Cùng một đêm này, không chỉ hai đôi Lê Dạ Tần Liệt Dương, Ninh Trạch Huy Trác Á Minh bị vây dưới một mái hiên.
Tần Liệt Dương đi rồi, Phương Mai hầu hạ Tần Chấn đi ngủ. Mặc dù đoạn thời gian này bị chuyện của Đường Đỉnh Hân ảnh hưởng nên Tần Chấn với Phương Mai có trở mặt, nhưng một tháng gần đây, Phương Mai vẫn cư xử vô cùng khéo léo, nhất là chuyện đám cưới, Tần Chấn sức khỏe không tốt, tất cả đều do Phương Mai xử lí, hôm nay kết thúc viên mãn, thừa dịp cơn sóng vui mừng này, hai người đã làm vợ chồng nhiều năm cũng không thể quá lạnh nhạt.
Phương Mai lẩm bẩm với Tần Chấn: “Cũng không biết đến mấy giờ chúng nó mới tàn tiệc. A Phù lại không thể uống rượu, mong là không quá chén.” Bà lo lắng nói: “Con nhóc Đỉnh Hân với nó từ đầu đã không hợp nhau, hai người không có tình cảm, còn bị ép cưới sống chung với nhau, không biết sau này sống với nhau thế nào. Đây là chuyện cả đời. Anh nói xem…” Bà có vẻ muốn nói thêm cái gì, sau đó muốn nói lại thôi, phất phất tay, “Thôi quên đi, cũng đã cưới xong rồi, nó là con trai lớn bảo bối của anh, em không nói được.”
Tần Chấn mới cho bà một câu: “Nó cũng là con trai của em.”
Phương Mai bị ông nói khiến bà nghẹn họng, không dám hé răng, cúi đầu giúp ông xoa chân. Nhưng Tần Chấn nói tiếp: “Thành gia lập nghiệp, A Phù đã coi như người lớn, có một số việc nên quyết định rồi, cũng đỡ cho anh em tụi nó mỗi ngày vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ.”
Vừa nghe ông nói xong, Phương Mai lập tức ngẩng đầu, ông đang muốn nói tới chuyện chia tài sản sao? Bà không khỏi khẩn trương, khuyên nhủ: “Ngày vui ông nói cái này làm gì? Chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ, ông còn chưa tới sáu mươi nữa!”
Tần Chấn được Phương Mai đỡ nằm xuống giường, lấy chăn đắp lên, sau đó nói tiếp: “Đời người họa phúc khó lường, một năm trước ai mà ngờ được anh lại xảy ra tai nạn xe! Hơn nữa chỉ là nói rõ, cũng không phải anh buông tay mặc kệ, nhân lúc anh còn chưa hồ đồ, chia rồi cũng đỡ bọn nó anh em cãi nhau.” Ông nhìn Phương Mai thật sâu, “Đã biết phần mình được hưởng, sẽ không suy đoán lung tung nữa. Anh muốn nói, tình huống nhà chúng ta, nếu như anh sớm phân chia sẽ tốt hơn. Anh em bọn nó nói không chừng có thể hòa thuận hơn.”
Phương Mai nghe câu này đúng là nói cho bà nghe, cũng có khả năng muốn thông qua bà muốn nói cho Phương Hải Đông nghe, chuyện bọn họ nâng Tần Phù đối phó Tần Liệt Dương, cũng không phải bí mật gì. Phương Mai trước kia cho rằng Tần Chấn không quan tâm bọn họ làm chuyện này, ông còn chưa có ý quyết định người thừa kế, lại không ngờ ông nhắc tới vào lúc này.
“Vậy…” Phương Mai hỏi thử, “Anh muốn chia thế nào?”
Tần Chấn hiển nhiên là đã suy nghĩ xong lâu rồi, ông chỉ chỉ vào cái tủ đầu giường: “Bên trong có tờ giấy, em lấy ra nhìn.”
Phương Mai nghi ngờ, vội vàng mở tủ ―― Tần Chấn trước giờ không giấu cái gì với bà, vậy mà bà không biết, Tần Chấn đã chuẩn bị tốt từ lúc nào. Đó là một tờ A4 đã được đóng dấu, chữ viết tay, nét chữ cứng cáp, rõ ràng là chính Tần Chấn viết.
