Tô Kính Ngôn ngạc nhiên đi qua, mới phát hiện trên bàn vài đĩa bữa sáng đã làm xong.
Bánh khoai lang đỏ, pudding caramel, bánh núm dừa cùng khoai viên ba màu.
Tất cả đều là món cậu thích ăn.
Không chỉ có như thế, bên cạnh bàn còn có một hộp tiện lợi, là cơm trưa chuẩn bị cho cậu.
Tô Kính Ngôn bị một màn này dọa sợ ngây người, mở to miệng mình.
Có chút khó có thể tin, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, đôi mắt phát sáng nhìn Lục Nghi Sâm đang cắt trái cây ở trong phòng bếp.
"Này, tất cả đều là cậu tự mình làm sao?"
Lục Nghi Sâm từ trong phòng bếp đi ra, đem dĩa trái cây cắt xong để trên bàn, trước sau như một cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt hắn, thấy không rõ sắc mặt.
"Vâng."
Tô Kính Ngôn quả thực có thể dùng mấy chữ 'trợn mắt há mồm' để hình dung tâm tình của mình.
"Làm cái này hao không ít tâm tư của cậu đi, cậu mấy giờ đã dậy rồi?" Trong lòng Tô Kính Ngôn xúc động càng thêm lợi hại, hốc mắt lại một lần nữa chứa đầy hơi nước, mắt nai con vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nam sinh.
Lục Nghi Sâm, sao có thể tốt như vậy?
Rõ ràng trên đầu còn bởi vì mình mà bị thương, sáng sớm liền dậy cho chuẩn bị cho mình những thứ này.
Nghĩ như vậy, đôi mắt Tô Kính Ngôn càng thêm chua xót.
Lục Nghi Sâm đem tất cả đồ ăn ngon đưa tới trước mặt Tô Kính Ngôn, con ngươi trầm ngâm lóe sáng lên, không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói hai chữ "Ăn đi."
Tô Kính Ngôn hít một hơi, gật gật đầu.
Không biết vì sao, cậu có thể nghe được rất rõ ràng âm thanh tim mình điên cuồng gia tốc, đập ba ra bum bum, thật giống như giây tiếp theo liền sẽ từ ngực cậu nhảy ra, sau đó trần trụi đặt tới trước mặt Lục Nghi Sâm.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như lần đầu tiên khi nhìn thấy Lục Nghi Sâm, cậu cũng có cảm giác kì lạ này.
Cậu vừa thấy Lục Nghi Sâm liền nghĩ thân cận hắn.
Tô Kính Ngôn cắn pudding caramel, gương mặt có chút phiếm hồng.
Thậm chí cậu không nhịn được mừng thầm trong lòng.
Lục Nghi Sâm im lặng không lên tiếng nhìn học trưởng như là hamster nhỏ, đem quai hàm mình ăn đến phình phình, con ngươi cũng đi theo lóe lóe.
Học trưởng......
Vẫn là đáng yêu trước sau như một......
Chậc.
Tô Kính Ngôn như là đột nhiên ý thức được một vấn đề thực nghiêm túc, hậu tri hậu giác ngẩng đầu, trong lòng không có nửa phần hoài nghi, chỉ là hơi hơi mang theo chút tò mò hỏi: "Lục Nghi Sâm, cậu ngày hôm qua như thế nào cũng đúng lúc xuất hiện ở nơi đó vậy?"
Mặt Lục Nghi Sâm không đổi sắc xem biểu tình Tô Kính Ngôn.
Đôi mắt Tô Kính Ngôn sáng đến đáng sợ, thật giống như trong ánh mắt có vô số ngôi sao, chân thành mà lại sáng trong.
Ở trong ánh mắt cậu, không có một chút hoài nghi, chỉ có tín nhiệm đối với mình.
Ngực Lục Nghi Sâm có một loại cảm giác khác thường không nói lên lời.
"Nhà em ở tại tiểu khu Lệ thành."
Tiểu khu Lệ thành ở đối diện tiểu khu nhà Tô Kính Ngôn.
Tô Kính Ngôn nghe vậy, đôi mắt càng sáng, "Vậy chúng ta về sau cùng đi học đi."
Nói xong, lại dừng lại, tựa hồ là đã nhận ra chính mình lỗ mãng, lại bổ sung nói, "Nếu cậu nguyện ý."
Dứt lời, đôi mắt cậu sáng lấp lánh đôi tiếp tục nhìn về phía nam sinh trước mắt này.
