Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 66: Bố trí (1)




Cạnh Sơn Vương Phủ ở nam bộ của Hắc Sa thành, lúc Cạnh Sơn vương còn tại thế là người dũng mãnh thiện chiến nhất trong các vương tử, mọi người cực kỳ coi trọng hắn, xây dựng cho hắn một cái phủ đệ ở trong tứ đại danh thắng "Noãn ngọc tuyền" trong Hắc Sa thành.
Lại đi tới thì thấy có một dòng suối nhỏ chắn ngang phía trước, có một chiếc cầu ba cổng vòm được xây bằng vân thạch, bắc ngang qua suối nhỏ, trên cầu có người viết ba chữ "Hạ Mã Kiều" như rồng bay phượng múa, bút họa cứng cáp mang phong cách cổ xưa.
Khi ta tới gần, thì bên dưới có để ba chữ Hán, là Mặc Vô Thương, trong lòng không khỏi thưởng thức vị truyền nhân Hắc thị thần bí này, xem ra hắn không chỉ am thuật chế tạo cơ quan, mà ở phương diện thư pháp cũng hơn người thường.
Dẫn ngựa đi qua cầu nhỏ, ta thấy Dực Hổ cưỡi một con ngựa gỗ đi về phía ta, ta không khỏi mở to hai mắt.
Con ngựa kia kết cấu hoàn toàn bằng gỗ, vậy mà tứ chi có thể hoạt động.
Dực Hổ nhìn thấy ta, thì cười vặn tai trái của ngựa gỗ một cái, con ngựa lập tức tăng tốc, trong nháy mắt đã tới chỗ ta.
Dực Hổ dừng ngựa gỗ, vô cùng hưng phấn, xoay người nhảy xuống, cầm lấy cánh tay của ta, nói:
"Sư phụ! Người quả nhiên là giữ lời hứa."
Ta mỉm cười nói:
"Ta chỉ tới dạy ngươi vài ngày, không có bản lĩnh gì để làm sư phụ người đâu."
Ta vuốt ve mái tóc của nó, sau đó nhìn vào con ngựa gỗ, nói:
"Con ngựa gỗ này do ai chế tạo?"
"Mặc lão đầu nhi!"
Xem ra Dực Hổ không có nhiều hảo cảm với Mặc Vô Thương.
Ta đi quanh ngựa gỗ một vòng, nhưng không biết làm thế nào cho nó hoạt động.
"Mặc lão đầu nhi rất cổ quái, cho nên thứ lão chế tạo cũng vô cùng cổ quái, con ngựa gỗ này ta đã mở ra một lần. Bên trong của nó toàn là mấy cái bánh răng."
Trong lòng ta âm thầm cảm thán nói:
"Nếu như ta làm hoàng đế Đại Khang, cho dù như thế nào, cũng sẽ không để cho nhân vật lợi hại như thế này ra khỏi nước. Cho dù ta không sử dụng được hắn, thì cũng phải giết để trừ hậu hoạn. Đại Khang biến thành cục diện như ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện sai lầm liên quan tới phụ hoàng."
Ta theo Dực Hổ đi đến Cạnh Sơn Vương Phủ, đi ngang qua ba lần cửa lớn, sau đó tới một cái Hoa viên, Bắc Cương và Trung Nguyên khác nhau, có vô số hoa và cây ta không biết tên.
Thế nhưng hiển nhiên là hoa viên này cũng do thợ nổi tiếng thiết kế, chỉ có một con đường mà ba lần rẽ, cảnh lại thay đổi 3 lần, đúng là độc đáo.
Đi qua một hành lang gấp khúc, phía trước hiện ra toàn là hoa Hải Đường màu trắng, Toàn Tuệ Kiều mặc một bộ y phục màu đỏ, đang chăm sóc cho hoa, cả người nàng chìm trong nắng sớm, yêu kiều hơn hoa, xinh đẹp tuyệt luân.
Ta ngơ ngác nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, bỗng chốc lâm vào ngơ ngẩn xuất thần, Dực Hổ kéo ống tay áo của ta, nói:
"Sư phụ!"
Một tiếng của nó làm cho ta và Toàn Tuệ Kiều đồng thời giật mình, Toàn Tuệ Kiều xoay người lại, thấy ánh mắt của ta nhìn nàng, khuôn mặt đỏ lên, uyển chuyển đi tới trước mặt của ta nói:
"Tiên sinh đã tới."
Ta ngượng ngùng cười nói:
"Cũng mới tới thôi, thấy Thanh Thanh tiểu thư đang bận, nên không dám quấy rầy."