Điều khoản liệt kê rất rõ ràng, “41% cổ phần công ty dưới tên Tần Chấn thuộc về Tần Liệt Dương, 10% cổ phần công ty dưới tên Phương Mai thuộc về Tần Phù, tài sản cha mẹ chia cho Tần Liệt Dương 2 phần, Tần Phù 8 phần.” Phía dưới chú thích, “Vào lúc nhà họ Tần gặp uy hiếp thì Tần Phù phải đứng về phía Tần Liệt Dương.”
Tần Chấn nói: “Nếu như anh đi trước, sinh hoạt của em sau này anh đã sắp xếp một quỹ riêng phụ trách. Nếu như em đi trước, cứ phân phối như vậy là được.”
Cái này chỉ là một phương án đơn giản, cho nên nói rất qua loa. Nhưng cho dù như vậy, Phương Mai cũng hiểu được đây rõ ràng nói Tần Liệt Dương là người thừa kế. Tuy rằng nhìn qua, Tần Phù một chút cũng không thiệt, tài sản tích trữ riêng của nhà họ Tần nhiều năm qua, tuyệt đối có thể sánh ngang với 31% cổ phần công ty, nhưng đó là Tần thị, đó là con gà đẻ trứng vàng, bà làm sao đồng ý.
Bà cười nói: “Vậy quá không công bằng đi. A Phù cũng mong có thể bước thêm một bước trên sự nghiệp.”
Ngược lại lúc này Tần Chấn rất thẳng thắn: “Hiện giờ nhìn, nó không thích hợp, đây là Tần thị, nhà họ Tần trước giờ đời đời truyền xuống chỉ lưu lại tổ nghiệp cho con trưởng, nó không được.”
Chỉ một câu Tần Chấn đã chặt đứt đường lui của Tần Phù, dù Phương Mai có muốn xen vào lập trường của mình cũng không thể mở miệng, suy nghĩ xoay chuyển, nhớ ra một chuyện, cười nói: “Đương nhiên là muốn giữ trăm năm cơ nghiệp, không bằng thêm một khoản đi.”
Tần Chấn cảm thấy lời này không phải vô ích quá sao? Nếu không phải Tần Liệt Dương chẳng lẽ truyền cho con người khác sao? Phương Mai cười nói: “Chỉ là một câu bảo đảm, anh xem, A Phù đã kết hôn, mặc kệ Đỉnh Hân sinh trai hay gái, không phải đều có con cháu sao. Nhưng Liệt Dương đã hai mươi bảy rồi, đừng nói kết hôn, cả tai tiếng liên quan cũng không có, lỡ như sau này cứ như thế thì làm sao? Em giúp nó tìm người nó còn trách em, không bằng để cho nó có chút cảm giác áp lực đi, viết thêm một điều sau này muốn tiếp nhận tài sản phải có con thừa kế. Anh nghĩ thử, lỡ nó bốn mươi tuổi mới có con, chuyện này trong giới chúng ta không phải chưa xảy ra, đến lúc đó đừng nói chúng ta không thể trông coi, vạn nhất nó cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đứa nhỏ mới bao tuổi chứ.”
Bà nói thế ngược lại rất hợp ý của Tần Chấn. Ông gật đầu: “Cứ vậy đi, tìm luật sư Lữ bàn lại điều khoản di chúc, càng sớm quyết định xong càng tốt.”
Phương Mai cười vui vẻ, nói chữ “Được”. Bà mong mỏi nói: “Đợi chúng nó đều an ổn, chúng ta kiếm chỗ nào đó khuây khỏa đi, ra ngước ngoài ở, bên kia không khí tốt, cũng tốt cho sức khỏe của anh.”
Party buổi tối kết thúc cũng đã hơn hai giờ sáng, Tần Phù và Đường Đỉnh Hân lái xe về nhà chính. Tần Chấn đã ngủ, hai người nhẹ nhàng lên lầu. Chờ tới tầng ba, hai người mới dám thả lỏng có chút tiếng động, Tần Phù chỉ vào mặt Đường Đỉnh Hân: “Cô ngủ đây đi.”
