Tẩm cung Nguyệt Dạ chính là kiến trúc tòa cung điện hai tầng, so sánh với cung điện trung tâm Nguyệt Ma cung rộng rãi nguy nga, chỗ của cô không bắt mắt. Nhưng có thể ở trong Nguyệt Ma cung có một tòa cung điện, đủ chứng minh địa vị của cô tại đây.
Nguyệt Dạ đứng trong phòng khách. Hôm nay cô mặc váy dài tím nhạt, mái tóc dài xõa sau lưng, khuôn mặt tuyệt mỹ không tô son phấn, mặt mày có vẻ thuần khiết, ánh mắt nhu hòa nhìn Long Hạo Thần từ bên ngoài đi tới.
"Công chúa điện hạ." Long Hạo Thần nhìn thấy cô, trong lòng cũng chấn động. Vị công chúa ma tộc này so với lúc đầu gặp gỡ chật vật, thêm khí chất thanh thoát.
Nguyệt Dạ vẫy tay nói.
"Các ngươi đều lui ra."
Bốn thị nữ đứng bên cạnh lùi ra, toàn bộ đại sảnh rộng rãi chỉ còn lại hai người Long Hạo Thần và Nguyệt Dạ.
"Không nghĩ tới ngươi sẽ đến." Nguyệt Dạ mỉm cười, làm động tác mời, dẫn Long Hạo Thần đi vào trong. Tới chủ vị cô tự ngồi xuống, sau đó ý bảo Long Hạo Thần ngồi ghế phía dưới.
"Thật có lỗi quấy rầy công chúa điện hạ." Long Hạo Thần mỉm cười. Đã tới tận đây, hắn ngược lại thong dong không biểu lộ ra khẩn trương.
Nguyệt Dạ nhìn khuôn mặt anh tuấn, mềm giọng nói.
"Như vậy, Long đoàn trưởng đã hoàn thành nhiệm vụ?"
Long Hạo Thần đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, một chút sắc bén. Nơi này đối với hắn chính là đầm rồng hang hổ.
Nguyệt Dạ đương nhiên hiểu ý hắn, mỉm cười nói.
"Long đoàn trưởng không cần lo lắng, có thể ở cạnh ta đều là thân tín, sẽ không nói lung tung."
Long Hạo Thần sắc mặt trở lại bình thường, nhàn nhạt nói.
"Đúng thật! Lấy năng lực của hội trưởng Nguyệt Dạ, sao có thể để người bên cạnh không nghe lời?"
Nguyệt Dạ khuôn mặt tươi cười biến nguy hiểm.
"Ngươi đang mỉa mai ta?"
"Không dám, chỉ là đang nói chuyện. Nhiệm vụ của chúng tôi không tính hoàn thành, nhưng cũng không cần thiết tiếp tục nữa. Chúng tôi định trở lại liên minh, công chúa có cách nào không?" Long Hạo Thần không định cùng cô dây dưa, nói thẳng.
Nguyệt Dạ nhíu chân mày thanh tú.
"Việc này không khó. Chuyện lần trước ta đã báo cho phụ thân, phụ thân tức giận, mấy tên Nạp Lý Khắc hành tỉnh đã khốn đốn. Ma Thần Hoàng bệ hạ ra lệnh tra rõ việc này, bên đó đóng giữ ba vị ma thần nghe nói đã bị Ma Thần Hoàng bệ hạ ra lệnh quay lại Tâm thành chịu tra xét, hơn nữa tước đoạt chủng tộc lệ thuộc của họ. Nhưng ta tạm thời chưa thể rời khỏi Nguyệt Ma cung, còn có vài chuyện cần xử lý. Nếu các người muốn trở về, ta có thể an bài một thương đoàn, cứ lấy cờ hiệu thương đoàn Nguyệt Dạ. Nhờ việc trước đó, sẽ không ai dám ra tay với thương đoàn của ta nữa. Xin nhớ kỹ cho, các ngươi vẫn là tay không trở về liên minh thánh điện."
Long Hạo Thần gật đầu, nói.
"Như vậy thì cảm ơn. Khi nào có thể ra đi?"
Nguyệt Dạ bực mình nói.
"Ta không phải thần, ngươi phải cho ta thời gian xử lý chuyện này chứ. Ít thì ba ngày, lâu thì mười ngày, ta sẽ an bài tốt.
Long Hạo Thần nói.
"Vậy đến khi đó làm sao công chúa điện hạ báo tôi biết?"
Nguyệt Dạ nói.
"Biện pháp tốt nhất là ngươi ở lại đây, chờ ta có thời gian chính xác an bài rồi hãy đi. Chỗ ta có nhiều nơi có thể ở lại, không ai dám tự tiện xông vào."
"Cô muốn tôi ở lại?" Long Hạo Thần cảnh giác.
Nguyệt Dạ bật cười nói.
"Long đoàn trưởng thông minh như vậy, sao hỏi câu ngốc thế. Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta làm gì có hại? Nếu ta muốn làm vậy, sẽ không để ngươi gặp ta. Bất quá, thủ đoạn của hồng nhan tri kỷ nhà ngươi quá độc, ta thử các loại biện pháp đều không thể giải trừ cấm chế trong người, ngược lại khiến ta thống khổ không muốn sống. Đây là thái độ các ngươi đem ta làm người hợp tác?"