Lúc này, ta mới chú ý tới, trên tay Toàn Tuệ Kiều là một cái bình ngọc, Toàn Tuệ Kiều giải thích:
"Cái bình sứ này dùng để lấy sương sớm trên hoa Tuyết Hải Đường."
Ta suy đoán, nói:
"Nếu như ta đoán không sai, thì những hạt này dùng để làm vật chế thuốc."
Toàn Tuệ Kiều gật đầu nói:
"Tiên sinh đoán không sai, Tuyết Hải Đường vốn là thứ lạnh vô cùng, mùa đông thì có thể lấy nước do tuyết tan, ngày xuân thì lấy sương do hoa nở, ở gần nhụy hoa lại có càng nhiều, nếu như độ ẩm cao, Thần Lộ có được linh khí của tự nhiên, hợp với nhụy hoa Tuyết Hải Đường, thì đúng là ra được một phương thuốc tốt."
Ta nịnh nọt nói:
"Có một lời này của Thanh Thanh tiểu thư, tại hạ đúng là giống như được mưa rào mùa hạn."
Toàn Tuệ Kiều mỉm cười cười nói:
"Chỉ là một chút thuật sơn dã, kính xin tiên sinh đừng chê cười."
Trong lòng ta thầm nghĩ:
"Xem ra y thuật của nàng chưa quên, nhưng tại sao lại quên hết tất cả những lai lịch của bản thân."
Mang theo đầy sự nghi hoặc, ta cùng với Dực Hổ đi vòng qua hoa viên, ta nhận ra đây là luyện công trường.
Hoàn Nhan Vân Na mặc một bộ võ sĩ phục bó sát người, các đường cong trên thân thể hiện lên, ta kiệt lực khống chế ánh mắt của mình, Hồ nữ đúng là khác với nữ tử Trung Nguyên, trang phục nóng bỏng này đúng là làm cho huyết khí của ta sôi sùng sục.
Hoàn Nhan Vân Na uyển chuyển đi tới, hai cái đùi thon dài, lập tức hấp dẫn ánh mắt của ta.
Ta giả bộ khom mình hành lễ, nhưng lại nhân cơ hội nhìn cái đùi của nàng từ trên xuống dưới một lần.
Hoàn Nhan Vân Na mời ta đến Già Vũ lang (hành lang che mưa) ngồi, bảo Dực Hổ đi chuẩn bị trà.
Ta thấy nàng cố ý điều Dực Hổ đi, chắc chắn là có điều muốn nói với ta.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi là người Tần?"
Ta gật đầu, xem ra Toàn Tuệ Kiều đã đem chuyện ở Man Châu nói cho nàng nghe.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Không nghĩ tới ngươi lại là binh sĩ bị bắt ở Man Châu, nếu như vậy thì chúng ta cũng có chút duyên phận."
Ta thở dài nói:
"Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Hoàn Nhan tướng quân không đề cập tới cũng được."
Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng nói:
"Dựa theo luật lệ của quốc gia, binh sĩ bị bắt sẽ bị đưa tới cực bắc khai thác đồng hoang, ngươi khẳng định là được Ngốc Nhan lén bán cho Ô Kỳ Thái, nếu không tại sao lại có thể xuất hiện trong Hắc Sa thành."
Trong lòng ta âm thầm phân tích:
"Hoàn Nhan Vân Na nói với ta những điều này là có mục đích gì? Nàng có biết thân phận của ta không?"
Nghĩ tới đây ta lại lập tức phủ định:
"Không có khả năng, thân phận của ta không cách nào lộ ra được, trừ khi Toàn Tuệ Kiều khôi phục ký ức, nếu không thì không ai có thể đoán ra ta là Long Dận Không."
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Ngươi cũng chớ lưu ý quá, ta mời ngươi tới dạy học, nên cũng phải điều tra ngươi. Nếu không ta làm sao có thể yên tâm giao Dực Hổ cho ngươi."
Ta liên tục gật đầu, Hoàn Nhan Vân Na lại nói:
"Nhiều năm ta liên tục xuất chinh, rất khiếm khuyết trong việc chăm sóc Dực Hổ, không nghĩ tói nó lại có tính cách hiếu chiến, ngươi cố gắng giúp ta dạy hắn, qua một thời gian ta có thể giúp ngươi trở lại Trung Nguyên." Hoàn Nhan Vân Na lập tức vứt cho ta một điều kiện cực kỳ động tâm.
Ta khom người nói:
"Đa tạ Hoàn Nhan tướng quân."
Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười nói:
"Đông Hồ chúng ta không thể so với Tần quốc, không có nhiều lễ tiết rườm rà, sau này gặp ta, cũng không cần quá câu nệ, được rồi, ngươi họ gì?"
