- Công hầu, đêm khuya sao lại tới đây?
Phùng Siêu vội vàng chào hỏi Tào Bằng.
Tào Bằng cười cười:
- Đại huynh ta còn đang xử lý công vụ?
- Đúng vậy, hôm nay Đông Đô phát hình ngục đến, liên lụy rất rộng. Lão gia đang tra duyệt trong công phòng, ta vừa mới người trở về cũng bị trách cứ một trận. Công hầu tới thật đúng lúc, lão gia đã làm lụng vất vả nhiều ngày rồi, ngươi khuyên lão gia trở về, nghỉ ngơi chút cho thỏa đáng.
Trên dưới Hầu phủ chỉ sợ cũng chỉ có Phùng Siêu dám nói như vậy.
Tào Bằng gật gật đầu, sai Phùng Siêu dẫn hắn đi đến công phòng. Chỉ thấy ánh đèn trong phòng leo lét, Đặng Tắc đang nằm ở trên án duyệt công văn. Nghe có tiếng người tiến vào, Đặng Tắc lập tức không kiên nhẫn, nói:
<!--Ambient video inpage desktop-->
- Đã nói đừng tới quấy rầy rồi, tại sao còn...Ha? A Phúc, sao đệ lại tới đây? Có phải a ty lại …
Đặng Tắc nói xong đứng lên lách qua án thư, đón Tào Bằng vào trong phòng.
Phùng Siêu khơi đèn sáng lên, rồi sau đó cùng Vương Song ra ngoài bảo vệ.
Quay lại Trường An đã một năm nhưng nhìn Đặng Tắc còn tiều tụy gầy yếu hơn lúc ở Tịnh Châu.
Tào Bằng bất mãn nói:
- Tỷ phu, huynh không cần thiết phải thế. Nên kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới là đúng đắn.Ngày nào cũng làm việc vất vả, chẳng lẽ muốn tỷ tỷ đệ thủ tiết sao? Nếu huynh không biết chú trọng, đệ sẽ bẩm báo bệ hạ biết, để người thôi chức vụ Đại Lý Tự Khanh của huynh đi.
- Muốn về nên về, muốn đi phải đi.
Đặng Tắc chỉ cười. Y rất lưu tâm đối với chức vị này. Phải biết rằng, lúc ban đầu Đặng Tắc học là hình luật, sau đó cơ duyên may mắn mà trở thành quan to địa phương, nhưng trong lòng y nơi hy vọng nhất chính là Đình Úy, tiền thân của Đại Lý Tự. Đáng tiếc bản thân y tàn tật vẫn không được như ý.
Vất vả lắm y mới đến được nơi mà trong lòng vẫn ao ước, đương nhiên phải làm việc mất ăn mất ngủ.
Tuy nhiên y cũng biết là Tào Bằng lo lắng cho mình.
Bưng chén mật tương cho Tào Bằng, Đặng Tắc ngồi xuống, khẽ vỗ đầu:
- Cũng không phải là huynh không muốn về, chỉ là hình án ở đây quá nhiều...rất nhiều hình án phải xử lý một lần nữa, cho nên có chút bận rộn. Đúng rồi, sao tối nay đệ đến đây?
Tào Bằng không trả lời ngay, mà nghĩ thật kỹ, rồi hỏi:
- Tỷ phu, huynh cảm thấy Vương Song thế nào?
- Vương Song? Đương nhiên không kém.
Đặng Tắc nghi hoặc nhìn Tào Bằng, có chút không hiểu.
Thấy Tào Bằng lấy một bản danh sách ra đưa cho Đặng Tắc.
Trên bản danh sách kia là có ban người, gồm Vương Song, Sử A và Chúc Đạo. Mặt bìa danh sách viết một chữ “Ám”.
Đặng Tắc nói:
- Đây là cái gì?
- Ám sĩ dưới trướng của đệ nay có tám trăm bảy mươi ba người, đều có tên ở đây. Những người này trung thành và tận tâm, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đệ. Mà ám sĩ này chia làm hai bộ, một bộ ở Huỳnh Dương, đều là những người mới, chưa thể sử dụng đến. Còn một bộ khác, cũng chính là những người nằm trong danh sách này, đệ đã bí mật bố trí họ dưới chân núi Kê Minh, do A Sử phụ trách huấn luyện... Hôm nay, những ám sĩ này giao cho huynh trưởng.
