Làng Mộc Miên vốn do cụ tổ bốn đời của Nguyễn Phú và cụ ba đời Phạm Kháng lập nên. Do làng có vị trí gần kinh thành lại nằm ngay trên mỏ đất sét loại tốt, nên rất thuận tiện cho nghề gốm. Hai họ Nguyễn, Phạm nhờ mỏ đất sét mà giàu lên nhanh chóng, làng xóm cũng vì thế ngày càng trú phú, phát triển.
Tuy nhiên đến đời bố Phạm Kháng, thì ông phát hiện ra một bí mật động trời mà tổ tiên đã che giấu. Hóa ra làng tuy nằm trên mỏ đất sét nhưng nguồn nước lại nhiễm độc nặng. Nguồn nước của làng nhờ có đất sét khử độc, dân làng mới có thể sống yên ổn. Tuy nhiên khai thác đất sét càng nhiều, nước được khử độc càng ít, dân làng nguy cơ nhiễm bệnh càng cao. Vì thế ông nội Nguyễn Phú mới cho trồng cây gạo khắp làng nhằm tạo ra dược liệu giải độc. Vào lúc đấy, bố Phạm Kháng đã phát hiện ra việc nước nhiễm độc, mới đề nghị hội đồng hương chức dừng việc khai thác đất sét. Vì nếu cứ tiếp tục khai thác, thì cả làng có mọc đầy cây gạo cũng không thể cứu được mọi người.
Nhưng hội đồng hương chức do ông nội Nguyễn Phú đứng đầu vì kế sinh nhai đã bất chấp hết, dấu việc nhiễm độc nước sau đó còn hãm hại khiến bố Phạm Kháng chết bất đắc kỳ tử(1). Phạm Kháng là đứa con duy nhất cũng bị đầu độc, thân thể thành ốm yếu chỉ có thể đi ăn xin để sống qua ngày. Khi Phạm Kháng mất, linh hồn không siêu thoát được mới náu tại Mộc Miên Đại Thụ cho đến nay.
Đến đời Nguyễn Phú, tuy thấy nguồn nước đã ô nhiễm nặng, nhưng vẫn vì lòng tham không đáy mà tiếp tục khai thác đất sét không ngừng nghỉ, mặc cho bệnh tình dân trong làng càng lúc càng khó chữa.
- Khi chuột tinh tới chiếm cây cổ thụ, phong ấn linh hồn ta, dùng phép ma lừa phỉnh dân làng, thì các ngươi lại đi phong nó làm thành hoàng, hương khói và phục dịch quanh năm. Bây giờ xảy ra việc lại đến cầu xin ta. Các ngươi hãy nói cho ta nghe xem, các ngươi có đáng được cứu không? - Phạm Kháng mắng sa sả, nước bọt văng tung tóe, dáng vẻ hùng hổ, oai phong.
Ba vị hương chức nghe chửi thì im thin thít, cả thở cũng không dám chứ đừng nói cãi lại nửa lời.
Ngô Soạn thấy thế thì thở dài, nói:
- Cứu hay không tùy ngươi, quả thật không ai ép được.
Nói đoạn vị phán sự khoát tay, Phạm Kháng thân thể lại cử động được bình thường.
- Ha ha, ta tự do rồi. - Phạm Kháng nhảy lên hò reo mừng rỡ. Gã hò reo chán chê xong liền giơ tay chỉ mặt ba vị hương chức.
- Gieo nhân nào gặt quả nấy, các ngươi tự cứu mình đi. Ta không rảnh.
Dứt lời gã ăn mày quay người, dáng vẻ nhấp nhổm định bỏ đi. Ba vị hương chức thấy thế thì dập đầu lia lịa.
- Ăn mày quan lớn, là chúng con sai rồi!
Bọn Nhật Duật được thêm một phen dở khóc dở cười. Đã “ăn mày” lại còn “quan lớn”, ba vị hương chức đúng là sợ chết nên loạn hết trí lên rồi.
