Thần Ấn Vương Tọa

Chương 137: Khác biệt? Đùi… [1]




Quang hệ, đúng là quang hệ. Nhưng quang hệ chỉ còn lại có Long Hạo Thần. Chẳng lẽ, hắn biến tính?

Nhìn đôi chân dài đó, ánh mắt mọi người ngẩn ngơ, con ngươi trợn to, miệng hé mở, sắp hô ra tiếng.

May mắn, đôi chân thon không có hoàn toàn lõa lồ. Từ trong ánh sáng xanh thò chân tới đầu gối hơn hai mươi centimet thì chiến váy màu vàng đúng lúc bao phủ vị trí trên nữa. Cho dù là vậy cũng đủ khiến người suy nghĩ mơ màng. Đang lúc mọi người ngơ ngẩn nhìn chăm chú, một người đẹp vóc dáng cao ráo bước ra.

Cô dáng người thon dài, cao khoảng hơn một mét bảy, cỡ Vương Nguyên Nguyên, vẻ đẹp tràn ngập ánh sáng khiến người có cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn.

Bộ chiến váy vàng liền thân bao phủ thân thể mềm mại vị trí quan trọng nhất. Nhưng cũng lộ ra hai tay, chân dài, bộ ngực, và viên bảo thạch màu trắng ngà hình thoi. Trên trán cũng có một viên bảo thạch vàng hình thoi.

Diện mạo xinh đẹp thuần khiết mang theo nụ cười nhạt, trong tay phải nắm pháp trượng vàng dài hai mét. Trên đỉnh pháp trượng đính bảo thạch vàng tản ra ánh sáng nhu hòa.

Cô đẹp, là vẻ đẹp thần thánh không chút tỳ vết. Đôi trắng chân nõn không trực tiếp đạp trên đất, mà là bay bềnh bồng cách mặt đất nửa mét, càng hiện ra dáng người cô cao ráo thon dài.

Cảm giác được ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người, thiếu nữ mỉm cười.

"Không nhận ra rồi sao?"

"Cô, cô là…" Lâm Hâm giật mình nói.

Pháp trượng trong tay phải thiếu nữ lóe sáng, thân hình hơi nghiêng về trước. thoáng chốc ba đôi cánh bỗng từ sau lưng cô giãn ra, tựa như cánh hoa đột nhiên nở rộ, mỗi cái cánh đều trong suốt như cánh ve nhưng lớn hơn nhiều. Khi chúng nó giãn ra một cái chớp mắt, dưới chân thiếu nữ thêm quang hoàn tỏa ánh sáng thái dương. Ánh sáng vàng nhu hòa quay quanh thân thể cô, dâng lên.

"Nhã Đình!"

Mọi người cùng kêu lên, ngây ngốc nhìn Nhã Đình trước mặt.

Đây, đây chính là Quang nguyên tố tinh linh mà bọn họ dưới sự chỉ huy của Long Hạo Thần đã cướp từ tay ma tộc? Đây, đây là thật sao?

Cũng khó trách họ rung động như vậy, lúc này Nhã Đình thoạt nhìn gần như không khác gì nhân loại. Nếu cô rơi xuống đất, lại thu đôi cánh, quả thật là thiếu nữ thực sự!

Cô đâu còn giống thể năng lượng, là người thực chất rồi.

Vương Nguyên Nguyên nhịn không được tới gần, nhéo tay Nhã Đình, mềm mềm, ấm áp, mịn màng, xúc cảm thật tốt.

"Ngươi, ngươi biến thành người?"

"Nói chính xác là biến thành tinh linh. Hơn nữa chắc là tinh linh biến dị." Vang lên giọng Long Hạo Thần, ngay sau đó, hắn từ trong ánh sấng đi ra.

So sánh với mấy người trước thì hắn gần như không biến hóa cái gì, cũng không có vẻ mỏi mệt. Chỉ là ánh mắt nhìn Nhã Đình có chút kỳ quái.

Lúc này Nhã Đình, có thể nói là kết quả của linh lô hợp thành. Cũng có thể nói là nhờ các kỳ ngộ biến hóa.

Mộng Huyễn Thiên Đường không thể nghi ngờ là nơi thích hợp nhất cho tinh linh sinh hoạt. Cơ duyên trùng hợp, Nhã Đình hấp thu đến số lớn sức sống và quang nguyên tố, triệt để chữa khỏi vết thương của mình, hơn nữa chân chính có sinh mệnh.