Lục Nghi Sâm cảm giác đại não của mình có một dây thần kinh đột nhiên đứt phựt, âm thanh có chút khàn khàn bị đè nén: "Anh không được hối hận!"
Tô Kính Ngôn không nghe hiểu ý tứ Lục Nghi Sâm, bĩu môi lải nhải trong miệng, "Sao tớ lại hối hận?"
Nam sinh trước mắt Tô Kính Ngôn cười.
Lông mày thoáng buông lỏng, khóe mắt hơi hơi cong lên, nhịn không được bại lộ ra cố chấp cùng chiếm hữu, còn có bệnh trạng giấu ở trong lòng.
Đây là cậu lần đầu tiên nhìn thấy Lục Nghi Sâm lộ ra một cái mỉm cười chân tình thật lòng, nhưng nụ cười này nhìn kỹ lại có chút khiếp người.
"Anh không hối hận?" Âm thanh Lục Nghi Sâm khàn khàn lại lần nữa hỏi một lần, như là một con rắn độc nuốt đầu con mồi, con ngươi lóe sáng.
"Không hối hận."
Mặt mày mang ý cười, hết thảy tốt đẹp.
____________________________________________________________________________
Có thể là hai người vẫn cùng nhau ăn, hoặc là vì Lục Nghi Sâm chuẩn bị đồ ngon quá nhiều, Tô Kính Ngôn ăn đến hoàn toàn quên mất thời gian.
Chờ đến Tô Kính Ngôn ý thức được thời gian đã không còn sớm, trong lòng lo lắng đi xem đồng hồ điện tử treo trên tường, mới vừa thấy rõ con số liền lập tức trừng lớn mắt, thiếu chút nữa nghẹn lại.
Hiện tại thời gian so với lúc thường ngày cậu ra đường chậm hơn khoảng nửa tiếng, càng đáng sợ chính là, giờ này khắc này cậu còn ăn mặc áo ngủ, vớ cũng chưa mang!
Chết tiệt! Đáng chết mà.
Rốt cuộc, đầu óc Tô Kính Ngôn khẩn cấp xoay chuyển, linh quang chợt lóe, như là nghĩ tới cái gì, cười cười nhìn về phía Lục Nghi Sâm, xấu hổ lại tràn đầy chờ mong hỏi, "Cậu có đạp xe đến trường không?"
Tô Kính Ngôn thích đi bộ đến trường học còn có một nguyên nhân rất lớn, điều này cậu không nói với bất kì ai bởi thật sự rất mất mặt.
Đó chính là, cậu không biết lái xe đạp.
Cậu đã từng có nghĩ tới việc học đi xe đạp để ngủ nướng, nhưng khả năng thăng bằng giữ thật sự là quá kém, thân thể tứ chi cũng thực không phối hợp, mới vừa ngồi xuống liền ngã thật mạnh trên mặt đất, trên người không biết có bao nhiêu dấu vết.
Cậu học đúng 2 tháng, như cũ học không được, cho nên cậu liền hoàn toàn từ bỏ cái ý tưởng học đi xe đạp này,hình thành thói quen dậy thật sớm, sau đó đi bộ đến trường.
Mà chiếc xe đạp bỏ rất nhiều tiền để mua, đã bị cậu vứt ở trong sân, không bao giờ sử dụng lại.
Lục Nghi Sâm nhìn cặp mắt nai con phát sáng của Tô Kính Ngôn, nội tâm bệnh trạng lại một lần nữa khắc chế không được mà xông ra, ngay cả con ngươi cũng ngay sau đó trầm xuống.
Đúng! Không sai!
Cứ như vậy nhìn ta! Chỉ nhìn ta!
Chính là muốn như vậy!
Tô Kính Ngôn nhìn chằm chằm Lục Nghi Sâm thật lâu sau, rốt cuộc nhìn nam sinh khẽ gật đầu, quả thực hưng phấn đến sắp nhảy dựng lên.
Từ nay về sau, ở trong lòng cậu, Lục Nghi Sâm còn không phải là Doraemon- Mèo máy vạn năng, cái gì cũng biết, không gì làm không được.
"Vậy tớ đi thay quần áo, cậu chờ tớ!"
Dứt lời, Tô Kính Ngôn liền lại nhảy nhót trở về phòng mình, chỉ để lại Lục Nghi Sâm ngồi tại chỗ một mình.
Con ngươi âm trầm của nam sinh lóe lóe, ánh mắt từ bóng dáng rời đi Tô Kính Ngôn chuyển tới những điểm tâm ngọt ở trên bàn còn chưa kịp ăn hết.