Đặng Tắc giật mình toàn thân lạnh toát.
- A Phúc, có phai xảy ra chuyện gì phải không?
Tào Bằng lắc đầu, đứng dậy tháo một khối ngọc long bội kim tương xuống đặt trước mặt Đặng Tắc.
- Đệ chuẩn bị rời khỏi Trường An.
- Cái gì?
- Đệ nhớ lúc trước khi rời khỏi Cao Cú Lệ từng có một vị bằng hữu đã nói với đệ: nước đầy thì tràn, chín quá hóa nẫu. Cũng bởi vậy, tại trận chiến ở Ích Châu đệ mới không chịu anh dũng tranh lên trước. Tiên đế bỏ mặc ta không dùng, đệ không những không oán hận, ngược lại còn rất cảm kích. Nhưng hiện tại, đệ lại có Thiên Cương Đệ Nhất Kiếm, là trọng thần được tiên đế ủy thác. Phong làm Đại tướng quân, cầm binh mã thiên hạ,mặc dù Tuân Văn Nhược khi xử lý chính vụ cũng phải thảo luận cùng đệ, có thể nói là dưới một người, trên vạn người... Trong trường hợp đó chỗ cao không thắng hàn. Đệ có chút sợ hãi...sợ quyền thế của đệ quá nặng sẽ mang họa lớn đến cho nhà chúng ta. Đệ ở Trường An thì giống như chim trong lồng. Cho nên đệ nghĩ, chỉ có thể rời khỏi đây mới có thể đảm bảo sự hưng thịnh của gia tộc. Tuy nhiên khi đệ đi rồi thì lại khiến tỷ phu phải lo nhiều hơn. Tiểu Duệ ở trong cũng không thoải mái, bị chú ý nhiều, đệ thật sự không mong muốn như thế...Lúc trước để nó làm con thừa tự cho bệ hạ, muốn giữ lại cũng không thể. Đệ giao ám sĩ cho tỷ phu, mong tỷ phu bảo vệ Tiểu Duệ thật tốt. Tiểu Dịch đã thành thân, ít ngày nữa sẽ trở về Trường An, đệ sẽ nghĩ cách để nó đảm nhiệm Phụng Xa Đô Úy, dễ đi lại trong cung thành. Bá Ước và Bá Long đều đã trưởng thành, có thể âm thầm bảo vệ Tiểu Duệ. Tóm lại, trước khi đệ đi, đệ sẽ cố hết sức bố trí ổn thỏa cho Tiểu Duệ. Nhưng sau khi đệ đi rồi, hết thảy kính nhờ tỷ phu lo lắng chu toàn cho Tiểu Duệ.
Dứt lời, Tào Bằng thi lễ thật sâu với Đặng Tắc.
***
Đầu hạ năm thứ hai Thái Bình, bắc cương truyền báo, Kha Bỉ Năng câu kết người Đinh Linh và người Hô Yết, tác loạn biên ải Linh Châu.
Quận Tín Thành bị người Tiên Ti công kích.
Hai tòa thôn trấn bị hủy, chết hơn hai ngàn người....
Đại đô đốc Tịnh Châu là Tào Hồng lập tức xuất binh cứu viện, nhưng đến đó thì không còn hình bóng người Tiên Ti.
Tào Hồng nổi giận dẫn bộ lách qua Tây Hải, vượt sông qua sông Vi Hà, ý đồ công kích Kha Bỉ Năng. Nhưng lúc đó khi y chuẩn bị phát động quyết chiến thì bất chợt người Hô Yết lại xuất hiện phía sau, cùng với người Tiên Ti tiền hậu giáp kích, quân Tào đại bại.
May mắn Thái Thú quận Hà Tây Hồ Ban cùng với Tiên Ti Vương Tố Lợi xuất binh cứu viện mới cứu được Tào Hồng ra.
Nhưng trận chiến này khiến dũng khí Tào Hồng giảm sút mạnh, dẫn bộ lui về Tịnh Châu, không dám tiếp tục tiến đến Linh Châu nữa.
Lúc này đã là đầu thu.