Đương nhiên cô sẽ không biến thành nhân loại. Theo ý nghĩa nào đó thì lúc này cô như cũ là thể năng lượng. Chẳng qua là năng lượng ngưng tụ quá tập trung, sản sinh ra hiệu quả như thực thể. Giống như Long Hạo Thần đã nói, hiện tại cô là một tinh linh chân chính mà không phải nguyên tố tinh linh. Nguồn: https://trumtruyen.vn

Thánh Dẫn Linh Lô so sánh với Nhã Đình thì yếu thế hơn nhiều. Năng lực dựng dục của nó cũng bị Nhã Đình hấp thu, ngay cả Lam Vũ, Quang Phù Dung đã vỡ nát hiện tại cũng dung nhập vào trong Nhã Đình. Đợi sau này nó tự chữa trị xong, Long Hạo Thần muốn sử dụng cũng do Nhã Đình cung cấp.

Việc Long Hạo Thần lo lắng nhất vẫn là xảy ra, năng lực Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô tùy theo linh lô hợp thành mà bị tách ra, trở thành một phần năng lực của Nhã Đình.

Nói tổng thể thì quá trình hợp thành giúp ích cho Nhã Đình.

Đương nhiên, Nhã Đình như cũ là linh lô của Long Hạo Thần, khế ước không thay đổi, thêm một phần liên hệ tâm linh trực tiếp. Khác với lúc trước là hiện nay Nhã Đình đã là cá thể đơn độc, có suy nghĩ, có trí tuệ, hơn nữa trở thành một ma pháp sư quang hệ chân chính. Tất cả ma pháp sư quang hệ đồng cấp có thể làm cái gì thì cô cũng làm được như vậy, thậm chí càng tốt hơn. Còn về thực lực của cô tăng cỡ nào thì phải xem Long Hạo Thần.

Đối với Nhã Đình mà nói, cô rất thỏa mãn biến hóa này, cho nên ánh mắt nhìn Long Hạo Thần cũng trở nên kỳ quái. Điều này cũng làm cho Long Hạo Thần đau đầu nhất. Hắn không hy vọng bởi vì Nhã Đình biến hóa mà khiến Thải Nhi mất vui. Hắn có thể xem Nhã Đình như bạn bè, nhưng tuyệt không biến đổi khác đi.

"Đẹp quá, nếu không phải đã có Hinh nhi thì tôi đều yêu cô rồi." Lâm Hâm chẳng hề xấu hổ nói, phối hợp hình dạng chật vật của y, làm người ta buồn cười.

Long Hạo Thần nói với Nhã Đình.

"Biến trở về kích cỡ nguyên bản đi,"

Nhã Đình chu môi nói.

"Nhưng mà chủ nhân, như vậy sẽ suy yếu thực lực của tôi."

Long Hạo Thần cười khổ nói.

"Nhưng cô vẫn là biến nhỏ trở lại đi, nếu gặp lúc cần cô phát huy hết sức, cô lại biến lớn thì được rồi."

Nhã Đình tiến hóa khiến cô có năng lực giao lưu ngôn ngữ với nhân loại.

"Được rồi." Nhã Đình có chút bất mãn gật đầu.

Dưới ánh nhìn tiếc nuối của đám đàn ông, ánh sáng thu lại, rất nhanh, cô biến trở lại kích cỡ nhỏ, hơn nữa là thu nhỏ triệt để, biến trở về chỉ cao hơn thước, ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần.

Mặc dù cô biến nhỏ, nhưng ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần vẫn làm hắn có chút không được tự nhiên. Chẳng qua hắn vừa mới bởi vì ích kỷ mà khiến Nhã Đình làm chuyện cô không muốn, không tiện yêu cầu thêm điều gì.

Quay người lại, nhìn sương mù xanh, Long Hạo Thần ánh mắt biến khẩn trương, lầm bầm.

"Chỉ còn lại Thải Nhi."

Đúng vậy, cho đến bây giờ, trừ Thải Nhi thì những người khác đều đã đi ra. Về tình huống của Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi, bởi vì bọn họ bị thương nặng, tạm thời không thể hỏi thăm. Có lẽ đã thất bại hợp thành linh lô.

Nhã Đình thì không rảnh rỗi, ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần, phóng ra từng cái ma pháp trị liệu rơi trên người Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi. Nói về năng lực trị liệu, cô so với Hàn Vũ và Trương Phóng Phóng thì đáng tin hơn nhiều. Có thể đem ma pháp thi triển trên thân người khác, có nghĩa là Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu sau này không thiếu mục sư nữa.

