắn đảo qua, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ. Một cái tay từ trong lỗ thủng dò ra, sau đó, một người bò đi lên. Đây là một ông lão khoảng sáu mươi, bận cẩm bào, nhìn qua như phú hộ. Nhưng từ trên xuống dưới không có sinh cơ lưu chuyển! Tim không đập, không hô hấp, Lăng Hàn hoàn toàn có thể khẳng định, dòng máu trên người đối phương căn bản không lưu chuyển. Đây là một người chết hoàn toàn. Nhưng hắn lại bò ra hố sâu, hơn nữa khuôn mặt trông rất sống động, thấy thế nào cũng chỉ như đang ngủ mà thôi. Bởi vậy, cái này mới càng thêm đáng sợ. Không chỉ hắn, trong mỗi lỗ thủng đều bò ra một bộ thi thể. Rõ ràng không chút khí tức, lại có thể nhúc nhích. Khá giống Thi Binh, nhưng rõ ràng bọn họ không có bị luyện hóa. Càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, những thi thể này dĩ nhiên là từ trên trời rơi xuống! Hai mắt của Dung Hoàn Huyền tỏa ánh sáng, suýt chút nữa khua tay múa chân:
- Lại có thi tài tốt như vậy! Chẳng trách Tam Sinh thi quan nhất định mang ta lại đây, nguyên lai nơi này có cơ duyên lớn của ta!
- Người này khi còn sống là Thần Thai Cảnh! Người này khi còn sống là Sinh Hoa Cảnh! Cái này là Thần Thai Cảnh!
- Ha ha ha ha, chỉ cần ta luyện hóa mấy cỗ thi thể này, đủ để đi nghênh ngang ở Bắc Vực! Dung Hoàn Huyền có vẻ cực kỳ hài lòng, chỉ vào một bộ thi thể nói:
- Đợi ta luyện hóa ngươi, nghe ta hiệu lệnh! Trong miệng hắn nói lẩm bẩm, tay phải tỏa ra một đạo hắc khí, quấn về bộ thi thể kia. Bộ thi thể kia không cảm giác chút nào, chỉ mờ mịt nhìn bầu trời. Lăng Hàn cũng nhìn thiên không, không khỏi dâng lên một suy đoán lớn mật:
- Lẽ nào những thi thể này chính là những điểm đen nhỏ giữa bầu trời kia.Chỉ vì khoảng cách quá xa, nên nhìn qua như là điểm đen nhỏ. Hắc quang quấn ở trên người thi thể, thật giống như nắm giữ sinh mệnh, từ mũi, tai,… của thi thể chui lên mắt. Dung Hoàn Huyền lộ ra nụ cười. Đây là bản mệnh thi khí mà hắn tu luyện được. Chỉ cần bị thi khí của hắn nhập thể, như vậy thi thể này sẽ bị hắn khống chế.
- Tới đây cho ta! Hắn hạ lệnh. Bộ thi thể kia tựa hồ cảm giác được không đúng, đột nhiên nhìn Dung Hoàn Huyền, cơ thể hơi rung. Phốc, một luồng hắc khí từ trong cơ thể hắn phun ra, chỉ nháy mắt liền hóa thành tro tàn. Khuôn mặt của Dung Hoàn Huyền nguyên bản trắng bệch nhất thời đỏ chót, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Bản mệnh thi khí bị phá hủy, để hắn chịu phản phệ rất lớn.
---------------