Ta cung kính nói:
"Tại hạ họ Long tên là Tắc Linh, trước khi bị bắt, ở Man Châu làm thầy ký (như thư kỳ) trong quân."
Bố trí (2)
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu nói:
"Thầy ký? Không ngờ ngươi lại biết chữ?"
Trong lòng ta thầm cười, sao lại chỉ biết chữ, ở Trung Nguyên ta còn là một nhân vật phong lưu.
Sở dĩ ta lấy thân phận là thầy ký, là muốn biểu hiện ra năng lực văn chương, nên lập tức cười nhạt một tiếng nói:
"Cũng học qua mấy năm thi thư."
"Đó là những sách gì?"
"Tứ thư ngũ kinh, bách gia chư tử, tất cả đều học qua."
Ta đúng là nói sự thực, không khuếch đại chút nào, nhưng mà lọt vào tai của Hoàn Nhan Vân Na, không khác thì là ta thổi da trâu.
Những sách đó, những tiên sinh dạy học ở đây có khi còn chưa đọc hết, đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na nhìn ta một lần, sau đó nói: "Long tiên sinh đúng là văn võ song toàn."
Ta biết nàng tất nhiên không tin, mỉm cười nói:
"Tại hạ sở dĩ đáp ứng Hoàn Nhan tướng quân dạy Dực Hổ, tất nhiên là đem hết sức, tại hạ tuy nói lời to gan, nhưng đúng là Hoàn Nhan tướng quân không biết cách dạy Dực Hổ!"
Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na khẽ nhíu lại, nhẹ giọng nói : "Nói vậy là sao?"
"Tướng quân chỉ một lòng muốn dậy cho nó những bài vở, sách kinh. Nhưng lại không biết mục đích giáo dục then chốt, đó là có dạy gì đi chăng nữa, thì cũng phải căn cứ vào chí hướng của nó, chí hướng của Dực Hổ là thành một chiến tướng hùng bá sa trường, thì tướng quân cũng phải bắt tay vào phương diện này. Phải lấy những danh tướng xưa nay để khích lệ nó, vừa kích lệ, vừa lợi dụng, chứ không phải đem ý chí của bản thân ép lên người nó."
Ánh mắt của Hoàn Nhan Vân Na sáng lên, có chút khen ngợi nói:
"Có rất ít nô lệ, có kiến giải như ngươi."
Ta hơi nhíu mày, đứng lên nói:
"Tại hạ cáo từ, Hoàn Nhan tướng quân mời người khác cao minh hơn."
Hoàn Nhan Vân Na tự mình nói lỡ lời, cuống quít đứng lên ngăn ta lại nói:
"Long tiên sinh, ta chỉ là lỡ lời, chứ không có ý chế nhạo, kính xin tiên sinh ngàn vạn lần tha thứ."
Ta cố ý giả bộ làm ra vẻ nghiêm túc, nói:
"Long mỗ chẳng bao giờ vì thân phận đầy tớ mà cảm thấy tự ti, cho dù là thủ binh ở Đại Tần, bị quý quốc bắt làm tù binh, hoặc là bán mình làm nô, thì tại hạ vẫn thuộc về mình, tôn ti như thế nào, nhưng cách nghĩ của tại hạ vẫn không khác!"
Những lời này cũng là ta thật tâm nói ra.
Hoàn Nhan Vân Na xấu hổ, hướng ta vái một cái thật sâu, nói:
"Long tiên sinh chớ trách, Vân Na sai rồi."
Ta thấy sự việc đã tốt, nên thở dài một hơi nói:
"Việc này bỏ qua đi, tại hạ tin Hoàn Nhan tướng quân cũng chỉ là vô tâm mà thôi."
Trải qua một lần như vậy, cảm giác của Hoàn Nhan Vân Na với ta đã tăng lên một ít, nếu như muốn chinh phục loại nữ nhân có tính cách mạnh mẽ, thì đầu tiên là phải làm cho nàng không còn đánh giá mình thấp, mà ta lại là nô lệ, đây là rào cản lớn nhất của nàng.
Dực Hổ dựa theo quy củ, dập đầu dâng trà cho ta, ta và Hoàn Nhan Vân Na ước định, cứ cách một ngày, thì tới dậy cho Dực Hổ một buổi sáng.
Dực Hổ tuy rằng tinh nghịch, thế nhưng lại đối với ta sùng bái tới cực điểm, ta đồng thời dạy hắn Cách Đấu thuật, cũng kể luôn những danh tướng xưa nay, Dực Hổ nghe tói mê mẩn, mỗi khi ta nói tới lúc trọng yếu thì lại dừng lại, Dực Hổ trăm lần khẩn cầu, ta mới nói cho hắn biết, chuyện này được ghi lại ở sách nào.
