Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 36: Giải Thoát




Hirio ôm theo mẹ mình phóng nhanh khoảng vài giờ và dừng lại tại một khu vực ngoại thành, cậu lấy cho bà một chút thức ăn mềm và nước uống để có thể hồi sức.
Nơi đây là gần một khu vực sông nước, cả hai người đang ngồi trong một mái hiên nhỏ để nghỉ ngơi.
Mặc dù trong lòng cậu đang có chút bất an, chỉ vì việc giải cứu vừa rồi thật sự quá mức thuận lợi, việc này càng làm Hirio cảm giác lo lắng không thôi.
Tuy nhiên cũng nhất nhanh sau đó, cậu có chút cau mày nhìn về mẹ mình.
Cơ thể Hirio mặc dù có chút mồ hôi, nhưng cũng không thể làm cho cả người cậu ướt đẫm đến mức thế này.
Chỉ là mẹ vừa ném cả bình nước vào người cậu.
“Đồ súc sinh! Sao mày không đợi tao chết luôn rồi hẳn tới!”
Mặc dù cơ thể gầy gò và mang theo sự mỏi mệt, mẹ cậu vẫn đang trợn mắt gào lên chửi về phía Hirio một cách mạnh bạo.
“Mẹ nên nghỉ ngơ...”
“Câm mồm!”
Không để cho Hirio nói hết câu, bà hét thẳng vào mặt và chỉ ngón trỏ vào cậu.
“Mày chẳng giúp ích được gì cho tao cả! Chỉ có phiền phức thôi! Đồ súc sinh!”
Bà gào lên, nước bọt văng tung toé và Hirio chỉ đơn giản hướng mắt mình xuống, cậu không muốn nhìn thẳng vào bà lúc này.
“Việc mày làm tại sao lại bắt tao phải gánh chịu! Mày bỏ trốn để mẹ mày thay mày chịu tội đấy hả!”
Đôi mắt nổi đầy gân máu đỏ nghịt, bà cầm lên miếng lương khô Hirio vừa cho và ném thẳng vào đầu cậu.
Hirio nuốt mạnh một hơi, tay cậu đã siết chặt đến mức chảy máu.
Ánh mắt đưa về phía mẹ mình, Hirio với chất giọng mệt mỏi nói nhỏ.
“Con chưa nói gì thì mẹ đã mặc định chuyện đó là con làm sao?”
“Không phải mày làm thì không lẽ công chúa đổ oan cho mày à? Mày nghĩ cao quý như công chúa cần làm mày oan ức à?”
Bà nhanh chóng đáp lại và vung mạnh tay vào không khí, tiếng nghiến răng của Hirio cũng cùng lúc vang lên.
“Mẹ tin công chúa như thế, tại sao không tin con trai mình?”
Trái tim Hirio đập mạnh, chất giọng của cậu có chút run rẩy.
“Tin mày? Tại sao tao phải tin mày?”
Chỉ với thanh âm bình thản của bà, Hirio cũng có cảm giác như thứ gì đó trong thâm tâm mình vừa vỡ vụn.
“Đáng lẽ... tôi không nên cứu bà.”
Hirio thay đổi cách xưng hô, ánh mắt của cậu cũng không còn cảm giác cay nóng như lúc nãy nữa.
Bàn tay thả lòng và trái tim Hirio cũng đã duy trì nhịp đập như bình thường.
“Mày ăn nói với mẹ mày như thế à? Đồ mất dạy!”
Khác với sự chuyển biến của Hirio, mẹ cậu chỉ càng thêm phẫn nộ.
“Mất dạy? Bà đã dạy cho tôi khi nào?”
Hirio nhanh chóng hỏi ngược lại mẹ mình, chất giọng của cậu như thể đang đùa giỡn.
“Khi nào? Bà đã dạy cho tôi những gì?”
Nhận thấy gương mặt của bà chó chút đơ cứng, Hirio lớn tiếng và trừng thẳng vào mắt bà.