Long Hạo Thần sắc mặt hồi phục bình thường, bình tĩnh nói.
"Người hợp tác? Cô là công chúa ma tộc, chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, không tính tới hợp tác. Nếu tôi không đoán sai, tài nguyên bữa trước chính là vạn chuyển đến ma đô Tâm thành. Cô thật sự giữ trung lập?"
Nguyệt Dạ không chút do dự gật đầu.
"Đương nhiên, thương nhân du ly chúng ta tín điều thứ nhất chính là trung lập. Ngươi chỉ thấy ta chuyển đồ cho ma tộc, lại không thấy ta mang cho nhân loại thứ gì. Lần này ngươi đi theo thương đoàn của ta trở về liên minh thánh điện, ta sẽ cho ngươi nhìn đến."
Long Hạo Thần nói.
"Vậy thì tốt."
Nguyệt Dạ ánh mắt sáng rực nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Long Hạo Thần.
"Vậy khi nào ngươi để vị hồng nhan tri kỷ nhà ngươi giải trừ cấm chế cho ta? Ta là thật lòng cùng các ngươi hợp tác. Nhưng trong người có thứ kia, làm ta đứng ngồi không yên, thật sự quá khó chịu."
Nói xong cả người cô mềm nhũn ngã hướng Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần tới đây thì luôn bảo trì cao độ cảnh giác, phản ứng đương nhiên cực nhanh. Thân hình chợt lóe, hắn đã rời khỏi chỗ ngồi. Nguyệt Dạ thân thể mềm mại tràn ngập co dãn chỉ kịp cọ ở đùi hắn một chút, xong ngồi vào cái ghế hắn vừa ngồi.
"Ta đáng sợ như vậy ư?" Nguyệt Dạ ai oán nói.
Long Hạo Thần sắc mặt lạnh lùng.
"Công chúa điện hạ, xin tự trọng. Tin tưởng lấy năng lực của cô, cho tôi tìm chỗ ở trong ma đô Tâm Thành không khó. Chờ cô an bài xong thương đoàn rồi lại sai người thông báo cho tôi là được."
Nguyệt Dạ nhíu chân mày thanh tú.
"Ngươi thật là cứng đầu. Ta thua hồng nhan tri kỷ nhà ngươi chỗ nào?"
Long Hạo Thần nhạt giọng nói.
"Mỹ vị có trân quý thế nào cũng không làm người no bụng thèm ăn."
Nguyệt Dạ ánh mắt biến đổi.
"Thật sự như vậy sao? Nhưng theo ta biết, mặc kệ là nhân loại hay là nam tính đối với phương diện này đều là lòng tham không đáy. Phụ thân ta có hàng trăm thê thiếp, trong đó không thiếu nhân loại các ngươi, còn bao gồm mỹ nữ các ma tộc. Nghe nói thê thiếp của Ma Thần Hoàng bệ hạ hơn mấy ngàn, chẳng lẽ nói bọn họ ăn không đủ no?"
Hơi tạm dừng một chút, Nguyệt Dạ có chút khiêu khích nhìn hắn.
"Hay là ngươi ở phương diện kia không được?"
Đáng tiếc cô khích tướng nhầm người, Long Hạo Thần ngẩn ra.
"Phương diện kia không được? Phương diện gì?"
Thấy ánh mắt hắn trong suốt, Nguyệt Dạ bỗng có chút xấu hổ, nhịn không được hỏi.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Long Hạo Thần tuy dáng người ngày càng cao to, khí chất cũng càng trầm ổn, nhưng dù sao tuổi nhỏ, khuôn mặt có vài phần trẻ con.
"Không cho cô biết." Hắn cứng rắn không trả lời câu hỏi của Nguyệt Dạ.
Nguyệt Dạ hừ một tiếng.
"Không nói thì thôi, ngươi xem cái này, chắc là biết chứ?" Nói xong trong tay cô chợt lóe sáng, xuất hiện một cây gậy sắt dài khoảng một mét, giao cho Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần cầm qua, nội linh lực trong người hắn khẽ động. Ánh sáng gậy nhỏ lấp lánh, một luồng sáng tím từ chỗ khác phun ra, trên không trung ngưng kết hai chữ.
Nhìn thấy hai chữ này, Long Hạo Thần và Nguyệt Dạ đều ngẩn ra.
"Mười lăm."
"Cô lừa tôi!" Long Hạo Thần tức giận nói.
Thực hiển nhiên cây gậy sắt này có tác dụng tìm kiếm tuổi người, hắn bị gài bẫy.
Nguyệt Dạ ngơ ngẩn nhìn hắn.
"Ngươi, ngươi mười lăm tuổi. Trời ạ! Đây không phải sự thật!"
Long Hạo Thần hừ lạnh một tiếng.
"Còn kém một tháng. Cô lừa tôi, thứ này bị tịch thu." Nói xong trước ngực hắn chợt lóe tia sáng vàng, công khai đem gậy sắt thu vào Giai Điệu Vĩnh Hằng trước ngực mình.
