Thái Tử

Chương 19:




Vịnh Lâm vội vã đi đến tiểu sương phòng.
Đây là nơi ở của bọn nội thị cùng những nô tài có thân phận thấp kém làm, cách cung Thục phi với Thái Tử điện đến thập vạn bát thiên lý, nhà xí cũng được xây khá xa.
(Thập vạn bát thiên lý: mười vạn tám nghìn dặm, ý nói xa vô cùng.)
Bất quá hắn từ trước thường lén tới nơi đây chơi đùa nên cũng không quá bỡ ngỡ. Đứng ở đầu con đường quen thuộc, bước xuống bậc thềm, hắn như lão mã thức đồ mà đi qua.
(Lão mã thức đồ: ý là con ngựa già đã đi rất nhiều lần mà vô cùng quen thuộc đường đi.)
Nhà xí ở viện bên cạnh, tới nơi này rồi thì không còn nghe thấy tiếng đánh cược gay gắt dữ dội kia nữa.
Bởi vì trong cung có rất nhiều thị vệ cùng nội thị nên nhà xí cũng không quá cầu kỳ. Chỉ là một cái nhà gỗ nhỏ, bên trong vô cùng đơn giản dùng tấm ván tách ra tạo thành từng gian nhỏ.
Vịnh Lâm tùy tiện chọn một gian rồi cởi quần lót ra. (>”<)
Đúng lúc ngoài cửa có động tĩnh, tựa hồ lại có người tiến vào, Vịnh Lâm chỉ chuyên tâm nhanh chóng xử lí việc cá nhân nên cũng không buồn để ý.
“Trận tuyết này thật ghê gớm. Lạnh chết người!”
“Đúng vậy. Cẩn phi nương nương tiết kiệm nhất mà đến hôm nay cũng phải đốt lò sưởi rồi đó.”
Xem ra là hai tên tiểu nội thị không chức vụ vừa đi nhà xí vừa tán dóc.
“Còn phải nói, Thục phi nương nương bên kia đã sớm đốt ấm lò từ lâu rồi. Nghe tiểu Tiễn nói, vừa vào cửa đã thấy ấm áp vô cùng, còn nóng đến toát mồ hôi. Thế mới nói, quý nhân chính là quý nhân, chúng ta có thể được ở bên cái ấm lò nhỏ coi như cũng là có chút phúc khí. Người với người, thật sự là không thể so sánh, cái gì cũng xem lúc đầu thai chọn ai là mẹ. Ngươi xem, các hoàng tử ở trong hoàng cung này cả đời sung sướng, sinh ra đã được ăn ngon mặc đẹp, đứng trên vạn người, còn chúng ta, cả đời chỉ có thể làm nô tài mà hầu hạ người khác thôi.”
“Hắc hắc, ta bí mật nói cho ngươi một câu. Ngươi ngàn vạn lần đừng nên ngưỡng mộ những người trong hoàng thất, đặc biệt là các vị hoàng tử điện hạ nha. Khi xui xẻo sẽ là đại xui xẻo đó, chỉ sợ so với chúng ta còn xui hơn rất nhiều. Ngươi không thấy Vịnh Kỳ điện hạ là một ví dụ điển hình sao?”
“Gì chứ? Nếu y đừng làm gì thì cũng không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Thái tử bị phế khó tránh phải chịu nhiều uỷ khuất. Huống hồ bây giờ cũng tốt rồi, nghe nói không liên quan đến Nội Trừng viện, hiện tại cũng được ở trong Thái Tử điện, chắc chắn cũng được hầu hạ cẩn thận. Ai, Vịnh Thiện điện hạ suốt ngày nghiêm khắc lạnh lùng như Diêm Vương, nhìn không ra lại đối xử rất tốt với huynh đệ của mình như thế.”
“Ngươi thì biết cái gì? Ngươi chỉ nhìn thấy Vịnh Kỳ điện hạ bị phế đi mà không phát hiện vị Thái tử hiện tại cũng đang gặp điều hung hiểm. Ta xem Vịnh Thiện điện hạ lần này ngay cả sự bình an của bản thân cũng khó giữ được chứ đừng nói gì đến chuyện lo lắng bảo hộ cho ai.”
Vịnh Lâm cả người chấn động, lặng lẽ lùi lại, áp sát vào cánh cửa tiếp tục nghe.
Lời nói chuyện thì thầm bên cạnh chợt nhỏ xuống rất nhiều.
“Ca, cẩn thận, những lời này không thể tùy tiện nói ra, người khác mà nghe được coi chừng mất đầu đó.”
Nội thị trong cung khi quen thân thường kết bái nhận nhau huynh đệ, nói thẳng ra thì gọi “ca ca”, “đệ đệ” vốn là chuyện cực kỳ bình thường.
“Yên tâm, những lời này trừ ngươi ra ta cũng không nói với người khác. Nói cho ngươi biết, trời rơi nhiều tuyết như vậy không phải điềm lành, trong cung mỗi khi thời tiết thay đổi thường sẽ xảy ra việc lớn. Các quý nhân đấu nhau, bọn thấp cổ bé họng như chúng ta ngàn vạn lần đừng xen vào, cứ lui vào một góc mới có thể bình an. Ngươi nếu sau này bị điều đi làm việc liên quan đến Thái tử điện cùng Thục phi nương nương, tốt nhất nghĩ biện pháp từ chối, giả bộ bụng đau hay lấy hòn đá đập gãy chân cũng được. Nhưng nếu là Cẩn phi nương nương thì phải cố đi tranh thủ nịnh hót một chút.”
“Ca nói đương nhiên không sai. Bất quá, Thái tử điện hạ không phải rất được Hoàng thượng sủng ái sao? Nghe nói Hoàng thượng đã để cho thái tử phê duyệt tấu chương. Trên đường tới đây, ta còn nhìn thấy Thường tổng quản đang bê một đống lớn đấy. Như thế nào? Chẳng lẽ… chẳng lẽ sự việc năm ngoái lại sắp xảy ra một lần nữa sao?”
Vịnh Kỳ bị phế, đúng là vào tháng sáu năm trước.
Tháng một sắc phong, chưa được sáu tháng đã bị phế, họ hàng của Lệ phi gần như bị giết sạch.