Thời gian trôi qua từng phút giây, sắc mặt Long Hạo Thần biến ngày càng khó coi. Hai tay không tự giác nắm chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Thải Nhi, cô không thể có chuyện gì! Cô nhất định phải thành công!

Hiện tại hắn bắt đầu hối hận. Hối hận vì sao tăng thêm một linh lô cho Thải Nhi làm gì. Nếu chỉ là dung hợp Luân Hồi Linh Lô và Thiên Kích Linh Lô, có lẽ nàng sẽ nhẹ nhàng chút.

Đang lúc Long Hạo Thần vô cùng sốt ruột thì đột nhiên, một thanh âm yêu kiều vang lên trong đầu hắn.

"Tên ngu ngốc, lo lắng rồi chứ. Đáng đời. Ta mang ngươi đi đến chỗ nàng, nàng đã không thể đi ra, cần ngươi mang nàng."

Đây là thanh âm của Dạ Tiểu Lệ. Long Hạo Thần thầm mừng, vội vàng gật đầu.

Ánh sáng xanh lấp lánh, lại vòng quanh thân thể hắn, ngay sau đó, Long Hạo Thần đã biến mất. Nhã Đình thì bị ánh sáng xanh bắn ra, không thể cùng Long Hạo Thần đi chung.

Khi tầm mắt hắn lại biến rõ ràng, phát hiện mình trở lại hồ xanh biếc lúc dung hợp linh lô. Trong hồ không phải nước mà là thuần túy năng lượng sinh mệnh. Mặc kệ lúc nào ngâm trong đó đều cảm thấy thoải mái vô cùng.

Dựa theo lời Dạ Tiểu Lệ, đây dĩ nhiên không phải nơi lúc trước hắn ở, mà là chỗ Thải Nhi tiến hành hợp thành linh lô. Nhưng Thải Nhi đã ở đâu chứ?

Tuy lòng Long Hạo Thần sốt ruột, nhưng coi như trầm ổn, không mù quáng lục tìm. Hắn chậm rãi khép lại đôi mắt, dựa vào tinh thần lực cường đại khuếch tán cảm giác, tìm kiếm tung tích Thải Nhi.

Không gian xanh biếc này như không có tận cùng, nhưng Long Hạo Thần tinh thần lực rất nhanh cảm giác được biên giới của nó. Ngay sau đó, một hơi thở sinh mệnh yếu ớt xuất hiện trong cảm giác của hắn.

Không chút do dự, hắn mở to mắt, theo cảm giác chỉ dẫn mau chóng đi tới nơi có hơi thở sinh mệnh.

Là Thải Nhi.

Đi tới gần đó, Long Hạo Thần liếc mắt liền nhìn thấy Thải Nhi. Lúc này thân thể nàng hoàn toàn ngâm trong chất lỏng xanh ngọc. Chỉ có khuôn mặt nổi trên mặt nước, tái nhợt dọa người. Nếu không phải có hơi thở sinh mệnh cực yếu ớt, nàng thậm chí tựa như khối thi thể trôi bềnh bồng ở đó.

"Thải Nhi!" Long Hạo Thần đau lòng kêu to một tiếng, vội vàng nhào qua kéo nàng vào ngực mình.

Ôm một cái hắn lập tức ngẩn ngơ.

Trong tay là da thịt mịn màng, cho dù trong chất lỏng xanh ngọc, hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được xúc cảm non mềm. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy giống như bị điện giật.

Hắn và Thải Nhi tuy cùng một chỗ thời gian không ngắn, nhưng hai người dù sao tuổi còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa Long Hạo Thần cũng sợ thương tổn nàng, bởi vậy luôn khách khí có lễ, tối đa chỉ hôn ôm mà thôi. Chưa bao giờ chân chính đụng chạm da thịt nàng.

Giờ khắc này, mặc dù hắn chưa ôm Thải Nhi ra khỏi mặt nước, nhưng cũng có thể cảm nhận được nàng không mảnh vải che thân. Loại đối diện nhau không vật cản này là lần đầu tiên.

Chẳng qua Long Hạo Thần ngơ ngẩn chỉ trong chớp mắt. Tuy lòng hắn thấy kỳ kỳ và ngại ngùng, nhưng an nguy của Thải Nhi mới là quan trọng nhất với hắn.