Chiến sự Giang Đông cũng đã xuất hiện biến hóa kỳ lạ.
Bàng Đức, Chu Thương, Dương Hàng sau khi trải qua lúc đầu ly hợp lại tiếp tục phát động công kích Giang Đông.
Cùng lúc đó, Tào Chân ở Hợp Phì cũng chỉ huy binh mã huyết chiến với quân Đông Ngô tại Nhu Tu Khẩu, chém mấy đại tướng Đông Ngô, giành được toàn thắng.
Cam Ninh và Đỗ Kỳ ở Tam Giang Khẩu tập kết tổng cộng được năm vạn người, thuyền lớn thuyền nhỏ tổng cộng hơn ngàn thuyền giằng có với thủy quân Giang Đông.
Tào Chương đốc chiến tại Giang Hạ biết được tin tức Tào Hồng chiến bại cũng chấn động.
- Để ai nghênh chiến đây?
Hoàng Quyền Trịnh Độ nhìn nhau, tiến lên nói:
- Giao chiến với Kha Bỉ Năng, không phải Đại tướng quân thì không thể thủ thắng.
- Ngươi nói là...
Tào Chương có chút do dự.
Trịnh Độ lấy hết can đảm, tiến thêm một bước:
- Kỳ thật lệnh cho Đại tướng quân xuất chinh, đối với bệ hạ và Đại tướng quân đều có lợi. Thần cũng biết, bệ hạ và Đại tướng quân rất thân thiết...Mà hiện nay bệ hạ đã không còn là Thái tử như năm xưa nữa, là thiên mệnh. Đại tướng quân công lao trác tuyệt, không ai có thể sánh bằng, nếu ở lại Trường An, sớm muộn cũng có chuyện không hay xảy a, chẳng thà phái hắn đi Linh Châu, thứ nhất có thể ổn định cục diện, thứ hai cũng có thể bảo tồn vĩnh viễn quan hệ giữa bệ hạ với Đại tướng quân, còn tốt hơn sau này có một ngày bệ hạ và đại tướng quân bất hòa.
- Đồ khốn kiếp này dám nói như thế.
Tào Chương giận tím mặt rút kiếm định chém Trịnh Độ.
May Hoàng Quyền Trương Nhậm khuyên can, cuối cùng khuyên bảo Tào Chương, nhưng cuối cùng vẫn đuổi Trịnh Độ ra khỏi hành cung.
- Sao hôm nay Bá Niên ăn nói không cẩn thận vậy nhỉ?
Trương Nhâm phụ trách đuổi Trịnh Độ, ở bên ngoài hành cung không kìm nổi, nói:
- Ngươi biết rõ bệ hạ và Đại tướng quân rất thân thiết mà lại nói ra những lời này, chẳng phải là cố ý chọc giận Đại tướng quân? Nếu ngày khác bị Đại tướng quân biết được, ngươi...
Trịnh Độ lại mỉm cười!
Y hạ thấp giọng nói:
- Đại tướng quân sẽ cảm kích ta, mà sẽ không trách cứ ta. Công Bảo, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao? Trong lòng bệ hạ thật ra có chút kiêng kỵ Đại tướng quân. Nếu không trận chiến Giang Đông lần này, bệ hạ cũng không cần phải ngự giá thân chinh, chỉ cần lệnh cho Đại tướng quân đốc chiến là được. Bệ hạ cố tình lựa chọn ngự giá thân chính, điều này chứng minh trong lòng người có điều khó xử. Không tới ba ngày chắc chắn sẽ ra chiếu lệnh: Lệnh cho Đại tướng quân lên phía bắc. Nói vậy đây cũng là kết quả mà Đại tướng quân hy vọng....Ở lại Trường An, sớm muộn gì cũng có chuyện không hay xảy ra.
Trương Nhâm nghe vậy im lặng.
Không ngoài dự đoán của Trịnh Độ, ngay ngày hôm sau, Tào Chương truyền ra chiếu lệnh phong Tào Bằng làm Linh Võ Vương, Đô đốc chiến sự Linh Châu, tức khắc đi nhậm chức.
Chiếu lệnh vừa ra lập tức đưa tới một trận tranh luận.
Phải biết rằng từ lúc Tào Chương đăng cơ tới này chưa từng phong vương cho người nào.