Lúc ấy cũng không có nguyên nhân gì nghiêm trọng, mọi người chỉ biết bởi vì Lệ phi nương nương muốn làm hoàng hậu, thế nhưng dù đã sử dụng nhiều thủ đoạn như thế chẳng những không được mà còn làm hại đến chính mình.
“Nhưng tại sao? Vịnh Kỳ điện hạ ôn nhu nhã nhặn, thoạt nhìn không lợi hại lắm. Vịnh Thiện điện hạ thì khác, chỉ liếc mắt một cái đã làm mọi người sợ hãi. Người lợi hại như vậy sao có thể gặp chuyện không may?”
“Ngươi không biết?”
“Biết cái gì?”
“Ta nói cho ngươi, ngươi cũng đừng nói lung tung với người ngoài đó. Những lời này truyền ra chắc chắn cả hai chúng ta đều sẽ mất đầu.”
“Đánh chết ta cũng không tiết lộ. Ca, ngươi nói đi.”
Thanh âm càng lúc càng thấp.
“Ta nghe nói, cách đây mấy ngày trong cung có lan truyền một tin tức. Nói trước, những lời này ta chỉ nói cho những ai biết giữ mồm giữ miệng thôi đấy!”
“Ai nha, ca, ngươi nói đi. Miệng ta rất kín, ngươi biết mà.”
Lại thêm một khoảng trầm mặc, dường như người nói đang còn lưỡng lự điều gì nên chưa dám nói thẳng ra.
Vịnh Lâm thần kinh dù có sắt thép đến mức nào nhưng đối với những chuyện có vẻ trọng yếu thế này hắn cũng không dám tùy tiện, tận lực nín thở, áp sát vào tấm ván gỗ chờ người nọ mở miệng.
“Lời này cũng không biết ở chỗ nào truyền tới…. nói là Vịnh Thiện điện hạ cùng Vịnh Kỳ điện hạ… cái kia…”
“Cái nào?”
“Ngu quá!” Tên kia chửi nhỏ một tiếng, “Ở trên giường làm chuyện đó chứ còn gì nữa?”
Vịnh Lâm đứng cách vách không khỏi chấn động.
“Không thể nào? Bọn họ không phải huynh đệ sao?”
“Huynh đệ thì sao? Dù sao cũng không phải là cùng một mẹ. Trong hoàng cung việc này có rất nhiều, ngươi sống ở đây ba mươi năm cũng phải biết chứ! Thái tử cùng Vịnh Kỳ điện hạ làm chuyện xằng bậy hình như đã truyền tới tai Hoàng thượng. Đúng rồi, ngươi có nhớ hôm trước không? Thái tử đi vấn an Hoàng thượng, bị Hoàng thượng cản lại, đành đứng ở ngoài hứng chịu gió tuyết. Sau khi dập đầu đến chảy máu, Vịnh Thiện điện hạ ở trước mặt Hoàng thượng gào khóc, nói là Vịnh Kỳ điện hạ câu dẫn hắn nên mới nhất thời làm ra việc nông nỗi…”
Rầm!
Một tiếng động mạnh vang lên, tấm gỗ bạc ở gian bên cạnh bị người trong đó đá thành hai nửa.
Hai tên nô tài đang rỉ tai thì thầm nhất thời giật bắn người, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người đó túm lấy hung hăng ném trên mặt đất.
Hai tên nội thị thất điên bát đảo, lăn trên đất vài vòng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn.
Vịnh Lâm tức giận đến nổi hai tròng mắt cũng đỏ lên, hai tay khoanh lại, biểu tình âm trầm dữ tợn như La Sát đoạt mạng.
Hai người không thể nào ngờ tới ở nơi đây lại đụng vào tam hoàng tử, bọn hắn sợ đến hồn tiêu phách tán, vội quỳ xuống kêu lên: “Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!”
Vịnh Lâm hung tợn đá vào tên lớn tuổi hơn. Sau đó liền túm hắn lại, nhìn hắn quỳ gối trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tha mạng? Ngươi miệt thị hai ca ca của ta, tất cả những câu bẩn thỉu đều đã nói ra rồi, còn dám xin ta tha mạng? Đi, đi gặp mẫu phi của ta!” Vịnh Lâm kéo áo người đó lôi ra ngoài.
Tên nội thị biết nếu tới trước mặt Thục phi chắc chắn sẽ cầm chắc cái chết nên nào dám đi, quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, cả người sợ run mà dập đầu cầu xin tha thứ: “Nô tài không dám. Nô tài cũng chỉ là nghe người khác nói. Điện hạ, người tha cái mạng chó của nô tài đi. Sau này nô tài một chữ cũng không dám nói lung tung nữa! Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!”
Tên còn lại cũng run lên lẩy bẩy, bò lại ôm chân Vịnh Lâm không buông, gào khóc nói: “Điện hạ, điện hạ, nô tài hồ đồ. Người tha cho nô tài đi…”
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Nô tài không dám lặp lại nữa! Thật sự không dám nữa!”
“Hỗn đản!” Vịnh Lâm đá cái tên nô tài đang ôm chân mình một cái rồi túm lấy tên lớn tuổi hơn tát cho mấy cái bạt tai.
“Nói cho ta nghe! Nói tỉ mỉ, rõ ràng vào! Ngươi nếu có dũng khí giấu diếm một chữ, ta đánh chết ngươi!”
Trong lòng mọi người, Vịnh Lâm luôn là một hoàng tử lương thiện trong sáng, cho tới bây giờ chưa từng lộ ra vẻ mặt hung ác muốn giết người thế này.
Một bạt tai đi xuống, gương mặt tên kia đã sưng đỏ lên. Nếu bị Vịnh Lâm mang tới trước mặt Thục phi, thì thà bị Vịnh Lâm đánh một trận còn hơn, nói không chừng còn có thể có một con đường sống.
Tên nô tài liều mạng dập đầu nói: “Vâng ạ! Vâng ạ! Nô tài nói, cái gì cũng nói hết, xin điện hạ tha mạng…”
“Nói!”
“Những lời đó đều là nô tài nghe được từ miệng người khác, không phải nô tài…”
“Người nào? Nói tên ra đi!”