Đem bánh khoai lang đỏ mà Tô Kính Ngôn mới cắn một nửa chưa ăn xong cầm lên.
Lục Nghi Sâm nhìn chằm chằm dấu rang trên bánh khoai lang một hồi lâu, lộ ra một nụ cười si mê.
Nhắm ngay mặt trên dấu răng, không chút do dự liền cắn lên.
Thỏa mãn nheo nheo mắt.
Khặc khặc khặc~.
Là bánh khoai lang đỏ học trưởng đã ăn qua......
Tô Kính Ngôn thay quần áo một cách rất nhanh chóng, mang cặp sách liền vô cùng lo lắng vọt ra, hô lớn, "Nghi sâm, chúng ta đi thôi!"
Nam sinh đứng tại chỗ, cúi đầu không nói chuyện, thoạt nhìn có vẻ rất ủ dột, nhưng nhìn kỹ mới có thể phát hiện rằng thân thể hắn ngăn không được mà run rẩy.
Không phải sợ hãi, càng không phải bởi vì ngoại vật công kích, hoàn toàn chính là bởi vì phấn kích!
Hai con mắt hắn đều bởi vì hưng phấn, gần như trừng sắp rớt ra, cổ cũng đi theo không chịu khống chế run rẩy, xương cốt phát ra tiếng rang rắc.
Học trưởng......
Gọi ta là Nghi Sâm
Vui vẻ.
Nhưng mà Lục Nghi Sâm rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái, chậm rãi ngẩng đầu, vẫn duy trì thần thái vô cảm không đổi, trả lời nói: "Vâng."
Tô Kính Ngôn thậm chí không nhận thấy được Lục Nghi Sâm vừa mới khác thường, biểu tình còn hơi hơi phấn khởi.
Mà trước khi Tô Kính Ngôn đi ra khỏi cửa, cậu còn nhìn đến mặt bàn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không khỏi nghĩ ở trong đầu
Không phải cậu còn có cái bánh khoai lang đỏ chưa ăn xong sao?
Hay là cậu nhớ lầm?
Song chuyện này rất nhanh liền bị cậu vứt ở sau đầu, không có để ở trong lòng, chỉ cho là Lục Nghi Sâm bỏ rồi.
Lục Nghi Sâm ngồi vào xe đạp trước nhà, nắm lấy tay, trên người vẫn mặc bộ đồ mà chỉ vừa với Tô Kính Ngôn, nhưng mặc ở trên người hắn chính là chính là đoản nửa thanh, thoạt nhìn thập phần không tương xứng giáo y giáo quần.
Đêm qua xem chỉ là đơn thuần cảm thấy quần áo mặc ở trên người Lục Nghi Sâm ngắn một đoạn, ban ngày xem lại Tô Kính Ngôn ngạc nhiên phát hiện quần siết chặt vào phía dưới của Lục Nghi Sâm, thậm chí có thể thấy được hình dạng.
Tô Kính Ngôn biểu tình hơi hơi cứng lại.
Phía dưới Lục Nghi Sâm lớn như vậy sao?
Như là ý thức được trong đầu mình lại suy nghĩ không điều không đứng đắn, cậu da mặt mỏng lập tức mặt trướng đến có chút đỏ bừng.
Lục Nghi Sâm chú ý tới tầm mắt của cậu, hơi hơi híp híp mắt.
Tô Kính Ngôn xấu hổ lại có chút câu nệ ngồi xuống ghế sau xe đạp.
Ghế sau của xe không có một chỗ để chân hay điểm chống nào.
Tô Kính Ngôn suy xét nửa ngày, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, sau đó thật cẩn thận vươn tay ôm eo Lục Nghi Sâm, muốn cho mình ngồi thoải mái một chút.
Thân thể người trước đầu tiên là cứng đờ trong chốc lát rồi nghiêm túc bước lên xe đạp, thật giống như hoàn toàn không để ở trong lòng.
Thế cho nên Tô Kính Ngôn hoàn toàn không biết một động tác đơn giản của cậu, mang cho người phía trước bao nhiêu sóng to gió lớn, gió giục mây vần.
Có thể là xuất phát từ ám chỉ tâm lý, Tô Kính Ngôn hoàn toàn bỏ qua rằng mép yên xe đạp rõ ràng cũng có thể cho mình một lực chống đỡ.
Tóc mái Lục Nghi Sâm bị gió thổi bay, lộ ra khuôn mặt bệnh trạng đến điên cuồng, con ngươi có xoáy đen quay cuồng, ngay sau đó lại lộ ra một cái mỉm cười toét miệng.
Nhớ kỹ!