"Ê! Thứ này quý lắm, còn hiếm nữa!" Nguyệt Dạ vươn tay muốn lấy lại.
Long Hạo Thần không thèm để ý cô, xoay người hướng ngoài cửa.
"Tin tưởng lấy thân phận của cô, điều tra tôi ngụ ở đâu không khó, tôi tự mình kiếm nhà trọ. Phải cung cấp tin tức cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo. Tôi đã dám đến đây thì không sợ cô giở trò." Hắn không muốn cùng cô gái này dây dữa nữa.
"Được rồi, được rồi, ta an bài chỗ ở cho ngươi là được chứ gì. Ngươi tự đi tìm chỗ, lỡ làm lộ thì sao." Nguyệt Dạ ai oán nói. Không ai biết, lúc này trong lòng cô rung động không gì sánh kịp.
Đối với Long Hạo Thần, cô luôn rất tò mò. Đương nhiên cô có thể nhìn ra Long Hạo Thần không tới hai mươi tuổi, nhưng không nghĩ đến hắn nhỏ như vậy, mới mười lăm tuổi. Nhân loại và ma tộc khác nhau. Cường giả ma tộc đa số trời sinh đã có năng lực cường đại, nhưng sau này muốn tu luyện tiếp thì rất khó. Chỉ số ít mấy chủng tộc mạnh là có thiên phủ tu luyện tốt chút. Chủng tộc khác, cho dù là tộc trưởng ma thần, muốn tăng tiến đều vô cùng khó khăn.
Nhân loại thì khác. Nhân loại bẩm sinh hầu như không có năng lực gì. Nhưng khi trưởng thành, tiềm lực gần như vô hạn. Tuy cũng bị thiên phú ảnh hưởng, nhưng sức sáng tạo và trưởng thành của nhân loại, cho dù là ma tộc cường đại cũng không thể sánh bằng. Nếu không, dưới sự tấn công mạnh mẽ của ma tộc, nhân loại còn có thể kiên trì nhiều năm sừng sững không ngã sao?
Mười lăm tuổi cấp năm, ít nhất trước ngày hôm nay thì Nguyệt Dạ chưa từng nghe nói qua. Hơn nữa Long Hạo Thần đã là đoàn trưởng một đội Săn Ma Đoàn. Nguyệt Dạ rất thông minh, lấy tuổi tác, năng lực, thiên phú của Long Hạo Thần, trong nhân loại chắc là đứng ở đỉnh cao. Nếu cho hắn thời gian trưởng thành, tương lai sẽ trở thành cường địch của ma tộc.
Nhưng có một điểm cô không gạt Long Hạo Thần, đó là khuynh hướng, dù đối với nhân loại hay ma tộc, cô đều không có cảm tình sâu sắc. Trong lòng cô, lợi ích và sức mạnh mới là quan trọng. Bởi vậy tuy cô phát hiện Long Hạo Thần có tiềm lực kinh khủng, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ thầm quyết định phải quan hệ tốt với chàng trai này.
Đúng lúc này, một thị nữ đột nhiên từ bên ngoài vội vã vọt tới.
"Công chúa điện hạ, Ma Thần Hoàng bệ hạ tới! Thân vương đại nhân ra lệnh tất cả người trong nội cung cùng ra nghênh đón!"
"Cái gì?" Nguyệt Dạ kinh ngạc, sắc mặt chợt biến.
Long Hạo Thần thầm giật mình, bản năng siết chặt nắm tay.
"Ngươi xuống trước đi, ta thay trang phục." Sau ngắn ngủi chấn kinh, Nguyệt Dạ vung tay lên khiến thị nữ lui ra.
"Làm sao bây giờ?" Long Hạo Thần bình tĩnh nhìn Nguyệt Dạ. Sau khi chấn kinh, hắn không hề khẩn trương, bởi vì hắn cảm giác được ảnh hưởng của huyết khế còn đang, tùy thời đều có thể rời khỏi đây. Hắn ngược lại muốn xem Nguyệt Dạ công chúa làm sao ứng phó cục diện này. Từ đây có thể nhìn ra cô có mấy phần thật lòng muốn cùng hợp tác.
Nguyệt Dạ mau chóng nói.
"Ma Thần Hoàng tự đến tìm phụ thân ta, nhất định có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Ngài ấy cực kỳ chú trọng an toàn của bản thân, bởi vậy mỗi lần tiến đến đều mệnh lệnh tất cả người trong nội cung ra nghênh đón. Thân vệ Hắc Long có bí thuật trinh sát được hơi thở sự sống trong phạm vi nhất định. Nếu có ẩn nấp thì có khả năng là thích khách. Trước khi Ma Thần Hoàng bệ hạ rời đi, mọi người đều bị hạn chế trong một khu vực."
Long Hạo Thần lạnh nhạt nói.
"Ý là tôi phải chính diện đụng độ Ma Thần Hoàng?"
Nguyệt Dạ cười khổ một tiếng.