- Ăn mày quan lớn, tội lỗi của chúng con đúng là chết nghìn lần không gột hết. - Nguyễn Phú vừa dập đầu, vừa nói.
- Ngài không cứu chúng con là hợp tình hợp lý, mấy lão già bọn con không dám oán một câu. Nhưng ngài nhìn xem, hơn trăm đứa trẻ trong làng đều vô tội, chúng không đáng phải chịu tội nghiệt thay cho cha ông chúng. Và trong số bọn chúng cũng có không ít con cháu họ Phạm.
Như phụ họa cho lời Nguyễn Phú, tiếng gào khóc của trẻ con vang lên ầm ĩ. Trên sân đình, kẻ già người bé đều lăn lộn, nhất thời nhốn nháo cả vùng. Phạm Kháng nhìn qua một lượt. Góc này thì bà lão run rẩy, góc kia thì trẻ thơ kêu rên, chỗ khác thì lại vang lên tiếng ỉ ôi của mấy đứa con gái.
Phạm Kháng thấy tình cảnh thế thì thở dài, nói:
- Có thật là mọi người trong làng không qua được khi trời sáng không?
Lần này Vi Mai là người lên tiếng:
- Đúng vậy, bệnh tình của họ đã quá nặng rồi.
Phạm Kháng nhắm mắt lại, khi mở ra thì thần thái đầy kiên định, không còn có vẻ hèn hạ của một gã ăn mày nữa.
- Được, vậy nhờ các vị đưa tôi đi hồi sinh Mộc Miên Đại Thụ.
Ngô Soạn nghe gã nói vậy thì cười lớn:
- Hay lắm, ngươi quả thực xứng đáng làm thành hoàng của làng này.
Vị phán sự nói dứt lời liền xách bổng gã ăn mày lên chạy vào gian chính của đình. Phía sau Nhật Duật, Vi Mai và Bạc Nương bám theo ông sát gót.
* * * * *
Ngô Soạn ngồi xếp bằng giữa gian chính đình làng, tinh thần tập trung cao độ. Từ người ông phát ra ánh sáng màu xanh lá chiếu lên người Phạm Kháng và Mộc Miên Đại Thụ.
- Tụ Mộc Hóa Lâm. - Ngô Soạn hô lớn. Ánh sáng xanh tràn qua toàn bộ căn phòng, nhuộm khuôn mặt tất cả mọi người thành một màu mạ non.
Qua mất một lúc, ánh sáng xanh dần nhạt đi. Ngô Soạn thở ra hồng hộc, khắp người mồ hôi đầm đìa. Phạm Kháng giờ đây đã biến mất, thay vào chỗ gã ăn mày vừa ngồi là cành cây mục. Còn phía bên trên thân Mộc Miên Đại Thụ xuất hiện một bóng sáng trắng như cánh bướm khổng lồ.
- Không đủ lực… - Ngô Soạn nói đoạn nhắm mắt tĩnh dưỡng. Mồ hôi ông tuôn ra như suối ướt đẫm hết quần áo.
Mọi người nghe ba từ “không đủ lực” thốt ra từ miệng vị phán sự thì đều cảm thấy lo lắng, chăm chú quan sát cây cổ thụ. Chỉ thấy ánh sáng trắng chớp lên một cái, nhập vào bên trong thân cây rồi tắt hẳn. Ánh sáng xanh lá bao phủ xung quanh tuy có làm cho cây tươi hơn một chút nhưng cũng nhanh chóng nhạt dần rồi nối gót ánh sáng trắng mà tàn đi.
- Ân nhân, thế này là sao? - Ba vị hương chức hốt hoảng kêu lên. Nhìn tình hình hiện tại trẻ con cũng biết có điều không ổn.
Ngô Soạn không nói gì chỉ ngồi bất động, có lẽ ông không còn sức mà nói nữa.