Cắn mạnh đầu lưỡi, trong cảm giác đau, tinh thần thanh tỉnh đôi chút. Hắn từ từ rót linh lực quang minh nhu hòa vào thân thể Thải Nhi.Quang hệ, đúng là quang hệ. Nhưng quang hệ chỉ còn lại có Long Hạo Thần. Chẳng lẽ, hắn biến tính?

Nhìn đôi chân dài đó, ánh mắt mọi người ngẩn ngơ, con ngươi trợn to, miệng hé mở, sắp hô ra tiếng.

May mắn, đôi chân thon không có hoàn toàn lõa lồ. Từ trong ánh sáng xanh thò chân tới đầu gối hơn hai mươi centimet thì chiến váy màu vàng đúng lúc bao phủ vị trí trên nữa. Cho dù là vậy cũng đủ khiến người suy nghĩ mơ màng. Đang lúc mọi người ngơ ngẩn nhìn chăm chú, một người đẹp vóc dáng cao ráo bước ra.

Cô dáng người thon dài, cao khoảng hơn một mét bảy, cỡ Vương Nguyên Nguyên, vẻ đẹp tràn ngập ánh sáng khiến người có cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn.

Bộ chiến váy vàng liền thân bao phủ thân thể mềm mại vị trí quan trọng nhất. Nhưng cũng lộ ra hai tay, chân dài, bộ ngực, và viên bảo thạch màu trắng ngà hình thoi. Trên trán cũng có một viên bảo thạch vàng hình thoi.

Diện mạo xinh đẹp thuần khiết mang theo nụ cười nhạt, trong tay phải nắm pháp trượng vàng dài hai mét. Trên đỉnh pháp trượng đính bảo thạch vàng tản ra ánh sáng nhu hòa.

Cô đẹp, là vẻ đẹp thần thánh không chút tỳ vết. Đôi trắng chân nõn không trực tiếp đạp trên đất, mà là bay bềnh bồng cách mặt đất nửa mét, càng hiện ra dáng người cô cao ráo thon dài.

Cảm giác được ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người, thiếu nữ mỉm cười.

"Không nhận ra rồi sao?"

"Cô, cô là…" Lâm Hâm giật mình nói.

Pháp trượng trong tay phải thiếu nữ lóe sáng, thân hình hơi nghiêng về trước. thoáng chốc ba đôi cánh bỗng từ sau lưng cô giãn ra, tựa như cánh hoa đột nhiên nở rộ, mỗi cái cánh đều trong suốt như cánh ve nhưng lớn hơn nhiều. Khi chúng nó giãn ra một cái chớp mắt, dưới chân thiếu nữ thêm quang hoàn tỏa ánh sáng thái dương. Ánh sáng vàng nhu hòa quay quanh thân thể cô, dâng lên.

"Nhã Đình!"

Mọi người cùng kêu lên, ngây ngốc nhìn Nhã Đình trước mặt.

Đây, đây chính là Quang nguyên tố tinh linh mà bọn họ dưới sự chỉ huy của Long Hạo Thần đã cướp từ tay ma tộc? Đây, đây là thật sao?

Cũng khó trách họ rung động như vậy, lúc này Nhã Đình thoạt nhìn gần như không khác gì nhân loại. Nếu cô rơi xuống đất, lại thu đôi cánh, quả thật là thiếu nữ thực sự!

Cô đâu còn giống thể năng lượng, là người thực chất rồi.

Vương Nguyên Nguyên nhịn không được tới gần, nhéo tay Nhã Đình, mềm mềm, ấm áp, mịn màng, xúc cảm thật tốt.

"Ngươi, ngươi biến thành người?"

"Nói chính xác là biến thành tinh linh. Hơn nữa chắc là tinh linh biến dị." Vang lên giọng Long Hạo Thần, ngay sau đó, hắn từ trong ánh sấng đi ra.

So sánh với mấy người trước thì hắn gần như không biến hóa cái gì, cũng không có vẻ mỏi mệt. Chỉ là ánh mắt nhìn Nhã Đình có chút kỳ quái.

Lúc này Nhã Đình, có thể nói là kết quả của linh lô hợp thành. Cũng có thể nói là nhờ các kỳ ngộ biến hóa.

Mộng Huyễn Thiên Đường không thể nghi ngờ là nơi thích hợp nhất cho tinh linh sinh hoạt. Cơ duyên trùng hợp, Nhã Đình hấp thu đến số lớn sức sống và quang nguyên tố, triệt để chữa khỏi vết thương của mình, hơn nữa chân chính có sinh mệnh.