Sau đó cậu chuẩn bị xuống lầu.
Đường Đỉnh Hân trực tiếp dùng thân người cản cậu lại, mỉm cười hỏi cậu: “Anh tính đi đâu đấy?”
Tần Phù kinh ngạc: “Không phải cô cho rằng tôi sẽ ngủ chung giường với cô đó chứ! Này,” Cậu chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Đường Đỉnh Hân, “Hai chúng ta là quan hệ gì chứ. Cô đừng tưởng rằng có thai rồi, có giấy kết hôn rồi, hai chúng ta là vợ chồng. Cô làm thế nào cấu kết với anh tôi tính kế tôi, cô không nhớ à? Tôi cho cô biết, xem như tôi mỗi ngày lêu lổng bên ngoài, tìm gái, tôi cũng không thèm thích cô. Cô tự mình ngủ đi, cô kiếp này, chỉ cần làm nàng dâu nhà họ Tần, ngủ một mình đi.”
Cậu nói xong lại muốn đi, nhưng vẫn bị Đường Đỉnh Hân lấy cả người cản lại. Đường Đỉnh Hân bây giờ đã tháo xuống hết trang phục cô dâu, thay một bộ váy rất đẹp, cô bộ dáng điềm mỹ, nhìn qua có vẻ yếu đuối, cô vẫn tốt tính nói: “Về chuyện này phải cẩn thận tâm sự đã, một lần nói cho xong vẫn tốt hơn. Có điều đêm đã khuya, đừng ở chỗ này ồn ào, ngày đầu tiên tân hôn đã đánh thức cha mẹ chồng đối với hai ta cũng không tốt đâu, vào trong rồi nói.”
Tần Phù thấy muốn nói thì nói, cũng không sợ thiệt, Đường Đỉnh Hân không thể cưỡng gian mình, hừ một cái: “Được, cho cô thêm cơ hội.” Cậu xoay người, trực tiếp đẩy cửa mà vào. Không thấy được trên mặt Đường Đỉnh Hân lóe lên sự trào phúng, cô tiện tay lấy thanh kiếm trang trí trên hành lang, chờ Tần Phù vào trong, theo sát cậu đi vào, một tay đóng cửa lại khóa trái.
Tần Phù nghe thấy còn nói: “Cô khóa cửa cũng vô ích, tôi vô cùng chán ghét cô, cho dù cô cởi ra hết tôi cũng không thèm phản ứng đâu.”
Sau đó chợt nghe phía sau có tiếng gió, cậu lập tức né tránh, quay đầu lại thì không ngờ Đường Đỉnh Hân lại cầm thanh kiếm chém về phía cậu. Ngay cả trong phòng đang 26 độ tương đối mát mẻ, cả người cậu trong chớp mắt chảy đầy mồ hôi lạnh, cậu vừa nổi điên vừa rống: “Cô làm gì đó? Tôi muốn kiện cô tội mưu sát chồng, cô là thứ phụ nữ độc ác. Cô có tin tôi dám đánh chết cô không? Tôi nói cho cô biết, đừng chọc giận tôi, tôi nổi giận rồi cô không chịu được đâu.”
Đường Đỉnh Hân thẳng thắn: “Không phải muốn tôi sống như quả phụ sao? Tôi đây cứ trực tiếp giết anh trước, làm quả phụ thật thì tốt hơn. Dù sao cũng đã có con rồi, đã gả vào nhà, không có anh tôi sống còn tốt hơn.”
Tần Phù cảm thấy thanh kiếm kia giống như có mắt, từng kiếm đều chém lên mông và đùi của mình, cậu muốn chạy cũng không tìm ra khe hở. Chờ Đường Đỉnh Hân đánh đủ ngừng tay, còn sẵn tiện đạp một cái làm cậu ngã xuống đất. Cậu chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị phụ nữ đánh, nhìn Đường Đỉnh Hân mắng: “Ly hôn, sáng mai ly hôn! Cô đừng mơ tưởng ở cái nhà này thêm một ngày nào!”