Nội thị vẻ mặt cầu xin nói: “Điện hạ, đây chỉ là những lời tán dóc thường ngày, nói rõ ràng thế nào được? Trong cung, chúng nô tài làm mệt thì ngồi nghỉ uống nước ăn cơm, mỗi ngày đều có chuyện này chuyện kia để nói, thật sự không rõ câu này là của người nào, huống hồ lại là miệng truyền miệng. Như… như cái kia… cái kia Vịnh Thiện điện hạ nói là Vịnh Kỳ điện hạ câu dẫn ngài ấy, nô tài nhớ chuyện này hình như do Phúc Khánh chuyên trông nom truyện trà nước nói, còn hắn thì nghe Miên Bảo ở cung Cẩn phi nói…”
Vịnh Lâm tức giận hét lớn: “Hoang đường! Người ở cung Cẩn phi làm sao biết được chuyện ở Thể Nhân cung? Các đại thần còn chưa hiểu rõ, hắn chỉ là một tên nô tài mà dám ăn nói hàm hồ sao?”
Hai người nhìn thấy Vịnh Lâm nổi điên liền liên tiếp dập đầu không ngừng phụ họa “Vâng ạ! Vâng ạ! Miên Bảo ăn nói hàm hồ…”
Vịnh Lâm thở hồng hộc trong chốc lát, mới hỏi tiếp: “Các ngươi còn nghe thấy lời đồn gì nữa? Mau nói rõ ràng cho ta!”
“Không có, không có thưa điện hạ!”
“Muốn gạt ta? Được rồi, ta cũng không muốn dông dài với các ngươi nữa. Đi! Các ngươi không muốn nói với ta thì cứ để mẫu phi ta tra hỏi!”
“Không không! Điện hạ, điện hạ, nô tài nói, nô tài nói!”
“Nói mau!”
“Trong cung lời đồn rất nhiều nhưng cũng không có chứng cớ xác thực, cũng không biết là do người nào khơi mào dựng chuyện, nói rằng… nói rằng Vịnh Kỳ điện hạ ngày xưa không thèm để mắt đến Vịnh Thiện điện hạ, bây giờ thấy ngài ấy làm thái tử rồi thì lại bám chặt lấy, cố kiếm một đường lui, chờ đợi thời cơ trở lại. Còn nói…”
Nội thị kia sợ hãi nhìn Vịnh Lâm liếc mắt một cái, lắp bắp: “… nói Vịnh Kỳ điện hạ dung mạo xinh đẹp giống hệt Lệ phi nương nương, khó tránh khỏi nhận được sự yêu thích từ các nam nhân khác.Vịnh Thiện điện hạ đối với phụ nữ hình như không có hứng thú, cũng chưa từng thấy ngài ấy…”
Vịnh Lâm nghe hắn nói được nửa chừng lại ngừng, nổi giận đùng đùng hỏi: “Chưa từng thấy hắn cái gì? Nói! Không nói ta đá chết ngươi!” Vịnh Lâm vừa nói vừa hung hăng đạp lên người hắn mấy cái.
Nội thị kia bị hắn đá ngã xuống đất, không thể làm gì khác hơn là ôm đầu khóc ròng: “Nô tài nói, nô tài nói! Những người đó bảo rằng bên cạnh Vịnh Thiện điện hạ có nhiều thị nữ xinh đẹp như vậy cũng chưa từng thấy Vịnh Thiện điện hạ đặc biệt thích một người nào, nói không chừng Vịnh Thiện điện hạ chính là một người yêu thích nam sắc, vừa vặn Vịnh Kỳ điện hạ lại có bộ dáng xinh đẹp… Điện hạ tha mạng! Đấy không phải nô tài bịa đặt, chỉ là nô tài vô tình nghe được thôi…”
“Còn gì nữa? Nói!”
“Còn có… Lệ phi nương nương bị đày vào lãnh cung nhưng Thục phi nương nương vẫn chưa giải hận, liền bảo Vịnh Thiện điện hạ giúp mẫu phi trả thù, đem Vịnh Kỳ điện hạ làm… làm việc đó…”
“Còn gì nữa?”
“Này… cũng… cũng có người nói, vốn là Vịnh Thiện điện hạ coi trọng Vịnh Kỳ điện hạ. Ngày xưa không cách nào với tới, bây giờ Vịnh Kỳ điện hạ không thế không quyền, cho nên đã lợi dụng cơ hội đó…. đại khái từ lúc Vịnh Kỳ điện hạ bị bắt vào Nội Trừng viện đã… đã có chuyện kia rồi, nhưng thấy ở bên trong Nội Trừng viện không tiện nên mới đưa Vịnh Kỳ điện hạ tới thái tử điện, mỗi ngày đều sớm tối gần gũi bên nhau. Ai nha! Điện hạ ngài đừng đánh, đừng đánh! Nô tài đáng chết, nô tài tự mình vả miệng! Điện hạ, những lời này nô tài chỉ là không cẩn thận nghe thấy, không phải là nô tài cố ý a…” – hắn vừa nói vừa không ngừng dập đầu.
“Còn gì nữa?”
“Còn có… còn có nói, chẳng những là Vịnh Thiện điện hạ, ngay cả Vịnh Lâm điện hạ ngài… ngài… ngài cũng…”
Vịnh Lâm nghiến răng, hung hăng hỏi: “Ta cũng cái gì? Nói!”
Tên nội thị nhìn hắn vẻ mặt âm trầm đầy sát khi như thế thì sợ đến líu lưỡi, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói hết ra: “Họ nói ngay cả ngài cũng có phần, cả hai huynh đệ ngài cùng nhau dâm loạn đại ca, cho nên ngài mới ngày nào cũng chạy đến Thái tử điện… “
Vịnh Lâm nộ khí xung thiên, khom lưng túm lấy áo tên nội thị rồi đấm vào mặt hắn mấy cái khiến khóe miệng hắn máu tươi đầm đìa, trừng mắt lớn giọng quát: “Mẫu phi ta vốn là Thục phi do thiên tử sắc phong, đức cao vọng trọng! Ngay cả Lệ phi cho dù bị tống vào lãnh cung nhưng so với các ngươi vẫn tôn quý hơn gấp trăm lần! Huynh đệ chúng ta là huyết mạch của thiên tử, là kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc)! Cư nhiên lại bị các ngươi buông lời chà đạp, ghép huynh đệ chúng ta vào những chuyện thập ác bất xá như thế này? Ngươi đáng chết!”
(Thập ác bất xá: tội ác tày trời, mười tội không thể tha)
“Điện hạ! Điện hạ tha mạng! Là ngài bức nô tài nói mà!”
Hai người vừa dập đầu, vừa ôm chân Vịnh Lâm không ngừng cầu xin.