“Chưa từng, bà chưa từng chỉ dạy cho tôi bất cứ điều gì cả... Bà chỉ xem tôi như một thứ công cụ giúp bà kiếm tiền mà thôi, chẳng quan tâm tôi như thế nào cả!”
Hirio phủi phủi lớp áo của mình, cậu hít thở một hơi thật sâu.
“Tao đẻ ra mày! Tao là mẹ của mày, giờ mày lại dám chất vấn tao?”
“Thứ bà đẻ ra là một công cụ, tôi là con người.”
Hirio đáp trả một cách khó khăn, cậu cảm tưởng như mình có chút cay mắt.
“Khi tôi vẫn còn là một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi, bà đã bắt tôi phải cung cấp tiền hằng tháng. Tôi đã phải cực khổ làm việc, chảy cả máu tươi, rách da, gãy xương chỉ để kiếm tiền đưa về cho bà, nhưng mà bà đã làm gì?”
Ánh mắt Hirio ướt một chút nước, giờ đây cậu như thể đang chống cự để không khóc.
“Bà nhìn thấy tôi với đầy vết thương và vết chai sạn, nhưng bà lại trách móc tôi đã không đưa đủ tiền như bà yêu cầu. Đó là việc mà một người mẹ sẽ làm hay sao?”
“Bà còn nhiều lần đánh mắng tôi, nói rằng tôi đã giấu tiền riêng mà không đưa hết cho bà.”
“Bây giờ nhìn lại đi, thằng này đã phải chạy trốn chạy chui hơn một năm trời không rõ sống chết, mặc kệ việc có thể bị bắt để cứu bà.”
“Và ngay sau khi tôi cứu ra, câu đầu tiên là trách tôi? Ngay cả sự việc như thế nào cũng không thèm nghe tôi giải thích đã cho rằng tôi là người sai? Đó là việc người mẹ sẽ làm hay sao?”
Hirio như gào lên, cậu vung tay và đấm cây cột chống gần đó nát thành bụi mịn.
Đôi mắt mặc dù đầy nước mắt nhưng Hirio lại không để cho chúng chảy ra, cậu không muốn khóc thêm một lần nào nữa.
Mẹ cậu cũng ngây người ra, dường như ánh mắt của bà càng trở thêm phẫn nộ.
“Tao hận mày! Mày không phải con tao!”
“Không còn nữa rồi.”
Hirio đáp nhanh một cách hời hợt, cậu nhìn ngước lên phía bầu trời xa xa, hiện tại cũng đã bắt đầu trở chiều.
Bỗng nhiên có gì đó lao nhanh trong không khí phóng thẳng về Hirio, cậu theo phản xạ lách người sang để né.
“Tên? Bị tập kích rồi!”
Hirio nghĩ thầm trong đầu và cậu xoay người rất nhanh để hướng ra ngoài bỏ chạy.
Chân cậu bỗng dừng lại và ánh mắt nhanh chóng hướng về phía bàn tay gầy gò đang cố nắm lấy vai mình.
Phặc!
Tay Hirio vung lên và gạt mạnh bàn tay gầy gò kia ra, ánh mắt cậu có phần nào đó lạnh nhạt.
“Cứu mẹ, Hirio! Cứu mẹ!”
Bà thì thào với chất giọng run run, nước mắt chảy dài và gương mặt có phần sợ hãi cùng hoảng hốt khi bị cậu gạt tay ra.
“Cái tên Hirio không còn nữa, mẹ và Hirio đã không còn nữa.”
Cậu cũng chỉ cười nhẹ và nói một cách rất từ tốn.
Sau sau đó Hirio lách người và một mũi tên bay lách qua người cậu, ghim thẳng vào giữa lồng ngực bà.
Chân Hirio giậm mạnh và cơ thể cậu phóng nhanh về hướng dòng sông để tẩu thoát.
Gương mặt của mẹ cậu đang chứa đầy sự hoảng loạn cùng đau đớn nhìn về hình dáng đang bỏ chạy kia, chỉ có điều, Hirio không hề quay đầu lại mà chạy thẳng một đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.