Đường Đỉnh Hân đứng kế bên cậu, nhìn cậu đầy xem thường mà nói: “Anh có tin không, tôi lập tức tông bụng tôi vào cạnh bàn? Nếu mà vậy thật, mọi chuyện sẽ biến thành, anh vì không thích tôi cũng không thích đứa con này, ra tay độc ác, tôi đánh anh là vì mất đi đứa con, trong lòng thống khổ?”
Tần Phù thấy lạnh ngắt, cậu nhìn Đường Đỉnh Hân, cô nàng này vẻ ngoài ngọt ngào y như tiểu công chúa, hết thảy đều thấy nhu nhược yếu đuối, không hề có dáng vẻ của người có thể ra tay tàn nhẫn như thế. Nhưng cậu biết, từ trong mắt cô cậu thấy được, cô nàng này nói được làm được. Để không phải gả cho một tên gay, có thể tính kế để làm người của cậu, có cái gì mà cô ta không dám làm?
Chính là Tần Phù nào phải người dễ nghe lời, cậu cười lạnh: “Vậy cô làm đi, tôi thật sự muốn nhìn xem ai sẽ tin cô?”
Đường Đỉnh Hân cười khẩy một cái, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, giơ lên hỏi cậu: “E là anh không biết, những gì tôi vừa nói ban nãy đều thu âm lại, Tần Phù ơi, anh là ông chủ công ty ảnh thị, anh tin không, tôi tùy tiện cắt nối, là có thể biến thành thứ tôi muốn nha.”
Tần Phù đâu thể ngờ được, Đường Đỉnh Hân sớm có chuẩn bị, hai mắt mở to nhìn cô: “Cô đồ độc phụ, cô sao có thể nham hiểm xảo quyệt như thế, đồ tâm địa rắn rết, cô…”
Cậu đem hết những từ ngữ độc ác nhất mình có thể nghĩ ra mà nói, nhưng Đường Đỉnh Hân không thèm quan tâm, cô cười mỉm nói: “Bằng không thì dựa vào cái gì, ba của tôi con rơi con rớt nhiều như vậy, chỉ có một mình tôi được rước về nhà chứ? Anh cho rằng ai cũng giống như anh, từ nhỏ đã đẻ trong bọc vàng sung sướng như vậy? Thấy tôi chướng mắt? Nói thật nha, nếu không phải anh là cậu ấm nhà họ Tần, ngay cả anh xách giày cho tôi tôi còn chê.”
Tần Phù tức giận đến ngu người, muốn đứng dậy lại không nhúc nhích được, rồi nghe Đường Đỉnh Hân nói tiếp: “Tôi không yêu cầu cao, thành thật đi làm, thành thật về nhà, đừng xem thường tôi là phụ nữ, anh có biết nhà họ Đường lập nghiệp như thế nào không, theo dõi anh thật dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, anh đừng nghĩ tôi không trông nỗi anh, nếu như anh không sợ ba mẹ chồng thấy được cái này. Anh nói xem, một người chưa kết hôn, ngay cả chuyện xấu cũng không có, so với một người đã kết hôn mà ngày ngày lêu lổng ăn chơi, ba anh hướng về ai?”
“Cô! Đồ chó săn!” Tần Phù tức giận tới cạn lời.
Đường Đỉnh Hân thấy đã đủ, lúc này mới mềm giọng, thu chân lại ngồi xổm xuống xoa đầu cậu: “Anh sao lại nghĩ không thông như vậy! Đúng, tôi là mượn sức của anh hai anh vào nhà, nhưng con của tôi chung quy cũng là con của anh, muốn thừa kế gia sản nhà anh, anh phải tin tưởng, mẫu vi tử cường!”
Tần Phù nhất thời sừng sờ.
Sáng sớm bảy giờ, Tần Liệt Dương ra ngoài chạy bộ trở về, liếc cửa phòng của Lê Dạ, thật ra lúc sáu giờ lúc ra ngoài hắn đã nhìn một lần, nhưng một chút âm thanh cũng không nghe thấy. Tứ chi của anh đều bị thương, hôm qua làm sao lên giường ta. Giữa chừng nếu muốn đi vệ sinh, đi thế nào nhỉ. Chỉ là rất nhanh lại lắc đầu, tắm rửa thay đồ ra ngoài.