Vịnh Lâm chán ghét đem hai người bọn họ đá qua một bên, quát: “Cút! Đừng để ta gặp lại các ngươi!”
Cơn tức giận không cách nào dằn xuống, Vịnh Lâm nổi điên một cước đá nát cánh cửa thành nhiều mảnh vụn.
Thời gian sớm qua buổi trưa, bên ngoài gió tuyết không ngừng thổi tới, Vịnh Lâm không để ý tới lũ người đang đánh cược kia, càng không rảnh thu hồi số tiền của mình trên chiếu bạc mà ngay lập tức hung hăng thẳng hướng tới Thái tử điện.
Tuyết rơi không ngừng, trải qua nửa ngày như vậy, tuyết đọng lại trên mặt đất lại trở nên dày hơn. Vịnh Lâm một bước sâu một bước nông mà đi tới, gió lạnh thổi vào mặt làm cho lửa giận trong đầu hắn vài phần tiêu tan, nhưng đâu đó lại xuất hiện một loại cảm giác lạnh lẽo khó hiểu đột ngột truyền tới khiến cước bộ hắn bất chợt dừng lại.
Lời đồn vừa rồi chín phần là do bọn nô tài ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm nên túm lại buông lời đàm tiếu, nói hươu nói vượn, hạ thấp đạo đức người khác để làm trò vui.
Chỉ là, hắn đột nhiên lại nhớ tới trong Nội Trừng viện ngày đó hắn đã đâm lên đùi Vịnh Thiện một dao.
Lúc ấy, ánh mắt, vẻ mặt của Vịnh Kỳ ca ca…
Còn nữa, tại sao Vịnh Thiện ca ca muốn dùng lạc thiết (miếng thiếc nung đỏ) để đối phó Vịnh Kỳ?
Vịnh Thiện ca ca vốn là thái tử, Vịnh Kỳ ca ca lại là huynh đệ ruột thịt lại không có thù oán gì với nhau, cho dù phụng chỉ phụ hoàng nghiêm hình thẩm vấn thì cũng không thể sử dụng những loại cực hình như thế, cũng không đáng để tự mình ra tay.
“Sẽ không đâu!” Vịnh Lâm dùng sức mà lắc đầu như muốn quăng hết những ý nghĩ quái dị trong đầu ra ngoài, thế nhưng, những nghi hoặc không lời giải đáp cứ không ngừng tiến vào.
Hắn đến Nội Trừng viện gặp Vịnh Kỳ ca ca, tại sao Vịnh Thiện ca ca lại mất hứng?
Tại sao Vịnh Thiện ca ca hạ lệnh muốn Nội Trừng viện phải có sự đồng ý của hắn mới được bước vào?
Tại sao mẫu phi cũng khuyên chính mình tạm thời không nên đến? Chẳng lẽ việc này…. mẫu phi cũng biết rồi sao?
Mình giúp Vịnh Kỳ ca ca đưa tin cho Lệ phi, Vịnh Thiện ca ca lại tức giận như vậy…
Bước chân đang vội vã của Vịnh Lâm dần dần chậm lại.
Vịnh Lâm càng bước càng cảm thấy nặng nề, trong lòng càng lúc càng bất an, hệt như sắp phải đối mặt với chuyện gì đó mà hắn không bao giờ muốn chấp nhận.
Mỗi một lần hắn bước đi lại tăng thêm một phần nghi ngờ, tuy đánh chết hắn cũng không tin, nhưng nỗi hoang mang vô hình là không thể áp chế.
Trước đây Vịnh Lâm chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu bị giày vò như lúc này, móng tay bất tri bất giác bấm vào da thịt, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy đau.
Hắn trong chốc lát muốn nghĩ đây là lời đồn, tuyệt đối là lời vu khống hạ nhục ác ý cần phải tra hỏi rồi xử lý nghiêm khắc, nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy không nên làm như vậy, Vĩnh Thiện ca ca thường nói cái gì mà không để ý tới thì sẽ qua đi rất nhanh.
Nhưng nếu cứ để mặc như thế….
Lời đồn đại có thể giết người. Câu này Vịnh Thiện ca ca tuy không nói nhưng mẫu phi vẫn thường xuyên nhắc nhở. Trước đây hắn không thèm nghe nhưng giờ phút này nhớ đến mới thật sự cảm thấy thấm nhuần.
Sao lại có những tin đồn thế này được?
Vịnh Kỳ ca ca từ trước cùng Vịnh Thiện ca ca cũng không thân cận. Như thế nào đột nhiên gần gũi như thế?
Như thế nào Vịnh Thiện ca ca vừa mới thẩm án xong, Vịnh Kỳ ca ca không chút khách khí liền đồng ý chuyển tới Thái tử điện?
Nếu như Vịnh Thiện ca ca thật sự đối với Vịnh Kỳ ca ca…
Hắn đối với Vịnh Kỳ ca ca dùng lạc thiết…. là bởi vì Vịnh Kỳ ca ca không đáp ứng chuyện này!?
Vịnh Lâm hận nhất đầu óc của bản thân. Hắn căn bản không thể khống chế được những ý nghĩ không có khả năng xảy ra kia. Hơn nữa càng nghĩ càng thấy thật, liên kết các chuyện đã xảy ra, hắn gần như có thể hoàn toàn thông suốt.
Một sự thông suốt chết tiệt!
Vịnh Lâm thì thào mắng, gãi gãi đầu, đem mái tóc mà các cung nữ hết lòng chải chuốt mà vò cho rối tung lên, hận không thể đem đầu mình mở ra rồi móc sạch những ý niệm đáng ghét trong đó.
Hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, hết thảy đều là lời đồn sao?
Đi tìm phụ hoàng? Không được, phụ hoàng thân thể không khỏe, hơn nữa nếu như phụ hoàng biết chuyện trách tội Vịnh Thiện ca ca, nói không chừng lại làm liên lụy đến Vịnh Kỳ.
Tìm mẫu phi? Có lẽ có thể hỏi mẫu phi. Hắn phân vân suy nghĩ trong chốc lát rồi lại lắc đầu. Không được, đây là huynh đệ loạn luân, không thể bàn với nàng.
Hỏi Vịnh Thiện ca ca? Nếu như không phải, Vịnh Thiện ca ca nhất định sẽ giận dữ, Vịnh Kỳ ca ca cũng sẽ xấu hổ đến chết, sau này huynh đệ cũng không dám gặp mặt nhau.
