Thái Y Nhất Phẩm

Chương 3:




Bà Còm đăng ở Wattpad
"Điện hạ đói sao?" Hồng Văn thật cẩn thận hỏi.
Ngũ Hoàng tử mím môi gật đầu, cánh mũi phập phồng, hai túi nước mắt to tràn mi có thể trào ra bất cứ lúc nào.
Hồng Văn xoa xoa tay, cực kỳ chột dạ, đang không biết nên làm thế nào cho phải thì nghe Văn Phi vui mừng reo lên: "Đói bụng là tốt, muốn ăn cơm nghĩa là bệnh khỏe lại rồi. Hoàng nhi muốn ăn gì, mẫu phi sai người đi chuẩn bị."
Ngũ Hoàng tử không lớn lắm nhưng lại có khá nhiều ý tưởng. Sau khi suy nghĩ một lúc bèn tuôn ra một tràng sáu bảy món ăn, ngược lại quẳng ra sau ót món bánh xốp sữa bò mới vừa rồi còn rất khát vọng.
Hồng Văn buông xuống gánh nặng trong lòng, đề nghị với Văn Phi: "Ngũ Hoàng tử tì vị suy yếu, lại đang bệnh, không nên ăn nhiều đâu ạ, hơn nữa phải dễ tiêu hóa. Có thể nấu một chút cháo thịt bằm rau xanh, nếu không đủ thì thêm một chút lòng đỏ trứng nghiền là được."
Văn Phi đồng ý hoàn toàn, lập tức phân phó: "Nghe được chưa? Lập tức kêu phòng bếp nhỏ dùng nước hầm gà nấu một chén cháo thịt bằm."
Chẹp, cháo thịt bằm nấu với nước hầm gà, nghe thôi đã thấy thơm phức rồi... Đôi mắt Hồng Văn lấp lánh, quyết định chờ tháng sau lãnh lương cũng nấu giống vậy thưởng thức.
Hồng Văn cảm thấy mình đoạt bánh xốp của Ngũ Hoàng tử nên có tâm đền bù, mềm giọng an ủi: "Để vi thần giúp điện hạ xoa bụng, lát nữa sẽ ăn ngon miệng hơn."
Ngũ Hoàng tử có dạ dày và ruột hư nhược, tiêu hóa không thoải mái nên dẫn tới biếng ăn, mà biếng ăn thì khiến cơ thể càng suy yếu... Tốt nhất là xoa bóp hai huyệt Cự Khuyết và Thiên Xu để có thể điều hòa dạ dày và thúc đẩy tiêu hóa.
Hồng Văn xoa hai lòng bàn tay vào nhau cho ấm lên, sau đó nhẹ nhàng áp lên bụng Ngũ Hoàng tử.
"Hì hì." Ngũ Hoàng tử đột nhiên giật nảy mình, cười khanh khách, "Nhột quá."
Cậu bé ngửa cái bụng trắng nõn lên, tứ chi khua khua... càng giống con ếch nhỏ.
Vào wattpad thăm nhà bà còm. Thang thuốc Tham Tô Ẩm không có dược liệu đặc biệt đắng, trong đó có vỏ quýt và cam thảo mang hương thơm chua ngọt, khi sắc thuốc bỏ thêm táo tàu làm thuốc dẫn. Ngũ Hoàng tử thành công ngăn được cảm giác buồn nôn, nhăn nhó nếm một ngụm, sửng sốt.
Hồng Văn cười hỏi: "Sao nào, không đắng nhỉ?"
Ngũ Hoàng tử gật gật đầu, khoa trương thở hắt ra, bộ dáng lòng còn sợ hãi: "Thuốc trước kia đều rất đắng."
Hồng Văn chỉ chỉ cung nữ bưng đĩa đào ngâm mật: "Có thể ăn món này trước khi uống."