Dực Hổ rơi vào đường cùng, không có cách nào hơn là đi tới thư phòng tìm cuốn sách kia, cũng may sách trong Vương phủ rất nhiều, cho nên nó cũng tìm được vài cuốn sử sách.
Nếu như gặp chữ Hán nào không nhận ra, lại dành lại để hỏi ta, thường xuyên như vậy, bất tri bất giác tiểu tử này cũng biết được thêm không ít chữ lạ.
Hoàn Nhan Vân Na suốt ngày bận rộn quân vụ, thường là đi sớm về muộn, nên có rất ít thời gian gặp ta.
Khi ta tới thì đa số thời gian đều được Toàn Tuệ Kiều tiếp đãi, không biết có phải xuất phát từ sự hổ thẹn là ngày xưa ta bắn chết nàng hay không, mà ta càng ngày càng mê luyến nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng thì tim lại đập thình thịch.
Gia Luật Xích Mi cũng không vì chuyện Ô Kỳ Thái chết, mà buông tha cho gia nghiệp, sau nửa tháng, hắn đã ra tối hậu thư cho chúng ta.
Ta đang ở trong luyện công đường đối luyện với Lang Thứ, thì Sát Cáp Thai khẩn trương đi tới, ta dừng lại, đem trường đao cho Lang Thứ, lau mồ hôi nói:
"Chuyện gì vậy?"
Sát Cáp Thai nói:
"Tổng quản Cáp Di của Gia Luật Xích Mi tới rồi, hắn muốn đích thân gặp chủ nhân." Hắn hạ giọng nói:
"Không biết bọn họ lấy được tin tức ở đâu, là chủ nhân là chủ nhân mới của Ô thị."
Ta nhíu màynói:
"Nhanh như vậy, lão hỗn đản kia cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn được nữa. Được, bảo hắn tới phòng khách chờ ta!"
Ta cố ý kéo dài thời gian, tắm rửa thay y phục rồi mới tới phòng khách gặp hắn.
Cáp Di là một là người Hồ mập lùn, mỗi khi đôi mắt nhỏ chuyển động, thì lại toát ra sự giả dối tham lam. Hắn chờ lâu không thấy ta vào, cười lạnh nói:
"Ngươi là chủ nhân mới của Ô thị?"
Ta mỉm cười nói:
"Cáp tổng quản hôm nay đến đây là có gì chỉ bảo?"
Cáp Di tỉ mỉ đánh giá ta một chút, mới nói:
"Lúc đầu Gia Luật thừa tướng đã lập khế ước với Ô Kỳ Thái, dùng một con ngựa đổi lấy gã nô lệ, đồng thời mua cả Ô thị hành quán, các ngươi đã nghĩ thế nào?"
Ta không hiểu nói:
"Khế ước gì? Tại sao ta lại không biết?"
Cáp Di cả giận nói:
"Ô Kỳ Thái đã ở trước mặt thừa tường lập khế ước."
Hắn chỉ Sát Cáp Thai nói:
"Lúc Ô Kỳ Thái đồng ý, thì tên này cũng ở bên."
Sát Cáp Thai trợn mắt nhìn:
"Chủ nhân ta đã đáp ứng ngươi cái gì!"
Cáp Di nặng nề vỗ bàn một cái nói:
"Đồ vô liêm sỉ, lẽ nào Gia Luật thừa tướng lại vu hãm ngươi?"
Ta phất tay bảo Sát Cáp Thai dừng lại, rồi hướng Cáp Di mỉm cười nói:
"Cáp tông quản nếu đã tới nơi này, vậy thì trên tay đương nhiên là có khế ước, không biết có thể cho ta xem qua hay không?"
Cáp Di gật đầu, lấy ra một tờ khế ước trên người. Trên đó viết: dùng một vạn lượng bạc để mua toàn bộ sản nghiệp của Ô thị, dùng một con tuấn mã đổi một người nô lệ.
Trên đó có ghi cả danh sách sản nghiệp, có cả những mục trường, Gia Luật Xích Mi quả nhiên đê tiện vô sỉ tới cực điểm, cái loại khế ước này cũng có thể lập ra.
Ta cẩn thận đem khế ước thu vào trong người, hướng Cáp Di nói: "Cáp tổng quản kính xin về trước, trong vòng bảy ngày, chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng, tới lúc đó xin tới tiếp nhận."
Cáp Di bán tín bán nghi nhìn ta một cái, ta mỉm cười nói:
"Cáp tổng quản lẽ nào không tin ta?"
Cáp Di gật đầu nói:
"Ta tạm thời tin ngươi một lần, đến lúc đó nếu ngươi thay đổi, ta sẽ đem binh san bằng chỗ này."