Nếu như là vậy…..
Vịnh Lâm cảm thấy rối loạn vô cùng, thật muốn tìm một cây gậy đập ngất chính mình. Nếu như chỉ là lời đồn thì hắn chỉ việc không để ý cho qua đi là xong, nhưng nếu là sự thật thì….ai, rốt cuộc mọi chuyện là sao đây?!
Chuyện duy nhất hắn có thể xác định chính là, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra!
Đột nhiên, hắn kinh hãi đứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Thái tử điện quen thuộc ở ngay trước mắt.
Thường Đắc Phú đang ở bên trong, nhìn thấy Vịnh Lâm thì vội vàng chạy ra tự mình nghênh đón, cười hì hì nói: “Điện hạ thật sự là sức khỏe hơn người a, tuyết lớn như vậy cũng không cần ngồi kiệu, uy phong lẫm lẫm đạp tuyết mà đi…”
“Vịnh Thiện ca ca có ở đây?”
“Thái tử điện hạ lo lắng cho sức khỏe của Hoàng thượng nên vừa học xong với Vương thái phó đã chạy đến Thể Nhân cung để vấn an Hoàng thượng rồi.”
“Vậy Vịnh Kỳ ca ca? Y có ở đây chứ?”
“Vịnh Kỳ điện hạ?” Thường Đắc Phú thoáng kinh ngạc đánh giá sắc mặt khác hẳn bình thường của Vịnh Lâm “Vịnh Kỳ điện hạ gần đây thân thể không được tốt, học xong đã mệt mỏi nên đang ngủ ở trong phòng. Điện hạ! Ngài chờ nô tài thông báo một tiếng…”
Vịnh Lâm một bên hướng về phía tẩm thất của Vịnh Kỳ bước nhanh, một bên lạnh giọng nói: “Không cần. Ta có chút việc muốn hỏi ca ca. Chuyện huynh đệ chúng ta chúng ta tự giải quyết, đừng có tiến vào.”
Vịnh Kỳ nói muốn ngủ nhưng kỳ thật y không thể ngủ.
Bốn chữ “Vật cạnh thiên trạch” (vật cạnh tranh, trời chọn lựa) của Vương thái phó đã khiến y bồn chồn lo lắng không nói nên lời.
Ai là thánh nhân? Ai là con cọp? Người nào là con thỏ?
Sài lang lại là ai đây?
Mọi người nói chuyện cũng như giải đố, y nghe ra vài phần nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu rõ, lờ mờ có thể suy ra được con thỏ chính là đang ám chỉ bản thân mình.
Nói về bản lãnh, chính mình quả thật không bằng Vịnh Thiện, thật sự vật cạnh thiên trạch, phụ hoàng phế y sửa lập Vịnh Thiện, y thậm chí ngay cả ý nghĩ không cam lòng cũng không có.
Ai muốn làm thái tử thì cứ làm, nhưng y thì không.
Làm thái tử không tốt chút nào. Mỗi ngày đều bị quản thúc, một điểm sai cũng không có thể có, lời nói ra phải suy nghĩ mấy lần, một lỗi nhỏ đều bị người ta bới móc bắt bẻ.
Y làm thái tử mấy tháng, mỗi ngày đều bị mẫu phi giáo huấn đủ mọi loại chuyện có thể xảy ra khiến y nơm nớp lo sợ, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều nghe theo mẫu phi mà vẫn không làm nàng hài lòng.
“Vịnh Kỳ, con có biết trên vai con đang gánh bao nhiêu sinh mạng của thân nhân hay không?”
“Con nếu không kiên cường một chút thì làm sao sống tốt được? Mẫu phi vì con mà suốt ngày lo lắng không yên.”
“Nhất định phải lấy lòng phụ hoàng, theo ý tứ của phụ hoàng mà nói chuyện. Nhớ kỹ, mặc kệ chuyện gì con cũng phải nghe theo phụ hoàng. Thái tử nên có phong thái của Thái tử. Nếu con đối nghịch, phụ hoàng sẽ cảm thấy con làm Thái tử mà trở nên kiêu ngạo, chẳng mấy chốc sẽ gặp rắc rối ngay, vô cùng nguy hiểm.”
Làm Thái tử mới là chuyện nguy hiểm…
Lúc nào cũng lo lắng hoảng sợ, không biết khi nào bị người ta đâm lén sau lưng. Hoặc giả phụ hoàng đột nhiên nhìn ngươi không vừa mắt thì ngay lập tức ngươi sẽ bị truất phế đi, sau đó bị đưa vào tử lao hoặc là bị giam lỏng, hoặc nếu có may mắn thoát được thì những chuỗi ngày sau này cũng khó mà yên thân.
Một cuộc sống như thế ngay cả một người bình thường cũng không bằng.
Vịnh Kỳ trầm tư suy nghĩ, chính là không thể nào hiểu rõ.
Y không hiểu tại sao con cọp lại che chở cho con thỏ, càng không hiểu tại sao khi con cọp che chở cho con thỏ thì cả hai đều không thể sống được?
Tại sao con thỏ sẽ không có đường sống?
Con thỏ….. Nó chỉ là một sinh vật hiền lành, không đả thương người khác, im lặng trốn tránh không tranh với đời, tại sao phải nhận hết những lỗi lầm của người trong thiên hạ?
Đột nhiên y nhớ ra… bản thân y cũng chẳng phải con thỏ, con thỏ vốn là không hại người, còn y phải hại Vịnh Thiện…. để bảo vệ mẫu phi….
Mẫu phi bị Thục phi uy hiếp, chỉ có thể trông cậy vào y để giữ lại mạng sống….
Y đã đáp ứng, không thể không đáp ứng …
“Sự tình cho tới bây giờ, nếu trong lòng ngươi vẫn không có ta, ta cũng chẳng còn trông mong gì nữa.”
Mỗi lần nhớ tới những lời này của Vịnh Thiện, trong lòng y sẽ run rẩy kịch liệt.
Có đôi khi, Vịnh Kỳ vô cùng hận bản thân mình không biết nói dối, cũng vì thế mà y cũng nhìn không ra người khác có phải đang nói lời lừa gạt hay không. Cặp mắt sắc bén của mẫu phi như thế nào lại không truyền cho y chứ?
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì sinh thiếu tháng cho nên đầu óc phát triển ít hơn người thường?
