Buổi hội minh ở Hồng Thủy Tập tạm kết thúc.
Cuộc gặp mặt đồng minh này khiến cục thế của Hồng Thủy Tập biến đổi đến long trời lở đất. Trước tiên, ba mươi sáu bộ lạc trước kia giờ biến thành mười tám bộ lạc của Hồng Trạch. Chung sống với người Khương Hồ trăm năm khiến vô hình trung người Hồng Trạch cũng bị lây nhiễm rất nhiều tập tục của người Khương Hồ.
Kẻ thất bại không có nhân quyền.
Một khi ngươi đã quyết ý tạo phản, tức là biểu thị rằng ngươi đã ruồng bỏ minh ước của tổ tiên. <!--Ambient video inpage desktop-->
Nếu ngươi thắng, bọn ta sẽ trở thành nô lệ cho ngươi; cũng vậy, nếu ngươi thua, thì bộ tộc của các ngươi sẽ bị bọn ta thâu tóm.
Căn cứ theo quyết ý của hai mươi bộ lạc đại nhân may mắn sống sót, mười một bộ lạc kia từ nay trở thành bộ tộc của bọn họ. Còn về phần những bộ lạc đại nhân bị bọn phản nghịch sát hại, sau khi thương nghị, những bộ lạc nào không đủ một ngàn nhân khẩu, sẽ sáp nhập vào với bộ lạc khác, gia quyến của bộ lạc đại nhân đó có thể di cư đến Hồng Thủy Tập, nghe theo sự sắp đặt của Đậu Lan. Sau khi Hồng Thủy Tập thâu tóm ba bộ lạc nhỏ, nhân khẩu đã lên đến con số hơn tám ngàn. Hơn nữa, bộ tộc có công lớn nhất trong lần bình đĩnh phản loạn này là bộ tộc Lý gia cũng thâu tóm được ba bộ lạc khác, số nhân khẩu tương đương với Hồng Thủy Tập. Đây là sự hồi báo của Đậu Lan giành cho Lý Kỳ để bày tỏ lòng cảm kích vì ông ta đã kiên định ủng hộ mình.
Còn về phần các bộ lạc khác, hoặc ít hoặc nhiều, cũng đều nhận được những lợi ích rất lớn.
Trải qua lần chỉnh đốn hợp nhất này, ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch chính thức sửa đổi thành mười tám bộ lạc.
Số nhân khẩu của mỗi bộ lạc cũng theo đó mà tăng vọt. Ví dụ như Cảnh gia, trước đó là bộ lạc có số nhân khẩu ít nhất, sau khi thâu tóm bộ lạc Mã Luân, thì số nhân khẩu đã tăng vọt lên con số bốn ngàn người. Mặc dù bộ lạc Mã Luân sẽ đấu tranh, nhưng mười bảy bộ lạc còn lại sẽ xuất binh tương trợ.
Đồng thời, Cảnh gia rút khỏi khu thảo nguyên mà mình chiếm cứ khi trước, di chuyển về hướng đông.
Còn Lý gia sẽ chiếm lĩnh khu thảo nguyên của Cảnh gia, khiến diện tích của bộ lạc này mở rộng thêm gấp ba lần so với lúc trước.
Tuy nhiên, điều kiện đưa ra, là Lý gia sẽ phải đối đầu trực diện với người Mã Đằng ở phía tây và người Khương Hồ ở phía bắc. Ngươi được nhiều nhân khẩu như vậy, trở thành bộ lạc ngang hàng với bộ lạc đứng đầu Hồng Thủy Tập, thì đương nhiên trách nhiệm mà ngươi phải gánh vác cũng sẽ phải nhiều hơn trước....
Do Lý Kỳ không có mặt, nên Lý Đinh đứng ra đại diện trong đại hội phân chia.
Đối với yêu cầu này của Đậu Lan, Lý Đinh cũng không dám quyết định, bèn nói để về chuyển lời lại với Lý Kỳ, đợi Lý Kỳ quyết định.
Còn về phần Cảnh gia, tuy đã nuốt trọn bộ lạc Mã Luân, nhưng cũng cần có một quá trình để hoà nhập. Trong thời gian ngắn, sức lực chủ yếu của bọn họ sẽ phải tập trung cho việc quản lý bộ lạc. Khu vực thảo nguyên trước kia của Cảnh gia tuy phì nhiêu tươi tốt, nhưng phải đối mặt với người Mã Đằng và người Khương Hồ, Cảnh đại nhân cũng có chút lo sợ, cho nên khi Đậu Lan nêu ra ý kiến, ông ta bèn đáp ứng ngay không chút do dự.