Đương nhiên cô sẽ không biến thành nhân loại. Theo ý nghĩa nào đó thì lúc này cô như cũ là thể năng lượng. Chẳng qua là năng lượng ngưng tụ quá tập trung, sản sinh ra hiệu quả như thực thể. Giống như Long Hạo Thần đã nói, hiện tại cô là một tinh linh chân chính mà không phải nguyên tố tinh linh.

Thánh Dẫn Linh Lô so sánh với Nhã Đình thì yếu thế hơn nhiều. Năng lực dựng dục của nó cũng bị Nhã Đình hấp thu, ngay cả Lam Vũ, Quang Phù Dung đã vỡ nát hiện tại cũng dung nhập vào trong Nhã Đình. Đợi sau này nó tự chữa trị xong, Long Hạo Thần muốn sử dụng cũng do Nhã Đình cung cấp.

Việc Long Hạo Thần lo lắng nhất vẫn là xảy ra, năng lực Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô tùy theo linh lô hợp thành mà bị tách ra, trở thành một phần năng lực của Nhã Đình.

Nói tổng thể thì quá trình hợp thành giúp ích cho Nhã Đình.

Đương nhiên, Nhã Đình như cũ là linh lô của Long Hạo Thần, khế ước không thay đổi, thêm một phần liên hệ tâm linh trực tiếp. Khác với lúc trước là hiện nay Nhã Đình đã là cá thể đơn độc, có suy nghĩ, có trí tuệ, hơn nữa trở thành một ma pháp sư quang hệ chân chính. Tất cả ma pháp sư quang hệ đồng cấp có thể làm cái gì thì cô cũng làm được như vậy, thậm chí càng tốt hơn. Còn về thực lực của cô tăng cỡ nào thì phải xem Long Hạo Thần.

Đối với Nhã Đình mà nói, cô rất thỏa mãn biến hóa này, cho nên ánh mắt nhìn Long Hạo Thần cũng trở nên kỳ quái. Điều này cũng làm cho Long Hạo Thần đau đầu nhất. Hắn không hy vọng bởi vì Nhã Đình biến hóa mà khiến Thải Nhi mất vui. Hắn có thể xem Nhã Đình như bạn bè, nhưng tuyệt không biến đổi khác đi.

"Đẹp quá, nếu không phải đã có Hinh nhi thì tôi đều yêu cô rồi." Lâm Hâm chẳng hề xấu hổ nói, phối hợp hình dạng chật vật của y, làm người ta buồn cười.

Long Hạo Thần nói với Nhã Đình.

"Biến trở về kích cỡ nguyên bản đi,"

Nhã Đình chu môi nói.

"Nhưng mà chủ nhân, như vậy sẽ suy yếu thực lực của tôi."

Long Hạo Thần cười khổ nói.

"Nhưng cô vẫn là biến nhỏ trở lại đi, nếu gặp lúc cần cô phát huy hết sức, cô lại biến lớn thì được rồi."

Nhã Đình tiến hóa khiến cô có năng lực giao lưu ngôn ngữ với nhân loại.

"Được rồi." Nhã Đình có chút bất mãn gật đầu.

Dưới ánh nhìn tiếc nuối của đám đàn ông, ánh sáng thu lại, rất nhanh, cô biến trở lại kích cỡ nhỏ, hơn nữa là thu nhỏ triệt để, biến trở về chỉ cao hơn thước, ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần.

Mặc dù cô biến nhỏ, nhưng ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần vẫn làm hắn có chút không được tự nhiên. Chẳng qua hắn vừa mới bởi vì ích kỷ mà khiến Nhã Đình làm chuyện cô không muốn, không tiện yêu cầu thêm điều gì.

Quay người lại, nhìn sương mù xanh, Long Hạo Thần ánh mắt biến khẩn trương, lầm bầm.

"Chỉ còn lại Thải Nhi."

Đúng vậy, cho đến bây giờ, trừ Thải Nhi thì những người khác đều đã đi ra. Về tình huống của Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi, bởi vì bọn họ bị thương nặng, tạm thời không thể hỏi thăm. Có lẽ đã thất bại hợp thành linh lô.

Nhã Đình thì không rảnh rỗi, ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần, phóng ra từng cái ma pháp trị liệu rơi trên người Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi. Nói về năng lực trị liệu, cô so với Hàn Vũ và Trương Phóng Phóng thì đáng tin hơn nhiều. Có thể đem ma pháp thi triển trên thân người khác, có nghĩa là Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu sau này không thiếu mục sư nữa.

