Chuyện này tự nhiên là làm sau lưng Lã Bình.
Là Phương Bình trước khi đi, lén kéo lấy Phương Dương ra nói riêng với anh, “Mẹ kế của cháu không có lương tâm, lần này muốn chia tài sản rồi. Ba của cháu có không nhân nghĩa, bọn họ cũng không thể làm như vậy, cháu nói yêu cầu của dượng cho ba biết đi. Muốn tiền hay muốn tự do, vẫn nên cho ba cháu tự mình chọn?”
Phương Dương mới lén đi tìm luật sư của ba anh, nói rõ sự việc.
Cũng may cổ phần là tài sản trước hôn nhân của Phương Hải Đông, cho dù chưa công chứng, nhưng số tài sản này từ sau khi tập đoàn Tần thị xây dựng mười mấy năm trước, cổ phần trong tay Phương Hải Đông chưa từng chuyển nhượng, thuộc về nhóm tài sản trước hôn nhân tương đối dễ chứng minh, trên thực tế không chút quan hệ với Lã Bình, chưa kể Phương Hải Đông mới là người sở hữu thực tế.
Vì vậy, Phương Hải Đông sang nhượng cổ phần, không cần thông báo cho Lã Bình, lão trực tiếp cho luật sư tìm tới cửa.
Tuy rằng nhìn dáng vẻ lúc ấy Tần Chấn tựa như vội vã đưa ra điều kiện này, trên thực tế người nghĩ ra chính là Tần Liệt Dương, trước lúc gặp mặt đã nghĩ kỹ rất nhiều đối sách, điều kiện này là trải qua suy tính kỹ lưỡng. Một mặt để Phương Hải Đông chịu trừng phạt, một mặt khác là bảo toàn được hai đứa con Phương Dương và Phương Vĩ —— Đây là nguyên tắc của Tần Chấn, dù sao ông cũng là trưởng bối.
Hợp đồng này mà ký thì quyền lực của nhà họ Phương ở Tần thị yếu đi nhiều, Phương Hải Đông vào tù, người phát ngôn đổi thành Phương Dương, Phương Vĩ và Lã Bình lập tức không còn bất kỳ liên quan gì tới Tần thị. Thấy như vậy, Tần Chấn và Tần Liệt Dương đều cảm thấy khá ổn, Phương Dương làm người chính trực, để anh đứng ra đại diện cho nhà họ Phương, Tần thị sẽ yên ổn hơn nhiều.
Mà đồng dạng, 7.5% cổ phần này đối với Tần gia mà nói, ngoại trừ đại biểu cho một số tài sản lớn, càng có chỗ tốt không thể khinh thường. Nhờ vậy nhà họ Tần gia sở hữu tổng cộng 58.5% cổ phần của Tần thị. Nhìn thì không thấy thay đổi gì quá lớn nhưng đối với Tần Liệt Dương thì không giống, lúc ấy di chúc công chứng là hắn kế thừa 41% công ty cổ phần của Tần Chấn, lần này cổ phần thay đổi, cổ phần trong tay hắn đã lên đến 48.5%. Tuy rằng không được hơn 50% như trước, nhưng hiển nhiên khả năng bị người khác ảnh hưởng tới quyết định của hắn nhỏ hơn rất nhiều. Chưa kể, không gian hoạt động của Tần Liệt Dương cũng lớn hơn rất nhiều.
Hai nhà đều có tính toán riêng, hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần ký rất nhanh, về phần cổ phần thay đổi thì còn cần một loạt thủ tục cho toàn thể cổ đông ký tên, mọi việc rất nhanh tiến hành thỏa đáng. Thời gian từng bước một đi về phía trước, vụ án Phương Hải Đông cố ý giết người và vụ án Formaldehyde của QUEEN được thẩm tra xử lí rất nhanh, lúc này Lã Bình vẫn chưa hay biết gì.