Cáp Di vừa đi, Sát Cáp Thai đã bi phẫn nói:
"Chủ nhân! Người định dâng nơi này cho Gia Luật Xích Mi?"
Ta ha hả cười to.
Sát Cáp Thai nghi hoặc nói:
"Lẽ nào chủ nhân đã có biện pháp ứng phó?"
Ta vỗ vỗ vai hắn nói:
"Người Hán chúng ta có câu: thuyền đến đâu, tự nhiên có cầu tới đó. Đợi khi bọn họ tới thu hành quán, ta đương nhiên là có biện pháp ứng phó."
"Thật không?"
Sát Cáp Thai bán tín bán nghi nói.
Ta thấp giọng nói:
"Gia Luật Xích Mi nhất định đã điều tra tường tận về sản nghiệp của Ô thị, ngươi tốt nhất nên lưu ý những người trong nội bộ, ngàn vạn lần đừng để xuất hiện nội tặc."
Bố trí (3)
Sát Cáp Thai gật đầu nói:
"Thuộc hạ đã nhiêu lần thông báo, chuyện chủ nhân là chủ nhân mới của Ô thị không thể nói ra ngoài, nhưng việc này vẫn bị Gia Luật Xích Mi biết, nhất định là có người tiết lộ nội tình."
Ta cầm bản khế ước nói:
"Trong hành quán võ sĩ tuy nhiều, nhưng người biết toàn bộ sản nghiệp của Ô thị không nhiều."
Sát Cáp Thai hiểu ý của ta, kinh hô:
"Mục trường Vọng Hổ Khâu mới mua năm ngoái, sao họ lại biết…"
Nhưng hắn lập tức vỗ cái trán nói:
"Nhất định, là tên hỗn trướng Tác Đức làm, chỉ có hắn đợt đó đi với thuộc hạ."
Trong đôi mắt của ta hiện lên một tia hàn mang, lạnh lùng nói:
"Đối với loại tiêu nhân ăn cây táo, rào cây sung, thì quyết không thể cho hắn sống trên đời."
A Đông đang ngồi ở dưới gốc cây đại thụ, uống rượu mạnh, đã trải qua một phen sinh tử, sự thống khổ từ việc mất đi Ô Linh không còn nhiều nữa.
Ta ngồi ở bên cạnh hắn, nói:
"A Đông! Ta có chuyện này cần nguơi đi làm!"
Cánh tay của A Đòng không ngừng run rẩy, nhưng lòng tin của ta không dao động, một đôi tay như vậy, có thể câm vũ khí được không?
A Đông cố sức lau môi một chút:
"Ta đã là một phế nhân."
Ta tràn ngập đồng tình nhìn hắn:
"Ta cũng từng có cách nghĩ như vậy, thế nhưng ta lại kiên trì bước tới, khi đó ta đã biết, làm một nam nhân sống trên đời, không chỉ có tình yêu, mà ta còn có mộng tưởng. Mộng tưởng này mới là động lực giúp ta chống đỡ tới bây giờ!"
Ta đứng dậy:
"Ta không biết ngươi có mộng tưởng hay không, nhưng ta biết, người vẫn thiếu ta một cái nhân tình!"
Ta mới bước được hai bước, thì thanh âm của A Đông ở phía sau vang lên:
"Nói cho ta biết, ngươi muốn ta hoàn lại như thế nào?"
"Giúp ta giết chết Tác Đức!"
Khi A Đông mang xác Tác Đức xuất hiện trước mặt ta, thì ta mỉm cười vui mừng.
Sỡ dĩ ta chọn A Đông đi làm việc này, cũng không phải muốn hắn trả lại ta cái gì.
Mục đích của ta là trợ giúp hắn, A Đông chỉ có tìm lại mình trong giết chóc, tay hắn vẫn không ngừng run rẩy, thế nhưng chỉ có dưới sự quan sát tỉ mỉ mới nhận ra được.
Khi giết chết địch nhân, thì sinh mệnh cũng tràn về với hắn.
"Cảm tạ!"
Trong ánh mắt A Đông toát ra một tia kích động, hắn rốt cục cũng hiểu rõ, sự khổ tâm trong lòng của ta.
Ta đương nhiên hiểu, lấy quan hệ của ta với Hoàn Nhan Vân Na, muốn bảo nàng giúp ta, thì chỉ là si tâm vọng tưởng. Cho nên ta nghĩ biện pháp, kéo nàng vào trong trường tranh đấu này.
Ngày kỳ hạn tới, ta đã sớm mang Dực Hổ tới hành quán, ở đây dậy hắn cách đấu thuật, cũng bảo Lang Thứ và các đấu sĩ luân phiên luyện tập với nó.