"Chỉ sợ là vậy. Không nghĩ đến bệ hạ tới không đúng lúc. Hiện tại ngươi muốn ra ngoài cũng không được, xung quanh Nguyệt Ma cung chắc chắn đã giới nghiêm. Vậy giờ làm sao đây? Chỗ của ta chỉ có thị nữ, không có đàn ông. Nếu ngươi cùng ta ra ngoài sẽ bị nghi ngờ. Làm sao đây, làm sao đây…"
Cô thông minh như vậy lúc này đột nhiên hơi hoảng loạn. Cũng khó trách, một khi để Ma Thần Hoàng biết cô có quan hệ với Săn Ma Đoàn, cho dù phụ thân cô là Nguyệt Ma Tộc cũng không che chở được cô. Ma Thần Hoàng thống hận nhất chính là Săn Ma Đoàn liên minh thánh điện.
Đột nhiên khi ngẩng đầu liếc Long Hạo Thần, Nguyệt Dạ mắt sáng rỡ.
"Có cách. Nhưng mà, Long đoàn trưởng, khiến ngươi chịu uất ức rồi."
Long Hạo Thần nghi hoặc nói.
"Phải làm sao?"
Nguyệt Dạ xích lại gần hắn, nói khẽ mấy câu. Long Hạo Thần sắc mặt chợt biến khó coi, kiên quyết nói.
"Không được, tuyệt đối không được!"
Nguyệt Dạ vành mắt bỗng đỏ hồng, làm như sắp khóc.
"Nếu không làm vậy, một khi bị phát hiện thì tôi cũng chết luôn. Người ta tuy lớn hơn ngươi vài tuổi, nhưng chưa đến hai mươi, ngươi nhẫn tâm xem ta cùng ngươi chôn cùng? Ta còn chưa có nam nhân mà. Cầu ngươi được không, chịu uất ức chút thôi. Đợi Ma Thần Hoàng đi rồi thì không sao hết."
"Cô…" Nhìn cô như vậy, Long Hạo Thần trong lòng nhanh chóng tính toán. Vị công chúa Nguyệt Dạ này dường như thật sự có chút thành ý. Tuy chủ ý của cô không hay chút nào, nhưng vẫn có rất lớn khả năng thành công. Hơn nữa nếu chính mình truyền tống đi rồi, cần ít nhất một hai ngày mới trở lại đây, đến lúc ấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Mau lên! Không thể chậm trễ! Mệnh của ta đều trong tay ngươi, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin tưởng?" Nguyệt Dạ thật sự sốt ruột, mắt đẹp đỏ rực, đong đầy nước mắt sắp tràn ra.
Long Hạo Thần mày nhíu chặt, cuối cùng gật đầu.
Cửa Nguyệt Ma cung mở rộng,Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư dẫn theo quý tộc Nguyệt Ma ra ngoài cung nghênh. Cùng lúc đó, tất cả người trong nội cung gồm cả hạ nhân như thị nữ, đầy tớ đều tập trung ở sân lớn trước nội cung.
Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư thân cao hai mét, mặc áo choàng dài đường biên thêu tử sắc, tóc dài xõa sau lưng dùng một dây cột tóc cột lại, mắt mũi như vẽ, diện mạo tuấn mỹ tựa nữ nhân. Đôi mắt tím lóe tia sáng vàng, giữa trán có ma văn tựa như vầng trăng.
Chỉ nói về mặt mày thì A Gia Lôi Tư là mỹ nam đệ nhất ma tộc, không thua Ma Thần Hoàng Phong Tú, chỉ là khí chất không giống nhau mà thôi. Y đứng đó thực tự nhiên trở thành trung tâm quảng trường, hào quang của mọi người xung quanh đều bị y lấn át.
Trong ma tộc, Ma Thần Hoàng tự xưng là hoàng, dưới y thì quý tộc cấp thân vương chỉ có hai, trong đó một vị chính là Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư. Vị khác thì là tiên tri của ma tộc, trong ma tộc có địa vị siêu nhiên, Đại Dự Ngôn Sư, Tinh Ma Thần Vassago. Bên người A Gia Lôi Tư đi theo một cô gái thoạt nhìn yên tĩnh, dáng người cao ráo có thể xưng là hoàn mỹ, tuyệt sắc dung nhan không nhiễm son phấn, trong sáng, thuần khiết, thậm có vài phần đẹp thoát tục.
Khiến người chấn kinh là, cô lại có đôi mắt đen thuộc về nhân loại. Không cần nói, cô là mỹ nữ đẹp nhất tại đây, chỉ có cô mới xứng đôi Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư anh tuấn.
Sau A Gia Lôi Tư đứng mười người. Cách y gần nhất là bốn người đàn ông trung niên, đều là mỹ nam ngàn dặm mới gặp một. Bốn vị ở trong Nguyệt Ma tộc được gọi là Tứ Đại Thiên Vương. Chính là phụ tá đắc lực Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư nể trọng.
Sau lưng họ còn có hơn mười vị trung niên Nguyệt Ma tộc. Trên người mỗi người tản ra khí thế sâu như đầm lầy. Sau bọn họ là một đám nữ, đều là tuyệt sắc,
Trong đám cô gái đó có công chúa Nguyệt Dạ. Cô mang theo thị nữ đứng ở vị trí gần trước nhất. Trong đó một thị nữ đứng gần cô nhất luôn cúi đầu. Mái tóc đen dài tản ra khiến người không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Nguyệt Dạ vẻ mặt hơi kỳ quái, cô cố gắng không liếc nhìn người bên cạnh, hai tay nhẹ nắm vạt ảo biểu hiện tâm tình không bình tĩnh.