Dựa theo pháp luật quy định, tội cố ý giết người chưa thành công, khiến người khác bị thương nặng, phạt tù từ ba tới mười năm. Cộng thêm lão còn có hành vi xâm phạm danh dự nhân phẩm, cuối cùng Phương Hải Đông bị xử phạt tù năm năm. Lúc tuyên án Lã Bình dẫn theo Phương Dương, Phương Vĩ có mặt ở hiện trường xử án, vừa nghe kết quả chính ả cũng không tin.
Lúc Phương Hải Đông nghe xử mặt vẫn luôn vô cảm, mãi cho đến khi tòa tuyên án mới kích động đứng lên, không ngừng nói cám ơn với quan toà, liếc nhìn mấy người Lã Bình một cái rồi bị mang đi.
Lã Bình không chú ý, dù sao gặp trắc trở lớn như vậy Phương Hải Đông lãnh đạm chút cũng là bình thường, ả thì hưng phấn nói với Phương Vĩ, “Chỉ năm năm, chỉ năm năm thôi.” Ả là thật sự vui mừng, dù sao còn có thể hoãn thi hành án, tối đa có thể giảm đi một nửa, nói cách khác, không cần đáp ứng điều kiện của nhà họ Tần, Phương Hải Đông có thể ra tù sớm hai năm!
Phương Vĩ cũng không hiểu nổi, cảm thấy chuyện này sao có thể dễ dàng như vậy, trong lòng của gã có gì đó không yên, đáng tiếc nó chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, vả lại cũng không ai nghĩ ra, ba của gã ở trong tù lại có thể trực tiếp chuyển nhượng cổ phần.
Hai mẹ con rất vui vẻ trở về nhà, chỉ có Phương Dương nhìn bọn họ giống như nhìn kẻ đần. Một bên gọi điện thoại cho công ty dọn nhà, nói mình trong vòng một tiếng sẽ tới. Một bên gọi điện thoại cho Tần lộ, “Phán quyết, năm năm, yên tâm đi, anh đều sẽ xử lý tốt, bên ba của em anh sẽ giải quyết.”
Căn biệt thự Phương Hải Đông và Lã Bình đang ở này là mua sau khi bọn họ kết hôn, là nơi đã chuyển đến sau khi dọn nhà vài lần. Trước khi kết hôn, Phương Hải Đông và Phương Dương đã sống trong căn nhà cũ, nơi mà mẹ anh qua đời. Đồ trong căn nhà đó đều là của mẹ anh, là anh năn nỉ ba cho anh căn nhà đó, dù sao nhà bọn họ có nhiều bất động sản, thỉnh thoảng anh vẫn đi về xem, ngẫu nhiên còn ở lại một đêm, chỉ là không thể sống thường xuyên ở đó.
Hiện giờ cũng đã trở mặt, Phương Dương tự nhiên không cần ở cùng với Lã Bình và Phương Vĩ nữa. Lúc anh về đến nhà, đội dọn nhà đã đến, Phương Vĩ đang la lối, “Ở đây không có ai muốn dọn nhà, đi nhanh đi, nếu mấy người không đi tôi sẽ khiếu nại, để bảo an đuổi mấy người đi!”
Ông chú cầm đầu là một người đàn ông rất cao lớn, vô cùng tức giận, rồi lại không tiện đánh người, chỉ có thể đứng đó chịu đựng, đang muốn gọi điện thoại cho anh. Anh vừa đến, người đàn ông liền đứng lên, “Chào anh, là anh muốn dọn nhà phải không?”
Phương Dương nói, “Là tôi là tôi, mọi thứ đang để ở tầng hai, mọi người theo tôi đi lên trên là được.”
Anh vừa nói xong, Phương Vĩ không dám tin hỏi anh, “Anh muốn dọn đi?”
Phương Dương nói, “Đúng, chuyển ra ngoài.”