Cáp Di tói đúng hẹn, lần này hắn còn mang thêm 10 tên võ sĩ, đương nhiên là không ép bức chúng ta giao hành quán.
Ta hướng Sát Cáp Thai chớp chớp mắt, sau đó xoay người đi tới phòng khách, Sát Cáp Thai gật đầu, bảo những võ sĩ khác tiếp tục luyện tập với Dực Hổ.
Cáp Di đi thẳng vào vấn đề nói:
"Kỳ hạn bảy ngày hạn đã đến, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Ta mỉm cười nói:
"Xin thứ cho tại hạ ngu muội, không biết Cáp tổng quản nói với chuyện gì vậy?"
Cáp Di cả giận nói:
"Hỗn láo, ngươi định kéo dài thời gian hả!"
Ta mỉm cười nói:
"Ta chỉ đùa một chút, Cáp tổng quản đừng lưu ý."
Ta lấy bản khế ước ra, nói:
"Cầm bản khế ước này xem tới xem lui, ta vẫn thấy có chuyện bất công."
"Có gì bất công? Một con tuấn mã đổi lấy một nô lệ ti tiện, lỗ này phải thuộc về chúng ta mới đúng."
Trong lòng ta thẩm mắng, nhưng vẫn mỉm cười, nói:
"Vốn tại hạ định bán hành quán cho thừa tướng, nhưng hiện giờ đã có người mua rồi?"
Ta nhìn ra ngoài cửa lớn, Lang Thứ hướng ta lặng lẽ làm một cái thủ thế, mới mỉm cười nói:
"Cạnh Sơn Vương Phủ, Hoàn Nhan tướng quân."
Cáp Di cười nói:
"Ngươi nói tới Hoàn Nhan Vân Na? Chẳng qua chỉ là một nha đầu lai lịch bất minh, sao có thể dám cạnh tranh với thừa tướng?"
Ta cố ý nói:
"Cáp tổng quản nói câu này không đúng, Hoàn Nhan tướng quân chính là trọng thần của quốc gia. sao người có thể ở phía sau chửi bới được."
Cáp Di cười lạnh nói:
"Nàng tính là thá gì, chỉ là một tạp chủng dị tộc, nếu như không phải quốc quân có ý với nàng, thì làm gì có địa vị như ngày hôm nay."
Lời còn chưa dứt, thì từ phía sau đã có một tiếng gầm:
"Cái lão vương bát này, nói lại câu đó một lần xem!"
Khuôn mặt Dực Hổ đỏ bừng, nổi giận đùng đùng từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn chằm chằm vào Cáp Di.
Cáp Di từ trước đến nay dựa vào thế lực chủ nhân, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, bình thường làm gì có để ai ở trong mắt, mặc dù là thấy Dực Hổ xuất hiện, nhưng vẫn chỉ cười nhạt.
Dực Hổ nắm chặt song quyển lao tới chỗ hắn, ta cuống quít đưa tay cản nó, Dực Hổ giận dữ hét:
"Chớ ngăn cản ta, ta không đánh chết lão hỗn đản này thì không xong."
Ta chỉ làm bộ ngăn cản nó, nhưng lại cố ý đẩy nó luôn về phía sau lưng, vai ta tích tụ lực lượng, đẩy vào người Cáp Di một cái, làm cho hắn ngã ngửa ra cái ghế.
Dực Hổ nắm lấy cơ hội, cưỡi lên người Cáp Di, một quyền đấm thẳng vào cái mũi của hắn, Cáp Di bình thường quen sống an nhàn sung sướng quen, hơn nữa còn bị ta đẩy một cái, đâu còn lực mà phản kích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Dực Hổ tay đấm chân đá, chỉ sau một lúc, Cáp Di đã chảy máu ầm ầm, câu nói vừa rồi của hắn đã làm cho Dực Hổ nổi giận, hạ thủ không lưu tình chút nào.
Cáp Di lớn tiếng kêu rên, võ sĩ ở ngoài cửa nghe được động tĩnh, muốn xông tới, nhưng lại bị võ sĩ thủ hạ của ta vây lại, bọn kia sao dám động thủ với những võ sĩ quyết đấu, nên chỉ giương mắt nhìn Cáp Di chịu đòn.
Trong lòng ta âm thầm sung sướng không ngớt, tiểu tử đúng là không phụ sự dạy dỗ của ta, tiền đồ trong tương lai đúng là không thể hạn định được.
Thanh âm của Cáp Di càng lúc càng nhỏ, Sát Cáp Thai sợ có tai nạn chết người, nhìn ta chớp mắt.