- Lão ngốc ơi là ngốc! - Bạc Nương lúc lắc đầu. Điệu bộ của nàng rất đáng yêu nhưng Ngô Soạn đang nhắm mắt dưỡng thần chỉ nghe được lời trêu chọc. Ông tức giận suýt ộc máu mồm.
- Lão già thối đã biến thành cây khô rồi. Vui quá là vui!
Nhật Duật đang định cất tiếng bảo Bạc Nương đừng gây thêm rắc rồi thì nàng đã chạy lon ton lại phía Mộc Miên Đại Thụ.
- Lão già cây, chơi với ta nhé! - Bạc Nương nói đoạn giơ hai tay ấn mạnh vào cây. Ánh sáng xanh lá đã mất đột nhiên xuất hiện trở lại, thậm chí còn rực rỡ hơn lúc trước gấp mấy lần.
- Lão già cây, dậy này!
Ánh sáng xanh càng lúc càng chói, rồi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, nó cuốn lên thân cây mục rỗng như dòng suối xanh tươi mát ôm núi cao diệu vợi rót xuống ruộng vườn. Gió bỗng thổi, ngân nga khúc nhạc vi vu vui tai. Ánh sáng xanh càng chói hơn, bao phủ hoàn toàn thân cây vào trong lòng nó để thỏa sức vỗ về, ôm ấp. Lát sau, ánh sáng dịu dần, trước mặt mọi người hiện ra một thân cổ thụ to lớn, vững chãi, tràn đầy sức sống thay thế cho cái cây mục nát lúc trước.
Gió xào xạc thổi, từ ngoài đình vọng vào những tiếng hò reo ầm ĩ. Ba vị hương chức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, bọn Nhật Duật tuy không bị kiết lỵ đe dọa đến tính mạng nhưng cũng vội vã bám theo.
Trước đình làng ngập một màu đỏ, là sắc của hoa gạo tung bay đầy trời.
- Cảm tạ Mộc Miên Đại Thần! Cảm tạ Mộc Miên Đại Thần! - Toàn bộ dân làng đều quỳ xuống, hướng về phía đình làng vái lạy.
Trong không trung, trên nóc nhà, khắp sân đình, đâu đâu cũng thấy hoa gạo phủ kín.
- Chỗ này đủ để chế thuốc chữa bệnh rồi. Các ngươi đúng là cao số đấy. - Vi Mai quay sang ba vị hương chức nói.
Ba vị hương chức tuy nghe ra giọng điệu mỉa mai của nàng nhưng vẫn ngoác mồm cười. Dù gì thì tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
- Việc này là sao? - Nhật Duật đột nhiên kêu lên. Mọi người ban đầu chưa hiểu gì nhưng dõi theo ánh mắt của chàng thì liền phát hiện ra sự lạ.
Số là chuột tinh sau khi chết thân thể đã mất đi màu đồng, trở lại nguyên hình là con chuột khổng lồ toàn thân trụi lông với nước da trắng ởn. Và hiện giờ phủ trên thân hình to lớn nằm thù lù một đống trên nền đất ẩm là hằng hà sa số các cánh hoa tàn héo.
Mọi người để ý quan sát kỹ thì thấy các cánh hoa gạo trong không trung bay lại gần xác của chuột tinh trong vòng mười thước đều bị tàn úa rồi rơi xuống đất.
- Trong người yêu tinh có vật lạ! - Ngô Soạn nói đoạn chạy vội về phía con chuột. Bọn Nhật Duật thấy vậy liền bám theo sau.
Chỉ nghe “phập” một tiếng, Ngô Soạn đã ném cây bút lông cắm sâu vào bụng chuột tinh. Sau đó vị phán sự lại gần rút cây bút ra, trên đầu bút cắm theo hạt cây đen xì.
- Đây là thứ gì?