Đúng vậy, cô không bình tĩnh. Lúc này trong lòng cô tràn ngập cảm giác tự tin tan nát.
Đối với nữ tính, đặc biệt là tuyệt sắc mỹ nữ, tự tin lớn nhất là cái gì? Tuyệt đối không phải linh lực hay sức mạnh, đặc biệt trong chủng tộc Nguyệt Ma tộc lấy sắc đẹp làm đầu. Khuôn mặt vĩnh viễn xếp hạng nhất. Không thấy vương phi bên cạnh Nguyệt Ma Tộc là một mỹ nữ nhân loại sao? Cô chính là dựa vào sắc đẹp chinh phục tộc Nguyệt Ma tộc. Cô cũng là mẹ của Nguyệt Dạ. Mặc dù con cái cô không thể kế thừa địa vị Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, nhưng chỉ cần cô còn làm vương phi, phần sùng kính kia không ai có thể cướp đoạt.
Nhưng, mấy phút trước, Nguyệt Dạ tan vỡ sự tự tin về sắc đẹp.
Làm công chúa Nguyệt Ma tộc, hầu hạ Nguyệt Dạ đều là nữ tính, nếu cô mang đàn ông đi ra, không khiến người nghi ngờ mới là kỳ. Bởi vậy cô chợt nảy ra sáng kiến, nghĩ tới giúp Long Hạo Thần hóa trang, để hắn giả làm thị nữ của mình.
Long Hạo Thần vẫn là thiếu niên, thân thể chưa hoàn toàn phát dục, không tính cường tráng, lại thêm khuôn mặt ưu thế tuyệt đối, giả nữ không quá phiền phức.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Long Hạo Thần không chịu đồng ý. Tuy cuối cùng thỏa hiệp, nhưng như cũ có chút không cam lòng.
Nguyệt Dạ hóa trang cho Long Hạo Thần rất đơn giản, mặc phục sức thị nữ, che giấu hầu kếch, biến chân mày rậm hơi mảnh chút. Toàn bộ quá trình hoàn thành trước sau chỉ mất mười mấy phút.
Nhưng mà, khi mọi chuyện hoàn thành, người thứ nhất ngây ngốc lại là bản thân Nguyệt Dạ đã khởi xướng tất cả.
Quá đẹp, thật sự quá đẹp. Trong lòng Nguyệt Dạ, cô vẫn cho rằng mỹ nữ đẹp nhất trên đời là mẹ mình, cũng chính là vương phi Nguyệt Ma Thần. Mà cô bởi vì tuổi tác, thiếu khí chất cao quý ưu nhã động lòng người giống mẫu thân, chỉ hơi thua chút ít thôi. Nhưng khi cô hóa trang cho Long Hạo Thần xong, khoảnh khắc Long Hạo Thần ngẩng đầu, tự tin của cô, nát.
Cô thậm chí không thể dùng từ "đẹp" để hình dung Long Hạo Thần. Da thịt trắng nõn mềm mại. Sống mũi cao đĩnh mà không quá, hai mắt nhu hòa trong suốt không chút tạp chất. Mỗi một điểm đều tỉ mỉ đến không tỳ vết. Khi mọi điểm ngưng tụ cùng một chỗ, thăng hoa gấp mấy lần.
Hoàn mỹ, đúng vậy, diện mạo hiện tại của hắn chỉ có thể dùng từ "hoàn mỹ" để miêu tả. Mặc dù hắn mặc đồ thị nữ, nhưng tất cả bảo thạch sáng lạn hào hoa trong nội cung điện, đều không thể che lấp ánh sáng của hắn.
Nguyệt Dạ tin tưởng, nếu Long Hạo Thần lấy xuống ma đồng, lộ ra màu mắt vàng nguyên bản, nhất định sẽ càng đẹp hơn. Khi đó, hắn sẽ có hình tượng như mặt trời giáng xuống, vẻ đẹp quang minh.
Chính Long Hạo Thần thì không cảm thấy bộ dáng của mình có biến hóa gì, chỉ là không thích nữ trang mà thôi. May mắn chỉ giả một lúc, hắn đành cúi đầu thẳng tắp theo sau Nguyệt Dạ.
Nguyệt Dạ nhẹ nắm vạt áo, trong nội tâm thật sự không bình tĩnh. Cô bắt đầu hối hận. Lúc rời khỏi tẩm cung vài lần dặn dò, bảo hắn nhất định không được ngẩng đầu. Hắn đẹp như vậy, thậm chí còn hơn cả mẫu thân. Nếu bị quý tộc Nguyệt Ma tộc nhìn thấy, sẽ đem đến phiền toái lớn. Coi như là phụ thân mình chỉ sợ sẽ không cho hắn đi.
Vừa nghĩ tới đây, Nguyệt Dạ tâm tình không khỏi biến kỳ quái. Sớm biết như vậy còn không bằng để hắn lấy thân phận Nguyệt Ma Tước chạy qua hàng nam. Lại nói, bản thân hắn thật không phải là nữ phẫn nam trang chứ….