Ta cũng thấy như vậy là đủ rồi, nên đi tới kéo Dực Hổ ra, nói:
"Dực Hổ! Bỏ đi, nể mặt thừa tướng, tha cho hắn một lần."
Dực Hổ giận dữ đạp một cước lên người Cáp Di, lúc này mới nói:
"Sau này đừng để ta nhìn thấy, nếu nhìn thấy ngươi một lần, sẽ đánh một lần."
Bố trí (4)
Ta bảo võ sĩ thủ hạ của mình cho mấy tên kia vào. Chúng vội vàng mang Cáp Di đang hấp hối, chạy ra ngoài.
Ta bảo Lang Thứ dẫn Dực Hổ theo đi ra ngoài, Sát Cáp Thai sợ hãi đi tới gần ta, nói:
"Chúng ta đánh Cáp Di, thì phiền phức này lớn rồi, nhất định là Gia Luật Xích Mi sẽ không buông tha đâu."
Ta mỉm cười nói:
"Vậy còn phải xem chủ nhân của nó là ai. Hắn thân là Đông Hồ thừa tướng, tổng quản bị đánh khẳng định sẽ nuốt không trôi."
"Vậy chủ nhân còn…"
Sát Cáp Thai thấy ta mỉm cười, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hạ giọng nói:
"Chủ nhân muốn kéo Hoàn Nhan tướng quân vào."
Ta hướng hắn chớp chớp mắt nói:
"Gia Luật Xích Mi không bao lâu nữa sẽ phái người bao vây nơi đây, trước khi Hoàn Nhan Vân Na chạy tới đây, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị."
Sát Cáp Thai không hiểu nói:
"Lẽ nào chủ nhân định quyết đấu với Gia Luật Xích Mi một trận?"
Ta cười lắc đầu:
"Nguy cơ của chuyện này còn chưa hóa giải, ta không muốn mang thêm một tội danh phản nghịch nữa. Bảo mọi người thu toàn bộ đao kiếm lại, Gia Luật Xích Mi tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không dám ở trong Hắc Sa thành thực hiện việc diệt môn, huống hồ... Dực Hổ còn đang ở trong tay của chúng ta."
Sát Cáp Thai liên tục gật đầu.
Cũng không bao lâu, Đột Tạ được chúng ta phái đi thám thính đã trở về, nói:
"Chủ nhân! Có hơn ngàn binh mã đang xông tới Ô thị hành quán của chúng ta!"
Ta nói:
"Mọi người lui về hành quán, đóng đại môn, yên lặng theo dõi kỳ biến."
Đại môn vừa mới đóng, thì đã nghe tiếng vó ngựa kinh thiên động địa, ta và Sát Cáp Thai đi tới trên Vọng lâu, thì thấy hơn ngàn binh mã Đông Hồ võ trang đầy đủ, đang bao vây hành quán lại.
Một gã Đông Hồ đầu trọc, phóng ngựa tới trước cửa hành quán, cao giọng quát lớn:
"Người bên trong nghe đây, ta là thống lĩnh thành Tây của Hắc Sa thành Mẫu Cửu Nguyệt, hoài nghi các người mưu phản, mau bỏ toàn bộ vũ khí, mở cửa ra cho ta!"
Ta và Sát Cáp Thai liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì, Mẫu Cửu Nguyệt này rõ ràng là bị Gia Luật Xích Mi sai sử.
Mẫu Cửu Nguyệt gầm lớn nói:
"Ta cho các ngươi một nén hương thời gian, nếu không đầu hàng, đứng trách ta hạ thủ vô tình."
Ta yên lặng tính toán thời gian, thời gian mà A Đông đi báo tin cũng đã tới, nguy cơ trước mắt này, chỉ có Hoàn Nhan Vân Na mới có thể hóa giải.
Dực Hổ cũng đứng trên vọng lâu, nhìn ra phía ngoài, tình cảnh trước mắt chẳng làm cho nó sợ hãi, tức giận nói:
"Bọn họ đều là do tên mập mạp chết bầm kia phái tới hay sao? Nếu để cho tỷ tỷ của ta biết, nhất định sẽ suất lĩnh đại quân, giết sạch cả nhà bọn họ."
Ta vỗ vỗ vai nó nói:
"Ở trên này rất nguy hiểm."
Sau đó xoay người hướng Lang Thứ nói:
"Lang Thứ! Mang Dực Hổ đến chỗ an toàn."
Dực Hổ lớn tiếng nói:
"Ta nhất định phải ở lại chỗ này, quyết tử chiến với đám hỗn đản kia."
Thời gian cũng đã hết, Mẫu Cửu Nguyệt phẫn nộ quát:
"Chuẩn bị hỏa tiễn!"