Nói xong, Phương Dương gọi mấy nhân viên dọn nhà đi lên, biệt thự nhà họ Phương mua ở ngoại thành, cho nên diện tích còn lớn hơn nhà họ Tần một chút, một mình anh chiếm được ba gian phòng, phòng ngủ, phòng sách cộng thêm một phòng trưng bày, là nơi anh giữ một số thứ. Ngày thường Lã Bình lại không thể tiến vào phòng anh, cho nên trong nhà không ai biết anh đã sớm đóng gói hết rồi, chờ anh muốn chuyển ra bên ngoài, mới biết được người ta đây là sớm có chuẩn bị.
Lã Bình cũng không muốn phản ứng đến anh, chỉ là cũng nên làm ra vẻ một chút, lôi kéo tay áo anh hỏi, “Ba của con không có ở đây, con chuyển đi ngoài là bất mãn với dì sao? Chưa kể, một người đàn ông như con đi ra ngoài ở không ai lo lắng, thế này sao mà được?”
Phương Dương còn dỗ dành ả, “Con lớn như vậy nhưng chưa từng sống tự lập nên tò mò. Không có việc gì, có rảnh con trở về thăm dì.”
Lã Bình và Phương Vĩ ra vẻ mặt ngoài không muốn nhưng trong lòng cực kỳ dễ chịu mà tiễn người đi.
Tham dự phiên toà án thẩm vấn và phán quyết hôm đấy còn có Lê Diệu và Từ Mông Mông. Từ Mông Mông là điển hình cho đăng tin lừa đảo, có điều ả không phải chủ sở hữu của tòa soạn báo, cho nên chỉ bị thu hồi thẻ hành nghề phóng viên, tên cũng bị lưu vào danh sách đen trong nghề, nói cách khác ả có thể tự do, nhưng công việc thì khó kiếm rồi.
Về phần Lê Diệu, gã và cấp trên Lưu Thành, còn có nhân viên tòa soạn báo như Tống Hoành Ly theo cùng, cấu thành tội xâm phạm danh dự của QUEEN, bịa đặt và công bố thông tin sai sự thật, tổn hại danh dự nhãn hàng QUEEN, danh dự hàng hoá. Lê Diệu bị phán tù một năm, Tống Hoành Ly cũng bị cách chức, về phần Lưu Thành và người thân của gã là Lưu Nhị, bởi vì tham gia vào vụ án cố ý giết người, cho nên bị phán tội tương đối nhiều.
Bất kể là Phương Hải Đông hay là Lê Diệu, đều không có kháng án.
Ngày mở phiên tòa, Tần Liệt Dương không đề nghị Lê Dạ tham dự. Không phải sợ Lê Dạ mềm lòng muốn tha cho Lê Diệu, Lê Dạ không phải người chẳng phân biệt được nặng nhẹ, là sợ anh nhìn thấy em trai mà bản thân một tay nuôi lớn biến thành bộ dạng này trong lòng anh sẽ khó chịu. Thế nhưng Lê Dạ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn tham dự.
Không bình tĩnh như Phương Hải Đông, lúc Lê Diệu đi ra, bộ dạng quả thực làm cho người ta sợ hãi. Cả người gã đều sưng vù lên, cơ thể vốn cao lớn, hôm nay thoạt nhìn vừa nặng nề vừa chậm chạp. Mỗi bước đi của gã đều khập khiễng không đều. Mà khi thấy gương mặt của gã, người ta sẽ phát hiện đôi mắt của gã đục ngầu, cái dáng vẻ con cưng của trời không thấy đâu, thay vào đó chính là một người trẻ tuổi chán chường.
Không giống Từ Mông Mông, từ sau khi đến tìm Lê Dạ và Tần Liệt Dương, nhìn thấy hai người còn hung dữ trừng mắt, Lê Diệu dứt khoát không nhìn về phía sau, gã cứ như vậy giống như là ngốc rồi, người khác hỏi gã cái gì gã trả lời cái đấy, thừa nhận cũng gọn gàng lưu loát, kết thúc rất nhanh.