Tuy khu vực thảo nguyên được phân mới không được phì nhiêu tươi tốt như khu trước kia, nhưng ít nhất cũng không phải đối đầu trực tiếp với đối thủ.
Tào Bằng ngồi ở một bên, chỉ im lặng lắng nghe.
Còn bọn người Đậu Lan thì cũng không dám trì hoãn quá nhiều thời gian, vì bọn họ còn phải nhanh chóng dung hoà thế lực mới mà mình vừa nuốt, thậm chí có khả năng sẽ nảy sinh tranh đấu. Bọn họ càng hành động nhanh bao nhiêu, thì cái giá phải trả sẽ càng ít bấy nhiêu. Cho nên mọi người cũng không tranh luận nhiều.
Đợi cuộc thương thảo hoàn tất, mười sáu bộ lạc đại nhân đều rời đi.
Trong đại trướng cuối cùng cũng trở lại sự yên tĩnh vốn có...
Lương Nguyên Bích bị đánh gãy tứ chi, giống như một mớ thịt nát, đang nửa nằm nửa ngồi trong trướng, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
- Ta muốn Hưu Đồ Các.
Tào bằng hết sức ngạo mạn, chẳng thèm khách khí:
- Hưu Đồ Các còn có mấy ngàn người, ta cần những người này làm công cho ta.
- Làm công?
- Đậu tướng quân, chúng ta không cần nói vòng vo, có sao nói vậy. Lần này ta đốc trấn Hà Tây, một mặt là phụng mệnh Tư Không, mặt khác là do ta chủ động đưa ra thỉnh cầu. Năm xưa, nhờ có hàng triệu mẫu đồn điền của Hà Tây, mới giúp cho Quan Quân Hầu quét sạch Mạc Bắc, lập nên chiến công hiển hách. Từ khi triều đình rút khỏi Hà Tây, lá chắn Tây Bắc với mấy trăm năm vất vả gầy dựng nên cũng sụp đổ. Khương Hồ, Hung Nô có thể tiến quân thần tốc, xâm nhập, quấy rối Quan Trung, làm cho bá tánh khổ không kể xiết. Mỗi lần chúng tập kích quấy rối, đều khiến cho vô số gia đình bị hủy diệt, mẹ mất con, chồng mất vợ, con không tìm thấy cha mẹ... Ta thực không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó tái diễn hết lần này đến lần khác, cho nên mới có ý tưởng gầy dựng lại Hà Tây, làm đồn điền trú quân. Hà Tây này là giang sơn của con dân Đại Hán ta, nay lại bị bọn người dị tộc xấc xược chà đạp. Nhớ năm xưa, Trần Thang từng hô lớn “kẻ nào dám xâm phạm Đại Hán ta, dù ở xa cũng phải chu diệt”, đám con cháu bọn ta bất tài, chỉ biết giương mắt mà nhìn tên bại tướng năm xưa giễu võ giương oai trên vùng đất của chúng ta. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Tào mỗ đều suốt đêm không ngủ được. Đậu tướng quân, chúng ta thật hổ thẹn với tổ tông của mình!
Sắc mặt Đậu Lan thoạt tái, thoạt đỏ, không nói lời nào.
Tào Bằng cũng không thèm để ý đến phản ứng của Đậu Lan, cứ nhìn thẳng vào Đậu Lan mà rằng:
- Lần này Tư Không giao cho ta bốn ngàn binh mã, đến trước khi vào mùa đông sẽ có thêm tám ngàn hộ di dân, tổng cộng ba mươi bảy ngàn người di cư vào Hà Tây. Đến lúc đó, trong tay ta sẽ có chừng sáu ngàn quân sỹ, nhưng nếu muốn khống chế Hà Tây, thì vẫn còn thiếu nhiều... Hơn nữa, Hà Tây hoang phế nhiều năm, muốn sắp xếp cho số người này thì phải cần đến một lượng lớn nhân lực. Bọn người Hưu Đồ Các sẽ trở thành nô lệ cho ta, trước mùa đông, nhất định phải hoàn thành phần lớn nhiệm vụ lao động. Đậu tướng quân, ta không ngại nói thật với ngài. Khắp gầm trời này đều là vương thổ (đất của vua/vương), Tư Không sớm muộn gì cũng sẽ khống chế Hà Tây, sẽ không để cho bọn người Khương Hồ chiếm cứ. Hà Tây rộng lớn, năm xưa có thể dung nạp được hàng triệu đồn dân. Cho nên, giữa ta và ngài sẽ chẳng có xung đột gì cả, ngược lại sau khi ta đồn trú trấn thủ Hà Tây rồi, còn có thể ủng hộ cho ngài nhiều hơn. Tào Tư Không là thúc thúc của ta. Hiện nay người đang bận rộn với việc chiến sự ở Hà Bắc, cho nên không rảnh rang mà chiếu cố đến miền tây. Nhưng, mặc dù người không thể cho ta quá nhiều binh mã, nhưng đồ quân nhu thì có thể đảm bảo đầy đủ. Đậu tướng quân, chắc hẳn cũng đã nhiều năm rồi, ngài không được hưởng dụng một cách đúng nghĩa những thứ đồ của quê nhà.