Hơn ngàn binh sĩ, tay cầm cung, châm hỏa tiễn, tình thế khẩn trương tới cực điểm, ta bảo mọi người không nên nôn nóng, Hoàn Nhan Vân Na bây giờ vẫn chưa tới, lẽ nào A Đông không mang tin tức thông báo cho nàng?
"Bắn cung!"
Mẫu Cửu Nguyệt chợt quát một tiếng, hòa tiễn như mưa rào bắn vào bên trong, chúng ta cuống quít dùng thuẫn che kín thân thể.
Sau một lần bắn, Hành quán nhiều chỗ đã bốc cháy, Mẫu Cửu Nguyệt bảo thủ hạ tạm thời dừng công kích, lớn tiếng hô:
"Phong tỏa cửa ra, ai xông ra giết không cần hỏi!"
Nhưng từ xa đã vọng lại nhưng âm thanh ồn ã, ta đưa mắt nhìn lại, thì thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc một bì giáp màu đỏ, tóc đỏ phấp phơ theo gió, cả người giống như một ngọn lửa, dẫn đầu đội ngũ.
Có hơn mười tên kim giáp võ sĩ đi theo nàng, A Đông đi cuối cùng.
Mẫu Cửu Nguyệt xoay người nhìn lại, sự xuất hiện của Hoàn Nhan Vân Na cũng không làm hắn kinh hãi.
Hắn làm một cái thủ thế, binh lính thủ hạ của Hoàn Nhan Vân Na vây hắn vào giữa.
Hoàn Nhan Vân Na mi liễu dựng thẳng, nói:
"To gan! Còn chưa tránh ra!"
Mẫu Cửu Nguyệt ha hả cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân, ty chức phụng mệnh tới đây bắt nghịch tặc mưu phản, việc này tốt nhất ngài không nên tham dự vào."
Hoàn Nhan Vân Na giơ cao ngân sắc trường mâu trong tay, cả giận nói:
"Ngươi có chứng cứ gì nói họ mưu phản?"
Mẫu Cửu Nguyệt cười lạnh nói:
"Gia Luật thừa tướng đã điều tra, Ô thị hành quán đào tạo Đấu Sĩ, ý đồ mưu sát quốc quân, tại hạ chi là phụng mệnh hành sự, kính xin Hoàn Nhan tướng quân không nên cản trở."
Mỗi câu nói của hắn đều mang Gia Luật Xích Mi ra, hiển nhiên là nhắc Hoàn Nhan Vân Na không nên nhiều chuyện.
Ta thấy Hoàn Nhan Vân Na thần tình do dự, trong lòng biết là không ổn, nàng chỉ quan tâm tới Dực Hổ, chứ địa vị của chúng ta chẳng là cái gì, nếu như nàng có thể mang Dực Hổ đi, thì chẳng thèm quan tâm tới sống chết của chúng ta.
Ta hướng Lang Thứ len lén nháy mắt với hắn, Lang Thứ hiểu ý ôm lấy Dực Hổ, Dực Hổ lớn tiếng kêu lên:
"Tỷ tỷ! những người này bất kính với đệ, còn nhục mạ tỷ tỷ."
Lúc này, từ phía ngoài hành quán đột nhiên bắn ra một mũi tên, ta hét lớn một tiếng vung đao chém tới cái mũi tên kia đao phong xoay tròn một vòng, xảo diệu đập vào mũi tên, mũi tên lập tức cải biến góc bộ, bắn về phía Dực Hổ.
Trải qua sự găn chặn của ta, mũi tên đã giảm bớt phân nửa lực lượng, nhưng vẫn cắm vào đầu vai của Dực Hổ.
Lang Thứ bi phẫn kêu lên:
"Dực Hổ thiếu gia!"
"Dực Hổ!"
Hoàn Nhan Vân Na thấy Dực Hổ trúng tiễn, làm gì còn lo lắng nữa, lập tức xoay tròn trường mâu, đây hai gã Hồ binh ở phía trước ngã lăn ra.
Hoàn Nhan Vân Na chiến công hiển hách, có uy danh cực cao trong binh sĩ Đông Hồ, đám binh sĩ này thấy nàng nổi giận, đều không tự chủ được lùi lại.
Mẫu Cửu Nguyệt thấy tình thế không ổn, cuống quít lui sang một bên, Hoàn Nhan Vân Na giục ngựa với tốc độ cao nhất vọt vào trong hành quán, lúc đi ngang qua chỗ Mẫu Cửu Nguyệt, lạnh lùng nói:
"Nếu như Dực Hổ có chuyện gì không may xảy ra, thì ngươi chết cũng không có chỗ chôn đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.