Tam Thái Tử

Chương 308: Dự tiệc




- Rượu ngon của nhân loại quả thực là thứ tốt, nhưng còn chưa ăn mòn được bản tọa. Trong Hắc Thủy Tùng Lâm chúng ta có linh hầu nhất tộc, Hầu Nhi Tửu bọn chúng ủ còn mạnh hơn rượu đám phàm phu thế tục các ngươi nhiều. Đáng tiếc, sản lượng Hầu Nhi Tửu chỉ có hạn, chò dù là bản tọa hàng năm cũng không kiếm được nhiều.
Ngao Kim có chút tiếc nuối.
- Hầu Nhi Tửu trong Hắc Thủy Tùng Lâm các ngươi rất được hoan nghênh sao?
Trong mắt Lý Lân lóe lên một tia tinh quang!
- Chẳng phải lời nói thừa sao! Linh hầu nhất tộc trong Hắc Thủy Tùng Lâm tuy không phải chủng tộc mạnh mẽ, trong tộc thậm chí không có linh thú tứ phẩm trở lên. Nhưng linh hầu nhất tộc trong Tùng Lâm địa vị rất cao. Các linh thú bình thường không dám ra tay với họ. Ngươi biết nguyên nhân tại sao không?
Ngao Kim có chút say xỉn nói. Lấy thực lực của Ngao Kim, nếu hắn không muốn uống say, đừng nói là chỉ mười mấy vò rượu ngọn, dù là có gấp mấy chục lần nữa cũng vô dụng.
- Bản vương tự nhiên không biết, mong ngài chỉ giáo!
- Đó là vì Hầu Nhi Tửu là thứ Vương tỷ thích nhất, Vương tỷ đối với thứ đó còn yêu hơn cả bảo thạch. Vương tỷ thích thứ gì thì ai dám động vào. Dù là bản vương là đệ đệ tỷ ấy cũng chỉ có thể lấy được mấy hồ lô nếm thử mà thôi.
Ngao Kim có phần tiếc nuối nói.
- Rượu ngon của Vương nữ? Không thể nào! Ta thấy nàng nhã nhặn lịch sự như vậy, không giống người xem rượu như mạng chứ!
Lý Lân kinh ngạc nói.
- Ai nói uống say túy lúy mới là người uống rượu. Vương Tỷ thích nhất Hầu Nhi Tửu, còn về tỷ ấy uống như thế nào bản tọa làm sao biết được. Ngược lại mỗi năm linh thú nhất tộc tiến cống linh tửu có chín thành chín đều rơi vào trong tay Vương tỷ. Hiện giờ khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, bản tọa sao có thể không hảo hảo hưởng thụ bao nhiêu mỹ tửu thế này chứ.
- Tùy ngươi đấy! Linh tửu bản vương không tìm được. Nhưng rượu ngon thế tục bản vương có thể lo được!
Khóe miệng Lý Lân lộ ra một nụ cười. Vương nữ thích rượu, đây đúng là một tin tức khiến người ta kinh ngạc. Hy vọng cái này có trợ giúp cho Đế Thí Thiên. Vương nữ Ngao Vô Tình say mê bảo thạch Lý Lân đã được biết, hiện giờ biết Vương nữ trừ bảo thạch còn thích Hầu Nhi Tửu, tin tức này truyền cho Đế Thí Thiên tuyệt đối hữu dụng.
- Không tệ, không tệ! Ngươi làm nhân loại đúng là không tệ! Nói thực, cách nhìn của bản tọa về ngươi quả thực đã thay đổi rồi!
Ánh mắt Ngao Kim lờ đờ lèm nhèm nói.
- Uống rượu của ngươi đi! Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt Hán Vương phủ là được rồi. Bản vương sẽ cảm kích bất tận!
Lý Lân không hề có chút thần sắc đắc ý, đứng dậy đi về phía đám nữ binh.
- Phi Linh, Ny Ny cô nương, các ngươi theo bản tọa đi Lăng Tiêu Lâu một chuyến!
Lý Lân trực tiếp tìm hai nàng. Thấy khí chất trên người hai nàng thay đổi, Lý Lân cũng không khỏi cảm thán huấn luyện quân đội quả nhiên không lãng phí. Khí tức trên người Mạc Phi Linh mạnh lên rất nhiều, Ny Ny cô nương cũng không còn khí tức mềm mại nữa.