Đậu Lan trầm tư suy nghĩ.
Có một câu Tào Bằng nói rất đúng: Năm xưa Hà Tây có đến hàng triệu nhân khẩu, đến nay Hồng Trạch của y bốn mươi ngàn người, với bốn mươi ngàn người của Tào Bằng, cộng lại chẳng qua cũng có tám mươi ngàn nhân khẩu, nếu nói cùng sinh sống ở đây, thì dư sức. Hơn nữa, hàng trăm năm nay Hồng Trạch vất vả trấn thủ Hà Tây, đã chịu đến tận cùng nỗi khổ sở của kẻ tứ cố vô thân. Nếu quả thật có được một lực lượng như vậy để mà nương tựa vào nhau thì cũng là một việc tốt.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, một khi Tào Bằng đứng vững được ở Hà Tây rồi, Hồng Trạch liệu có còn được tự do như xưa?
Đậu Lan y đã quen xưng bá một vùng, giờ muốn y thần phục, đích thực là y không quen. Sở dĩ y cự tuyệt Mã Đằng, cũng là vì cái ý nghĩ bá vương một vùng đó. Nếu như đến lúc đó Tào Bằng khai chiến với bọn y, thì Hồng Trạch sẽ phải lãnh chịu kết quả như thế nào?!
Đậu Lan hiểu rất rõ, hiện nay Trung Nguyên liên tiếp nổi lên chiến loạn, nhìn có vẻ như đã suy yếu.
Nhưng dù sao con lạc đà gầy yếu thì vẫn còn to hơn ngựa.
Nếu triều đình thực sự muốn đánh, thì đừng nói Hồng Trạch, mà ngay cả Mã Đằng cũng không chịu nổi một đòn...
- Tào trung lang, nếu ngài đã nói đến nước này, thì ta cũng không ngại nói thẳng. Ta đương nhiên là tình nguyện đón nhận triều đình, nhưng vùng đất Hà Tây này phức tạp, ngài định làm thế nào để trụ vững ở đây?
Tào Bằng mỉm cười!
Câu nói này của Đậu Lan, thật giống với cái mà đời sau gọi là “phương châm thi hành biện pháp chính trị”.
Nếu xét ở một mức độ nào đó, cũng đồng nghĩa với việc y tự nhận mình yếu hơn triều đình. Tuy nhiên, xét thấy trước đây đã nhiều lần bị triều đình lợi dụng, khiến cho Đậu Lan không khỏi thấy băn khoăn. Cho nên, ta muốn nghe trước xem ngươi định làm thế nào? Nếu như người không nói được rõ ràng một hai ba, vậy là chứng tỏ triều đình đang lợi dụng Hà Tây, âm mưu thu phục nơi này. Muốn ta phối hợp với ngươi, không dễ dàng như vậy đâu.
- Thật không giấu gì tướng quân, trong khi tướng quân đang chủ trì hội nghị đồng minh, ta đã ra lệnh cho Đặng giáo úy lãnh binh xuất kích, bất ngờ tập kích người Hưu Đồ Các.
- Cái gì?
Đậu Lan giật mình.
Không chỉ riêng Đậu Lan trấn động, mà ngay cả Lương Nguyên Bích đang sống dở chết dở cũng không khỏi hoảng hốt trợn tròn mắt.
- Chậm nhất là ngày mai, Đặng giáo úy sẽ chiếm lĩnh bộ lạc Hưu Đồ Các. Tất cả những kẻ dám phản kháng, giết hết không tha nhưng trời cao có đức hiếu sinh, Bằng mỗ đây cũng không phải kẻ hiếu sát. Tuy người Hưu Đồ Các phạm tội, nhưng tội không đáng chết. Cho nên, nếu bọn chúng tình nguyện quy hàng, ta cũng có thể tha cho bọn chúng con đường sống. Mà mấu chốt của việc này là do Lương đại nhân lựa chọn. Nếu Lương đại nhân muốn đẩy bộ tộc Hưu Đồ Các đến chỗ diệt vong, thì ta đây cũng sẽ không chùn tay.