"Bệ hạ giá lâm!" Một tiếng quát cao vút vang lên. Quảng trường Nguyệt Ma cung bỗng biến yên tĩnh.
Tuy Long Hạo Thần cúi đầu nhưng như cũ có thể cảm giác ra, không khí rõ ràng tăng lực áp bách. Trong lòng hắn sao không khẩn trương cho được? Ở chỗ này chính là hai vị ma thần cường đại của ma tộc! Chỉ một trong số họ nhấc tay một cái đủ đè bẹp mình rồi.
Hắn không có hoàn toàn nghe lời Nguyệt Dạ dặn, đã trước lén quan sát Nguyệt Ma tộc đứng phía trước. Tuy chỉ thoáng nhìn nhưng bằng vào trí nhớ siêu phàm, đã nhớ rõ nhiều thứ. Đó là kẻ địch tương lai hắn sẽ đối đầu, hiện tại hiểu rõ ít nhất ghi nhớ thân phận chúng, sau này đối mặt thì đỡ mệt nhiều.
Đặc biệt là hình dạng Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, Long Hạo Thần cẩn thận ghi nhớ.
Tiếng bước chân vang lên. Người tiến vào không tệ lắm, ít nhất phán đoán từ bước chân là như vậy.
"A Gia Lôi Tư tham kiến bệ hạ!" Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư hơi khom người hành lễ, đám người sau lưng y toàn bộ quỳ xuống đất.
Đây chính là Nguyệt Ma tộc cao quý, đổi lại chủng tộc khác nhất định dập đầu bái kiến Ma Thần Hoàng.
Ma Thần Hoàng Phong Tú có thể nói là một thân nhẹ nhàng, sau lưng y đi theo bốn trung niên mặc áo choàng dài màu đen, tùy tùng không nhiều. Đương nhiên đây là chỉ số lượng đi vào trong cung, bên ngoài còn có bao nhiêu người thì chỉ mình bệ hạ tự biết.
Hôm nay Ma Thần Hoàng không có uy thế như lúc ở Khu Ma quan. Áo choàng đen đơn giản mà thôi, cả người thoạt nhìn không chút khí thể, tựa như một thanh niên đẹp trai tầm thường.
Y nhẹ phất tay một cái, đỡ lấy Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư hướng mình bái lễ.
"Hiền đệ, giữa chúng ta còn cần dùng lễ tiết nhiều vậy?"
A Gia Lôi Tư mỉm cười nói.
"Tôn ti có trật tự, lễ không thể bỏ! Bệ hạ!" Trong lòng thì thầm nghĩ: nếu ta thật sự không chú ý hành lễ, ngươi thật sự sẽ không để ý? Đương nhiên y chỉ dám oán thầm mà thôi. Đừng xem thứ hạng của y là ma thần thứ hai, nhưng trước mặt Ma Thần Hoàng, cùng ma thần khác không có khác biệt quá lớn. Địa vị chí cao vô thượng của Ma Thần Hoàng không phải y có thể dao động. Dĩ nhiên y không dám sơ ý.
Ma Thần Hoàng gật đầu, theo A Gia Lôi Tư đi hướng cung điện. Đúng lúc này, đột nhiên Ma Thần Hoàng tạm dừng chân, ánh mắt nhìn hướng một nơi.
Xem một cái, lấy thân phận và tu vi của Ma Thần Hoàng lại hơi chấn động, trong mắt biểu lộ vài phần khó tin.
Biểu hiện này của y khiến A Gia Lôi Tư giật mình, cũng theo ánh mắt nhìn lại. Trông thấy, chính là con gái mình yêu thương, Nguyệt Dạ.
"Bệ hạ, ngài…" A Gia Lôi Tư trong lòng hơi khẩn trương. Y thật không muốn vị bệ hạ này có ý gì với con gái bảo bối. Cho tới nay, tuy Ma Thần Hoàng cường đại, đối với đám thuộc hạ cũng săn sóc, không làm chuyện tổn thương cảm tình với nhau. Nhưng mặt khác, nếu Ma Thần Hoàng muốn làm gì con gái y, A Gia Lôi Tư có thể ngăn cản sao?
Ma Thần Hoàng làm như vô tình nói.
"Không có gì, chúng ta đi thôi." Nói xong câu đó y còn nhỏ giọng lầm bầm cái gì.
A Gia Lôi Tư rất tai thính, mơ hồ nghe ra Ma Thần Hoàng dường như đang nói: Thật rất giống.
A Gia Lôi Tư giật mình, không biết có người đã khẩn trương suýt đứng tim.
Khi Ma Thần Hoàng liếc hướng mình, Nguyệt Dạ chỉ cảm thấy máu sắp đông lại, hai tay siết chặt làn váy, thân thể cứng ngắc như đá. Cô căn bản không dám động đậy, trong lòng không ngừng hô: xong, tiêu rồi…
Cô là đương sự, đương nhiên cảm giác ra Ma Thần Hoàng cái nhìn kia không phải hướng mình, mà là nhìn Long Hạo Thần bên cạnh cô!