Đương nhiên chuyện này còn lâu mới chấm dứt, rất nhanh Lê Dạ biết rõ, Từ Mông Mông sau khi ra khỏi trại tạm giam, chuyện đầu tiên chính là đề nghị ly hôn với Lê Diệu. Chỉ là Lê Diệu không đồng ý.
Lúc Lê Dạ đi trại tạm giam thăm Lê Diệu, đúng lúc Từ Mông Mông đi ra. Anh xuống xe chỉ nghe thấy Từ Mông Mông gọi điện thoại, hẳn là cho cha mẹ của ả, “Anh ấy không đồng ý, nói cái gì cũng không đồng ý. Không có khả năng, con làm sao có thể cùng anh ấy tiếp tục, anh ấy đã ngồi tù, còn có cái gì đường ra. Chưa kể, con như vậy còn không phải do người nhà của anh ấy làm hại, không phải người nhà của anh ấy, một sinh viên giỏi giang, phóng viên tài chính và kinh tế như con vậy mà bây giờ không còn việc làm. Con chẳng những muốn ly hôn, con còn muốn anh ấy tay trắng rời khỏi nhà!”
Tần Liệt Dương nghe xong liền không nhịn được nhíu mày, căn nhà nhỏ kia vốn là Lê Dạ cày ngày cày đêm đổi lấy. Lê Dạ cũng chau mày, chỉ là không có tiến lên bắt chuyện với Từ Mông Mông, thật sự là không muốn tiếp xúc với ả.
Tần Liệt Dương không phải người thân trực hệ, vì vậy không thể cùng đi vào với Lê Dạ. Được gặp Lê Diệu chỉ có một mình Lê Dạ, Lê Diệu vừa mới trở về lại bị kêu ra, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, nhất là chờ khi gã thấy là Lê Dạ, cả người không còn sức ngồi rũ xuống ghế, nhìn Lê Dạ nói, “Tới đây nhìn thấy tôi như vậy hài lòng chưa? Tôi như vậy chắc là anh rất sung sướng chứ gì?”
Lê Diệu hiển nhiên có rất nhiều bất mãn đối với anh, bất mãn lớn nhất chính là, Lê Dạ vì sao không giúp gã? Người kia là Tần Liệt Dương, ban đầu lúc ở nhà gã, Tần Liệt Dương chính là một con chó bên cạnh Lê Dạ, Lê Dạ nói cái gì hắn đều nghe, Lê Dạ rõ ràng có khả năng, vì cái gì không giúp gã?
“Đúng, tôi là do anh nuôi lớn, tôi không có lương tâm là tôi có lỗi với anh, lúc anh xảy ra chuyện tôi không trị bệnh cho anh! Tôi còn tìm Tần Liệt Dương gây phiền toái! Tôi khờ! Nhưng Lê Dạ, là anh cho tôi cuộc sống vô ưu vô lo, ba mẹ qua đời khi còn bé, là anh nói cái gì mà tôi không cần lo lắng, chỉ cần lo học thật tốt là được rồi. Vì sao tôi làm theo lời của anh, mà anh lại trở mặt không nhận người? Đúng, là tôi đòi anh tiền mua nhà sửa sang nội thất, anh có thể không cho mà, anh đã là người ba mươi tuổi, chẳng lẽ không biết cái gì là điểm mấu chốt sao? Anh vì sao không từ chối? Tại sao phải miễn cưỡng?”
Lê Dạ chưa bao giờ hối hận như hôm nay, lúc trước không để cho Lê Diệu bỏ học, theo bản thân ra ngoài lăn lộn. Nếu như vậy, anh có thể vẫn còn một người em trai tốt.