- Điện hạ sao lại muốn đi Lăng Tiêu Lâu?
Lăng Tiêu Lâu là nơi nào Mạc Phi Linh tự nhiên vô cùng rõ ràng. Chính vì hiểu rõ, nàng mới hỏi như vậy. Lý Lân không giống loại người đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Có người bao cả Lăng Tiêu Lâu mời thanh niên tài tuấn trong Hắc Thủy vương thành. Bản vương cũng được mời đến. Các ngươi theo ta đi một chuyến!
Lý Lân đưa thiếp mời trong tay cho Mạc Phi Linh nói.
- Bá Vương môn! Cái tên thực bá đạo, kẻ này rốt cuộc là ai. Có thể bao cả Lăng Tiêu Lâu tuyệt đối không phải đệ tử thế lực phổ thông.
Mạc Phi Linh cau mày lại. Hiểu biết của Mạc Phi Linh về Hắc Thủy vương thành tự nhiên vượt xa Lý Lân, nhưng Bá Vương môn này lại không phải thế lực bản thổ, Mạc Phi Linh cũng không đoán được tâm tư đối phương.
- Đi thì biết thôi! Chẳng qua cho dù đối phương có tâm tư gì, kẻ đột nhiên xuất hiện này chúng ta tất phải tiếp xúc một chút. Là địch hay là bạn cuối cùng cũng sẽ biết thôi.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Ta tự nhiên không sao, chỉ là Ny Ny muội muội nàng ấy...
Mạc Phi Linh nhìn về phía Ny Ny cô nương.
- Ta không sao, ta tuy là đệ tử Lăng Tiêu Tông, nhưng không hề thuộc về Lăng Tiêu Lâu. Ta theo điện hạ đu cũng có thể sớm tìm hiểu một chút tin tức.
Ny Ny cô nương lại không hề để ý. Trải qua đoạn thời gian rèn luyện này, Ny Ny cô nương lại nhìn Lý Lân ánh mắt có vài phần u oán và bám dính. Nhiều hơn một chút năng lực tự chủ. Cũng chính loại biến hóa này của nàng khiến Lý Lân quyết định dẫn nàng đi.
- Đã như vậy, các ngươi quay về chỉnh sửa lại một chút, sau đó đợi bản vương ở cửa lớn!
Lý Lân gật gật đầu, đi về phía tiểu viện của bản thân.
Ny Ny cô nương cắn cắn môi, sắc mặt có phần ảm đạm.
- Ny Ny muội muội, người trong cuộc thì mê muội, lẽ nào muội còn không nhìn ra điện hạ và nữ nhân tên Hương Lân kia không có chút quan hệ nào sao? Ta tuy không biết điện hạ thích ai, nhưng tuyệt đối không phải nữ nhân tên Hương Lân kia. Có lẽ là Bạch Nương Tử danh động thiên hạ, cũng có thể là vị hôn thê cháu gái Tần lão nguyên soái của điện hạ. Ny Ny muội muội, muộn hay là nghĩ kỹ rồi hãy làm đi! Điện hạ sợ rằng không phải chỗ tốt với muội đâu!
Mạc Phi Linh có chút đồng tình nói. Vốn quan hệ giữa nàng và Ny Ny cô nương không tệ, không nhịn được nhìn nàng đau khổ như vậy.
- Cái này tự nhiên muội biết, nhưng hiện giờ đã muộn rồi! Muội không còn khống chế được tim mình nữa!
Ny Ny cô nương cười khổ nói.
Mạc Phi Linh không nói gì, theo nàng được biết, có thể được Lăng Tiêu Tông chọn làm thánh nữ đều là nữ tử bẩm sinh chung tình, cũng chỉ có loại nữ tử như vậy sau khi phá tình mới có thể tu thành trấn phái thiên công của Lăng Tiêu Tông.
Tiểu viện Lý Lân ở, vừa tiến vào liền bị một mùi hương động lòng người hấp dẫn.
- Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi ăn thứ gì tốt sao, sao lại tiến bộ lớn đến vậy?
Một nữ tử mặc cung trang màu hồng đi từ trong phòng ra. Chính là nữ nhân thần bí Hương Lân chiếm nơi ở của người khác.
- Chỉ là tích lũy nhiều, sau đó bộc phát mà thôi.