Bắt được, liền không thể buông ra đấy!
Bằng không em sẽ giết anh!
Học trưởng của ta...
Chậc.
Lục Nghi Sâm đạp xe vô cùng ổn định, so sánh với kỹ thuật vẽ rồng tự sau đó rơi xuống phân chó của Tô Kính Ngôn quả thực chính là xuất thần nhập hóa.
Tô Kính Ngôn ngồi ở trên ghế sau, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, đôi lúc sẽ lộ ra tươi cười mang chút ngượng ngùng, giống thiếu niên lâm vào tình yêu.
Xe đạp chạy rất nhanh đã đến cổng lớn trường trung học phổ thông Kỷ Nguyên, những. người đi trên đường đều là học sinh của trường.
Khi bọn họ nhìn rõ người trên xe, không khỏi trừng lớn mắt, miệng cũng co rút lại.
Đậu móe!
Thật khinh khủng!
Không ngờ lại có người dám nhúng chàm giáo sủng của chúng ta!
Lục Nghi Sâm lái xe đạp, tiếp nhận ánh mắt khó tin từ bốn phía xung quanh.
Hắn cảm nhận được người phía sau có chút cứng đờ, tay đặt ở eo hắn cũng buông lỏng theo.
Ánh mắt Lục Nghi Sâm biến đổi, trong lòng dâng lên một cổ hận ý.
Học trưởng, không phải nói sẽ không hối hận sao?
Tô Kính Ngôn bị ánh mắt quá mức của mọi người làm cho hoảng sợ, thân thể mềm nhũn, đôi tay buông lỏng eo Lục Nghi Sâm ra, nhưng rất nhanh, cậu liền lập tức ôm càng chặt hơn, thẹn thùng đem đầu vùi ở trên lưng đối phương, thật giống như Lục Nghi Sâm là chỗ duy nhất để mình dựa vào.
Chỗ dựa duy nhất......
Lục Nghi Sâm nghĩ như vậy, vẻ mặt không kìm được mang theo ý cười, ngay cả biểu tình tối tăm cũng phai nhạt đi.
Học trưởng......
Cũng thật ngoan ngoãn!
Quả nhiên, trên thế giới này ta yêu nhất học trưởng.
Chậc.
"A a a, ta không sống nữa! Khả Ngâm, hôm nay đàn anh Kính Ngôn thế mà lại ngồi ghế sau xe đạp một nam sinh xe đạp tới trường học, còn ôm eo hắn!"
Người phát điên rít gào là khuê mật tốt của Tống Khả Ngâm, Sở Yến Yến, cô vừa thấy Tống Khả Ngâm thần hồn phách lạc đi vào liền xông lên oán giận.
Để cho 2 nàng vì mất đi tình yêu mà cùng rơi lệ đi.
"Cậu nói cái gì?" Tống Khả Ngâm trừng lớn mắt, dưới mắt là quầng thâm xanh đen, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, cực kỳ giống một cái xác không hồn.
Có thể là Sở Yến Yến chìm đắm trong nỗi thống khổ thất tình, hoàn toàn không ý thức được trạng thái tinh thần Tống Khả Ngâm trước mắt không hề thích hợp.
Còn kiên nhẫn giải thích nói: "Chính là mới vừa rồi, đàn anh Tô Kính Ngôn ngày thường luôn đi bộ tới trường thế mà hôm nay lại ngồi ở trên ghế sau người khác, toàn trường ước chừng có một phần ba người đều thấy cảnh này, diễn đàn Tieba của trường học đều truyền tai nhau đến điên rồi, tin tức khuếch tán đến đặc biệt nhanh, hu hu hu."
Sắc mặt Tống Khả Ngâm tái nhợt ngồi ở chỗ mình, cả người có chút không kìm được run rẩy.
Sao lại thế này?
Tại sao nàng không nhớ rõ có ngày nào mà đàn anh ngồi xe đạp người khác tới trường học?
Chẳng lẽ là làn sóng lại gây ra hiệu ứng bươm bướm?
Sở Yến Yến hừ lạnh một tiếng, hận không thể cắn khăn tay để biểu đạt sự điên tiết của mình, hung tợn nói, "Tớ quyết định rồi! Đi điều tra một chút rốt cuộc là tiểu tiện nhân của cái khối nào mà dám đoạt giáo sủng chúng ta!"
Tống Khả Ngâm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc làm người khác khó hiểu, nhanh chóng trả lời nói, "Tớ cùng cậu cùng cậu cùng nhau tìm".
Nhất định!
Nàng phải bảo vệ tốt đàn anh!