Ngũ Hoàng tử cắn miếng đào ngâm, trong miệng lập tức tẩm đầy nước mật chua chua ngọt ngọt, nháy mắt quên mất nỗi khổ sở vì bị cơn bệnh hành hạ vừa rồi, cực kỳ sảng khoái uống một hơi hết chén thuốc.
Vốn dĩ Hồng Văn đã chuẩn bị màn thuyết phục chịu khổ, ai ngờ anh bạn nhỏ biểu hiện rất tốt, lập tức khen ngợi: "Ngũ điện hạ thật lợi hại, khi còn bé vi thần uống thuốc không nhanh như vậy."
Được khích lệ, Ngũ Hoàng tử vui sướng vô cùng, nhịn không được hất cằm lên, nghiêm trang truyền thụ kinh nghiệm: "Thuốc nguội sẽ càng đắng, phải uống hết một hơi nhân lúc còn ấm."
Nghe vậy, Hồng Văn không khỏi vừa vui vẻ vừa đau lòng, tay phải lại ngo ngoe rục rịch.
Ngặt nỗi, khóe mắt thoáng phát hiện đôi mắt híp lại trông cực kỳ nguy hiểm của Long Nguyên Đế, hắn vội vàng thu tay về.
Khổ quá, không cho sờ gì cả! 🤧
*****
Ghé nhà bà còm ở wattpad. Đại phu muốn nghỉ ngơi đúng giờ chẳng khác gì người si nói mộng, khi đám người Hồng Văn dàn xếp ổn thỏa cho Ngũ Hoàng tử rồi trở về Thái Y Viện, sắc trời vừa sáng, ven đường các tiểu thái giám vội vàng tắt đèn cung đình dễ gây cháy, còn các tiểu cung nữ thì đang quét dọn lá rụng hoa rơi trong sân.
Không khí buổi sáng sớm hơi lành lạnh hết sức trong lành, Hồng Văn hít một hơi thật sâu, cảm thấy một luồng hơi nước mát rượi trượt xuống cổ họng, sau đó từ từ thở ra luồng khí ứ đọng trong ngũ tạng lục phủ, cả người sảng khoái hơn rất nhiều.
Hà Nguyên Kiều nhìn đôi mắt không hề có chút tơ máu của Hồng Văn, khó nén ghen tỵ: "Đúng là trẻ tuổi có khác."
Hồng Văn trêu: "Huynh đâu lớn hơn đệ bao nhiêu, làm gì cứ như ông cụ non thế?"
Hà Nguyên Kiều nghiêm mặt đính chính: "Đệ không hiểu, ta làm cha rồi đấy." Làm cha và chưa kết hôn khác nhau rất xa biết chưa?
Nói xong lại cười ha hả: "Sau này nếu đệ kết hôn, tất nhiên sẽ là một phụ thân tốt."
Mới vừa rồi lúc rời đi, Ngũ Hoàng tử xưa nay tránh Thái y còn không kịp thế mà lại vô cùng lưu luyến, ánh mắt trông mong nhìn Hồng Văn hỏi khi nào lại tới. Vẻ mặt Long Nguyên Đế có thể nói là rất xuất sắc...
Hai người vừa bước qua cửa vòm nguyệt đã nghe trong Thái Y Viện truyền ra một trận mắng mỏ:
"Ngươi tới Thái Y Viện bao nhiêu lâu mà chả thấy tiến bộ chút nào, hiện giờ ngay cả dược liệu cũng không biết xắt? Nhân sâm tốt vậy mà bị ngươi giày xéo!"
Hồng Văn bị bất ngờ giật nảy mình, Hà Nguyên Kiều nhỏ giọng giải thích: "Đấy là Mã Lân Mã Viện phán, ông cụ xưa nay trong mắt không chứa được hạt cát, đoán là có người làm lỗi gì rồi. Đệ không cần sợ, tính tình ông cụ tuy nóng nảy nhưng xử sự công chính, sẽ không vô cớ giận chó đánh mèo..."