Lý Lân không hề để ý nói. Trải qua hơn nửa tháng bế quan, hắn không chỉ một lần nữa gọt giũa kinh mạch chi lực trong cơ thể, quan trọng hơn hắn có bước tiến bộ lớn trong lý giải Tiên Thiên Nhất Khí Quyết, cảnh giới võ đạo tiến một bước lớn, đạt đến trình độ Tam phẩm Vương Tọa. Khác với các võ giả khác cần rèn luyện võ thể, hấp nạp thiên địa nguyên khí, tinh khí võ đạo Lý Lân cần có thể trực tiếp lấy từ ma đao. Cắn nuốt tinh khí võ đạo của cả mấy ngàn cao thủ trên dưới Kim Mã đường, bên trong ma đao phong ấn lượng chân khí mênh mông đủ để Lý Lân trong cả giai đoạn Võ Vương không khuyết thiếu võ đạo tinh khí duy trì. Đây là một tích lũy to lớn. Huống hồ hắn vì tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh, cường độ thân thể vốn đã mạnh mẽ hơn đồng cấp rất nhiều. Chân khí sung túc, võ thể cường hãn, chỉ cần lĩnh ngộ được cảnh giới, đột phá chẳng qua chỉ là nước chảy thành sông mà thôi.
- Bản cô nương càng ngày càng thấy hứng thú với ngươi đó. Có hứng thú để bản cô nương hảo hảo nghiên cứu ngươi một phen không?
Hai mắt Hương Lân tỏa sáng. Thân là kỳ tài luyện dược, Hương Lân hiểu rất rõ dược tính của các loại linh dược, đồng thời cá tính không thích ước thúc, nếu không cũng sẽ không bị người đuổi bắt.
- Nếu là nghiên cứu nam nữ nhân luân chi đạo, bản vương cũng không nề tham dự đâu!
Lý Lân nhàn nhạt nói. Đồng thời đôi mắt háu đói không hề kiêng kỵ đánh giá vóc dáng đáng kiêu ngạo của Hương Lân.
- Làm càn, sớm muộn sẽ có ngày bản cô nương móc con mắt gian tà của ngươi xuống!
Hương Lân cau mày, ánh mắt không hề kiêng kỵ của Lý Lân khiến nàng rất khó chịu.
- Lời vô ích không cần nói nhiều! Còn ngươi ở trong sân nhà của bản vương làm gì, lẽ nào có sở thích quái dị sao.
Lý Lân trầm giọng nói. Nơi này tuy đã đổi thành Hán Vương phủ, nhưng Lý Lân vẫn không rời khỏi căn nhà cũ của mình.
- Đây là trầm hương vạn năm, cũng là kỳ bảo ở Trung Vực, nghe nói có thể khiến tinh thần tỉnh táo, còn có thể đề phòng lúc tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma. Thế nào, có cần ở đây tu luyện một lúc không?
Hương Lân hơi say mê hít sâu một hơi.
- Nơi này vốn là chỗ ở của bản vương! Còn nữa, đoạn thời gian này ngươi cố gắng đừng đi ra ngoài, dù là ngươi động đến cờ hiệu của nữ nhân của bản vương cũng không được để lộ thân phận.
Lý Lân có phần buồn bực nói.
- Nếu ngươi không muốn để tin tức của bản cô nương lộ ra, vậy giao pháp môn ẩn tàng khí tức của ngươi cho ta không phải được rồi sao.
Đôi mắt Hương Lân lóe lên một tia tinh quang, rất coi trọng pháp môn che dấu khí tức của Lý Lân. Nếu không phải lúc đó nàng động tay động chân trên người Lý Lân, căn bản không thể tìm được nơi này, cũng sẽ không có tất cả sau đó.
- Ngươi nghĩ hay lắm, đây là bí mật cuối cùng của bản vương, há có thể tùy tiện truyền cho người ngoài.
Lý Lân lắc lắc đầu, dứt khoát từ chối.
- Bản cô nương là người ngoài sao? Nói trắng ra thì là ân nhân cứu mạng ngươi lúc ngươi gặp nạn, hiện giờ lại là đồng bạn hợp tác với ngươi, về tình về lý ngươi giao pháp môn ẩn tàng khí tức cho ta cũng không thiệt thòi gì. Huống hồ làm một đại nam nhân ngươi việc gì phải tính toán chi li với một nữ tử yếu đuối như ta chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.