- Ngươi, ngươi muốn ta làm thế nào?
- Ta giữ lại tính mạng của ngươi, là muốn người còn sống mà xuất hiện ở bộ lạc của ngươi, khiến bộ tộc của ngươi thành thực ngoan ngoãn nghe theo sự sai khiến của ta. Ta không ngại nói trắng ra, ta còn có binh mã ở Liêm huyện. Ta sẽ chọn ra hai ngàn nam tử trong bộ lạc của ngươi, đưa đến Liêm huyện để xây dựng thành trì. Số còn lại, sẽ tham gia xây dựng một thành trì ở phía đông Hồng Trạch, quy mô sẽ không nhỏ hơn huyện thành Võ Uy.
Đậu Lan nghe vậy, kinh hãi thất sắc.
- Tào lang trung, ngài muốn xây thành ở Hồng Trạch?
- Không chỉ ở Hồng Trạch, mà trong vòng ba năm tới sẽ xây thêm ba thành trấn nhỏ ở ba nơi là khu thảo nguyêncũ của người Hưu Đồ Các, khu thảo nguyên của Cảnh gia và Hồng Sa.
Tào Bằng đứng lên, ánh mắt sáng ngời. Ta sẽ ổn định được Hà Tây trong vòng hai năm, khiến số nhân khẩu tăng lên ba trăm ngàn; sau năm năm, sẽ đoạt lấy khu nuôi ngựa Sóc Phương.
Đậu Lan khẽ rùng mình một cái.
Y nhạy bén hiểu được ý tứ sâu xa thực sự ẩn chứa sau lời nói của Tào Bằng.
Viên Tào trung lang này tuy tuổi tác không nhiều, nhưng dã tâm của hắn... Quận Sóc Phương là nơi mà triều đình ban cho quân Hung Nô ở phía nam để dùng làm nơi nghỉ ngơi vào năm Vĩnh Bình. Đến nay, nguyên cả quận Sóc Phương đều nằm trong sự kiểm soát của người nam Hung Nô. Tào Bằng này quả thật là “Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công”, mục đích thực sự của hắn là người Hung Nô, là Sóc Phương, nơi nằm bên kia ngọn núi của Hà Tây!
Thực ra, đối với việc triều đình đem Sóc Phương nhượng cho Hung Nô, Đậu Lan cũng luôn lấy làm bất mãn.
Nguyên nhân ư, rất đơn giản!
Quận Sóc Phương đó là thành trì biên cương do tướng quân Vệ Thanh năm xưa đoạt được, nằm dưới sự cai trị của Đại Hán ta. Còn bọn người Hung Nô là một bầy sói mắt trắng không thể thuần dưỡng. Giao quận Sóc Phương cho người nam Hung Nô, thật không khác nào nuôi hổ thành họa, xin hổ bộ da.
Lúc trước, triều đình muốn mượn tay người nam Hung Nô để kìm hãm người Tiên Ti.
Nhưng trên thực tế, những năm gần đây, người nam Hung Nô ngoài mặt thì làm ra vẻ ngoan ngoãn giữ lời hứa, nhưng trên thực tế thì lại tạo thành mối nguy hại đe dọa Trung Nguyên hơn cả người Tiên Ti. Năm xưa, Đậu Hiến đánh cho bắc Hung Nô đại bại, đã từng kiến nghị với triều đình, đuổi nam Hung Nô ra khỏi Sóc Phương.
Thế nhưng ý kiến đó lại bị triều đình bác bỏ...
Đậu Lan hít thở sâu một hơi, nhìn sững Tào Bẵng hồi lâu. Lúc lâu sau, y đứng dậy, nói:
- Mặc dù ta không hiểu vì sao ngài lại muốn xây dựng thành trì, nhưng nghĩ đến việc ngài đã có trù mưu dự tính vẹn toàn. Ngài muốn lấy người Hưu Đồ Các, ta có thể đáp ứng. Nhưng, tộc Hưu Đồ Các từ trước đến giờ đều chống đỡ với người Khương Hồ ở phía tây cho Hồng Trạch ta, nên nếu ngài lấy tộc Hưu Đồ Các, thì nhất định ngài phải gánh vác phần trách nhiệm chống đỡ với người Khương Hồ ở Hưu Đồ Trạch... Ngoài ra, nếu Mã Đằng xuất binh công đánh Hồng Trạch, thì ta muốn ngài xuất binh tương trợ.
Tào Bằng nghe vậy cười lớn, cũng đứng lên, đưa bàn tay ra.
- Đậu tướng quân, chúng ta một lời đã định!