Khi Ma Thần Hoàng đi tới, Long Hạo Thần nhịn không được ngẩng đầu. Chính là động tác đơn giản như vậy, lại khiến Ma Thần Hoàng chú ý. Vừa lúc Ma Thần Hoàng nhìn thoáng qua đụng phải Long Hạo Thần ngẩng đầu lên.
Long Hạo Thần cảm giác gần như giống hệt Nguyệt Dạ, trong óc hắn phút chốc biến trống rỗng. Khoảnh khắc Ma Thần Hoàng ánh mắt cùng hắn chạm nhau, hắn lập tức cảm giác năng lượng khủng bố đến mức tận cùng nhốt chặt mình, hơn nữa ngăn cách tất cả liên hệ giữa hắn với bên ngoài. Chính là nói trong chớp mắt đó, dù hắn muốn thông qua khế ước truyền tống tới Hạo Nguyệt cũng làm không được.
Long Hạo Thần rất hối hận, không nên ngẩng đầu nhìn. Hắn tin tưởng lấy tu vi của Ma Thần Hoàng, nhất định có thể phát hiện thuộc tính nội linh lực trong người mình. Chẳng lẽ, thật sẽ chết trong này?
Nhưng sự việc sau đó làm hắn kinh ngạc rớt tròng mắt. Ma Thần Hoàng lại cứ như vậy cùng Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư đi qua, tiến vào cung điện, tuyệt không có đối hắn làm hành động gì, đám thuộc hạ cũng vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Vì sao y bỏ qua mình? Không có phát hiện thuộc tính quang minh của mình sao? Lấy tu vi của y, đây là không thể nào.
Long Hạo Thần tràn ngập nghi hoặc, nhưng đồng thời vui mừng cực kỳ. Hắn suýt nữa nhịn không được định truyền tống rời đi, cuối cùng vẫn là kiềm chế. Nếu hắn đi trước mặt nhiều người như vậy, Nguyệt Dạ làm sao giải thích với các tộc nhân đây?
Ma Thần Hoàng theo Nguyệt Ma Thần dẫn dắt rốt cuộc biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Tất cả Nguyệt Ma tộc đều đứng lên. Trong quá trình đứng dậy, một bàn tay nhỏ nhắn mò tới bên hông Long Hạo Thần, nhéo một ít thịt hắn, dùng sức chuyển vòng.
Long Hạo Thần bị đau, thân thể run lên, lại lạ thường không có phản kháng. Hắn trong lòng tràn ngập áy náy! Nếu không phải Ma Thần Hoàng tự dưng không ra tay, hắn và Nguyệt Dạ đều tiêu đời.
"Xin lỗi." Long Hạo Thần nhỏ giọng nói.
Nguyệt Dạ không thèm để ý hắn, sắc mặt như cũ khó xem. Áo trong của cô đều ướt đẫm mồ hôi. Khi Ma Thần Hoàng đi theo phụ thân rời khỏi, cô cảm giác như kiệt sức, thiếu chút ngã quỵ xuống đất. Thủ đoạn của Ma Thần Hoàng, cô càng hiểu rõ hơn Long Hạo Thần, bởi vậy trong lòng cực kỳ sợ hãi. Khi phần sợ hãi này rời khỏi, trong cơ thể cô có hai cảm giác khác biệt, kiệt sức và nhẹ nhõm.
Việc này khiến sắc mặt cô cực kỳ tái nhợt, may mắn bây giờ không ai chú ý cô. Tất cả tâm trí đều đặt trên người Ma Thần Hoàng.
Chính điện Nguyệt Ma cung.
Nguyệt Ma Tộc đang thỉnh Ma Thần Hoàng ngồi vào chủ vị.
"Bệ hạ, sao ngài đích thân tới đây, khiến người kêu một tiếng ta đi qua là được." A Gia Lôi Tư mỉm cười nói.
Phong Tú phất tay. Y mang đến bốn thuộc hạ và đám người hầu của Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư đều lui ra ngoài. Trong chính điện chỉ còn hai đại ma thần. Từ chi tiết đơn giản này có thể xem ra địa vị của Phong Tú trong ma tộc kinh khủng cỡ nào. Dù là tộc nhân Nguyệt Ma tộc, đối với mệnh lệnh của y đều không dám làm trái.
"Hiện tại không có ai, ngươi là huynh đệ, không cần khách sáo như vậy. Ta tìm ngươi là có một việc, cũng có ý muốn đến gặp ngươi. Huynh đệ ta đã lâu rồi không cùng một chỗ, bình thường đều bận việc riêng. Đợi lát nữa ngươi cùng ta trở về, hôm nay chúng ta uống một bữa như thế nào? Nguyệt Dạ cháu gái có mang về rượu ngon của nhân loại, ta còn tiếc không uống đây."
A Gia Lôi Tư mỉm cười nói.
"Vậy ta không khách sáo, đã lâu rồi không cùng đại ca uống rượu. Ngươi không biết, con bé Nguyệt Dạ kia đều không cho ta để lại cái nào, đa số đều đưa cho ngươi, ta làm phụ thân còn phải ghen tỵ."
Phong Tú mỉm cười nói.
"Việc này có gì phải ghen tỵ, muốn uống cứ tìm ta là được. Có thể kêu ta một tiếng đại ca, chỉ có ngươi và lão Tam mà thôi. Ba huynh đệ chúng ta chẳng lẽ còn phân biệt sao?"