Vịnh Thiện thì sao? Rốt cuộc có phải đang gạt y hay không?
Nếu như  tình cảm hắn đối với y là thật thì điều đó cũng thật quá khó tin.
Vịnh Thiện từ trước một điểm cũng không thể nhìn thấu, nét mặt âm trầm, sắc lạnh như băng, căn bản không thể ngờ nổi tình cảm hắn đối với mình lại chân thành như thế. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để chứng minh Vịnh Thiện quả thực vô cùng cao thâm, hơn nữa rất hay gạt người, một khi lừa gạt là lừa vài chục năm.
Nếu như là giả…
Vịnh Kỳ nhè nhẹ thở dài một hơi, nếu như là giả thì đó chính là giả rồi.
Cứ  coi như vậy đi.
Vịnh Kỳ tuy tự  nhủ với mình như thế nhưng tận sâu trong đáy lòng lại thầm mong đó là sự  thật.
Bất quá, tin tưởng cũng vô dụng, hắn đối với y thật lòng thì sao, người đời ai có thể chấp nhận bọn họ? Thái tử cùng tiền Thái tử, vậy còn ra thể thống gì? Lại còn là huynh đệ loạn luân!
Không ai có thể chấp nhận bọn họ!
Còn bản thân mình thì sao?
Chính mình đối với Vịnh Thiện rốt cuộc là thứ tâm tư  gì?
Là tình thân… hay còn một điều gì khác?
Vịnh Thiện đối với mình rốt cuộc có tính toán gì không, y không rõ…
Bất quá, ngay cả chính bản thân mình đối với Vịnh Thiện có tính toán gì không y cũng không thể nào nhận ra….
Rốt cuộc là sao đây?
Y cầm lấy vạt áo trước ngực, gần như muốn móc trái tim ra xem, y muốn nhìn rõ trong lòng y đang nghĩ thứ gì, những thứ đó lúc nào cũng như ẩn như hiện không cách nào nắm bắt khiến y cũng sắp phát điên.
Đặt tay lên ngực, Vịnh Kỳ bất ngờ lại nhớ tới cảm giác khi ngón tay của Vịnh Thiện đặt trên người y chạy loạn, hắn không cho phép y phản kháng, cao cao tại thượng mà tuyên bố chủ quyền, khiến cho cả người y cảm thấy rất nóng…
Đột nhiên, Vịnh Kỳ giật mình đỏ bừng mặt, loại ý niệm dâm mỹ này lại toát lên trong đầu lúc đang ở một mình, quả thật rất hạ lưu mà!
Bất chợt bên tai truyền đến tiếng cửa phòng bị đẩy ra, y như sợ bị người khác nhìn thấy tâm tư nên vội vàng ngồi dậy, cảnh giác nhìn về phía cửa phòng.
“Vịnh Lâm?” Vịnh Kỳ thấy người bước vào là hắn mới nhẹ nhàng thả lỏng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Vịnh Lâm đóng cửa, xoay người đối mặt y nhưng lại im lặng không nói.
Đôi mắt Vịnh Lâm nhìn y trừng trừng, lại mang theo vẻ nghiêm túc cùng hồ nghi hiếm thấy khiến Vịnh Kỳ cả người khẩn trương.
Vịnh Kỳ nằm trong chăn chỉ mặc một bộ nội y mỏng nên vội vã cúi đầu tìm áo khoác của mình rồi bước đến gần Vịnh Lâm, nói: “Ngươi tìm Vịnh Thiện sao? Hắn tới Thể nhân cung thỉnh an phụ hoàng rồi. Ta vốn cũng muốn đi nhưng bởi vì đang phải tự kiểm điểm hối lỗi nên không được phép ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là nhờ Vịnh Thiện thay ta tới thỉnh an phụ hoàng, hy vọng ông trời phù hộ…”
“Vết thương của ca ca đã đỡ chưa?” Giọng nói thô lỗ của Vịnh Lâm đột nhiên cắt ngang lời y nói.
Vịnh Kỳ kỳ quái ngẩng đầu: “Vết thương gì? Ah, ngươi là nói vết thương trên cổ sao? Cũng tốt lắm, may mắn được chữa trị kịp thời nên không sao.”
Vịnh Lâm bước tới, một đầu gối đè lên trên giường, hướng phía Vịnh Kỳ đột ngột áp sát.
“Ta xem xem.”
“Có gì đâu mà xem?”
“Đưa ta xem!”
Tính hắn khăng khăng cố chấp bướng bỉnh như trâu, đối với đệ đệ mà y yêu mến nhất này thì Vịnh Kỳ cũng không còn cách nào khác, đành phải ngửa đầu ra cho hắn xem vết thương trên cổ đã khép miệng thành sẹo.
“Nhìn thấy chưa? Cũng chỉ để lại một dấu vết mờ mờ.”
“Đây là cái gì?” Vịnh Lâm đột nhiên dùng đầu ngón tay đặt tại vai y nhấn một cái, giọng nói trở nên âm trầm: “Người nào làm?”
Vịnh Kỳ kinh hãi, vội vàng cúi đầu, nhưng lại bởi vì tầm mắt trở ngại nên nhìn không thấy chỗ Vịnh Lâm đang chỉ.
Bất quá nghe thanh âm của Vịnh Lâm, y cũng đoán được Vịnh Lâm đã nhìn thấy cái gì.
Dấu vết đó cả người y đều có. Y vốn luôn luôn cẩn thận không để người khác nhìn thấy vậy mà lần này lại cởi áo ngoài nằm trên giường, Vịnh Thiện trước khi đi vì muốn giúp y ngủ thoải mái còn kéo lỏng cổ áo của y ra, nói là làm thế sẽ không bị gò bó, máu huyết dễ dàng lưu thông sẽ dễ chịu hơn.
Vịnh Kỳ hoảng sợ bối rối, vội vã đưa tay muốn kéo áo lại.
“Không có gì, đại khái vốn là không biết lúc nào bị muỗi đốt thôi.”
“Bị đốt? Ta không tin!” Vịnh Lâm sắc mặt đã sớm thay đổi, nhìn thấy Vịnh Kỳ muốn kéo áo, cộng thêm những dấu vết đó lại càng tin vào những gì hắn đang nghi ngờ.
Vịnh Lâm bắt lấy cổ tay Vịnh Kỳ không cho y phản kháng rồi dùng tay phải xé đi quần áo trên người y.