Mà nay Tào Bằng là người đầu tiên được phong vương, hơn nữa còn là một Vương hầu cầm binh, đương nhiên khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, kết quả như này không thể nghi ngờ lại là tốt nhất.
Sau khi nhận được chiếu lệnh, Tào Bằng lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng cũng vào lúc này, đại chiến Tam Giang Khẩu cuối cùng đã bùng nổ.
Song phương vận dụng chiến thuyền hơn năm nghìn chiếc phong tỏa toàn bộ mặt nước. Mã Đạt thống soái thủy quân Giang Đông, ý đồ công chiếm Tam Giang Khẩu. Gần đây, Tam Giang Khẩu sau khi chiếm lĩnh, thủy quân Giang Đông có thể tiến thẳng nhập vào Kinh Nam, uy hiếp hậu phương quân Tào. Đồng thời, thuy quân chiếm ưu thế có thể dựa vào lạch trời sông lớn mà có thể đọ sức một trận với quân Tào.
Trận đại chiến này, song phương có thể nói đều chuẩn bị lâu ngày.
Từ khi Cam Ninh, Đỗ Kỳ trực tiếp quản lý thủy quân tới nay, ngày đêm thao luyện nên có thành tựu như hôm nay.
Theo binh lực song phương mà nói thì sàn sàn như nhau.
Thủy quân Giang Đông có ba vạn người, thủy quân Tào Ngụy có bốn vạn người, trước khi khai chiến, song phương đều đã chuẩn bị tốt trận huyết chiến. Ngày mùng tháng tám năm Thái Bình thứ hai, song phương đại chiến trên sông, triển khai đọ sức quyết tử.
Chiến cuộc vừa bắt đầu, thủy quân Đông Ngô đã chiếm thế thượng phong.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, một trăm tám mươi thuyền Long Cốt Lâu Kiến An từ Động Đình hồ giết ra, gia nhập chiến đoàn đã lập tức xoay chuyển cục diện trận chiến. Ngày thứ ba, ngày thứ tư...thủy quân Giang Đông dưới sự tấn công của thuyền lầu Tào Ngụy tấn công, cộng thêm Bát ngưu nỏ có sức tàn phá mạnh mẽ được trang bị trên thuyền đã dần dần rơi vào thế hạ phong. Từng chiến thuyền bị phá ngang, từng chiến thuyền bị Bát ngưu nỏ oanh kích, toàn bộ mặt sông ầm vang rung trời, hài cốt thuyền dập dềnh trên sông.
Theo sự thất bại liên tiếp của thủy quân Đông Ngô, Mã Đạt có ý đồ thu quân, ổn định đầu tuyến.
Nhưng bất ngờ biến cố lại xảy ra đúng lúc này.
Hơn mười chiến thuyền Giang Đông đột nhiên phản chiến, phát động công kích thủy quân Đông Ngô, mà chủ tướng của hơn mười chiến thuyền này họ Lục, tên là Lục Phi, vốn là tư binh của Lục thị, sau đó được Lục thị đưa vào thủy quân, nhiều năm qua vẫn cần cù chăm chỉ. Lục Phi lâm trận phản chiến đã mang đến ảnh hưởng đối với thủy quân Giang Đông, khó có thể đánh giá được.
Trong phút chốc, thủy quân Đông Ngô hoàn toàn hỗn loạn.
Cam Ninh thấy tình huống như vậy lập tức hạ lệnh tấn công mãnh liệt.
Y tự mình đón Lục Phi, từ Lục Phi biết được: Tào Bằng đã liên hệ với Lục Tốn nhiều năm, đêm trước của đại chiến Tam Giang Khẩu bùng nổ, Lục Tốn đã phái người thông báo cho Lục Phi có thể quan sát tình hình chiến đấu mà quyết định hoặc chiến hoặc hàng!
Cam Ninh nghe vậy trong nội tâm nảy sinh sự xúc động.
Y lén nói với Đỗ Kỳ:
- Chúng ta nhìn mười bước, bệ hạ nhìn mười dặm...nhưng hôm nay mới biết, Công tử đã có tầm nhìn ngàn dặm!
Giữa tháng tám năm Thái Bình thứ hai, toàn bộ thủy quân Giang Đông ở Tam Giang Khẩu bị diệt.