Ngô Soạn vừa giơ hạt cây lên đột nhiên người xiêu đi, thân mình loạng choạng suýt ngã.
- Tà vật! – Vị phán sự kêu to rồi vội vã ném cây bút ra xa. Trên trán ông lấm tấm mồ hôi.
Nhật Duật thấy vậy thì lo lắng lại gần, hỏi:
- Phán sự, có chuyện gì vậy?
Ngô Soạn đứng như trời trồng, trợn mắt nhìn vào hạt lạ trên đầu cây bút đang nằm chỏng chơ dưới đất, thốt lên đầy kinh hãi:
- Đây là thứ gì, sao nó có thể làm huyền lực trong người ta rối loạn một cách dễ dàng?
Gió lớn chợt nổi lên đầy trời, có bóng trắng như ánh chớp lướt qua chỗ cây bút. Bóng trắng tụ lại trên thân cây gạo đối diện rồi biến thành một thư sinh. Thư sinh mặt mũi sáng sủa, vóc dáng cao gầy nhưng không ẻo lả. Trang phục của thư sinh vô cùng đẹp đẽ, nhìn thoáng qua tương đối giống với các vương công quý tộc triều đình, nhưng trên áo của thư sinh lại có một số họa tiết kỳ lạ mà Nhật Duật chưa từng thấy bao giờ. Thư sinh cầm cây bút của Ngô Soạn trên tay, vừa ngắm nghía vật găm trên đầu bút, vừa điềm tĩnh cất lời:
- Thứ này cực kỳ nguy hiểm, các ngươi không nên đụng vào.
Ngô Soạn thấy vậy thì tức tối bước tới trước, hầm hầm nói:
- Nguy hiểm hay không tự ta suy xét được. Ngươi là thần hay là yêu? Ở phương nào tới? Vật kia rất quan trọng mau trả lại cho ta!
Thư sinh mặc kệ thái độ hùng hổ của Ngô Soạn, chỉ lắc đầu đáp:
- Ta bảo rồi vật này vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là để ta giữ.
- Ngươi…
Ngô Soạn đang định động tay động chân thì bị Nhật Duật ra sức kéo lại.
- Phán sự cứ bình tĩnh đã, có gì nói chuyện thêm vài câu rồi hẵng hay.
Chiêu Văn Vương nói đoạn chắp tay về hướng thư sinh vái chào rồi hỏi:
- Chẳng hay quý anh tên họ là gì? Trông bộ dạng quý anh chắc là khách từ phương xa tới.
Trái với suy đoán của mọi người, thư sinh lại lắc đầu nói:
- Ta ở gần đây thôi. Tên ta… ờ, lâu lắm rồi không sử dụng. Trước đây ta ở một nơi gọi là Tiểu Thạch Sơn, vậy các ngươi cứ gọi ta là Thạch Sơn đi.
- Tiểu Thạch Sơn ư? Gần đây làm gì có nơi nào gọi là Tiểu Thạch Sơn? - Nhật Duật nghe thế thì cau mày. Chàng sinh trưởng tại thành Thăng Long, tính tình lại thích tìm hiểu, ham đi đây đó. Vùng kinh đô và ngoại ô xung quanh Nhật Duật đã ngao du chán chê nhưng chàng chưa bao giờ nghe thấy cái tên Tiểu Thạch Sơn cả.
- Ta có việc cần đi gấp, không rảnh đề trò chuyện với các ngươi. - Thạch Sơn nói đoạn nhảy xuống khỏi cành cây, tung mình chạy đi.
- Đứng lại, mau trả lại ta bút và hạt cây. - Ngô Soạn tức tối đuổi theo.
Nhật Duật thoáng ngỡ ngàng rồi cũng đề khí, chạy theo Ngô Soạn. Chỉ trong chốc lát ba người đã mất hút vào màn đêm tối.
* * * * *
* Chú thích:
(1) Bất đắc kỳ tử: chết một cách bất ngờ, đột ngột.