“Vịnh Lâm, ngươi làm gì? Buông tay!” – Vịnh Kỳ hốt hoảng hét lớn.
“Ta không buông! Ta muốn xem cho thật rõ ràng!”
Soạt soạt! Tấm áo tơ lụa màu trắng bị Vịnh Lâm giật mạnh khiến lớp vải từ bả vai đến nửa ngực bị xé rách hoàn toàn, lộ ra da thịt khắp nơi đều có vết hôn ngân.
Vịnh Lâm cứng đờ trong chốc lát, sau đó mạnh mẽ nắm bả vai Vịnh Kỳ áp mạnh vào giường, lớn giọng quát hỏi: “Ai làm? Có phải Vịnh Thiện ca ca làm không? Có phải hay không?”
“Vịnh Lâm, mau buông tay, ngươi đừng hỏi…”
“Ta phải hỏi! Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra! Ta nhất định phải hỏi! Những dấu vết này đều là do Vịnh Thiện ca ca làm, có đúng không? Nói đi! Ca ca, ngươi nói nhanh một chút! Ngươi nói mau đi!”
Tiếng hét của hắn vang vọng khắp nơi, khiến cho Vịnh Kỳ hoảng sợ đến mức không ngừng run rẩy.
Thường Đắc Phú sớm đã phát hiện có chuyện không ổn nên từ đầu đến cuối liền đứng ở bên ngoài không dám rời nửa bước, nghe thấy bên trong ầm ĩ nhưng chỉ có thể xoay qua xoay lại trước cửa mà không dám bước vào.
Vịnh Lâm vốn là huynh đệ song sinh của Vịnh Thiện điện hạ. Mặc dù hay nghịch ngợm gây sự đến nỗi bị mắng thường xuyên nhưng hắn vẫn là con chim ưng nhỏ mà Thục phi cùng Vịnh Thiện dốc lòng bảo vệ, luôn luôn dung túng sủng nịch. Mà trước đó, Vịnh Lâm đã hung tợn cảnh cáo không cho bất cứ ai đi vào.
Đắc tội Vịnh Lâm chẳng khác nào đã đắc tội Thục phi, hơn phân nửa cũng sẽ làm cho Vịnh Thiện mất hứng. Hắn – Thường Đắc Phú sau này sẽ không có chỗ kiếm cơm rồi.
Nhưng người mà Vịnh Lâm bây giờ đang hét lại là Vịnh Kỳ – tâm can bảo bối của Thái tử điện hạ.
Thường Đắc Phú nghe thấy Vịnh Lâm ở bên trong không ngừng lớn tiếng chất vấn, thế nhưng chuyện mà họ đang nói lại là chuyện cấm kỵ trong cung, hắn mà vào khác nào như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng nếu không vào, lỡ Vịnh Kỳ có một chút tổn thương thì xem như hắn cũng xong đời.
Vịnh Thiện lại vừa ra ngoài nên không thể lập tức thông báo cho hắn những chuyện đang xảy ra!
Rốt cuộc phải làm sao đây?!!
Thường Đắc Phú gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nghĩ tới nghĩ lui cũng đành cắn răng một cái đẩy cửa đi vào, kéo lấy tay  Vịnh Lâm vội vã nói: “Điện hạ, ngài có chuyện gì từ từ nói, đều là huynh đệ trong nhà, ngài không nên….”
Thường Đắc Phú đang nói đột nhiên im bặt khi nhìn thấy trên người Vịnh Kỳ loang lổ những dấu vết tình sắc, tội chứng bày ra trước mắt quá mức rõ ràng.
Nguy to! Cái không nên xem đã nhìn thấy mất rồi!
Thường Đắc Phú vội vàng dời tầm mắt nhưng vẫn không quên kéo lấy Vịnh Lâm: “Đều là huynh đệ, có chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng. Điện hạ, ngài đừng làm Vịnh Kỳ điện hạ hoảng sợ. Sức khỏe của ngài ấy vừa mới tốt được một chút, Thái tử điện hạ nói…”
“Cút ngay! Ngươi ra ngoài mà giả mù sa mưa, đừng có ở đây bày trò mèo khóc chuột!” Vịnh Lâm khí lực vô cùng lớn, huống chi lại đang lửa giận công tâm, liền vung chân đá một cước tống Thường Đắc Phú sang cửa phòng bên cạnh. “Đừng cho là ta là kẻ ngu! Ngươi là tổng quản Thái tử điện, việc này ít nhiều gì ngươi cũng có phần! Vịnh Kỳ ca ca mặc dù bị phế nhưng vẫn là hoàng tử, các ngươi nhân cơ hội nịnh nọt tân Thái tử, hợp lại chèn ép Vịnh Kỳ ca ca. Chờ đấy! Ta sớm muộn sẽ điều tra ra toàn bộ, lúc đó xem ta xử lý các ngươi như thế nào!”
Hắn vốn đang muốn đuổi theo đá cho Thường Đắc Phú thêm hai cái, lại nhớ tới Vịnh Kỳ đang còn run rẩy nên chẳng thèm để ý tới Thường Đắc Phú nữa mà quay đầu lại, bò lên trên giường thô lỗ lôi Vịnh Kỳ ra, vội vàng nói: “Ca ca gặp nguy hiểm tại sao lại không nói với ta? Ca ca không tin tưởng ta sao? Ta với hắn mặc dù là huynh đệ song sinh nhưng cũng tuyệt đối không cùng hắn gây ra những chuyện loạn luân này. Nếu ca ca nói cho ta biết sớm một chút, cũng không đến nỗi…”
Vịnh Kỳ xấu hổ vô cùng, xấu hổ đến mức không có cách nào hô hấp.
Vịnh Lâm nhìn thấy y như vậy nhất thời cảm thấy hối hận vô cùng, nhanh chóng đổi giọng sang an ủi nói: “Mặc kệ ca ca có chuyện gì, là ta không tốt, không bảo vệ được ca ca chu toàn, ta không có đầu óc! Lần trước ở bên trong Nội Trừng viện nhìn thấy hắn cầm lạc thiết bức ngươi thì ta nên nghi ngờ rồi mới phải, ta ngốc thật!”
Vịnh Lâm tự tát mình một bạt tai.