Nhưng mà không đợi anh nổi giận, trên mặt Lê Diệu vốn đang chết lặng đột nhiên có biểu cảm. Gã bắt đầu gào khóc, gã kêu lên, “Vì sao chứ, vì sao anh không nghiêm túc yêu cầu tôi, vì sao anh lại nuông chiều tôi như vậy, vì sao anh cái gì cũng không để tôi làm, không cho tôi theo anh kiếm tiền! Tại sao lại nuôi tôi thành cái dạng này, tại sao phải biến tôi thành tên thất bại như vậy? Tôi bỏ ra nhiều như vậy, nhưng cái gì tôi cũng không có được! Nhà người ta không phải đều là người lớn mua nhà sao? Nhà người ta không phải đều là người lớn chuẩn bị hết thảy mọi thứ sao? Tôi chỉ là muốn cuộc sống bình thường, kết hôn sinh con, vì sao tôi lại không được? Tại sao tôi lại không còn cha mẹ? Vì sao những thứ người khác dễ dàng có được, tôi lại phải tốn nhiều công sức? Vì sao hết lần này tới lần khác cuộc đời của tôi lại khốn khổ như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì chứ!”
Gã khóc nước mắt chảy ròng, mới đầu Lê Dạ nghe gã nói cũng có chút xúc động, nhưng dần dần gã nói ngày càng nhiều, cảm xúc của anh theo thời gian dần bình phục lại. Đúng, vì cái gì? Anh cũng từng tự hỏi mình như vậy đấy, vì cái gì nỗ lực như vậy lại không nuôi nấng đàng hoàng được một đứa em trai? Lúc anh nằm ở bệnh viện luôn tự trách mình, không có giáo dục tốt một đứa bé, thậm chí, khi Tần Chấn tới hỏi anh, anh cũng không dám tưởng tượng tình cảnh bản thân lại giáo dục một đứa trẻ, anh không có tự tin.
Nhưng hôm nay, nghe Lê Diệu oán giận, Lê Dạ lần đầu tiên tiêu tan được nỗi lòng.
Thì ra, Lê Diệu oán hận không chỉ có anh, còn có cha mẹ mất sớm? Lê Diệu kể lại nghèo khó và tự ti của gã ở trong trường học, Lê Dạ chỉ cảm thấy bi thương. Có lẽ anh vì Lê Diệu làm quá nhiều, nhưng đồng dạng, Lê Diệu muốn cũng quá nhiều rồi. Điều kiện nhà bọn họ thế nào chứ? Làm sao có thể so sánh với người ta, giết anh đi anh cũng không làm được! Cho tới bây giờ anh chưa hề phát hiện, thì ra từ nhỏ Lê Diệu đã nghĩ như vậy. Anh vẫn luôn tưởng rằng gã rất ngoan ngoãn học tập.
Thời gian thăm viếng qua đi rất nhanh, lúc Lê Diệu bị mang đi vẫn còn bộ dáng hỏi trời trách đất. Lê Dạ ngồi nguyên tại chỗ một hồi lâu, lâu đến mức người thăm viếng tiếp theo bước vào, anh mới chậm rãi đứng lên.
Đi ra ngoài liền gặp được Tần Liệt Dương đứng chờ ở bên ngoài, Tần Liệt Dương vẻ mặt khẩn trương, “Gã không nói gì khó nghe chứ.”
Lê Dạ cười cười, có chút mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm cười, “Chưa, nói mấy lời trong lòng thôi, khó nghe cũng nghe rồi, sau khi nghe xong thanh thản hơn nhiều, cũng mở lòng hơn. Đi thôi!”
Tần Liệt Dương vốn còn muốn hỏi chuyện của Từ Mông Mông, không phải quan tâm Lê Diệu, mà dù sao căn nhà kia là tiền mồ hôi nước mắt của Lê Dạ, có điều thấy anh không đề cập tới nên không lên tiếng. Dù sao hắn sẽ không để cho Lê Dạ phải chịu lỗ.