Mà theo sát sau, Thái Thú Quế Dương Lục Tốn đột nhiên ra tay, tuyên bố quy thuận Tào Tháo. Ông ta liệt kê mười tội lớn đáng trách của Tôn Quyền, khởi binh tạo phản, phá được Tương Hương. Thái Sư Từ đang đốc chiến tại Bạc La Giang sau khi nghe đượt tin tức đã ngửa mặt lên trời thở dài.
Đêm đó, Tôn Thiệu một mình qua Bạc La Giang, nhập vào quân doanh Đông Ngô, du thuyết Thái Sử Từ đầu hàng.
Thái Sử Từ qua bao suy xét cuối cùng quyết định phát động đấu tranh. Ông suốt đêm quay về Lâm Tương, chém giết Từ Thịnh đang đốc chiến, hợp binh với Lục Tốn ra khỏi Trường Sa, lao thẳng tới Lư Lăng, ba ngày sau, Lư Lăng thất thủ.
Thủy quân Giang Đông thất bại, Thái Sử Từ, Lục Tốn tạo phản.
Toàn bộ Đông Ngô lập tức rơi vào hoảng hốt.
Tào Chương nhân cơ hội hạ chiếu đốc đại quân từ Giang Hạ xuất kích phát động tấn công mãnh liệt Đông Ngô.
Lúc này, đại thế Đông Ngô đã mất.
Nhưng Tôn Quyền lại không cam lòng bị thua như vậy, ngược lại tập trung binh lực chuẩn bị một trận chiến quyết tử với Tào Chương.
Tháng mười, hai mươi chiếc thuyền lầu lớn xuất hiện tại vùng duyên hải Ngô Quận.
Cường hào Cố Ung tại huyện Ngô thừa cơ khởi binh, tuyên bố quyết liệt với Tôn Quyền, nghênh đón đại quân Tào Ngụy đổ bộ đến.
Tháng mười một, Hạ Tề quận Hội Kê khởi binh, kêu gọi nghênh đón con trai Hằng Vương trở về quê hương, quận Hội Kê theo đó mà đại loạn.
Toàn bộ Giang Đông trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi dường như đã trở nên khó khống chế.
Bàng Đức sau khi phá được Đan Đồ đã dẫn binh xuống phía nam phá được Khúc A.
Lúc này Tôn Quyền mới thật sự luống cuống!
***
Chớp mắt đã tới tháng mười hai.
Tào Bằng đã đến Linh Châu, triệu tập năm mươi phủ binh mã tại quận Tín Thành thị uy với Tiên Ti.
Kha Bi Năng vội vàng phái người tiến đến cầu hòa lại bị Tào Bằng cự tuyệt. Song phương vào tháng mười một đã xảy ra một trận huyết chiến tại Lang Cư Tư. Tào Bằng lấy hai vị lão tướng Hoàng Trung Nghiêm Nhan làm tiên phong, lại lệnh Sa ma Kha và Triệu Vân làm chủ tướng của Tả Hữu hai lộ binh mã, chém giết từ lúc mặt trời vừa lên đến tận khi màn đêm buông xuống.
Người Tiên Ti ngăn không được thế tấn công của quân Tào, cuối cùng tan tác bỏ chạy.
Tào Bằng thuận thế lệnh cho Hoàng Trung, Nghiêm Nhan truy kích, công chiếm Vương Đình Tiên Ti. Kha Bi Năng thảm hại chạy trốn vào xin Đinh Linh giúp đỡ.
Cùng lúc đó, người Hô Yết cũng không dám đứng yên mà liên kết với Hung Nô Mạc Bắc ý muốn cứu viện Kha Bỉ Năng, nhưng Tố Lợi dưới sự xúi giục của Hồng Đô đã xuất binh ngăn trở. Kha Bỉ Năng sau khi bại trận, liên quân Hô Yết Hung Nô lập tức lui lại, nhưng Tào Bằng sao dễ dàng buông tha hai đội nhân mã? Hắn dẫn bộ vượt qua sông Cam Vi, đồng thời lại phát ra lệnh mộ binh, chiêu mộ binh lính U Châu, binh mã Tịnh Châu. Tào Hồng biết được Tào Bằng đại thắng, không nói hai lời lập tức điều năm mươi phủ binh mã Tịnh Châu tham chiến. Má Đại Đô đốc U Châu Tào Thuần cũng điều động ba mươi phủ binh mã, tính cả hai vạn binh mã của Đại Hành Phủ Liêu Đông, cùng với ba vạn binh mã của Lã Hán, tổng cộng tám vạn người đã tham gia trận chiến.