A Gia Lôi Tư khẽ thở dài.
"Lão Tam tuổi nhỏ, cứ hay nghiên cứu bói toán cái gì, ta hai lần đi tìm hắn nhưng bị tống ra ngoài cửa."
Nghe A Gia Lôi Tư nói câu này, sắc mặt Phong Tú hiện ra mấy phần trầm trọng.
"Lần này lão Tam bế quan đúng là hơi lâu. Hắn là Đại Dự Ngôn Sư của chúng ta, nhất định trong quá trình tiên tri gặp phiền toái gì. Việc này thật không tốt, hy vọng hắn không mang đến tin tức xấu."
A Gia Lôi Tư có chút không đồng ý nói.
"Có thể có tin xấu gì? Nhân loại sao? Dù bọn họ mấy năm nay mạnh chút, nhưng còn không dám thò đầu khỏi xác rùa. Nếu không phải đại ca muốn chăn nuôi bọn họ, chúng ta cùng ra tay, nhân loại thật có thể chống đỡ?"
Phong Tú lắc đầu nói.
"Nhị đệ, không thể qua loa. Nhân loại dù sao ở đại lục này có quá trình vạn năm sinh sản, không phải dễ dàng hủy diệt. Nếu chúng ta thật sự dốc sức đối phó họ, như vậy kết quả có lẽ là hai bên cùng tổn thương. Tuy chúng ta có phần thắng lớn chút, nhưng cục diện hỗn loạn nếu hấp dẫn bên khác thì sao đây? Đến lúc ấy lưỡng bại câu thương, chúng ta còn có thể ứng đối thế nào? Tuy ta cũng không đem nhân loại để vào mắt, nhưng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hãy đợi thời cơ tới."
A Gia Lôi Tư trầm mặc thấy lâu mới nói với Phong Tú.
"Đại ca, cho tới nay ta vẫn luôn muốn hỏi. Ngươi nói thời cơ rốt cuộc là về cái gì? Khi nào thì chúng ta có thể tổng công kích nhân loại? Mặc kệ bọn chúng phát triển cũng không được! Tiềm năng của nhân loại đúng là không thể xem thường."
Đáy mắt Phong Tú xẹt qua tia kỳ dị.
"Thời cơ này đến từ chúng ta. Ta cần các tộc tiếp nhận sự tồn tại của nhân loại, thậm chí đem nhân loại thành một phần trong tộc. Đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay đối phó liên minh thánh điện. Ta muốn không phải hủy diệt, mà là đồng hóa. Nếu không tương lai chúng ta không thể phát triển, chúng ta vẫn cần tiềm năng của nhân loại."
A Gia Lôi Tư giật mình.
"Đại ca, ý ngươi là, chúng ta phải hoàn toàn nhận nhân loại?"
Phong Tú gật đầu.
"Nhân loại có rất nhiều ưu điểm, lại có trụ cột sâu xa. Mấy năm nay ta ban bố mỗi một pháp lệnh đều là vì cùng nhân loại đồng hóa. Trước tiên hoàn thành quá trình đồng hóa nhân loại trong lãnh địa chúng ta, sau đó lan ra ngoài. Một ngày nào đó chúng ta sẽ khiến nhân loại trở thành một phần của mình, đến khi đó, ma tộc chúng ta sẽ càng mạnh. Mục tiêu của ta tuyệt không cực hạn trong thế giới này. Ta hy vọng lúc còn sống có thể giống như tổ tiên, phát động chiến tranh thế giới khác."
"Nhị đệ, nếu để ngươi truyền địa vị ma thần cho Nguyệt Dạ thì sao? Để cô bé truyền thừa năng lực của ngươi." Phong Tú đột nhiên nói.
A Gia Lôi Tư biến sắc mặt.
"Đại ca, sao có thể được, các tộc nhân sẽ không đồng ý!"
Phong Tú bình tĩnh nói.
"Chỉ cần có ta ủng hộ, ai dám không nghe? Nếu cần triệt để dung hợp nhân loại, vậy phải bắt đầu từ chính chúng ta. Ngươi đừng nhìn hiện tại Nguyệt Dạ tiến bộ chậm, nếu cô bé truyền thừa năng lực của ngươi, thành tựu tương lai không dưới ngươi đâu. Đây là ưu thế tiềm năng của nhân loại."
Nhớ tới lúc trước Ma Thần Hoàng nhìn Nguyệt Dạ, A Gia Lôi Tư trong lòng bất giác đề phòng. Chẳng lẽ bệ hạ muốn nuốt trọn Nguyệt Ma tộc của ta? Không đúng! Lấy thực lực của hắn, căn bản không cần làm vậy. Hơn nữa Nghịch Thiên Ma Long tộc luôn giữ huyết thống thuần chủng.
Phong Tú mắt lóe tia sáng, nói.
"Ta chỉ là thuận miệng nói, ngươi cứ suy nghĩ, ta tôn trọng ý kiến của ngươi. Nếu ngươi không muốn thì thôi đi. Hơn nữa ngươi còn trẻ, không vội trong nhất thời."