Thời gian trôi qua từng phút giây, sắc mặt Long Hạo Thần biến ngày càng khó coi. Hai tay không tự giác nắm chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Thải Nhi, cô không thể có chuyện gì! Cô nhất định phải thành công!

Hiện tại hắn bắt đầu hối hận. Hối hận vì sao tăng thêm một linh lô cho Thải Nhi làm gì. Nếu chỉ là dung hợp Luân Hồi Linh Lô và Thiên Kích Linh Lô, có lẽ nàng sẽ nhẹ nhàng chút.

Đang lúc Long Hạo Thần vô cùng sốt ruột thì đột nhiên, một thanh âm yêu kiều vang lên trong đầu hắn.

"Tên ngu ngốc, lo lắng rồi chứ. Đáng đời. Ta mang ngươi đi đến chỗ nàng, nàng đã không thể đi ra, cần ngươi mang nàng."

Đây là thanh âm của Dạ Tiểu Lệ. Long Hạo Thần thầm mừng, vội vàng gật đầu.

Ánh sáng xanh lấp lánh, lại vòng quanh thân thể hắn, ngay sau đó, Long Hạo Thần đã biến mất. Nhã Đình thì bị ánh sáng xanh bắn ra, không thể cùng Long Hạo Thần đi chung.

Khi tầm mắt hắn lại biến rõ ràng, phát hiện mình trở lại hồ xanh biếc lúc dung hợp linh lô. Trong hồ không phải nước mà là thuần túy năng lượng sinh mệnh. Mặc kệ lúc nào ngâm trong đó đều cảm thấy thoải mái vô cùng.

Dựa theo lời Dạ Tiểu Lệ, đây dĩ nhiên không phải nơi lúc trước hắn ở, mà là chỗ Thải Nhi tiến hành hợp thành linh lô. Nhưng Thải Nhi đã ở đâu chứ?

Tuy lòng Long Hạo Thần sốt ruột, nhưng coi như trầm ổn, không mù quáng lục tìm. Hắn chậm rãi khép lại đôi mắt, dựa vào tinh thần lực cường đại khuếch tán cảm giác, tìm kiếm tung tích Thải Nhi.

Không gian xanh biếc này như không có tận cùng, nhưng Long Hạo Thần tinh thần lực rất nhanh cảm giác được biên giới của nó. Ngay sau đó, một hơi thở sinh mệnh yếu ớt xuất hiện trong cảm giác của hắn.

Không chút do dự, hắn mở to mắt, theo cảm giác chỉ dẫn mau chóng đi tới nơi có hơi thở sinh mệnh.

Là Thải Nhi.

Đi tới gần đó, Long Hạo Thần liếc mắt liền nhìn thấy Thải Nhi. Lúc này thân thể nàng hoàn toàn ngâm trong chất lỏng xanh ngọc. Chỉ có khuôn mặt nổi trên mặt nước, tái nhợt dọa người. Nếu không phải có hơi thở sinh mệnh cực yếu ớt, nàng thậm chí tựa như khối thi thể trôi bềnh bồng ở đó.

"Thải Nhi!" Long Hạo Thần đau lòng kêu to một tiếng, vội vàng nhào qua kéo nàng vào ngực mình.

Ôm một cái hắn lập tức ngẩn ngơ.

Trong tay là da thịt mịn màng, cho dù trong chất lỏng xanh ngọc, hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được xúc cảm non mềm. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy giống như bị điện giật.

Hắn và Thải Nhi tuy cùng một chỗ thời gian không ngắn, nhưng hai người dù sao tuổi còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa Long Hạo Thần cũng sợ thương tổn nàng, bởi vậy luôn khách khí có lễ, tối đa chỉ hôn ôm mà thôi. Chưa bao giờ chân chính đụng chạm da thịt nàng.

Giờ khắc này, mặc dù hắn chưa ôm Thải Nhi ra khỏi mặt nước, nhưng cũng có thể cảm nhận được nàng không mảnh vải che thân. Loại đối diện nhau không vật cản này là lần đầu tiên.

Chẳng qua Long Hạo Thần ngơ ngẩn chỉ trong chớp mắt. Tuy lòng hắn thấy kỳ kỳ và ngại ngùng, nhưng an nguy của Thải Nhi mới là quan trọng nhất với hắn.

Cắn mạnh đầu lưỡi, trong cảm giác đau, tinh thần thanh tỉnh đôi chút. Hắn từ từ rót linh lực quang minh nhu hòa vào thân thể Thải Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.