Chỉ có điều, ai cũng không ngờ chủ tướng mà Lã Hán phái ra chính là Vương Tử chưa tới mười tuổi, Tào Niệm.
Mười sáu vạn đại quân tập kết tại sông Cam Vi.
Lương thảo của ba nơi Lương Châu, U Châu, Tịnh Châu đều vận chuyển đến quận Tín Thành.
Tào Bằng tuyên bố đạp ngựa nghiền nát người Hô Yết không ngừng nghỉ, lập tức khiến người Hô Yết sợ hãi rét run.
Phú Xuân, Trình Phủ.
Trình Phổ nhìn vẻ mặt phong trần mệt mỏi của Gia Cát Cẩn mà đau lòng.
Cục diện đang tốt không ngờ chớp mắt đã đánh mất.
Trách ai được?
Trách Mã Đạt ư?
Ít nhất trong trận chiến tại Tam Giang Khẩu Mã Đạt cũng không bộc lộ sơ hơ gì, thậm chí còn chỉ huy cực kỳ thỏa đáng.
Trách Tôn Thiệu? Trách Thái Sử Từ?
Ai cũng trách không được.
- Lục Bá Ngôn, nên làm gì bây giờ?
Trình Phổ đột nhiên mở miệng hỏi, lại khiến Gia Cát Cẩn không biết nói thế nào.
- Lời này...muốn nói thì khá dài dòng...Dường như phải bắt đầu từ Hằng Vương.
Thật ra Gia Cát Cẩn biết một vài nguyên do, vì thế giải thích với Trình Phổ. Năm đó đại hôn của Lục Tốn gặp chuyện không may, nhìn như không có trở ngại gì, nhưng mầm tai họa này cũng đã bắt đầu xuất hiện...Nhìn hai nhà Cố - Lục có vẻ trung thành và tận tâm với Tôn Quyền, nhưng kỳ thực trong lòng lại vô cùng oán hận. Thậm chí bọn họ giao ra tư binh, gây nên chuyện ngày hôm nay.
Về phần Tiết Tống...cũng chỉ là mồi lửa mà thôi!
- Lão tướng quân, xin hãy nể tình cảm của Hoàng Đế Vũ Liệt mà giúp bệ hạ lần nữa đi.
Gia Cát Cẩn đau khổ cầu xin.
Mà nay Lỗ Túc ở Đan Dương khổ sở chống đỡ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thất bại.
Từ việc Ngô Quận Hội Kê tác loạn, Tôn Quyền đã không còn cách nào khống chế cục diện. Chỉ có mời lão tướng Trình Phổ, Hoàng Cái ra mặt ổn định lòng quân, nếu không nhất định sẽ thất bại. Không thể không nói, Trình Phổ rất có tình cảm sâu đậm với Đông Ngô.
Tuy rằng trước đó thất vọng với những gì Tôn Quyền đã làm, nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu vẫn quyết định rời núi.
Tháng giêng năm Thái Bình thứ ba, Tào Chương đánh vào quận Lư Giang.
Bàng Đức chiếm lĩnh Cú Dung, mà Tào Chân thì phá được Thạch Thành, hình thành thế giáp công đối với Kiến Khang.
Cùng lúc đó, hải quân Tào Ngụy đổ bộ vào Ngô Quận, hội hợp với Hạ Tề, chiếm cứ Ngô huyện. Tôn Quyền thấy đại thế đã mất liền vứt bỏ Kiến Khang trốn đến Dư Hàng. Đồng thời, Trình Phổ ở Phú Xuân mộ binh kiện tốt được ba ngàn người, cùng với Hoàng Cái một lần nữa rời núi. Lỗ Túc tử thủ tại Hồ Thục hơn hai mươi ngày, đến tháng hai thành bị phá, Lỗ Túc chết trận.