“Là ta hại ca ca mấy ngày nay chịu khổ, ta hỗn trướng, không biết ca ca bị ức hiếp như vậy, lại còn tưởng ngươi được sống rất tốt…”
“Đừng… đừng nói nữa!”
“Được, ta không nói. Ca ca đừng sợ, ta sẽ mang ca ca tới chỗ mẫu thân, mỗi ngày đều trông chừng ca ca, xem ai có dũng khí chạm vào một sợi tóc của ca ca hay không!”
“Ta không đi! Ngươi tránh ra!”
Vịnh Lâm sửng sốt, há hốc miệng: “Tại sao lại không đi? Chẳng lẽ đúng như bọn họ nói…. ca ca thấy Vịnh Thiện làm Thái tử, muốn quyến rũ hắn để chờ thời cơ?”
Vịnh Kỳ cơ hồ muốn ngất đi đến nơi, khàn khàn giọng, hỏi: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
“Là ta không đúng, ta nói sai rồi.” Vịnh Lâm lập tức nhận lỗi, lo lắng nói: “Ta biết ca ca không phải là người như thế, ca ca là bị hắn đe dọa. Ta hiểu Vịnh Thiện ca ca, hắn muốn cái gì thì phải có cho bằng được, hắn nhất định ở bên trong Nội Trừng viện đã cưỡng ép ngươi rồi! Ca ca theo ta đi! Đừng sợ! Ta sẽ bẩm báo mẫu phi để đến giáo huấn hắn. Không! Ta sẽ nói với phụ hoàng để phụ hoàng chủ trì công đạo cho ca ca! Hắn vô sỉ như vậy, ta xem thường hắn! Ca ca, ngươi đi theo ta!”
“Ta không đi!”
“Không được, ngươi nhất định phải đi!”
Vịnh Kỳ liều mạng trốn tránh, Vịnh Lâm bướng bỉnh muốn túm Vịnh Kỳ đang ở tít trong giường ra nhưng lực đạo lại rất nhẹ do không nỡ đả thương Vịnh Kỳ.
Hai huynh đệ cứ dây dưa kẻ kéo người lui, Thường Đắc Phú sợ Vịnh Kỳ rủi ro bị thương tổn nên vừa té ngã xong lại liều mạng chạy tới ôm thắt lưng Vịnh Lâm kéo ra, Vịnh Lâm nổi nóng quay sang đá thêm cho hắn một cước ngã lăn xuống đất.
Những người bên ngoài nghe Vịnh Lâm cảnh cáo nên thấy có chuyện không ổn cũng không dám bước vào.
Chưa kể đến bây giờ dây dưa chính là Vịnh Lâm cùng Vịnh Kỳ, trong hai người bất cứ ai cũng không thể tùy tiện đắc tội, huống hồ Vịnh Kỳ quần áo xộc xệch bị xé rách ra, trên người cũng in đầy những dấu vết hoan ái, nếu gọi mọi người nhất tề xông tới thì lời gièm pha cũng bị vạch trần.
Thái tử  ghen là việc nhỏ, nhưng Vịnh Kỳ da mặt mỏng có thể vì việc này mà lại tìm đến cái chết, chính Thường Đắc Phú hắn cũng sẽ chết theo.
Thường Đắc Phú khóc không ra nước mắt, không thể gọi người, nhưng chính mình đơn độc căn ngăn chỉ sợ rằng kết quả cũng là bị Vịnh Lâm đánh chết!
Nhất định phải tìm Thái tử điện hạ!
Hắn nghĩ vậy liền vội vàng xuất môn tới Thể Nhân cung tìm Vịnh Thiện cấp tốc trở về.
Vừa may, hắn vừa bước ra thì kiệu của Vịnh Thiện cũng vừa về tới cửa Thái tử điện.
Hôm nay tới thỉnh an Viêm Đế lại bị chặn ở bên ngoài. Chẳng những không thể gặp mà lần này ngay cả chờ cũng không được, nội thị đi ra thay Viêm Đế truyền lời: “Hoàng thượng khẩu dụ, Thái tử mau trở về cung, không nên tiếp tục chờ đợi, tiết trời giá lạnh, nếu để ảnh hưởng đến thân thể phụ mẫu ban cho cũng là tội bất hiếu.”
Vịnh Thiện lúc ấy nghe xong trong lòng có chút trầm xuống, tình trạng sau này chỉ sợ sẽ càng lúc càng gian nan.
Nói không chừng sau khi mưa tuyết chấm dứt sẽ có một sấm sét nổi lên chuẩn bị khoản đãi chính mình.
Quyền lực của hắn toàn bộ đều do phụ hoàng ban cho, một khi mất đi sự sủng ái, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tâm tình của Vịnh Thiện lúc này thật sự không tốt, vừa mới hạ kiệu đã thấy Thường Đắc Phú vội vã chạy tới, gấp đến độ thở không ra hơi: “Điện hạ! Điện hạ! Nguy rồi! Vịnh Lâm điện hạ hắn… hắn cùng Vịnh Kỳ điện hạ… bọn họ…”
Trước cửa nhiều người, câu nói kế tiếp cư nhiên nhất thời nghĩ không ra từ thích hợp để thay thế khiến Thường Đắc Phú nghẹn họng không nói được câu nào, chỉ có thể run rẩy liều mạng chỉ vào bên trong.
Vịnh Thiện chợt cả kinh.
Hắn phản ứng nhanh, lập tức dứt bỏ ý niệm hỏi Thường Đắc Phú chuyện gì đã xảy ra liền nhanh như mãnh hổ phá lồng mà chạy vào trong.
Chưa tới trước phòng đã nghe thấy bên trong Vịnh Lâm đang rống giận cùng âm thanh nghẹn ngào khàn khàn của Vịnh Kỳ.
“Theo ta! Ngươi lại đây!”
“Ngươi buông tay! Vịnh Lâm, ngươi đừng xé! Ta xin ngươi…”
Vịnh Thiện mạch máu nổ tung, một cước đá văng cửa phòng ra, cao giọng quát: “Vịnh Lâm, ngươi làm gì?” Tầm mắt phóng thẳng đến trên giường.
Áo trên người Vịnh Kỳ bị xé rách, khuôn ngực trắng nõn phơi bày trong không khí, làn da chi chít dấu vết xanh tím run rẩy khiếp sợ, cổ tay đã bị cào vài đường đen sẫm.
Cảnh tượng như thế khiến hai mắt Vịnh Thiện đều muốn nứt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.