Khi ba người đi vào, quả nhiên thấy một lão Thái y cao gầy khô đét đang chống nạnh mắng chửi, nước miếng phun như pháo hoa trên mặt đối tượng bị mắng.
Lại mục kia mặt mày tím tái, tay bưng cái khay đựng những lát nhân sâm, không dám nhúc nhích.
Hồng Văn vội vàng liếc mắt quan sát mấy lát nhân sâm, quả nhiên có chút dày mỏng không đều.
Nhân sâm giá cao, nhánh này ít nhất cũng phải năm bảy năm tuổi tùy theo độ dày của khớp, bị xắt không đều như vậy khiến không thể dùng trong các loại dược cần sự tinh tế, cũng khó trách Mã Lân phải nổi lửa.
Thấy ba người Hà Thanh Đình trở về, mọi người trong Thái Y Viện đồng loạt hành lễ chào hỏi. Mã Lân cũng không kiên nhẫn phất tay áo cho lui Lại mục kia, đi tới nói chuyện với Hà Thanh Đình.
Hà Thanh Đình gật đầu bảo hai người trẻ tuổi: "Các ngươi về nhà trước đi."
Ở Thái Y Viện, vị trí Viện phán thật hấp dẫn nhưng gánh nặng trên vai cũng rất nặng nề, người bình thường khó có thể tưởng tượng.
Hà Nguyên Kiều và Hồng Văn hành lễ, vừa định đi thì bị Mã Lân gọi lại.
"Ngươi chính là Lại mục mới đến?"
Thái Y Viện ngày đêm phải có người túc trực không được gián đoạn, dưới tình huống bình thường sẽ phân thành ba ca do Viện sử và tả hữu Viện phán lãnh đạo, thường thường giờ trực so le nhau. Hôm qua Hồng Văn vừa đến, Mã Lân vốn không có ấn tượng đặc biệt gì với hắn, chỉ là vừa rồi nghe có người nói một tiểu Lại mục được Hà Viện phán coi trọng, lúc này mới chú ý hơn.
Hồng Văn đáp: "Đúng ạ."
Khác với Hà Thanh Đình thân hình phốp pháp, Mã Lân là ông lão rất gầy gò, thịt trên mặt không nhiều lắm nên da mặt bị đồi mồi nghiêm trọng treo trên xương gò má cao cao, khiến vẻ mặt ông lão trông thực nghiêm khắc.
Bởi vì ông lão mới nổi hỏa xong nên trên mặt vẫn còn năm phần tức giận, nhìn càng dọa người.
Mã Lân nhìn chằm chằm Hồng Văn hồi lâu, chợt trầm giọng kiểm tra: "Năm xưa trên phố có một nam tử phát bệnh sởi, không được chữa trị kịp thời, lưỡi cuốn lại thụt vào trong, mạch tế số hữu lực, khí tráng thần ngang; quan sát phần lưỡi, đen như than đá, cứng như sắt... Giải thích thế nào?"
Trong Thái Y Viện vốn đang bận rộn hối hả đột nhiên trở nên yên tĩnh, mặc dù mọi người vẫn giả bộ tiếp tục động tác trên tay nhưng lỗ tai đều vểnh lên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía này.
Chậc, đây là lâm thời khảo hạch đụng vào nòng súng đó nha!
Lại mục vừa nãy mới bị mắng đặc biệt chú ý, trong lòng thậm chí dâng lên một chút hy vọng nhỏ nhen:
Nếu đều là Lại mục, hắn còn trẻ như vậy, sao có thể so hơn ta?
Nếu cũng bị mắng một trận thì tốt rồi, cũng không đến mức cô độc...
Ca bệnh này ý là: Có một nam tử mắc bệnh sởi, bởi vì nguyên nhân nào đó mà không kịp thời chữa bệnh, kết quả là một loạt các triệu chứng như cong lưỡi xuất hiện. Khi đại phu bắt mạch thì thấy mạch mảnh, nhanh, và có lực, người bệnh đầy sức sống, không có dấu hiệu bệnh tật. Nhưng khi xem lưỡi của hắn lại phát hiện đen như than, cứng như sắt, phải chữa thế nào?
Hồng Văn trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Đây là nhiệt độc ôn dịch, ảnh hưởng khí huyết, phải dùng biện pháp thanh nhiệt giải độc, lạnh huyết chống hỏa... Thang thuốc có thể dùng thạch cao, sinh địa hoàng, sừng trâu, hoàng liên, sơn chi tử, cát cánh, với số lượng nhất định."
Ca bệnh này tuy hơi rắc rối nhưng chỉ cần có thể bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo thì cũng không khó giải quyết, ngặt nỗi Mã Lâm quyền cao chức trọng, bộ dáng khắc nghiệt, chớ nói người trẻ tuổi, thậm chí đại phu lớn tuổi bị ông lão nhìn chằm chằm một lúc sẽ tâm hoảng ý loạn. Mà một khi bối rối thì dễ đi sai đường, chẩn bệnh không được như ý muốn.
Các Thái y âm thầm quan sát, không ít người khẽ gật đầu, cảm thấy cậu nhóc này có kiến thức y thuật, quý nhất là giữ được tâm tình bình thản, thực sự hiếm có.
Ngay cả Lại mục kia tuy chưa phục hẳn nhưng lúc này chỉ có thể ghen tỵ nói thầm một câu "Cũng chỉ vậy thôi".
Mã Lân vừa nghe vừa gật đầu, nhìn thanh niên trước mặt tự nhiên thoải mái dẫn chứng phong phú, giọng trong trẻo như chuông khánh lọt vào tai, bất giác vuốt chòm râu trân ái thêm mấy lần.
"Không tệ, tuy nhiên trong kinh thành không thiếu nhất là 'Thiên chi kiêu tử', cần phải dụng tâm nghiên cứu làm đến nơi đến chốn. Bệnh tình của Ngũ Hoàng tử, ngươi cần để tâm." Vẻ tức giận trên mặt Mã Lân đã tan thành mây khói, trong ánh mắt còn chứa đầy cổ vũ.
"Vâng, đa tạ đại nhân dạy bảo." Hồng Văn nghiêm túc nghe xong, chắp tay nói lời cảm tạ.
Thấy hắn xác thật giống như nghe lọt, vẻ mặt Mã Lân càng thêm hòa nhã.
Người thiếu niên phần lớn đều hấp tấp bộp chộp, lại coi trọng mặt mũi, chịu không nổi bị người khác dạy bảo. Cậu nhóc này, cũng không tệ lắm!
Hà Thanh Đình đứng bên cạnh dù chưa mở miệng, nhưng đáy mắt lại toát ra vẻ hài lòng, khi nhìn Mã Lân tự tin tăng thêm ba phần, cằm hếch lên.
[Há há, lão già, hâm mộ chưa? Thèm muốn chưa?]
Làm cộng sự với nhau bao nhiêu năm, giữa Mã Lân và Hà Thanh Đình đã sớm phát triển thành một loại ăn ý kỳ dị, rất nhiều lúc không cần mở miệng, chỉ trao đổi ánh mắt qua lại là có thể đọc hiểu tâm tư nhau.
Mã Lân chỉnh tay áo ha hả vài tiếng, tầm mắt quét một vòng từ Hồng Văn sang Hà Nguyên Kiều:
[Khoe khoang cái đinh gì? Chẳng phải đệ tử cũng chẳng phải tôn tử.]
Gương mặt béo tròn của Hà Thanh Đình hơi phiếm đỏ, đôi mày rậm không ngừng nhúc nhích:
[Tuy không phải, nhưng ở trong nhà ta đấy nhé!]
Bộ mặt ngựa của Mã Lân trề ra thật dài.
[Lão mập chết tiệt!] 🤣

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.